Edit: Cải Trắng
“Cheers!”
“Cheers!”
Nguyễn Tinh Trầm và Tô Mạt chạm ly với nhau, sau đó cười cười nghiêng ngả trên ghế sofa.
Hai người là bạn học thời đại học. Đã một thời gian rồi hai người không gặp nhau, giờ gặp tất nhiên là có rất nhiều chuyện để nói, có điều Nguyễn Tinh Trầm không nói nhiều, phần lớn thời gian đều là Tô Mạt nói. Cô yên lặng ngồi ở một bên nghe người khác nói, thỉnh thoảng lại cười.
Nửa tiếng sau, những gì cần kể Tô Mạt đã phun hết sạch, giờ quay sang nói: “Mấy ngày trước có mấy đứa cùng học với chúng ta gặp nhau, bọn Lily còn hỏi cậu đấy. Nhiều năm không gặp rồi, khó khăn lắm mới có một buổi họp lớp mà cậu không xuất hiện.” Vừa nói vừa uống thêm một ngụm coca: “Ngay cả thầy Từ cũng nhắc tới cậu.”
Thấy nhắc tới thầy Từ, Nguyễn Tinh Trầm ngẩng đầu lên, cười hỏi: “Thầy Từ nói gì thế?”
“Thầy Từ nói sau khi tốt nghiệp nếu như cậu lựa chọn ngành truyền thông thì bây giờ đã tốt hơn bọn tớ nhiều rồi. Trước kia cậu là người chuyên nghiệp nhất trong số mấy đứa bọn mình, hơn nữa trong lòng thầy Từ…” Tô Mạt liếc mắt nhìn căn phòng chung cư, thở dài. Cô chưa gặp nghệ sĩ nào có hoàn cảnh thảm hơn Tinh Tinh, vào giới giải trí ba năm rồi, không chỉ không có chút tài sản tích góp mà ngay cả nhà ở cũng là nhà thuê.
Cũng may…
Cô cười cười: “Có điều bây giờ cậu cũng ngóc đầu dậy được một chút rồi, tớ chờ sau này được ôm đùi cậu.”
Lời này đương nhiên là lời nói đùa. Bây giờ Tô Mạt đang làm lãnh đạo ở công ty Tân Ngu, số trong thẻ ngân hàng đã lên tới tám con số, có được hai căn hộ trong thành phố A phồn hoa này, so với người không nhà không tiền không xe như Nguyễn Tinh Trầm mà nói thì cô ấy quá tốt rồi.
Nhưng Nguyễn Tinh Trầm lạt gật đầu một cách nghiêm túc, cười nói: “Được.” Khác với nhan sắc đang thịnh hành trong giới giải trí, cô có một khuôn mặt trứng ngỗng, mày lá liễu, mắt đào hoa, dưới mắt còn có một nốt ruồi lệ. Lúc cười rộ lên thì hai mắt cong cong tựa như vầng trăng non.
Tô Mạt lăn lội trong cái vòng này nhiều năm rồi, người đẹp cô gặp đếm không xuể, nhưng không một ai có thể sánh bằng Nguyễn Tinh Trầm, đã gặp là làm cho người ta không sao quên được.
Có khuôn mặt như vậy mà không thể nổi trong giới giải trí thì đúng là một việc hiếm gặp.
Nhưng Tô Mạt hiểu tính cách của cô, không khéo léo, không biết chiều lòng người khác, lại càng không thích đi xã giao. Có tính tình như vậy nhưng cô gái này vẫn không chùn bước, vẫn muốn bước chân vào giới giải trí. Còn nguyên nhân vì sao thì…nhớ tới nó, Tô Mạt thay đổi dáng ngồi, cân nhắc chút rồi mở miệng: “Tinh Tinh, cậu và Cố ảnh đế sao rồi?”
Nghe thấy cái tên này, tay đang cầm đồ uống của Nguyễn Tinh Trầm khựng lại.
Nhưng không bao lâu sau cô đã cười, trả lời: “Thầy Cố là người khá tốt, ở đoàn làm phim rất chiếu cố bọn tớ.”
Nghe giọng điệu của cô là Tô Mạt biết hai người đang trong giai đoạn ‘cùng một đoàn làm phim nhưng lại như hai người xa lạ’ rồi. Tô Mạt thở dài, trước đó, khi Tinh Tinh biết Cố ảnh đế muốn thoái lui thì cứ dấn thân vào giới giải trí, nói là đợi anh trở về.
Ba năm này cái gì cô cũng diễn, có thù lao cũng được mà không có thù lao cũng không sao, cứ thế mài giũa kỹ năng diễn xuất mong chờ một ngày có thể cho người kia thấy thực lực của mình.
