Thế là tao lại phải vác cái háng đi cùng với tụi nó. Không đi thì bảo là ở lại tâm sự với trai rồi đụ nó cũng luôn cũng được còn nếu đi thì lại bảo sao vác cái mặt đi cùng vậy?. Thật sự mà nói trong những giây phút này chỉ muốn cầm tiền đi đường quyền mấy con đĩ bạn thân nói chuyện sốc óc này thôi. Đang ểu oải chán chường lết cặp dò đi thì Đình An bảo.
- Ê, thèm dâu tây quá à!
- Tao cũng vậy, hay là mình mua nhiều nhiều để còn dành đi ăn từ từ trên xe nữa!_A Đỉnh góp ý.
Cả đám tán thành rồi cử một đứa đi mua dâu tây, không ai khác là tao. Dù không muốn cũng phải bị bắt đi cho bằng được, Thế Mỹ đánh yêu tao mấy cái rồi đáp.
- Mua kg dâu nha bạn yêu!
- Sao mày không tự đi mua đi?_Tao khó chịu vùng vẫy khỏi tụi nó.
- Thì mày bảo mày muốn đi mua đồ với tụi tao mà, mua dâu trước đi!
- Đéo, tự đi mà mua. Bố đéo phải osin của bọn mày!
Tao hậm hực không chịu đi nửa bước, nghênh cái mặt hách dịch kia ra đứng chống nạnh không quan tâm tụi nó nói gì. Rõ là đi theo vì không muốn bị xỉa sói thôi chứ ai thèm đi ra ngoài vào tiết trời lạnh muốn tuột dây áo dzú này?. Trân Châu mới nói giọng nhẹ nhàng bay bổng.
- Hay mình mua cho!
- Không! Để cho Thái Bình nó mua đi, nó chưa phải bà hoàng ở đây đâu!_Đình An ngăn lại.
- Tao không đi đấy? Mày làm gì tao?
Nhưng có lẽ sự tự tin, hiêng ngang hồi nãy chỉ xuất hiện trong vài phút. A Đỉnh cất nói giọng ngọt ngào.
- Mua đi rồi tao mua bánh bông lan cho mày ăn!
- Mày đừng có dụ tao! Tuy tao thích bánh bông lan thiệt nhưng đừng có hòng dụ dỗ con nhỏ này!_Tao vẫn cứng đầu.
- Thế mua hai hộp bánh bông lan Custas với một hộp solite được không? Bao thêm kem bơ có chịu không?
Tao vẫn nhất quyết không chịu đi vì nghĩ nó sẽ chơi khăm mình, có con dở nào mà lại mua nhiều đồ như vậy chỉ để xúi con bạn mình mua giùm kg dâu cho nó. Tự nó đi cũng được mà!. Tao lúc này mới hịch hịch mũi, nói giọng chua.
- Mày nổi tiếng là đại lưu manh giả dối, ai mà tin lời mày là đi bán lúa giống! Nên bố đây không tin!
A Đỉnh nhíu mày vì mới được nghe mình là kẻ lưu manh hay nói dối, nó bật cười nhướng cặp chân mài. Thế Mỹ lúc này mới nhảy dựng lên, chửi tao.
- "Biệt danh đại lưu manh giả dối" là của tao! Mày có bị hâm không? Đến cả biệt danh của bạn thân mình cũng nhầm lẫn á?
Tao mới cười trừ.
- Chơi với mày lúc hồi mẫu giáo cho tới giờ mười mấy năm rồi, chuyện của mày sao tao biết?
- Gì chớt quớt vậy?_Đình An hoang mang.
A Đỉnh lúc này mới nói giọng đùa cỡn mà cũng y như thật.
- Này, con nhỏ này chưa bao giờ nói xạo bạn bè một câu nào! Mày cứ đi đến chỗ bán dâu đấy, mở một bảo là bán cho con kg dâu, chỉ chờ trong vòng vài phút là có, cái này con nít cũng làm được mà! Không những không mất thời gian mà còn được hộp bánh bông lan với ly kem bơ nữa? Không chịu à?...Không chịu thì tao kêu Đình An đi mua là khỏi có gì ăn đâu!
Nghe thế Đình An chạy đi nhưng tao kéo nó lại, cười trừ một mạch rồi nói.
- Hứa rồi đấy nhé, quân tử nhất ngôn! Tao đi mua dâu, tụi mày chờ tao nhé!
....
- Đấy! Thấy chưa? Có đồ ăn là sáng mắt_A Đỉnh bật cười.
- Sao mày không tự đi mua đi, lại tốn tiền cho con dở đó rồi!_Đình An khẽ đáp.
- Mày không biết A Đỉnh là richkid à? Nhiêu đây nhằm nhò gì??_Thế Mỹ nhếch môi cười.
...
Tao đang đi tung tăng vào chợ thì thấy chỗ bày dâu tây đủ loại, màu nào cũng có. Màu tím, đỏ, xanh dương hay đen, vàng đều có hết cả. Đúng thật là phát mê với màu của nó, nhưng lại quên hỏi mua dâu tây màu nào nhỉ?. Không lẽ mỗi trái hốt đủ màu hết cho vừa lòng chúng nó?. Tao mới mỉm cười tung tăng chạy đến, bà chị bán dâu thấy vậy mỉm cười. Vẫn như câu cửa miệng mời khách.
- Dâu không em ơi? Dâu ngọt lắm này!
Tao gật đầu, rồi suy đi ngẫm lại nhóm tao có đứa...Nên tao nhanh miệng kêu.
- Bán cho em trái dâu đủ màu!
Chị bán hàng hoang mang, khẽ đáp.
- Em bị điên hả? Bị điên thì ra chỗ khác đi chỗ người ta đang buôn bán?.
