Edit: Cải Trắng
“Thầy Cố, sao anh lại ở đây?” Nguyễn Tinh Trầm thấy khoảng cách giữa mình và Cố Húc càng ngày càng gần mới biết đây là thật, không phải do hoa mắt. Vì vậy, cô tiến thêm mấy bước.
Đến gần anh rồi, mùi hương đầu tiên cô ngửi được là mùi thuốc lá, sau đó là mùi rượu nồng nặc. Tuy cô biết đã là đàn ông thì không thể nào không uống rượu và hút thuốc lá nhưng cô vẫn không nhịn được mà nhíu mày, chóp mũi cũng nhắn lại. Giọng nói cô không che giấu được sự lo lắng: “Anh uống nhiều rượu lắm ạ?”
Vẻ mặt và giọng nói quan tâm của Nguyễn Tinh Trầm làm tâm trạng Cố Húc khá hơn rất nhiều.
Cô gái nhỏ vẫn rất quan tâm anh.
Anh cúi đầu, rũ mắt nhìn cô. Bờ môi mới nãy còn mím chặt giờ đã hơi nhếch lên. Đang định nói chuyện, anh nghe thấy có tiếng bước chân đến gần.
Ồ.
Anh tí thì quên ở đây có một vị khách không mời mà đến.
Cố Húc ngước mắt nhìn về phía người đang đi tới, giữ nguyên sắc mặt lạnh nhạt, không trả lời câu của Nguyễn Tinh Trầm.
Thẩm Tinh Hà có cảm nhận được ánh mắt của Cố Húc nhưng không thèm quan tâm, đi tới gần, hỏi: “Tinh Trầm, sao thế em?”
“Em gặp bạn mình.”
Nguyễn Tinh Trầm thuận miệng trả lời rồi lại quay sang nhìn Cố Húc, thấp giọng hỏi: “Thầy Cố, anh có khỏe không?”
Cố Húc đứng dựa người vào lan can, nghe hỏi cũng không trả lời. Anh hết liếc mắt nhìn Thẩm Tinh Hà lại tới cúi đầu nhìn Nguyễn Tinh Trầm, biểu cảm trên mặt anh rất lạnh nhạt, nhìn không ra vui buồn giận hờn.
Anh luôn là như thế. Nếu anh không muốn cho người khác biết thì ngay cả người thân thiết nhất cũng không nhìn ra được anh đang vui vẻ hay tức giận qua nét mặt.
Nhưng, dường như Nguyễn Tinh Trầm có thể gom từ những điều nhỏ nhặt nhất để phát hiện ra cảm xúc của anh.
Cô có thể nhận ra anh đang tức giận mà không cần thông qua bất kỳ câu chữ nào, nhìn ánh mắt chẳng có chút cảm xúc này là cô biết anh không vui.
Nguyễn Tinh Trầm cắn môi, quay đầu nói với Thẩm Tinh Hà: “Hay là anh về trước đi. Em có chuyện muốn nói với thầy Cố.” Không cần biết Cố Húc không vui vì cái gì, nhưng cô thiếu anh một lời xin lỗi. Huống hồ, giờ cô hơi lo lắng cho Cố Húc.
Ý cười trên mặt Thẩm Tinh Hà bỗng trở nên cứng đờ.
Có điều, cảm xúc đó chỉ diễn ra trong thoáng chốc. Anh ta khôi phục lại vẻ bình tĩnh, không nói gì thêm cũng không ngăn cản mà chỉ nhìn Nguyễn Tinh Trầm, gật đầu và cười: “Được rồi, nếu có chuyện gì thì gọi điện thoại cho anh nhé.” Nói xong anh ta còn lịch sự gật đầu với Cố Húc một cái.
Sau đó, anh ta còn nói thêm một câu với Nguyễn Tinh Trầm mới rời đi.
Đợi người đi rồi, Nguyễn Tinh Trầm mới quay sang nhìn Cố Húc. Khuôn mặt xinh đẹp của cô lộ rõ vẻ lo lắng, giọng nói cũng không giấu được quan tâm: “Thầy Cố, anh vẫn ổn chứ?”
Ánh mắt Cố Húc vẫn nhìn chăm chú về phía Thẩm Tinh Hà vừa rời đi. Anh hơi hất cằm về hướng đó, hỏi: “Anh ta là ai?”
“Hả?”
Nguyễn Tinh Trầm sửng sốt, nhưng khi thấy Cố Húc đang nhìn hướng Thẩm Tinh Hà vừa rời đi, cô dịu dàng trả lời: “Anh ấy là bạn học cũ của tôi.” Không biết vì sao, cô không tự chủ được mà giải thích thêm: “Anh ấy mới từ nước ngoài về. Đã nhiều năm rồi chúng tôi không liên lạc với nhau, giờ có dịp mới hẹn nhau ăn một bữa cơm.”
