Edit: Cải Trắng
Mấy ngày sau.
Tiến độ của đoàn làm phim đã tiến vào giai đoạn cuối. Tuy Hạ Hồng Phi là người làm việc yêu cầu khá khắc nghiệt nhưng không tính toán chi ly gì với việc thưởng kỳ nghỉ tết cho mọi người trong đoàn.
Mới Tết ông đã cho mọi người nghỉ, chẳng dặn dò bọn họ gì ngoài câu tất cả hãy nghỉ ngơi thật tốt. Có điều, ông không hề khách sáo với Nguyễn Tinh Trầm và Cố Húc.
“Hai người là diễn viên chính.”
“Mặc dù bộ phim của tôi không yêu cầu hai người lộ da thịt nhưng hãy giữ gìn vóc dáng, tự đánh giá lại bản thân.”
Hạ Hồng Phi ngồi trên ghế gấp, vừa nói vừa uống trà. Xung quanh lành lạnh mà được uống một ngụm trà nóng làm ông không tự chủ được thả lỏng cơ mặt. Nhưng, từ trước tới nay khuôn mặt ông quen giữ nguyên một biểu cảm nên dù có thả lỏng cũng chẳng nhìn ra được: “Tính tình của Tiểu Nguyễn thế nào tôi biết. Cho dù tôi không nói cũng biết kìm hãm.”
“Cậu…”
Hạ Hồng Phi buông chén trà xuống, nhìn chằm chằm Cố Húc bằng sắc mặt hơi khó coi, giọng nói trở nên nghiêm túc hơn: “Chú ý tới bản thân đi. Nếu quay về không quay phim được, cứ đợi xem tôi xử lý cậu thế nào.”
Cố Húc ngồi đối diện Hạ Hồng Phi, trên người vẫn mặc bộ quần áo dùng để đóng phim, nhướng mày nói: “Ông Hạ này, sao lời của ông làm tôi nghe thấy hơi không thoải mái nhỉ? Một thanh niên tốt trước giờ không phạm sai lầm gì như tôi sao phải chú ý?” Nói xong, anh không thèm để ý tới Hạ Hồng Phi nữa mà quay qua nhìn Nguyễn Tinh Trầm, cười nói: “Cô gái nhỏ, em nói xem, tôi có phải giữ chừng mực không?”
Hiện giờ, mọi người trong đoàn làm phim đang thu dọn đồ đạc, trong phòng nghỉ chỉ có ba người.
Vốn Nguyễn Tinh Trầm cúi đầu làm chim cút nên lúc bị điểm danh hơi sững sờ, hết nhìn Hạ Hồng Phi rồi lại nhìn Cố Húc, sau cùng mới nhẹ giọng nói: “Anh, anh nên uống ít rượu thôi. Uống nhiều không tốt.”
Ban đầu, Cố Húc chỉ muốn trêu cô chứ không nghĩ cô sẽ trả lời.
Giờ ngày nào cô gái nhỏ cũng gửi tin nhắn trên wechat cho anh nhưng khi ở đoàn làm phim lại rất kiêng dè vào lúc ở chung với anh, trừ phi phải diễn, như là sợ người khác thấy sẽ nghĩ xấu.
Hiện tại, cô nói mấy lời này lại không sợ người khác miên man suy nghĩ à?
Cố Húc cười, ngả người về phía sau, đan tay để trên bụng, ung dung nhìn cô, trêu chọc: “Tôi uống nhiều lúc nào?”
“Là lần đó…”
Nguyễn Tinh Trầm hoàn toàn mất cảnh giác, nghe hỏi là ngây ngốc nhảy luôn xuống cái bẫy Cố Húc thiết kế sẵn: “Trên người anh có mùi rượu rất nồng.” Nếu không phải lúc đó anh còn nói chuyện tỉnh táo thì cô đã nghĩ rằng anh say khướt rồi. Sợ người nào đó lần sau uống say thật, cô cau mày: “Uống rượu rất hại cho sức khỏe, hút thuốc lá cũng không tốt.”
“Nếu lần sau anh uống say, bên cạnh không có ai thì phải làm sao?”
