Tao nằm trên giường hết chơi game rồi lại ăn, không có chuyện gì làm cũng không có ai nói chuyện với mình.
Cảm giác như sắp chết đến nơi ấy mà không hiểu sao cái con nhỏ lãnh đạm này lại có thể ở một mình trong căn nhà cô đơn này được nhỉ?.
Nghĩ kĩ lại thì thấy tội cho nó vãi, mồ côi ba mẹ còn phải đi làm thêm kiếm tiền nữa.
Mình ép nó mua bánh có sao không ta? Với lại tiền nó kiếm cũng chả được bao nhiêu, còn nuôi nội nó nữa.
Tao suy nghĩ vẩn vơ rồi khẽ thở dài ngao ngán, mùa hè đã oi bức rồi mà còn ở trong một nơi điều hoà cũng không có một cây quạt nào cả.
Sức chịu đựng của A Đỉnh thật là có giới thiệu.
Tao nóng điên người nhanh nhẹn nảy ra một ý định lấy hết đá trong tủ lạnh ra rồi bỏ vào bồn nước.
Mặc dù không có máy điều hoà nhưng mà nhà tắm hơi bị xịn nha.
Khá là rộng và cũng có bồn tắm nữa.
Tao ngâm mình trong làn nước mát cùng những viên đá nhỏ nhỏ, thật thoải mái làm sao.
Bao nhiêu muộn phiền cũng tan biến mất đi.
Dựa vào một góc, tao tự hỏi "Hông lẽ nó mua cái bồn này để có gì nực bay vô đây tới chiều tối luôn à? Con nhỏ này thật là đáo để!"
Lại lấy vài cục nước đá nhỏ bỏ bào họng rồi nhai "Mà...mình nên trả tiền hộp bánh nhỉ? Thấy phiền nó ghê!"
Sau đó buông bỏ hết những dòng suy nghĩ, tao thích cái mát lạnh trong đây quá nên ngủ trỏng luôn không chịu ra.
Đến khi tỉnh lại đã nghe tiếng mở cửa, một khuôn mặt mồ hôi nhễ nhãi lú đầu vào.
Tao hét lên, không quên núp xuống dưới bồn "Quỷ sứ.
Dám lén coi bổn cô nương tắm?"
"Ai kêu không khoá cửa chi? Tắm rồi thì mau ra đây ăn cơm!"
Đã đói bụng từ lâu nên một mạch chạy ra.
"Ồ! Mày nấu món gì thế?"
Nó ngại ngùng lấy cái khăn thẩy vào mặt tao rồi mắng "Làm ơn có nết chút đi! Đây là nhà tao đấy, mặc đồ nhanh lên!"
"Có gì đâu, mình là chị em mà!"
"Nhưng cũng phải có nết xíu!"
Tao cười hố hố như bị mắc khùng bố.
Vội mặc đồ nhanh còn đi ăn cơm nữa, không quên rút ra tờ k đưa cho nó.
Nó múc canh không thèm liếc nhìn, miệng nói "Bộ mày muốn tao đi mua ớt hả?"
"Quên chuyện ớt gì đó đi! Tao trả tiền hộp bánh này!"
Nó không thèm lấy, chỉ biết bưng tô canh đến cái bàn nhỏ, trên đó đầy những đồ ăn tao thích.
Cũng chỉ vài món đạm bạc nhưng lại là những món ăn bổ dưỡng cho tim và óc.
Không ngờ nó cũng tâm lý ghê.
Tao hỏi
"Tiền này.
Không lấy hả?"
"Tao có bảo là đi mua giúp mày đâu.
Không cần tiền!"
Tao nhăn mặt, nói ra hết những suy nghĩ trong lòng "Mày còn lo cho nội mày và mày nữa, tao đến đây đã thêm một miệng ăn nữa rồi.
Với lại mày còn phải để dành tiền đóng học phí nữa..."
Chưa nói xong nó đã bật cười, tay vừa vích cơm vừa nói.
Dáng vẻ vô cùng vui vẻ "Haha! Mày từ khi nào biết lo cho bạn bè vậy?"
"Nói như kiểu tao không có não ấy!"
Tao từ từ đi lại, thầm nhét tiền vào balo của nó trong lúc nó không để ý.
Đôi mắt nó có chút điềm đạm hơn những ngày bình thường còn có lời lẻ nhẹ nhàng tựa lông vũ "Cảm ơn mày nhé nhưng tao không cần đâu.