Bạn học cũ.
Mấy năm không liên lạc.
Cố Húc nhanh chóng bắt được hai từ khóa quan trọng.
Xem ra mọi chuyện không như những gì anh nghĩ. Ít nhất thì cô gái nhỏ chỉ coi người đó là bạn học. Thoát khỏi đám mây mù vây quanh, cuối cùng tâm trạng anh cũng tốt hơn, sắc mặt vui vẻ hơn. Anh nhìn về phía Nguyễn Tinh Trầm, giọng dịu dàng hơn rất nhiều: “Cô gái nhỏ.”
Anh nhìn cô không chớp mắt, nói với giọng vừa trầm thấp lại dịu dàng: “Tôi không ở đó đã mấy ngày mà em không hỏi thăm gì tôi sao?”
Do vừa rồi Nguyễn Tinh Trầm lo lắng cho sức khỏe của Cố Húc nên đứng hơi gần.
Giờ Cố Húc còn cúi đầu xuống nên gần càng thêm gần. Nguyễn Tinh Trầm cảm giác hơi thở của anh sắp bao phủ mọi nơi, làm khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
Cô cúi đầu không dám nhìn anh, trả lời bằng giọng mềm mại đáng yêu: “Tôi, tôi sợ mình làm phiền anh.”
Đâu phải cô chưa từng nghĩ tới việc gửi tin nhắn cho Cố Húc.
Buổi sáng mở mắt ra, nghỉ ngơi giữa trưa, buổi tối trước khi đi ngủ, lúc nào cô cũng nghĩ tới việc gửi tin nhắn cho anh, tùy tiện chào hỏi một câu thôi cũng được nhưng cô cứ viết lại xóa, cuối cùng thành ra chẳng gửi được tin nào.
Nghe vậy, Cố Húc bật cười. Anh gác tay lên lan can sau lưng, hơi nhịp ngón tay, ánh mắt không rời khỏi cô một giây nào: “Nếu tôi thấy phiền đã không thêm wechat của em.”
“Cho em thêm tài khoản wechat là để tiện liên lạc chứ không phải để trang trí.”
“Cô gái nhỏ.” Lúc gọi, âm cuối anh hơi nâng cao lên. Anh mỉm cười: “Về sau em còn coi như vật trang trí không?”
Biết Cố Húc không ngại phiền, Nguyễn Tinh Trầm sao có thể coi nó như vật trang trí được?
Cô hận không thể liên tục liên lạc với anh ấy chứ. Nhưng dù gì cô vẫn thấy hơi ngại nên không dám ngẩng đầu, cúi mãi giống hệt một chú chim cút nhỏ đáng yêu: “Không ạ.”
Vừa nói xong, cô liền nhớ tới sự kiện trên weibo.
Tuy Cố Húc bảo cô không cần quản chuyện đó nhưng đã áy náy thì phải làm đến cùng, dù sao thì là do cô nên anh mới vướng vào tai tiếng: “Thầy Cố, xin lỗi anh. Em biết anh không muốn nổ ra tai tiếng với người khác nhưng giờ là do em… Anh yên tâm, sau này em sẽ chú ý hơn.”
“Chờ quay phim của đạo diễn Hạ xong, nếu anh thấy không tiện thì em sẽ cố gắng ít chạm mặt nhau.”
Lời nói của cô rất chân thành, thiếu mỗi nước viết giấy cam đoan.
Cố Húc đang cười bỗng sầm mặt xuống, biến đổi nhanh như thể thay đổi thời tiết, mới nãy còn sao giăng đầy trời, giờ thì mây đen dày đặc. Anh không nói gì, chỉ cúi đầu nhìn cô. Một lúc sau, anh mới hỏi: “Em nghĩ tôi để ý tới việc mình bị truyền tai tiếng với người khác?”
“Hả?”
Chẳng lẽ không đúng?
Cố Húc đã ở trong giới giải trí mười mấy năm, theo cô biết thì chuyện anh kiêng kỵ nhất là chuyện này. Giờ nói không phải, thế rốt cuộc vì sao anh lại tức giận?
Khuôn mặt nhỏ sạch sẽ của cô gái nhỏ lâm vào hoang mang.
Cố Húc tức anh ách. Anh nghĩ, rồi sẽ có một ngày mình bị cô gái nhỏ làm cho tức chết.
