Crush Tuyệt Nhất Thế Giới

chương 34

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Cải Trắng

Wechat của Cố Húc là tài khoản cá nhân. Anh không thêm ai khác ngoài một số người thân và bạn bè.

Khác với weibo nửa năm chỉ chạm một lần, anh đăng khá nhiều thứ lên vòng bạn bè trên wechat. Nhưng, trước có đăng cũng chẳng được nhiều bình luận lắm. Ấy vậy mà hôm nay vừa đăng xong, khu bình luận đã nổ tung. Có vẻ anh sớm đoán ra phản ứng của mọi người nên rất thong dong ngồi lướt từng bình luận một.

[Trang Chu: “Mẹ nó chứ?”]

[Quý Siêu: “Hình như tôi đoán ra cái gì đó.”]

[Chu Đông: “Xin hỏi, giờ tôi đến ăn chực còn kịp không?”]

[Trang Kỳ: “…Tôi cảm thấy mình cần một lời giải thích hoàn hảo.”]

[Ngô Nguyệt: “…Anh Cố, đêm giao thừa rồi, anh rụt rè chút có được không? Thông cảm cho việc nhà chúng em có người đang muốn đuổi cẩu độc thân ra ngoài đi.”]

Cố Húc ôm tâm trạng hết sức vui sướng đọc bình luận. Nếu không phải cô gái nhỏ cũng có wechat của anh, anh đã đăng với dòng trạng thái là [Vợ làm cho tôi đấy], để cho đám cẩu độc thân kia hâm mộ chết đi.

Chậc.

Đầu lưỡi ma sát với hàm răng.

Tiếc ghê.

“Thầy Cố, anh đang xem gì đó?” Nguyễn Tinh Trầm bưng đĩa giấm đi ra đúng lúc Cố Húc đang cúi đầu lướt điện thoại. Tuy đứng ở góc độ này, cô không thấy được rõ biểu cảm của anh nhưng vẫn cảm nhận được khóe môi anh nhếch lên, tâm trạng vô cùng sung sướng.

Sao Cố Húc vui thế? Nguyễn Tinh Trầm hơi tò mò.

Mới nãy, Cố Húc mải mê lướt đọc bình luận nên không phát hiện ra Nguyễn Tinh Trầm đi tới. Nghe thấy giọng cô, anh hắng giọng, tắt di động đi và nhìn cô, nói: “Không có gì.” Da mặt cô gái nhỏ rất mỏng, mấy bình luận đó trước không nên cho cô xem thì hơn.

Đỡ cho việc tí nữa cô ngại đến mức không dám ngẩng đầu.

Anh nói vậy, Nguyễn Tinh Trầm cũng không gặng hỏi nữa.

Chuyện ban nãy đã trôi qua được một lúc, cảm xúc của cô đã khôi phục như bình thường.

Cô ngồi xuống đối diện Cố Húc, cười đặt hai đĩa giấm lên mặt bàn, nhìn anh nói: “Đây là cách pha em học được từ một tiền bối trước đóng phim cùng mình. Pha nước giấm cho thêm chút hành, tỏi, rau thơm. Thầy Cố, anh nếm thử xem?”

Thật ra, Cố Húc không thích ăn giấm từ bé, luôn cảm thấy hương vị của nó quá chua, ăn ê hết cả răng.

Nhưng, đôi mắt đào hoa của cô gái nhỏ lại toát lên vẻ trông mong làm Cố Húc thấy mình có thể uống luôn giấm… Anh dùng đũa gắp một miếng sủi cảo lên, chấm vào đĩa giấm, đưa đến bên miệng còn chưa kịp cho vào đã ngửi thấy mùi chua.

Anh cắn một miếng.

Vỏ sủi cảo tự làm có độ dai vừa phải, rau thịt dùng làm nhân khá thơm quyện cùng chút giấm được pha tạo nên hương vị rất tuyệt.

Cố Húc vốn đã đói bụng nên thử một miếng là dừng không nổi. Có điều, khi gắp sủi cảo, anh luôn cố ý tránh mấy miếng mình đã đánh dấu sẵn.

Nguyễn Tinh Trầm thấy anh ăn rất vui vẻ, cười tươi đến độ đôi mắt cong cong.

Mặt trên bát sủi cảo được rải một lớp hành thái. Do còn hơi nóng bốc lên nên nhìn vào tầng trên tạo một lớp bóng nhoáng. Khác với mùi vị thơm ngon, sủi cảo trong bát đủ hình đủ loại. Phần lớn mấy cái trông đẹp mắt đều là Nguyễn Tinh Trầm gói. Dư lại mấy cái xiêu vẹo không cân, đương nhiên là bút tích của Cố Húc rồi.

Nguyễn Tinh Trầm không ngại việc phải ăn mấy miếng khó coi. Vì vậy, lúc gắp sủi cảo, cô toàn gặp sủi cảo Cố Húc gói.

“Lúc ăn chú ý chút nhé.”