Tiền tao cũng đã tích góp đủ rồi.
hộp bánh đó cũng chả đáng bao nhiêu tiền cả vã lại có trách thì trách tao với mày là bạn.
Không lẽ bạn mình đến chơi nhà mà không thể cho nó ăn một bữa ăn đầy đủ dinh dưỡng sao?"
Tao nghe xong cảm động muốn gớt nước mắt.
Chưa bao giờ có người bạn đáng tự hào như vậy, không uổng công chọn bạn mà.
Tao lấy vạt áo lau đi nước mắt.
Chạy đến ôm lấy A Đỉnh "Ối bạn tôi ơi mày làm tao muốn khóc quá! Sao mày có thể biết suy nghĩ cho người khác đến vậy!"
"Thôi được rồi nhanh ăn cơm đi!"
"Ừm" Tao hạnh phúc ngồi vào mâm cơm.
Mùi hương của thức ăn lan toả khắp nơi, chỉ ngửi xong là chảy nước miếng.
...Tình bạn khá thân chưa đầy phút đã nghe tiếng chửi thề của hai đứa...
"Địt mẹ, miếng thịt cuối cùng này là của bố!"
"Đéo, mày ăn quá nhiều rồi!"
Tao dùng đũa gấp nhưng nó lấy đũa của nó chặn lại.
Hai đôi đũa dính lấy nhau run lên từng hồi vì chịu lực áp bức của hai cái con tham ăn kia.
A Đỉnh nổi cả gân mặt, nhếch miệng nói "Phải cho gia chủ ăn chứ!"
"Tao là khách! Tao phải được ưu tiên!"
"Đĩ mẹ tao ưu tiên mày ra chuồng gà chơi!"
Thế là miếng thịt văng tứ tung lên không trung rồi rơi chậm rãi xuống.
Tao có thể thấy đoạn sì lâu mâu sần của miếng thịt đang hồn nhiên vui tươi rớt về phía của tao.
Tao vui vẻ hả miệng ra như chờ sung rụng, hành phúc trào dâng vì sắp được ăn nốt miếng thịt cuối nhưng hỡi ơi, con A Đỉnh nó trực tiếp dùng đũa gấp em ấy đi mất.
Thấy công chúa bị kẻ thù cướp mất thì tao tức giận, cướp nàng thịt trở về bên mình.
Sau một hồi thì miếng thịt bị văng xuống đất, lúc đó có con mèo hàng xóm nhảy bổ lại cướp nàng công chúa xinh đẹp kia đi mất tiêu.
Tao và nó cứng người ngồi đó không biết làm gì, không lẽ đi cướp đồ ăn với hoàng thượng sao?.
Nó trầm mặt xuống ăn vội miếng trứng chiên, đau đớn nói "Công chúa bị cướp đi rồi! Huynh đừng quá đau lòng!"
Tao cố nghẹn lại nước mắt, ngăn không cho sự đau đớn ấy tràn ngập ra.
Tao quay vào mâm cơm múc nước canh, cơm chan nước canh là có thật:))).
Tao mỉm cười đối ziện zới sự thật.
"Đệ đệ à, huynh ổn mà! Công chúa thì phải đi đôi với hoàng thượng đúng không?"
"Huynh nói đúng!"
"Vì vậy hãy nhắm mắt xuôi tay để nàng rời khỏi hai tên vô danh tiểu tốt như chúng ta đi.
Cô ấy sẽ hạnh phúc chui vào bao tử của một người kiêu sa diễm lệ như quàng thượng!"
Tao lấy cái khăn ở gần đó hỉ nước mũi.
A Đỉnh ăn xong vội buông chén đũa xuống.
Khuôn mặt lo lắng "Huynh có sao không? A du ô kế?"
"Nốt ô kê! Nhưng cảm ơn vì có đệ lắng nghe tiếng lòng của huynh!"
A Đỉnh bụm miệng chăm chọc "Nhưng huynh hỉ mũi bằng giẻ lau mà không sao ư?"
Tao mới ngây ngốc nhìn lại thì quả thật là giẻ lau bàn.
Nhanh nhẹn với động tác dứt khoát ném thẳng vô mặt nó một cách hiên ngang "Sao mày không đợi tao đi ỉa xong đi rồi hả nói?"
"Tao nói cho mày nín ỉa luôn!"
Tao khóc trong lòng một ít "Con mẹ nó, có con bạn khốn nạn vãi lồn!"