Đụng phải mấy tay phóng viên chuyên đi săn ảnh chẳng to tát lắm, dù sao anh cũng không phải người đi theo con đường lưu lượng.
Nhưng, nhỡ đâu đụng phải fan cuồng hoặc người có ý xấu thì anh phải làm sao? Hình như, cô sợ anh gặp chuyện như vậy thật nên cau chặt mày, sắc mặt u ám.
Cố Húc đang định trêu tiếp lại thấy cô lo lắng, quan tâm quá mức nên tim mềm nhũn. Nụ cười của anh vui vẻ hơn ngày thường rất nhiều. Khóe mắt chứa chan ý cười, bờ môi hơi nhếch lên, giọng nói dịu dàng, trầm thấp như tiếng đàn cello: “Được, nghe em.”
“Về sau, tôi không uống rượu, không hút thuốc lá nữa. Cô gái nhỏ, thế đã được chưa? Hửm?”
Không biết là do giọng anh quá dịu dàng hay câu nói kia quá nhiều tầng nghĩa nên mặt Nguyễn Tinh Trầm đỏ ửng, giọng cũng nhỏ lại: “Em, em không phải muốn quản anh đâu. Chỉ là, chỉ là lo lắng cho sức khỏe của anh thôi.”
Cô đâu có tư cách quản anh.
Chắc chắn là do gần đây cô quá thân thiết với nam thần nên mới thế, càng ngày càng không có quy củ. Cũng may, tính tình nam thần tốt nên không sao. Đổi lại là người khác, có khi đã nói cô thích xen vào chuyện của người ta rồi.
Nhưng, nếu là người khác.
Cô sẽ không quan tâm.
Cô không đi quản niềm yêu thích của người khác đâu.
Cuộc trò chuyện của hai người làm Hạ Hồng Phi nhăn mày, hỏi: “Hai người uống rượu cùng nhau lúc nào thế?” Quan hệ giữa bọn họ trở nên tốt hơn từ bao giờ? Với cả thái độ của Cố Húc, ông nhìn thế nào cũng thấy không ổn.
Nguyễn Tinh Trầm đỏ mặt.
Cô không muốn để người khác biết mình và Cố Húc từng ở chung với nhau, cho dù người đó là Hạ Hồng Phi.
Thế nên, cô ấp úng mất một lúc vẫn không nói được.
Cố Húc thấy cô khó xử liền nói đỡ: “Người già như ông thì quan tâm tới mấy chuyện này làm gì chứ?”
Vốn dĩ, Hạ Hồng Phi chỉ thuận miệng hỏi nên câu sau đã thay đổi đề tài, ung dung nói: “Tết này cậu có sắp xếp gì không? Ở nhà chăm sóc ông cụ hả?”
Ông có chút quan hệ riêng với nhà Cố Húc nên Tết mấy năm trước cũng thường qua chơi, nói: “Nếu tôi nhớ không nhầm thì ông cụ rất thích trà Vũ Di Sơn(). Mấy ngày trước tôi vừa nhận được một hộp trà không tồi, đợi có dịp tôi bảo người mang sang tặng ông ấy.”
()Vũ Di Sơn: Đây là loại trà thuộc kiểu để trà xanh lên men, cách chế tác giao thoa giữa việc sản xuất hồng trà và trà xanh. Món trà Vũ Di Sơn nổi tiếng nhất có tên gọi là trà Đại Hồng Bào.
Cố Húc không ham thích gì mấy ngày lễ tết.
Bố mẹ anh làm việc trong giới nghệ thuật nên kể từ khi anh có ký ức đã bắt đầu chạy khắp thế giới, không thường quây quầy ăn tết bên nhau. Họ hàng thì nhiều mà anh chẳng thích mấy nên toàn tạt qua cho có.
Cho nên, nghe câu hỏi này anh cũng bâng quơ đáp luôn: “Mấy ngày trước ông ấy đã gọi tôi về rồi. Có điều, tôi không ở cạnh ông ấy được mấy ngày đâu…” Anh đưa tay cầm lấy cốc café đặt ở bên, uống một ngụm. Mùi sữa thơm thơm đọng lại trong khoang miệng. Anh nói: “Ông ấy nhiều bạn lắm nên rất bận, trái lại tôi rảnh rỗi.”
