"Wow! Đây là nhà của mày ó hỏ?"
Tao đứng ngơ ngác nhìn căn nhà đồ sộ đứng chàng hảng giữa một con đường khá vắng người đi qua lại.
Không ngờ gia thế nó khủng ghê, căn nhà kiểu cổ điển tầng luôn vậy mà ở mình ên.
Tao chưa kịp khen thì nó đã chặn họng tao lại kéo tao đi ra đường đi ở phía đằng sau, chỉ vào căn nhà nhỏ bình thường có mái ngói lụp sụp và đầy u ám "Nhà tao đây nè, nhà đó là để minh hoạ cho ước mơ của tao thôi!"
"Ủa zậy hả? Tưởng đại gia ngầm!"
"Hồi đó ông tao là đại gia ngầm đấy nhưng ngầm quá nó chìm từ lâu rồi!"
Một giây tao tắt nứng trong thầm lặng, đưa đôi mắt xinh đẹp mộng mơ của tao nhìn căn nhà nhỏ nép đằng sau ngôi nhà to đồ sộ kia.
Cũng sốc đấy nhưng phải xách vali vào nhà trước đã, ở phía bên nhà có cây xoài xum xuê lá và đầy trái trên cây, tao thốt lên vui sướng "Cây xoài này là của nhà mày hả?"
Nó vừa mở khóa vừa quay sang hoang mang "Hông lẽ của nữ hoàng Elizabeth má?"
Tao nở một nụ cười tà dâm nhìn lên cây xoài, trong đôi mắt của tao bây giờ em ấy mới là chân ái của cuộc đời tao.
Tao vui vẻ thầm nghĩ sau khi cất đồ vào thì sẽ leo lên ăn cắp mấy quả để vào balo.
Thật là một tấm gương học sinh có đạo đức và luôn nghiêm chỉnh chấp hành nội quy của trường học.
Vừa mới bước vào đã ngửi được mùi ẩm mốc của căn nhà sộc vào mũi, tao lấy áo che lại để vơi bớt đi sự nồng nặc ấy.
A Đỉnh mỉm cười cầm lấy cái chổi và miếng giẻ lau "Mày chờ tao chút nha, đợi vài ngày tao sẽ dọn xong!"
"Đây là chỗ của mày ở á hả? Sao đi có mấy ngày mà mùi ẩm mốc nó bốc lên zữ zậy bà nụi?"
"Cái nhà này tao phải dọn cách một ngày nếu không không chịu được mùi đó đâu! Mày thông cảm nha, để mày chịu khổ rồi!" Nó mỉm cười tươi.
Tao lắc đầu bảo không sao, anh em có phúc cùng hưởng có quạ cùng chịu nên không sao.
Cùng lắm là đi khám lỗ mũi coi có bị hoại tử không thôi ấy mà.
Không sao.
Tao nhanh nhẹn tiếp nó một tay lau dọn bàn ghế rồi sau đó chuyển đồ vào phòng ngủ của nó.
Nhà tuy nhỏ nhưng nội thất rất thoáng và cũng thoải mái, lau dọn vài phút là xong.
Nói chung cũng không uổng đến đây ở, có điều...tao chỉ lên trần nhà nhìn đám nhện bám dính vào chỗ tường "Mạng nhện bu đầy như của mấy đứa ế mốc háng như tao vậy!"
Nó đang lau nhà thì dừng lại, đôi mắt xa xăm nhìn về khung cửa sổ đang đóng kính trước mắt mình, ở đó có chậu cây hoa lan đang nở "Đấy là đặc trưng của nhà tao! Mày đừng quan tâm đó!"
"Đụ mẹ!" Tao bất lực chỉ biết cởi cái áo khoác len màu xám ra ngoài rồi thong thả nằm xuống, cái lưng được thưởng thức sự êm ái của tấm nệm kia nó đang réo lên vì sung sướng, phê vãi lồn.
"Mày ở với nội mày hả? Có hai người chắc buồn lắm!"
"Ừ nhưng nội tao thích đi chơi lắm nên cứ đi vòng vòng miết, toàn đi thăm nhà của mấy bà dì cô nên cũng ít về lắm!"
Tao nằm nghiêng sang một bên như dáng nằm của nàng tiên cá "Ngưỡng mộ mày ghê, ban ngày đi học ban đêm đi vũ trường!"
"Đi vũ trường con mắt mày! Tao đi bám thời gian!"
Tao vẫy vẫy tay rồi vả vô mỏ của mình "Lộn xíu làm gì căng dữ dọ!"
Tao nhìn lên tấm hình treo trên đầu giường, tấm hình vừa cũ vừa mờ mờ.
Trong đó là một người đang ngồi trên ghế nhưng có một sự lạ lồn đó là tại sao lại có vết vẻ nghệch ngoạc ở ngay khuôn mặt vậy nhỉ? Tao tò mò nên ngồi dậy hỏi "Ủa tranh của ai vậy? Sao nó đen xì ngay khuôn mặt vậy?!"