- Em xin lỗi, em nhầm lẫn một tí. Chị cho em kg dâu nhé, đủ loại để em ăn cho biết!_Tao gãi đầu vì sự ngớ ngẩn lúc nãy của mình.
Chị bán hàng cũng chỉ khẽ gật đầu, nói vọng ra đằng sau.
- Tuấn Kiệt ơi!
Một lát sau, tao đang lựa dâu thì nghe có một giọng nói êm tai, ngọt ngào ở đâu đó của một bạn nam nào nói rất gần.
- Chị kêu em ạ?.
Theo bản năng của một con người, tao mỉm cười trợn mắt ngước lên nhìn. Đập vào mắt tao là một bạn nam khôi ngô, đẹp trai vô cùng. Phải nói sao nhỉ? Là người đẹp trai nhất mà tao từng gặp, ối chời cha mẹ ơi. Nhìn là mê ngay, mũi cao này, môi đỏ này, lại còn lộ ra hai bên má lúm xinh xinh. Tình cờ hơn, ánh mắt cậu ta quay về phía tao.
Thấy tao đang trợn mắt mỉm cười trông như ma nên cậu ta giật bắn người lui về sau. Giật mình cũng đẹp trai nữa, đúng là trai Đà Lạt toàn nam chính bước ra từ truyện tranh không à. Cậu ta định hình lại, rồi mới mỉm cười nói.
- Cậu mua kg dâu ạ?
Tao trở lại bình thường, nhẹ nhàng từ tốn đáp lại.
- Dạ...Anh cứ cân cho em kg!
- Vâng!
Trong lúc làm việc
- Anh ơi!
- Dạ!
- Thường thường em thấy khách du lịch đến chơi là người ta có tặng thêm đồ nữa? Hổng biết chỗ anh có tặng thêm anh vô không ạ?
Nghe thế thì cậu ta bật cười kiểu ngại ngùng rồi khẽ lắc đầu không nói gì thêm nữa. Trong một giây không giữ được tiết tháo của mình trước mặt một người vừa dễ thương lại vừa đảm đang như vậy, tao vô tình nói ên.
- Trời đất ơi, đẹp gì mà đẹp dữ vậy chời? Nó thơm nó ngon y như sầu riêng dị đó! Anh ơi anh có người yêu chưa?
- Mình chưa cậu!
- Anh ơi, anh có thích dâu không?_Tao lại hỏi.
- Có!
- Thế anh có thích em làm dâu nhà ba má anh hông?
Cậu ta lại cười, nhưng lần này đỏ hết cả mặt.
- Cậu đừng chọc mình nữa!
- Sao kêu bằng cậu? Anh phải kêu em bằng em chứ?_Tao cau mày không chịu.
- Cậu học lớp mấy?_Cậu ta ngước mặt lên.
- Tớ học lớp !_Tao mỉm cười.
- Em mới học lớp thôi chị ạ!
Một giây như xét đánh ngang tai, chút xíu nữa tao lại đứng không vững bởi câu nói này. Cái gì? Nhỏ hơn tận tuổi á? Tại sao lại? Nhìn cậu ta tầm như học lớp hay chứ không phải là lớp chứ đừng nói tới lớp !. Tao to tròn cặp mắt, nói giọng lắp bắp.
- Xin lỗi nhé, tại chị tưởng em lớp hay rồi!
- Không sao đâu ạ, thường thường khách nào mua dâu cũng nghĩ em học cấp hết ạ!
Tao gượng cười, gật gật cái đầu.
- Đúng là giới trẻ giờ phát triển nhanh thật!
Cậu ta cân dâu xong đủ kg rồi đưa cho tao, tao nhanh nhẹn đón lấy cố nở thêm một nụ cười miễn cưỡng. Chị gái bán hàng ở đâu xuất hiện, đi lại chỗ tao. Cậu trai lúc này mới quay sang hỏi lại tao rằng.
- Sau khi biết em học lớp thì chị có ý định yêu em không?
Lúc này, tao chỉ cười một cái như câu trả lời là "đéo" nhưng nó lại hiểu sai, tưởng rằng tao có ý định xem lại.
- Thế cho em số điện thoại!
- Chi?
- Chị cười với em là chị muốn quen em chứ gì?
- Mày điên hả? Tao cười là thay cho lời từ chối đó! Ai rảnh quen đứa con nít như mày?
Tao trở về với chất giọng chai sạn từ trước đến nay hay dùng, câu nói như chua chát, bóp quả chanh non rồi thẩy vô mặt nó. Nó nghe mà nhăn cả mặt. Nó bĩu môi, chửi tao.
- Chị là đồ nói dối!
Sau đó nó bỏ đi mất. Tao điềm tĩnh chửi thêm một câu.
- Đĩ điên!
- Em thông cảm, nó hay vậy đấy!
- Không sao đâu ạ, em còn tưởng nó lớn tuổi hơn em chứ, đúng là phát triển gớm!
- Giới trẻ giờ phát triển nhanh lắm em ạ!
- Em còn tưởng kì này đi Đà Lạt sẽ quen được một anh đẹp trai nào đấy chứ, cái đà này thì đi về tay không rồi!_Tao bất lực.
Bà chỉ bật cười nhẹ.
- Duyên mà em, đâu phải muốn là có ngay! Phải chờ chứ, em cứ yên tâm. Ông tơ không phụ tơ duyên ai đâu!
- Mà chắc tơ duyên của em nó tàng hình hay sao nên ông tơ không thấy á chị!. Thôi, chị tính giùm em đi ạ!
- Của em hết !
Tao lay hoay kiếm bóp tiền, lấy ra tấm thẻ.
- Có quẹt thẻ hông chị?
Chị bán hàng im lặng một chút rồi mới lên tiếng.
- Em quẹt dô nách chị nè!