Biết tính tình anh, Hạ Hồng Phi không phản ứng gì nữa, quay sang nhìn Nguyễn Tinh Trầm, hỏi: “Tiểu Nguyễn thì sao? Cô có sắp xếp gì trong đợt Tết này?”
Ông hỏi xong, Nguyễn Tinh Trầm còn chưa trả lời, tay cầm cốc café của Cố Húc đã khựng lại.
Vụ điều tra anh phái Ngô Nguyệt đi làm chưa có báo cáo nhưng vẫn biết được chút ít. Anh biết, bố mẹ cô gái nhỏ đã qua đời, tuổi phải vào viện phúc lợi. Sợ chuyện ăn Tết làm cô đau lòng nên anh nói đỡ. Mà chưa kịp nói được từ nào, Nguyễn Tinh Trầm đã cười bảo: “Trong Tết tôi còn việc nên chắc chỉ bận rộn qua ngày thôi.”
Hạ Hồng Phi nghe xong nhíu mày.
Ngày thường, ông không thích quản chuyện của người khác nhưng sau vài tháng làm việc với Nguyễn Tinh Trầm, thấy cô luôn hết mình vì công việc, tính cách cũng dễ chịu mới định mở miệng khuyên bảo vài câu. Đừng cậy bản thân trẻ tuổi mà làm việc tới cạn kiệt sức lực. Có điều, ông chưa kịp mở miệng, Cố Húc đã tranh nói trước, giọng điệu lạnh tanh, thiếu kiên nhẫn: “Được rồi! Sao hôm nay ông nói nhiều thế?”
Dứt câu, anh quay sang nói với Nguyễn Tinh Trầm, giọng hòa hoãn hơn: “Em không đi tháo trang sức à? Bên ngoài gió lớn lắm, một lúc nữa sẽ mưa. Em mau thay quần áo rồi về nghỉ ngơi sớm đi.”
Nguyễn Tinh Trầm đang nghĩ xem Hạ Hồng Phi mà hỏi nữa mình nên trả lời thế nào, đâu ngờ lại được Cố Húc giải vây.
Thật ra, đã nhiều năm trôi qua rồi nên cô sớm hình thành thói quen. Năm nào cũng có người hỏi cô Tết này có sắp xếp thế nào. Mà đây chỉ là một câu hỏi thuận miệng không có ác ý gì, vì vậy, cô không còn mâu thuẫn như trước kia nữa. Nếu có chuyện thì chỉ cần không chạm vào giới hạn là được. Tóm lại, chỉ cần thế thôi.
Cho nên, cô không khỏi cảm thấy ấm áp khi Cố Húc giải vây giúp mình. Cô đứng dậy, gật đầu: “Em đi trước nhé.”
Đợi người đi rồi, Hạ Hồng Phi nhíu mày, hỏi Cố Húc: “Hôm nay cậu sao thế?”
Ông cứ cảm giác hôm nay Cố Húc không ổn lắm. Dù là thái độ với Nguyễn Tinh Trầm hay giọng điệu căng thẳng khi cản ban nãy… Tuy sự thay đổi ấy rất nhỏ nhưng ông quen Cố Húc đã nhiều năm, phân biệt được là chuyện tất nhiên.
“Tôi có thể làm sao được?”
Cố Húc nhìn theo bóng lưng Nguyễn Tinh Trầm rời đi, lạnh nhạt mở miệng. Cốc café hơi nguội, anh không muốn uống nữa nên tùy tiện đặt ở một góc trên bàn. Đợi đến khi không còn thấy bóng cô, anh mới thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Hạ Hồng Phí, nói: “Đổi lại là ông, trước nay tôi chưa thấy ông nói nhiều như vậy bao giờ.”
“Hôm nay ông cứ nói là tôi thấy không êm tai.”
Hạ Hồng Phi: …
Ông phải nói thế nào mới êm tai?