Thấy cô gắp sủi cảo, Cố Húc lên tiếng nhắc nhở. Bắt gặp cô gái nhỏ ngồi đối diện ngẩn ngơ nhìn mình, anh không nhịn được cười: “Cô gái nhỏ, em không quên việc trong này có cả xu chứ?”

Nguyễn Tinh Trầm đỏ mặt. Đúng là cô đã quên mất việc này. Cô nhẹ giọng nói tiếng cảm ơn với anh rồi cúi người ăn sủi cảo. Tổng cộng cô gắp mười miếng sủi cảo thì trúng cả mười đồng xu. Đồng một xu rồi đồng năm xu sáng loáng dưới ánh đèn, khúc xạ tạo ra ánh sáng lấp lánh.

“Cái đó…”

Nguyễn Tinh Trầm cầm đũa, ngơ ngẩn nhìn Cố Húc ngồi ở đối diện. Nếu cô nhớ không nhầm thì ban nãy mình chỉ rửa sạch mười đồng xu.

Sao chúng lại chạy hết về phía cô rồi?

Cố Húc dịu dàng ngắm dáng vẻ ngẩn ngơ của cô. Thật ra, anh chưa bao giờ tin vào mấy cái mê tín dị đoan, cái gì mà vận may mới chả không. Cùng lắm thì mấy thứ đó chỉ dùng để an ủi người khác thôi.

Nhưng vì cô gái nhỏ, anh nguyện ý thử tin vào.

Anh muốn đem tất những gì tốt đẹp và may mắn nhất trên thế giới này cho cô. Bao gồm cả anh, cũng cho cô.

Căn phòng vang lên giai điệu êm tai của cello. Cố Húc buông đũa, cầm khăn giấy lau miệng rồi đưa tay ra xoa đầu cô, không giấu được ý cười nơi đáy mắt, giọng nói ôn hòa dễ nghe vang lên: “Cô gái nhỏ, vạn sự như ý nhé.”

Đèn pha lê treo trên đỉnh đầu thật chói mắt.

Ánh sáng phản chiếu cứ như ngôi sao trên bầu trời.

Bên tai Nguyễn Tinh Trầm vang vọng câu nói “vạn sự như ý” của Cố Húc. Cô im lặng nhìn anh. Giây phút này, cô không nói rõ được tâm trạng mình là vui sướng hay rối bời.

Sau vụ việc năm tuổi, cô không đón giao thừa với một ai nữa. Hôm nay được đón năm mới cùng Cố Húc đã là chuyện có nằm mơ cô cũng không dám nghĩ.

Cô càng không ngờ Cố Húc lại hành động như vậy…

Mấy miếng sủi cảo có tiền xu đều do Cố Húc gói. Vừa rồi, khi gắp sủi cảo, anh cố ý tránh chúng đi là muốn để lại cho cô.

Anh…

Đây là muốn đem hết những gì tốt đẹp và may mắn nhất cho cô.

Cảm xúc trong lòng vừa kích động lại thấp thỏm. Không biết qua bao lâu, Nguyễn Tinh Trầm mới ngẩng lên nhìn anh, nhẹ nhàng nói một câu: “Cố Húc, anh đừng đối xử với em tốt như thế.” Cô sợ, anh còn tiếp tục đối xử tốt với mình, một ngày nào đó, cô sẽ không cách nào duy trì khoảng cách như hiện tại. Sẽ không thể nào giống bây giờ, chẳng cầu mong gì, chỉ cần thấy anh là đủ.

Cô sẽ muốn rất nhiều, nhiều hơn nữa.

Trở nên tham lam.

Trở nên không thể thỏa mãn.

Cuối cùng, cô không còn là bản thân nữa.

Khi nói, giọng Nguyễn Tinh Trầm nhẹ tênh lại gặp đúng lúc giai điệu cello đi lên cao trào nên Cố Húc nghe không rõ cô nói gì. Anh đang định hỏi lại thì Bình An ngửi thấy mùi thơm, nhảy phắt lên chân anh, tìm một vị trí thoải mái rồi ngửa đầu kêu “meo meo”.

Cố Húc duỗi tay vuốt mèo, nhìn Nguyễn Tinh Trầm, hỏi: “Em vừa nói gì thế?”

Có lẽ, do Bình An quấy nhiễu nên cảm xúc kia đã hòa hoãn hơn.

Tâm trạng Nguyễn Tinh Trầm bình tĩnh hơn. Nương theo sự phản chiếu của đèn, cô ngắm dung mạo tuấn tú của Cố Húc, lắc đầu cái nhẹ, cười dịu dàng: “Cảm ơn thầy Cố. Hi vọng anh cũng vạn sự như ý.”

Mãi mãi, vĩnh viễn vạn sự như ý.

Nghe vậy, Cố Húc mỉm cười.

Cả đời này, anh đã đủ như ý rồi. Hi vọng ngày tháng sau này của cô gái nhỏ cũng vui vẻ, thuận buồm xuôi gió.

Nghĩ đến cuộc điện thoại lúc trước, nụ cười Cố Húc thoáng cứng lại. Anh có lợi hại đến đâu cũng không quay ngược được về quá khứ, không cách nào kéo cô ra khỏi địa ngục tối tăm. May thay, hiện tại chưa muộn. Rồi sẽ có một ngày, anh dùng chính tay mình lau đi những hồi ức đen tối đó.