Bây giờ Cố ảnh đế đã trở lại, cuối cùng hai người cũng có cơ hội hợp tác rồi.
Có điều mọi thứ vẫn giậm chân tại chỗ.
Thật ra, Nguyễn Tinh Trầm chẳng có chút mất mát nào cả, có thể hợp tác cùng với Cố Húc đã là niềm vui xa vời với cô rồi, cô chẳng trông mong thêm gì nữa. Cô cười cười uống thêm một ngụm nước mật ong, không tiếp tục chủ đề này nữa mà quay ra nhìn đồng hồ, mở miệng: “Muộn rồi đấy, hay là hôm nay cậu ngủ lại chỗ tớ đi.”
“Mấy giờ rồi nhỉ?”
Tô Mạt quay qua nhìn giờ trong di động, giờ rồi.
Thật ra cô cũng muốn ở lại đây nhưng sáng mai có cuộc họp nên không ở lại được, cô bực bội gãi gãi đầu, nói câu: “Chờ lần sau nhé.” Sau đó cô đứng lên mặc thêm đồ, đi giày cao gót, thấy Nguyễn Tinh Trầm muốn ra tiễn, Tô Mạt vội ngăn cản: “Đừng, bên ngoài gió to lắm, hơn nữa tiểu khu cậu ở không an toàn.”
“Tớ bảo cậu sang ở cùng tớ thì cậu không chịu, lần này kiếm được tiền rồi cậu hãy mua nhà đi.”
Nguyễn Tinh Trầm đi theo đằng sau cô, nhàn nhạt đáp lại: “Được rồi.”
Tô Mạt ra khỏi cửa, lúc quay đầu lại thì trông thấy Nguyễn Tinh Trầm đứng ở phía sau, dưới ánh đèn dáng người cô nho nhỏ, không có dáng vẻ lạnh lùng như lúc ở trên màn ảnh nữa. Nó giống hệt như lúc ban đầu khi hai người gặp nhau, Tô Mạt không nhịn được mà tiến lên ôm cô: “Tinh Tinh, chăm sóc bản thân thật tốt nhé.”
“Ừ.”
Nguyễn Tinh Trầm cười cười ôm lấy Tô Mạt: “Cậu cũng thế.”
Tô Mạt đi rồi, nhà Nguyễn Tinh Trầm trở nên yên tĩnh hơn hẳn. Nguyễn Tinh Trầm quen rồi nên cũng không có cảm giác gì, sau khi thu dọn phòng khách xong liền tắt đèn đi về phòng ngủ.
Cảnh đêm bên ngoài cửa sổ sát đất trông có chút u ám.
Ở thành phố A, tiểu khu này có thể coi là một khu chung cư cũ. Những người ở đây tuổi khá lớn, đa số các gia đình đều đã đi ngủ hết.
Cô đóng kín bức rèm lại, sau đó đi tới bật đèn ngủ ở đầu giường lên. Khi lên giường, cô không ngủ ngay mà lôi điện thoại ra lướt weibo, lướt tới ảnh chụp gần đây nhất của Cố Húc. Ngắm một lúc sau cô lại lấy chiếc ví để dưới gối ra.
Trong ví cô chỉ để một cái thẻ chứng minh nhân dân và một cái thẻ ngân hàng, chỗ đựng tiền không có tiền mặt mà chỉ có một tấm ảnh chụp.
Trong ảnh là một thiếu niên tầm khoảng , tuổi, mặc một chiếc áo sơ mi trắng. Anh khoanh tay đứng tựa vào gốc cây, gió thổi qua thổi bay tóc mái của anh, đôi mắt phượng nhìn thẳng về phía trước.
Nguyễn Tinh Trầm cứ ôm lấy ví tiền như thế, tiến vào mộng đẹp.
Lúc này, trong một hội sở phồn hoa nhất thành phố A.
Khói thuốc lượn quanh, mùi rượu nồng nặc, trong phòng bao chỗ nào cũng nghe thấy tiếng cười nói vui vẻ. Chỉ có duy nhất một người đàn ông mặc áo sơ mi màu đen là rời xa đám người đó, ngồi dựa lưng trên sofa, sắc mặt lạnh nhạt, chẳng nói lời nào.
Anh cởi bỏ ba nút đầu của áo sơ mi, phần tay áo cũng vén lên một chút, lộ ra đường cơ bắp rõ ràng nơi cánh tay. Một tay anh cầm cốc rượu thủy tinh, lắc nhẹ, rượu lẫn với khối đá trong đó tạo nên âm thanh dễ nghe, một tay anh tùy ý để ở trên phần vịn của sofa, chân dài vắt chéo, dù không nói lời nào nhưng khí thế không thể che giấu được.
