Mặc dù không biết Phó Mịch nói muốn ăn Phật Nhảy Tưởng là thật hay đùa, Tô Ly vẫn coi đó là thật.
Tô Ly nhờ Trương Thụy Y tìm giúp cậu xem có chỗ nào bán loại thức ăn vừa tốn thời gian tốn công sức lại còn tốn tiền này hay không?
Dù sao thì ngay cả nội thành phồn hoa cũng chưa chắc nhà hàng cao cấp nào cũng sẵn món này, nữa là chỗ xa tít mù khơi như Nam Sơn.
May là vẫn có một nhà hàng chỉ bán đắt và bán đúng, rượu ngon món ngon gì cũng có đủ, luôn sẵn sàng đón tiếp những ông chủ lớn chịu chi.
Đúng là ý trời.
Đợi đến khi Phó Mịch tẩy trang thay quần áo xong bước ra cửa, cũng sắp đến giờ rồi.
Sau khi Tô Ly lên xe bảo mẫu của Phó Mịch, hắn liền bảo tài xế lái xe về khách sạn.
"Buồn ngủ rồi hả?"
Phó Mịch cũng không ngờ là sẽ kéo dài đến muộn thế, ban đầu hắn còn muốn đùa một chút, tới khi nhìn thấy đứa nhỏ này cứ đợi mãi ở trước màn hình máy theo dõi thì lại hối hận.
Mặc dù gió đêm mát, nhưng vẫn nóng bức khó chịu, mấy lần Phó Mịch đã muốn mở miệng bảo Tô Ly đi về trước.
Nhưng cái cảm giác có người đợi mình cùng tan tầm thật sự là quá tuyệt, Phó Mịch cũng không nỡ bỏ qua, nhìn chung anh vẫn có chút ích kỷ.
Cho nên lúc Tô Ly nói về khách sạn, hắn cũng không phản đối.
Đổi thành lần sau đi cũng không sao, nếu như vậy thì có thể có một lý do chính đáng để cậu sắp xếp thời gian đợi hắn tan ca thêm lần nữa.
Nhưng Tô Ly gặm đường cả buổi tối trên phim trường, không những không buồn ngủ mà còn cực kỳ hạnh phúc, cho nên khi giải thích cho Phó Mịch cậu vẫn cười mãi thôi.
"Nhà hàng đó đóng cửa mất rồi." Tô Ly giải thích: "Nhưng mà tôi đã bảo Trương Thụy Y, là chị họ tôi ấy, mua giúp tôi hai phần Phật nhảy tường đem về để ở nhà bếp của khách sạn. Vẫn bảo họ hầm mãi đó, về đến nơi là có thể ăn rồi."
Phó Mịch sửng sốt, mặc dù chưa được, nhưng tấm lòng thì đã cảm nhận được cả rồi.
"Cũng không phải là không ăn món đấy thì không được, chúng ta có thể..."
"Sao thế được?" Tô Ly quyết đoán nói: "Nếu anh đã nói muốn ăn, thì tôi chắc chắn sẽ thực hiện lời hứa."
Chỉ vì giữ lời thôi sao?
Hắn ép cậu trả ơn chẳng lẽ chỉ vì muốn ăn một bát Phật nhảy tưởng thôi sao?
Trong phút chốc Phó Mịch có hơi bất lực, sau đó thì cũng đành chịu.
Đứa nhỏ này đúng là không hiểu gì cả.
Tô Ly không nhận ra biểu cảm của Phó Mịch đã thay đổi, chỉ đợi lúc trộm nhìn thấy hắn đang nhắm mắt nghỉ ngơi thì âm thầm lấy ra chiếc điện thoại thứ hai nhấn vào super topic của [Nồng Tình Mịch Dật].
Có người đăng ảnh chụp trộm ngày hôm nay, bởi vì đã tối muộn nên bức ảnh hơi mờ, nhưng dáng vẻ vô cùng thân mật của hai người lại càng rõ hơn.
Tô Ly vô cùng chuyên nghiệp có đạo đức không hề chụp trộm, cũng không loan tin trên super topic, nhưng vẫn có thể dùng acclone tích cực tham gia thảo luận với mọi người, vừa truyền kinh nghiệm vừa gặm đường cùng với "thuyền viên" chung thuyền đến quên cả trời đất.
"Đang xem gì đó?"
"Không có gì."
Tô Ly giấu điện thoại đi, sợ bị Phó Mịch biết chuyện.