"Ông tao đó, tranh này có từ hồi tao còn bú ti cơ! Tao cũng không biết ai mất nết vẽ lên như vậy!"
Tao nheo mắt nhìn kĩ "Không thấy mặt!"
Tao bèn định tháo xuống nhưng A Đỉnh ngăn lại không cho "Không được, nếu mày tháo xuống mày sẽ mắc lời nguyền khủng khiếp! Không được!"
Nhưng một giây sau, bức tranh đã ở trên tay của tao.
Tao và nó hết lên như bị zong nhập rồi lại nhìn nhau bối rối, tao cuống cuồng nói "Sao giờ? Tao bị dính lời nguyền ôi quàng tử hả?"
"Ai biết má.
Nội tao nói không được tháo xuống nếu không sẽ bị dính lời nguyền, lời nguyền ở ngay sau bức tranh!"
Tao run rẩy mắt nhắm mắt mở lật nhanh bức tranh lại thì thấy chữ to đùng "không được tháo xuống" ngoài ra ở mép bên trái lại có thêm dòng chữ nhỏ "Nếu tháo xuống sẽ bị yếu sinh lý!"
Tao câm nín nhìn A Đỉnh, nó cũng nhìn tao.
Ánh mắt cam chịu mọi thứ như vỡ oà sắp khóc đến nơi.
Đụ mé ai mà nguyền ác độc vậy.
Tao đã không có người yêu rồi thì thôi.
Lại còn nguyên tao yếu sinh lý nữa.
Có phải là ác với tao quá không?.
Muốn khóc ghê!.
Tao hỏi nó "Ai nguyền mà ác vậy?"
"Tao cũng không biết nữa nhưng mà yếu sinh lý còn đỡ hơn phải chết!"
Tao vả vô mỏ nó vài cái, đưa cho nó tấm ảnh đó rồi bật khóc hết mức giả trân "Thế còn đau hơn là chết! Mày biết tao là con một mà!"
"Tự nhiên đánh tao? Quỷ sứ! Tao cũng con một mà, tao và mày cùng nhau tháo xuống..."
"Never! No nhé! Là cái đinh rớt xuống, nhà mày mục rỗng rồi đến cả đinh nó cũng không thèm trụ lại! Tất cả là tại cây đinh!"
Cây đinh nằm yên vị dưới đất, nếu nó có thể nói thì sẽ nói rằng "Mơi mốt nó động phòng mà giường sập chắc nó cũng đổi thừa tao!"
A Đỉnh an ủi con bạn của mình "Được rồi! Đừng khóc nữa, tao làm cơm cho mày ăn!"
Tao nghe xong thì bất đầu mỉm cười, đang đói bụng tự nhiên có đứa nấu cho ăn.
Đúng là một điều hạnh phúc mà "Vậy được, có cần tao phụ gì không?"
"Mày ra ngoài chợ mua cho tao nghìn ớt nha!"
"Ok chị!" Tao nghe xong thì chạy đi ngay, quên mẹ nó cái lời nguyền hãm cứt đó mà tung tăng trên lối về, vừa đi vừa hát rêu rao "Nắng chiếu lung linh muôn hoa zàng, mình sinh lũi mình sinh lũi được chưa?"
Đi tung tăng như một con điên, xíu nữa dẫm phải phân chó.
Con chó đang nằm kiêu sa ở lề đường thì thấy tao, nó nhanh nhẹn đứng bằng hai chân rồi nhe nanh ra hậm hừ vài tiếng, tao mỉm cười ngồi xõm xuống khá gần nó, khuôn mặt hiền hậu "Cưng zới chị có quen biết hả? Sao mới lần đầu gặp nhau đã cười với chụy zồi?"
Tao lại tiếp tục cười hiền hậu như đức mẹ Maria "Cưng có muốn đi cùng chụy vui chơi hông? Thấy cưng tội quá..."
Chưa nói xong nó đã sủa lên không ngớt, tao mới đứng dậy chặt lưỡi "Hư nhá, hư nhá! Tại sao lại sủa chị vậy hả?"
Lại nói một mình như con mất khùng bố "Mà nhìn giống cái bản mặt của A Hào ghê! Không sê một miếng nào hết!"
Nó vẫn sủa, tính nhào lại cắn tao nhưng dây xích quá ngắn "Chẳng hay là em có bà con xa với bạn chụy không mà sao em giống quá zậy? Đụ má nói tiếng người coi!"
"Gâu gâu gâu!" Chó sủa không ngớt tao khá bực, tức ghê.
Tao đứng chàng hảng ra rồi lấy cành cây nhỏ múa may điên cuồng "Nói tiếng việt coi! Cái con chó này!"
Chó vẫn quyết tâm sủa không ngớt như đống bài tập không chịu buông tha cho em.
Tao mới tức lên quát "Mày tưởng tao hông biết sủa hả? Đụ má nhìn tao học hổi nè! Gâu gâu gâu...ẳng ẳng ẳng..."
Vâng.