Có vài người nói chuyện thỉnh thoảng lại nhìn về phía anh, thấy anh hơi nhíu mày lại thì tiếng nói cũng tự động nhỏ xuống.
“Ôi, Cố Húc…”
Trang Chu ôm một người phụ nữ đi về phía anh. Hắn là người lớn lên cùng với Cố Húc, tình bạn giữa hai người cũng kéo dài hơn hai mươi năm rồi. Vừa ngồi xuống bên cạnh, hắn đã nói: “Anh em biết cậu vừa quay phim ở thành phố C xong đã mở tiệc chào đón cậu, nhưng cậu thì hay rồi, ngồi cả tối ở đây chẳng nói câu nào.”
Người đẹp ngồi bên cạnh hắn không muốn bị ngó lơ nên dụi vào trong lồng ngực hắn một cái, còn thuận tay đưa cho hắn thuốc lá.
Trang Chu cười cười nhéo eo cô nàng, sau đó định đem tay nhận thuốc lá đặt lên vai Cố Húc, nhưng còn chưa kịp chạm vào đã bị ánh mắt lạnh như băng của người nào đó chặn lại. Động tác tay khựng lại, cuối cùng cũng không đặt lên nữa, nói: “Nhiều chuyện.”
Vừa nói.
Vừa đem thuốc lá trong tay dụi xuống gạt tàn thuốc, rồi hắn đẩy eo người trong lòng mình một cái, ý bảo cô nàng rời đi. Người đẹp đó rất thức thời, biết hai người có chuyện riêng muốn nói thì lắc mông rời đi.
“Làm sao thế?”
Trang Chu để cho người phục vụ rót rượu, sau đó cầm lấy cốc của mình, cười nói: “Không lẽ ở với ông già ba năm đã học được cách tu thân dưỡng tính rồi à?”
Cố Húc nghiêng cốc rượu của mình về phía người kia, như muốn nói lời cảm ơn rồi nhấp một ngụm rượu, sau đó đưa mắt nhìn bốn phía xung quanh, lạnh nhạt nói: “Nhiều người như thế này, thế mà cậu không có lấy một người ‘đặc biệt’?” Vừa nói vừa nhìn về phía nữ minh tinh bị Trang Chu bỏ lại, hừ một tiếng: “Mấy năm không gặp, khẩu vị của cậu càng ngày càng xuống cấp rồi.”
“Cố thiếu của tôi ơi, giờ mà có đặt cả tiên trên trời trước mặt cậu thì cậu cũng bới móc ra cả đống tật xấu của người ta thôi.” Trang Chu khoa trương nói một câu, nói xong, lại như nhớ tới người nào đó, nhích lại gần: “Nói tới tiên trên trời mới nhớ, nữ minh tinh hợp tác với cậu lần này hình như là Nguyễn Tinh Trầm nhỉ? Đó là người đẹp có tiếng trong giới đấy, cậu thấy thế nào?”
“Cô gái nhỏ kia à…”
Cố Húc cầm chén rượu trong tay, không biết nghĩ tới cái gì mà đột nhiên cười thành tiếng: “Cô ấy à, cũng không tệ lắm.”
Trang Chu nghe thấy mấy chữ này thì hai mắt sáng rực. Có thể để vị Phật này nói được mấy từ đó đúng là hiếm gặp, hắn vội để điếu thuốc sang một bên, dò hỏi: “Không tồi là ý gì, cậu và cô ấy…”
“Đem cái suy nghĩ bẩn thỉu trong đầu cậu đá ra xa đi.” Nét cười trên mặt Cố Húc biến mất. Anh biết tính cách của Trang Chu, nếu không nói cho rõ ràng thì chắc ngày mai tin tức này sẽ bị loan truyền lung tung mất. Anh thì không sao nhưng có lẽ cô gái nhỏ kia da mặt mỏng, không giống người trong giới này lắm.
Anh nhận lấy điếu thuốc nhưng không hút, chỉ kẹp ở đầu ngón tay, thuận miệng nói: “Lễ phép, có kỹ năng diễn xuất, tính tình tốt.” Thấy hắn còn muốn hỏi thêm, Cố Húc đứng dậy dụi thuốc lá vào gạt tàn, nói: “Được rồi, tới giờ này rồi, tôi về đây.”
Ngày mai Cố Húc vẫn còn phải quay phim nữa.