Lướt super topic gặm đường trước mặt chính chủ, đúng là gan to bằng trời!
Mắt Phó Mịch nhìn chằm chằm Tô Ly, hay nói đúng hơn là nhìn chiếc điện thoại cậu đang nắm chặt trong tay không rời.
Phó Mịch nhìn thấy nụ cười vui vẻ thỏa mãn ấy, anh cảm thấy vô cùng chói mắt.
Mặc dù thái độ của Tô Ly khi đối mắt với mình so với lúc đầu đã tốt hơn một chút, nhưng thứ mà Phó Mịch muốn không phải chỉ là một chút như thế.
Ví dụ như, làm thế nào để khiến cậu nói ra người bên kia là ai.
Ai có thể khiến cậu cười ngọt ngào đến vậy?
Là người cậu thích, hay là... Trịnh Thi Dật?
Cũng hơi muộn rồi, Tô Ly không muốn bảo đầu bếp của khách sạn làm cho cậu một bàn đồ ăn, chỉ yêu cầu phục vụ đem hai phần Phật nhảy tường gửi trong nhà bếp ra là được.
Phòng ăn lớn chỉ có hai người họ, trước mắt là món canh ấm nóng ngon miệng, trước mặt là người đáng yêu.
Thật ra Phó Mịch cũng không thèm, nhưng thấy Tô Ly vì hắn mà bận tít mù, tâm trạng cũng tốt lên.
"Hôm nay muộn quá rồi, uống chút canh rồi về nghỉ ngơi đi, sáng mai anh còn có cảnh quay đó." Tô Ly hơi áy náy, cậu cũng không chỉ định dùng bát canh này để cảm ơn anh: "Đợi hôm nào anh có thời gian rảnh rỗi, tôi mời ăn đi ăn bữa ngon hơn."
Sau khi nói xong, Tô Ly thấy Phó Mịch không động đậy, tưởng là hắn không hài lòng, vội vàng nói thêm một câu.
"Tôi sẽ không nuốt lời đâu." Tô Ly giơ ba ngón tay lên, khuôn mặt đỏ ửng thề thốt: "Anh giúp tôi việc lớn như vậy, tôi nhớ hết đó."
Phó Mịch cuối cùng cũng hài lòng cầm thìa lên uống một hớp canh, thật ra cũng không ngon lắm, dùng nhiều nguyên liệu nhưng không thanh, hầm lâu quá nên có lẫn một ít hơi nước, tạm được.
Nhưng sự chú ý của Phó Mịch không phải là ở bát canh này.
"Tôi giúp gì cậu cũng nhớ?"
Tô Ly gật đầu.
Phó Mịch cười: "Tôi còn mời cậu ăn cơm hai lần, mời cậu uống cà phê, nửa đêm dạy cậu đóng phim, mấy cái này cậu cũng nhớ đúng không?"
"Nh,nhớ..."
Tô Ly ngẩn ra, không lẽ đang muốn tính sổ với mình?
"Được lắm." Phó Mịch nói: "Vậy thì trả từng cái một giống vậy đi."
"???"
Phó Mịch bỏ muỗng xuống, tay chống cằm nhìn Tô Ly, cười hỏi: "Sao thế, lại không muốn thừa nhận nữa rồi hả?"
"Không phải...." Tô Ly nhíu mày, hình như có gì đó không đúng ở đây...
"Thế vậy có phải là có qua có lại không?"
"Phải..."
Trên lý thuyết thì đúng là như vậy, nhưng mà tôi đâu có xin anh mời tôi ăn cơm với uống cà phê đâu chớ!
Tô Ly đang định mở miệng bác bỏ.
Phó Mịch đã nhanh chóng chuyển chủ đề trước: "Nhưng thứ tôi nói tiếp đây có thể hơi khó nghe, nhưng sau buổi tối ngày hôm ấy, tôi thấy cách diễn của cậu có chút vấn đề."
Tô Ly nghĩ thầm, thế thì có gì mà khó nghe, nhưng đúng là có hơi thẳng thắn.
Hơn nữa về vấn đề kỹ năng diễn xuất đương nhiên là cậu cũng biết.
Mặc dù cách dùng tình cảm để nhập vai thì dễ thật, nhưng có rất nhiều nhược điểm, trực tiếp nhất là một khi cảm xúc cậu mượn để nhập vai xuất hiện vấn đề, thì bản thân cậu cũng không thể diễn tiếp được nữa.