Nếu anh để ý, anh sẽ để cho hai người có cp sao? Sẽ không kiêng dè gì mà đăng tin lên weibo à? Sẽ nhấn thích video chắc? Bình thường trông cô gái nhỏ có vẻ thông minh, nhanh trí nhưng mỗi lần đụng vào chính sự lại hơi khù khờ. Còn cái gì mà nếu anh không tiện thì sau này sẽ chú ý ít chạm mặt?
Sao nào?
Chẳng nhẽ sau này cô cứ trốn tránh anh mãi?
Cố Húc vừa tức vừa muốn cười. Có điều, anh không biết nói gì khi thấy vẻ mặt này của cô gái nhỏ, đành tự mình giận dỗi.
Nhưng anh không nói gì càng làm Nguyễn Tinh Trầm khẩn trương hơn. Cô ngẩng đầu, thấy vẻ mặt anh sa sầm thì giọng nói cũng tự động yếu đi: “Thầy Cố, anh, anh vẫn còn giận sao?”
“Không.”
Giọng vừa thấp vừa trầm, mặt thì cứng ngắc đen như than.
Nếu không tức giận thì là có quỷ.
Nhưng mà Nguyễn Tinh Trầm không biết nói gì hơn nên hai người đành im lặng.
Cuối cùng, Quý Siêu đi tới.
Chỗ Cố Húc với Nguyễn Tinh Trầm đứng cách không xa phòng bao của bọn họ. Vừa rồi tuy họ không tới gần nhưng vẫn luôn nhìn chằm chằm phía bên đó. Trước còn nói cười nhưng giờ thì không biết sao cả hai chẳng nói câu nào.
Người xem xem tới mức sốt ruột, lo lắng.
Lão Cố cái gì cũng tốt, chẳng qua là chưa từng yêu đương nên không biết dỗ dành con gái. Bọn họ sợ anh dỗ không được, quay đầu lại sẽ gây phiền toái cho họ.
Vì vậy, bọn họ đành thay người ta nghĩ cách.
Vốn là Trang Chu ra sân nhưng Quý Siêu với Chu Đông sợ hắn không biết giữ mồm giữ miệng, nói ra cái không nên nói nên đổi thành Quý Siêu. Nếu không, chỉ sợ quay đầu Cố Húc sẽ tìm ba người gây sự.
“Lão Cố.”
Quý Siêu gọi mà anh chẳng thèm phản ứng. Dù vậy, anh ta chỉ cười, quay đầu sang lịch sự chào hỏi Nguyễn Tinh Trầm: “Cô Nguyễn.”
Nguyễn Tinh Trầm không biết anh ta là ai nhưng thông qua cách gọi Cố Húc vừa rồi, cô đoán anh ta là bạn của anh nên cũng gật đầu, nhẹ nhàng nói: “Chào anh.”
“Hôm nay chúng tôi có tổ chức sinh nhật cho một người bạn ở đây. Vốn tôi muốn mời cô Nguyễn qua đó ngồi một lúc nhưng giờ chỗ đấy khá hỗn loạn, sợ cô thấy mất tự nhiên…” Quý Siêu mặc âu phục, ăn nói lịch sự dịu dàng, rất dễ khiến người khác có thiện cảm.
“Giờ tôi có mấy người bạn say rượu mà có một mình nên không thể lo chu toàn hết cho họ được. Nếu cô đã quen lão Cố thì không biết cô có phiền đưa cậu ấy về nhà không? Hôm nay cậu ấy uống không ít.”
“Cô biết đấy…” Quý Siêu cười bất đắc dĩ: “Người có thân phận như lão Cố không tiện gọi người lái xe thuê. Mà tài xế của cậu ấy vừa hay lại nghỉ đúng mấy ngày nay.”
Dù Quý Siêu không nói, Nguyễn Tinh Trầm cũng không để Cố Húc tùy tiện gọi người lái xe thuê.
Hiện giờ xã hội hỗn loạn, nếu Cố Húc đụng phải người xấu hoặc người có mưu đồ bất chính thì phải làm sao? Thế nên, Quý Siêu vừa mới nói xong, cô đã gật đầu: “Anh yên tâm, tôi sẽ đưa thầy Cố về nhà an toàn.”
Nhưng mà…
Cô quay đầu nhìn Cố Húc.
Cố Húc còn đang tức giận với cô, anh sẽ đi cùng cô chứ?
Biết Quý Siêu âm mưu cái gì nên Cố Húc không nói chuyện, chỉ nhìn anh ta một cái rồi nhấc chân dài đi ra ngoài. Đi được một lúc, quay lại anh thấy cô gái nhỏ vẫn đứng ngây ngốc một chỗ nhìn theo. Anh bất đắc dĩ dừng chân lại, nói với cô: “Đi thôi.”