Và là lần đầu tiên em xin phép được gửi lời chào đến các bạn đọc giả lời chúc sức khỏe và lời chào trân trọng nhất.
Tại đây em xin đề cập đến việc suốt nồi bánh chưng trong cuộc sống đầy những điều dối trá này em đã biết được chơi chó là thế nào? Thi sủa với chó là như thế nào?.
Em thấy thú vị lắm vì mỗi lần em sủa là mỗi lần có người đi đường hoang mang nhìn em, ai cũng nhìn bằng ánh mắt tràn ngập tình yêu thương của sự khinh bỉ.
Sau hơn vài phút luyện thanh cùng chú chó thân yêu thì nó cũng sợ hãi rồi chạy núp vào một bụi cây.
Kẻ địch đã chạy trốn thì hà tất gì phải đánh dồn dập nữa? Tao mỉm cười với khuôn mặt đắc thắng hiên ngang bước đi không quên nói "Khi nào có duyên tái ngộ! Hẹn gặp huynh đài ở tương lai!"
...sau đó, tao lại tung tăng la cà hát bài Con bướm xuân đến khi đi gần đến chợ.
Tao nhanh nhẹn bước đi như một vị thần đến cửa hàng rau, nói với chị gái bán hàng xinh đẹp "Người đẹp bán cho em nghìn ớt!"
Chị gái kia mỉm cười nhìn tao, ánh mắt tia đến cái áo tao đang mặc rồi mỉm cười.
Tao biết ngay có ý đồ gì nên nói thẳng ngay "Cái áo này là hàng thật nha, em mua ở chợ Bà Chiểu hết k! Thấy mắc ghê chưa? Em lựa cả buổi đó chị! Chị thấy đẹp đúng hông?"
Bà chị mỉm cười thẹn thùng chỉ vào áo tao "Em ơi, vai áo em bị rách!"
Lúc này mới nhìn lại thấy cái áo thun của mình tét một đường ở cái nách.
Khơi gợi cho ta thấy một cái nách không có lông nách và cũng không thâm nha mọi người.
Mặc dù tao không nghiệp nhưng nách tao không thâm bằng môi của con tao ghét!.
Tao giơ nách lên rồi chảnh choẹ nói "Dù áo có bị tét nách nhưng vẫn là chiến công của em!"
"Chiến công gì em?"
"Dạ nãy em lấy nhành cây phượng em chọc con chó mà hăng quá nên nó rách á! Không sao, em đã chiến thắng con chó đó!" Tao sụt sùi nước mắt, lấy vạt áo lau đi nước mắt nước mũi đang rớt kia.
Bà chị hoang mang coi tao như người cõi trên, đưa bọc ớt cho tao rồi nói "Của em đây, em còn mua gì nữa không?"
"No! Em đã hoàn thành nhiệm vụ rồi!"
Sau đó tao diễm lệ, đoan trang móc ra một tờ k như một siêu nhân với tốc độ bàn thờ đưa cho chị "Tiền nè chị!"
Chị gái cầm tờ k trên tay hông biết nói gì cho phải, chị đáp "Rồi mua k ớt đưa tờ k?"
"Dạ có sao đâu chị! Nhanh đi em còn về ăn cơm! Bạn em nó chờ!"
"Em còn tiền lẻ nào hong em?"
"Em còn có k à!"
Chị gái hoang mang như chưa từng được hoang mang "Thì em đưa k đó cho chị là xong thôi!"
"Hong được.
Tiền này là em thắng bạn Mỹ của em trong trò tuột quần A Hào, em không đưa cho chị được!"
"Em muốn về nhà nhanh phải hong? Giờ em đưa cho chị k đó đi rồi chị đưa em k coi như là nhanh gọn lẹ!"
"Nhưng mà tiền đó là tiền em thắng!"
Chị gái tháo nón lá xuống rồi mệt mỏi bất lực nhìn tao, trên khuôn mặt chị lấm tấm những giọt mồ hôi và khói bụi do xe cộ để lại.
Ôi chị tôi cất giọng bảo tôi rằng "Nè em gái xinh đẹp nhưng mất não, bây giờ em đưa cho chị k là đủ k tiền ớt nó nhanh hơn cái lúc mà em phải chờ chị thối cho em k em hiểu hong? Là lúc đó bớt tốn thời gian, tốn công sức chị ngồi lấy tiền với em về em may cái áo em cũng nhanh hơn.
Em hiểu chưa?"
"Chưa!"
"Nè tao mệt mày ròi nha! Giờ mày muốn sao? Sáng giờ chưa ai mở hàng hết nhá.
Gặp phải thứ óc chó nữa!"
Tao nhăn mặt cầm bịch ớt trên tay đáp "Thì em giỡn mà!"
Chị gái bật cười như động kinh, cả đám người đi ngang nhìn chị.
Tôi chế mặt lại thủ thỉ với bản thân "ngại giùm!"
Tác giả viết đến đây cũng có chút hoang mang với bản thân dại khờ của mình, hỏi Thái Bình: Ủa em? Em chọc chó, em sủa với chó em có ngại hông?.