Ví dụ như lần này, ban đầu cậu biết được thì ra kẻ phụ bạc Phó Mịch đây mới là người bị bỏ rơi thảm thương, khiến cậu không kịp điều chỉnh cảm xúc của mình với nhân vật Hứa Thăng để nhập vai, suýt nữa làm cho việc quay phim bị chậm tiến độ.
Cuối cùng vẫn nhờ Phó Mịch đánh thức cậu.
Nghĩ đến đây, Tô Ly bỗng có một suy nghĩ táo bạo.
"Anh Phó có thể dạy tôi diễn không?"
Lời vừa nói ra, Tô Ly mới nhận ra ý tưởng này táo bạo đến mức nào.
Đây là Phó Mịch đấy!
Ảnh đế trẻ nhất trong nước, nam diễn viên có thực lực cao nhất, nhân khí tốt nhất, đắt giá nhất trong số những người cùng tuổi, có biết bao người chạy theo hắn.
Sao hắn có thể đồng ý cơ chứ?
Phó Mịch đang lơ mơ buồn ngủ nghe thấy câu này, mắt sáng cả lên.
Nhưng lời này không phải là chưa có ai nói với Phó Mịch.
Nhưng những người đó cũng không phải là thật sự muốn học diễn xuất, mà phần lớn là thấy được giá trị lợi dụng từ nguồn lực và tài nguyên tư bản dồi dào của giải trí Bách Á sau lưng hắn, muốn từ đó mà giành được càng nhiều lợi ích hơn thôi.
Nhưng Tô Ly không giống vậy.
Cậu đơn thuần, chân thành, tất cả nhưng biểu hiện cảm xúc đều vô cùng đơn giản và sống động, khiến người khác không thể không chú ý đến cậu, tìm hiểu cậu, từ đó mà thích cậu.
Phó Mịch biết cậu có thiên phú diễn xuất, cũng biết cậu thật sự muốn diễn tốt mọi cảnh quay, cho nên khi nghe thấy Tô Ly đưa ra đề nghị như thế, cũng không ngạc nhiên lắm.
Dù sao cậu cũng không quen thầy giáo nào có kỹ năng diễn xuất mà còn đẹp trai hơn mình.
Nhưng mà sao Phó Mịch có thể đồng ý dễ thế?
Con người ai cũng có tính xấu, thứ gì càng dễ có được thì càng không biết trân trọng.
Phó Mịch kiêu ngạo như vậy, nhất định không thể biến mình thành một thứ dễ dàng bị lãng quên trong đời Tô Ly rồi.
"Tôi không phải là nhà từ thiện, với tôi, những gì tôi bỏ ra thì nhất định phải có được báo đáp."
Phó Mịch thẳng thắn tuyên bố giá trị của mình.
Tô Ly thấy đây là chuyện hợp lý, trên đời này vốn là không thứ gì là miễn phí, kể cả học một lớp năng khiếu ở trường mẫu giáo cũng phải mất tiền học, nữa là bảo một ảnh đế đích thân hướng dân mình.
Huống hồ mình cũng không thân với hắn, đột nhiên đưa ra lời đề nghị quá đáng như vậy cũng hơi hấp tấp, nên bị từ chối cũng không bất ngờ lắm.
"Xin lỗi anh Phó, là do tôi đi quá giới hạn..."
"Tôi có thể dạy cậu."
"Sao ạ?"
Tô Ly thấy hình như mình nghe nhầm rồi, Phó Mịch vừa nói gì vậy?
Phó Mịch cười nói: "Tôi nói tôi có thể dạy cậu, nhưng cậu cũng phải bỏ ra học phí tương ứng."
"Thật sao?"
Tô Ly vui mừng khôn xiết, phải biết được Phó Mịch đích thân chỉ dạy là ước mong của bao người.
Tô Ly thấy mình như đang nằm mơ vậy, sau khi mừng xong thì mới nhận ra Phó Mịch có đề ra điều kiện trao đổi.
"Vậy tôi cần bỏ ra những gì vậy?"
Tô Ly cố không cười tươi quá, sợ rằng Phó Mịch sẽ đổi ý, cậu đã nghĩ kỹ rồi, không cần biết Phó Mịch đưa ra điều kiện gì, cậu cũng đồng ý hết!
Nhìn Tô Ly ở trước mắt khuôn mặt ngập tràn vui vẻ, Phó Mịch cảm thấy nếu bây giờ mà nói ra hết mấy ý tưởng không phải lúc trong lòng mình ra, sợ rằng đứa nhóc này sẽ bị dọa chạy mất.