“Hả?”
“Vâng vâng vâng.”
Nguyễn Tinh Trầm đáp xong định ra ngoài luôn nhưng nhận ra Quý Siêu vẫn còn đứng đó nhìn theo hai người, đành thấp giọng bảo đảm với người ta: “Tôi sẽ đưa thầy Cố về nhà an toàn.”
Nói xong, cô còn gật đầu với anh ta một cái rồi mới rời đi.
Quý Siêu đẩy mắt kính, nhìn theo hướng hai người họ rời đi. Anh ta cười, lắc đầu, hình như anh ta đã đoán ra được vì sao lão Cố lại coi trọng cô gái nhỏ này rồi. Anh ta không nói thêm gì nữa, xoay người đi về phòng bao.
Trong xe.
Hỏi Cố Húc địa chỉ xong, cô mở bản đồ trên điện thoại, nhập địa chỉ vào. Sau đó, cô vừa khởi động xe vừa nói với Cố Húc: “Thầy Cố, chắc đi phải mất nửa tiếng. Nếu anh mệt thì ngủ trước đi, tới nơi em sẽ gọi.”
Cố Húc không nói gì dù đã nghe thấy.
Nguyễn Tinh Trầm không làm phiền anh, mở điều hòa cao hơn chút.
Tuy cô đã lấy bằng lái, cũng tự mình lái xe được vài lần nhưng vì người ngồi cạnh hôm nay là Cố Húc nên từ lúc khởi động xe cô đã làm rất cẩn thận, sợ không may xảy ra chuyện.
Cô lái xe.
Còn Cố Húc thì im lặng nhìn cô.
Anh thấy cơ thể cô gái nhỏ cứng đờ, con mắt gắt gao nhìn thẳng con đường phía trước, tay nắm vô lăng cũng dùng sức.
Không biết vì sao, khi thấy cô như này, tim Cố Húc lại mềm xèo.
Anh tức với cô gái nhỏ làm gì chứ?
Lúc trước, do sợ anh tức giận, cô thà nháo loạn với công ty chứ không muốn những tin tức không đúng sự thật đó tuồn ra. Giờ cũng vậy, là cô sợ anh không vui nên mới nói thế.
Nghĩ vậy, đột nhiên Cố Húc thấy cơn giận và tâm trạng phiền não của mình mấy ngày nay hơi buồn cười.
Cô gái nhỏ đâu biết mình thích cô, nói thế cũng chẳng có gì kỳ quái. Anh đổi sang một tư thế khác thoải mái hơn, nhìn cô nói: “Tôi không tức giận vì mấy chuyện trên weibo, em cũng không cần để ý.”
“Sau này đừng nói cái gì mà em sợ tôi không vui, sẽ cách tôi xa một chút.”
Sợ cô không nghe, anh thấp giọng hỏi thêm: “Biết chưa?”
Hả?
Nam thần không tức giận?
Nguyễn Tinh Trầm thấy rất kỳ quái, lộn đi vòng về, nam thần nói không tức giận là không tức giận thật à? Tuy không biết nguyên nhân là gì nhưng cô vẫn thấy dễ chịu hơn, nhẹ nhàng “ừm” một tiếng, dịu dàng nói: “Thầy Cố, em biết rồi.”
Cô cũng không muốn phải cách xa nam thần.
Vì cô đang lái xe nên Cố Húc không tiếp tục nói chuyện nữa. Vốn anh muốn ngắm cô gái nhỏ nhưng không biết sao lại ngủ thiếp đi tới tận khi cô đánh thức. Anh thấy rất lạ, đã nhiều năm nay anh không cho người lạ ngồi vào xe mình chứ đừng nói tới việc mình còn ngủ trên xe.
Nhưng có cô gái nhỏ ở cạnh, anh lại ngủ rất say.
“Thầy Cố, tới nơi rồi.” Nguyễn Tinh Trầm thấy anh mở mắt, nhẹ nhàng nói thêm.
“Ừm.”
Cố Húc hết nhìn sắc trời lại nhìn thời gian, sau đó anh nói với cô rằng: “Muộn lắm rồi, hôm nay em không cần về đâu.”
Hả?
Lúc đầu, Nguyễn Tinh Trầm nghe không hiểu. Phải tới lúc quay sang nhìn Cố Húc, cô mới dần hiểu ra.
Cái, cái gì???
Có phải cô nghe nhầm không? Nam thần muốn cô ngủ lại?