Trang Chu chỉ có thể kiềm chế tính tò mò của mình, tiễn người rời đi, trên đường đi còn nói một câu: “Tháng sau là sinh nhật Đông Tử, cậu nhớ tới tham gia đấy. Ba năm nay cậu chạy tới nơi đó, mấy người anh em chúng ta còn chưa họp mặt đông đủ đâu, quá thiếu nghĩa khí rồi.”
“Biết rồi.” Xe đang đợi ở dưới tầng, Cố Húc nhận áo khoác từ trong tay người phục vụ, sau đó vẫy tay với Trang Chu, rời đi.
Ngày hôm sau.
Sáng sớm Nguyễn Tinh Trầm đã đi tới đoàn làm phim. Trước đó, bọn họ đã đi tới thành phố C để quay ngoại cảnh, giờ về thành phố A rồi thì điều kiện quay khá hơn không ít, người cũng nhiều hơn. Cả đường cô đi gặp đường rất nhiều gương mặt mới, tuy ngày thường cô không thích nói chuyện lắm nhưng tính tình lại rất tốt. Người nhìn thấy cô không gọi một tiếng ‘chị Nguyễn’ thì cũng gọi là ‘cô Nguyễn()’.
()Cô ở đây là trong từ ‘lão sư’, ở đây thể hiện cách gọi tôn trọng.
Ai chào cô cũng cười cười đáp lại.
Đi được nửa đường thì thấy xa xa có hai người đang đi. Tổng đạo diễn Hạ Hồng Phi đang đi với…Cố Húc. Không biết hai người đang nói cái gì mà lúc đi gần tới chỗ Nguyễn Tinh Trầm rồi bước chân vẫn không dừng lại, nhưng tới lúc chuẩn bị đi qua thì Hạ Hồng Phi có nói với cô một câu: “Đến rồi à? Mau đi thay trang phục với trang điểm đi, sau đó thì qua chỗ tôi một chuyến, tôi thảo luận với cô về những cảnh hôm nay diễn.”
“Vâng, đạo diễn.” Nguyễn Tinh Trầm gật đầu, nhận ra ánh mắt Cố Húc đang nhìn về phía này, trái tim bỗng đập ‘thình thịch’ mấy tiếng, có khi còn át luôn cả tiếng nói của cô.
“Thầy Cố.”
Thật ra ban đầu Cố Húc chỉ nhìn lướt qua thôi nhưng nghe thấy tiếng cô chào mới nghiêm túc nhìn cô một cái. Giọng nói của cô gái nhỏ này khác hoàn toàn với vẻ bề ngoài lạnh lùng, chất giọng mềm mại, cuối câu giọng có hơi cao lên chọc cho người ta tâm ngứa ngáy.
Lúc bọn họ quay phim ở thành phố C, đa số đều là kiểu người kia quay người còn lại không quay, vai diễn cần phối hợp với nhau không nhiều lắm. Anh là người không thích ở lại phim trường nên nhiều lúc quay xong đi luôn, đây là lần đầu tiên anh nghiêm túc nhìn người ta đến thế. Bỗng nhiên Cố Húc nhớ tới câu ‘tiên trên trời’ hôm qua Trang Chu nói.
Mấy ngày không gặp, hình như cô gái nhỏ lại đẹp lên rồi?
Có điều Hạ Hồng Phi bên cạnh đang thúc giục nên anh cũng không nhìn lâu, ‘ừm’ một tiếng rồi thu hồi tầm mắt, rời đi.
Nguyễn Tinh Trầm nhìn hai người rời đi. Cô thở dài nhưng mang theo chút mất mát, vào đoàn làm phim hơn một tháng rồi, trừ những lúc phải quay cùng nhau ra thì hai người không giao tiếp bên ngoài chút nào.
“Chị Tinh, chúng ta đi thôi.”
Lâm Hạ biết tâm tư của cô, thấp giọng nhắc nhở: “Chị còn phải trang điểm, thay quần áo nữa đấy.”
“Ừm, đi thôi.” Nguyễn Tinh Trầm thu hồi suy nghĩ trong lòng, cười một cái. Cô vừa mới nói xong thì chuông điện thoại vang lên, người gọi tới Tô Mạt, ấn nhận cuộc gọi, còn chưa kịp mở miệng đã nghe thấy đầu dây bên kia Tô Mạt nhỏ giọng nói: “Tinh Tinh, cậu có biết là người đại diện của cậu đã mua tin tức cho cậu rồi không? Bên của tớ nhận được ảnh chụp cậu và Cố Húc, mấy bên khác cũng nhận được nữa, có lẽ người đại diện muốn cậu sao tác với Cố Húc.”