Nhưng luận về khoản miệng lưỡi, ông không bằng Cố Húc được nên chẳng tiếp tục đề tài đó nữa. Nhớ tới chuyện trước hai người từng đi với nhau, ông hỏi: “Không phải cậu và Tiểu Nguyễn định tán tỉnh nhau chứ?” Nếu thế cũng không khó giải thích mấy.
Mấy tháng nay ở phim trường, Cố Húc hết đối diễn với người ta lại dạy cách nắm bắt kịch bản. Từ trước tới nay, ông chưa từng thấy anh dịu dàng vậy đâu.
Sợ người nào đó coi ông đang xen vào chuyện của mình, Hạ Hồng Phi bổ sung thêm một câu: “Tôi thuận miệng nên hỏi thôi. Hai người có coi nhau là đối tượng để tìm hiểu cũng chẳng sao, tôi không kiêng kỵ quá nhiều. Chỉ cần không ảnh hưởng đến công việc là được.”
Trước nay, ông không quan tâm tới cuộc sống riêng tư của nghệ sĩ.
Đối với ông mà nói, chỉ cần bạn diễn xuất tốt, không tạo scandal thì bạn muốn thế nào là mặc bạn.
Lần này đặt câu hỏi là vì người ngồi trước mặt ông là Cố Húc. Ông quen Cố Húc đã nhiều năm rồi. Ngoại trừ đóng phim thì cũng có tiếp xúc đôi chút trong đời sống cá nhân.
Cố Húc không thừa nhận cũng chẳng phủ nhận, chỉ nói một câu: “Ông yên tâm đi, cô gái ấy còn để ý hơn ông nhiều.” Cứ ở đoàn làm phim là cô chăm chăm đối diện chứ không nói chuyện riêng. Dù có lén ở cạnh nhau cũng rất quy củ, nhưng mà… anh cúi đầu nhìn điện thoại.
Trên màn hình là cuộc trò chuyện mấy ngày nay giữa anh và Nguyễn Tinh Trầm ở wechat.
Cô rất ngoan, bảo giữ liên lạc là giữ liên lạc. Ngày nào cô cũng chào buổi sáng, chúc anh ngủ ngon. Tuy rất bình dị nhưng làm người đọc rất vui.
Anh vui sướng tới mức cong môi cười.
Mặc dù Cố Húc đang cúi đầu, Hạ Hồng Phi vẫn nhìn ra tâm trạng anh khá tốt. Ông hơi nhướn mi, xem ra chuyện này là thật rồi. Vì vậy, ông không nhiều lời nữa, chỉ nói: “Cô gái Tiểu Nguyễn này không tồi. Nếu thích, hãy đối xử với người ta thật tốt vào. Ông cụ nhà cậu hay oán giận chuyện của cậu với tôi lắm đấy.”
“Hừ, ông ấy lúc nào chẳng lắm chuyện băn khoăn.”
Nghe vậy, tâm trạng vui sướng của Cố Húc lập tức xen lẫn cảm giác bất đắc dĩ.
Anh cũng muốn chăm sóc người ta thật tốt mà. Có điều, thái độ của cô gái nhỏ luôn là cẩn thận từng li từng tí, nói chuyện với anh cũng e dè như sợ mình sẽ nói sai.
Việc này nếu xảy ra với người khác, hẳn họ sẽ phát hiện ra. Còn không phát hiện thì chẳng đơn giản cười nói qua loa một câu đâu.
Mà có lúc cô gái nhỏ ngoan lắm.
Bình thường, bảo gì cô làm đó, nói chuyện phiếm cũng không quá trớn.
Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời anh thích một người, luôn sợ mình quá thẳng thắn sẽ dọa cô nên chọn cách uyển chuyển hết mức có thể để thể hiện. Nhưng với tính cách của cô, chả biết bao giờ cô mới nhận ra đây.
Xem ra…
Cố Húc duỗi tay chạm nhẹ vào màn hình di động đen sì.
Phải để cô hiểu rõ thôi.
Tác giả có lời muốn nói:
Nam chính: Cả thế giới đều biết tôi thích bà xã mình, còn bà xã lại không biết.