Nó dọn chén đũa, nói "Mày mới nói có bạn như tao là một nước đi đúng đắn mà!"
"Có cái nịt!"
"Mày nói vậy làm tao buồn vãi lồn!"
Tao bật cười lấy giẻ lau chùi bàn, ánh mắt khinh bỉ "Tao còn tưởng mày có thể làm chị của tao.
Ai ngờ..."
Nó lắc đầu ngao ngán, nghe đến anh chị em là xách cái háng chạy phương hướng.
Xua tay lắc đầu "Tao không muốn có đứa em thiểu năng như mày đâu!"
"Cái con đĩ này.
Dám nói chị mày vậy hả? Có tin tao lấy giẻ lau chùi mặt mày hong?"
"Thách!"
Và sau đó là cuộc đánh nhau ùynh ùynh ục ục điếc hết cả tai.
...
"Ê!" Tao nằm kế bên nó ăn bánh bông lan trứng muối, hai chị em tâm sự với nhau sau khi vật nhau ở trong phòng bếp.
"Gì?"
"Sao mày không yêu ai hết vậy?"
"Tại không thấy ai đúng gu của tao hết ý.
Vả lại tao không ưa bố con thằng nào hết! Sống một mình cho khỏe, không đau khổ, không thấy mắc nợ ai hết!"
"Nhưng không yêu ai thì thật sự rất chán đấy.
Sao không yêu thử như Thế Mỹ ấy!"
Nó chề môi dài thước khi nhắc đến tên của đứa mình không quá nổi một giây nào.
Con phò Thế Mỹ nó chỉ là chơi đùa thời gian trong lúc nó đang nhàm chán thôi.
Tao biết là vậy nhưng cái bản mặt của A Đỉnh nhìn xấu đau xấu đớn ấy.
Nó dùng giọng chanh chua "Thế Mỹ nó là fuck girl đấy! Với lại tao không có thời gian để yêu.
Sau này cũng không!"
"Mày ghét yêu lắm à!"
"Cực kì ghét.
Chẳng phải yêu nhau ngần ấy năm rồi chán cái chia tay cái một sao? Giống như chuyện tình hãm lồn của mày với Tự Văn á! Tao nghe mà tao hoang mang!"
Giờ nhớ lại không khỏi khiến tao bàng hoàng, công nhận hồi đó mù quáng ngu dốt dễ sợ.
Giờ nghĩ lại sống mũi còn cay.
A Đỉnh nói một cách tức giận "Ghét cả cái cách con người có thể làm tất cả vì tiền nữa!"
"Tao thấy ngưỡng mộ mày ghê! Nếu tao là mày chắc đã nghĩ học mà đi làm từ lâu rồi!"
"Tao không thể nghĩ học nếu tao không có nghề trong tay!"
Tao hào hứng hỏi.
"Vậy mày muốn học ngành gì?"
"Tao muốn làm doanh nhân!"
"Nghe hay đó gái!"
"Vậy còn mày? Ước mơ của mày là gì?"
Tao lắc lắc cái đầu một cách sang trọng nói bằng chất giọng sang trọng cũng không kém "Lấy chồng giàu!"
A Đỉnh gật đầu "Cỡ mày thì chắc lại chồng giàu được đó.
Mà là giàu nợ nần á!"
...
"Ê!"
"Gì!"
"A Hào thích mày đấy.
Sao không yêu nó đi! Đại gia đấy!"
Tao gãi gãi cái mông, đã nghe câu này từ Đình An nhiều lần rồi nên thấy rất ư là bình thường.
Nghĩ sao kêu tiểu mỹ thụ quen tao vậy chời.
Người như hắn ta nên yêu một người con trai có cơ bắp cuồng cuộng như mấy anh công trong truyện boylove í.
Nghĩ tới đây tao cười dâm nhìn nó, nó hiểu được vấn đề nên không muốn truy cứu thêm.
Chỉ đành bảo "Không biết hủ nữ như mày có ý định cưới chồng không nữa!"
"Thì chồng giàu đó!"
"Tao sợ mày cưới ổng xong rồi mày dành cả thanh xuân mày shop chồng mày với thằng nào ấy!"
Tao vỗ tay, ánh mắt kiên định nhìn người con gái đang ngồi đó với cái bộ đồ hello kitty đang mặc trên người.
Địt mẹ vỗ tay vỗ tay "Sao đệ đệ biết hay dậy? Chuyện đó là đương nhiên rồi!".