Phát triển về chất, đi từng bước một kết hợp với kiên trì không đổi mới là điều căn bản để mưu cầu lợi ích lâu dài.
Phó Mịch cười nói: "Tôi vẫn chưa nghĩ ra."
Tô Ly đang vui bỗng bị dội một gáo nước lạnh, vậy thì chẳng phải là không còn gì vui hay sao?
Cảm giác như mình bị tuột mất một trăm triệu!
"Nhưng tôi cho cậu ghi nợ, đợi đến khi nào tôi nghĩ ra sẽ đến tìm cậu đòi." Phó Mịch quăng ra một củ cà rốt: "Yên tâm, sẽ không vượt quá khả năng của cậu, cũng không bảo cậu làm việc trái lương tâm đo đức và pháp luật đâu."
Hắn nói hết một lèo, Tô Ly vội cướp lời: "Vậy cứ quyết định như thế nhé!"
Phó Mịch lấy điện thoại ra: "Add nick wechat trước đã, có chỗ nào thắc mắc không hiểu thì có thể nhắn tin cho tôi."
Tô Ly vội vàng gật đầu, add Phó Mịch ngay lập tức, còn vô cùng trịnh trọng mà đổi tên ghi chú thành---- Anh Phó cao to vĩ đại của tui.
Bỗng nhiên có được hy vọng.
Tô Ly vui không chịu được, chỉ lo Phó Mịch đổi ý, đưa tay phải về phía hắn: "Vậy chúng ta đập tay thề đi! Ai đổi ý người ấy là con cún con!"
Không ký hợp đồng, không ấn vân tay, thỏa thuận một cách ấu trĩ như vậy, đúng là Phó Mịch mới thấy lần đầu.
Phó Mịch không muốn và chắc chắn không làm cún con, bèn giơ tay trái vỗ nhẹ vào tay Tô Ly, đến lúc Tô Ly muốn rút tay lại thì nhẹ nhàng cầm lấy đầu ngón tay cậu.
Tô Ly không rút tay lại, chỉ ngơ ngác không hiểu gì nhìn hắn.
"Không cần biết là gì cũng đồng ý hả?"
Tô Ly gật đầu: "Chỉ cần tôi làm được, không trái lương tâm, đạo đức, pháp luật."
"Được."
Phó Mịch bỏ tay ra, sau khi đầu ngón tay Tô Ly trượt khỏi lòng bàn tay mình hắn mới nắm chặt tay lại.
Không vội, nhóc này còn nhỏ quá, không thể vội được.
"Ngày mai bắt đầu, hết cảnh thì đến phim trường đợi tôi, thời gian rảnh dành cho cậu hết."
"Vậy cực cho anh lắm...."
Tô Ly có chút không đành lòng.
Mỗi ngày phân cảnh của mình không nhiều, nhưng nhiệm vụ của Phó Mịch lại nặng, nếu dành toàn bộ thời gian sau khi tập thoại để hướng dẫn cho mình, thì hắn sẽ chẳng có thời gian để nghỉ ngơi nữa.
Phó mịch cười nói: "Lo cho tôi hả?"
Tô Ly thành thật gật đầu.
Phó Mịch nghĩ thầm, nếu như cậu biết tôi nghĩ gì, thì sợ là cậu sẽ không còn lo cho tôi nữa đâu.
"Dù sao anh cũng là nam chính, nếu mệt rồi ảnh hưởng đến tiến độ thì không hay cho lắm."
Mặt Phó Mịch tối sầm lại, ra là lo kiểu này ấy hả?
Tô Ly cho là mình cực kỳ hiểu chuyện: "Thật ra tôi ngồi bên xem anh diễn cũng có thể học được nhiều lắm."
"Thế hả?"
Tô Ly cười gật đầu, không chỉ học được, mà còn gặm được nhiều đường nữa cơ!
Nghĩ như vậy, Tô Ly đột nhiên thấy được chuyện này đúng là một công đôi việc, đúng là chuyện tốt!
Có thể học diễn xuất của Phó Mịch ở khoảng cách gần, lại còn được gặm đường [Nồng Tình Mịch Dật] ngay tại hiện trường, đây là chốn thiên đường nào vậy nè!
Phó Mịch thâm sâu nhìn Tô Ly mặt ngập tràn hạnh phúc không biết hồn đã bay về đâu, nhỏ giọng nói một câu: "Nếu vậy thì học phí phải thu nhiều hơn một chút nha."