Cơm nước xong xuôi, hai người ngồi trên sofa vừa trêu mèo vừa xem Xuân Vãn.

Thật ra, cả Nguyễn Tinh Trầm lẫn Cố Húc đều không phải người thích xem Xuân Vãn. Cố Húc cảm thấy chương trình này chẳng có gì hay còn Nguyễn Tinh Trầm lại không thể cảm nhận được không khí gia đình sum vầy. Một mình ngồi xem Xuân Vãn, nhìn người ta ồn ào náo nhiệt sẽ càng làm tăng thêm sự đáng thương lẫn cô đơn trong cô.

Nhưng hôm nay thì khác.

Nguyễn Tinh Trầm ngồi trên sofa, vừa ăn trái cây vừa xem tiết mục múa trên TV, một chút cũng không thấy cô đơn.

Bên phải cô là Cố Húc, giơ tay có thể với tới.

Bình An nằm giữa hai người, thỉnh thoảng lại “meo” một tiếng.

Tuy bầu không khí không náo nhiệt nhưng khá ấm áp. Nguyễn Tinh Trầm rất hưởng thụ sự ấm áp này. Hoặc nói theo cách khác, thì cô đang hưởng thụ từng giây từng phút được ở bên Cố Húc.

Trong phòng chỉ bật mấy cái đèn thường dùng cho ban đêm nên hơi tối. Cũng nhờ thế mà cô có can đảm quan sát Cố Húc.

Anh khác với chàng thiếu niên trong ảnh được cô đặt trong ví.

Giờ đây, người đàn ông ngồi bên cạnh cô đã trải qua sự tôi luyện của năm tháng, trở nên thành thục, ổn trọng và có sức quyến rũ hơn.

Nếu Cố Húc của thời niên thiếu là người tình trong mộng của biết bao thiếu nữ thì anh của bây giờ càng làm cho người ta say đắm hơn. Mỗi cái giơ tay nhấc chân của anh đều mang theo sức hấp dẫn trí mạng, làm người khác vừa muốn đến gần lại sợ không dám tiến lên.

Sợ sẩy chân cái là hãm sâu trong đó.

Rồi lại chìm trong vui thích.

Thời gian trôi qua rất nhanh, sắp chuyển sang ngày mới, vị MC trong TV bắt đầu đếm ngược.

Nguyễn Tinh Trầm đã quên hết thực tại, chỉ chăm chăm ngắm Cố Húc. Nhờ ánh sáng mờ tối, cô có thể không cần cẩn thận, chẳng kiêng nể gì hết.

“Mười, chín, tám, bảy…”

Thẳng đến khi đếm tới số ba, Cố Húc quay đầu nhìn cô gái nhỏ, dịu dàng nói: “Cô gái nhỏ, chúc mừng năm mới.”

“Hai.”

“Chúc mừng năm mới.” Nguyễn Tinh Trầm ngẩng đầu, nhẹ giọng nói với anh: “Cố Húc, năm mới vui vẻ.”

“Một!”

“Chúc mừng năm mới!”

Tiếng động ồn ào náo nhiệt cùng lời chúc Tết truyền ra từ TV.

Nguyễn Tinh Trầm nhìn Cố Húc, khóe miệng cong lên, đôi mắt như biết cười. Biết bao đêm giao thừa, cô ngắm tấm ảnh thời niên thiếu của anh và nói “chúc mừng năm mới”. Và giờ đây, cuối cùng cô cũng có cơ hội được đối diện với người thật, nói một câu: “Cố Húc, năm mới vui vẻ.”

Trước kia, cô cảm thấy năm tháng quá mức bất công. Còn hiện tại lại thấy thế giới này tươi đẹp biết bao.

Bạn nhìn đi, chàng thiếu niên tôi thích ngày trước, một người xa vời không thể với tới giờ đang ở bên cạnh tôi.

Lần thứ hai ngủ lại, Nguyễn Tinh Trầm không còn quá khẩn trương.

Rửa mặt sạch sẽ xong, cô trả lời mấy tin chúc mừng năm mới của bạn bè rồi lướt bảng tin trên wechat. Lúc thấy tin Cố Húc đăng trên vòng bạn bè, cô hơi giật mình. Cô không ngờ Cố Húc lại chụp ảnh đấy. Nhưng, cô cũng không nghĩ quá sâu, chỉ cười và để lại một câu chúc năm mới vui vẻ.

Sau đó, cô mở phần đăng của mình lên, chọn tấm ảnh chụp bó hướng dương mà đăng lên.

Đương lúc suy nghĩ về phần dòng chữ đi kèm, cô nhớ tới câu “vạn sự như ý” Cố Húc nói với mình, lập tức cười viết [“Hi vọng mỗi chúng ta đều có thể vạn sự như ý.”]

Một giờ sáng.

Khi mọi ồn ào náo nhiệt đi qua, thành phố A lập tức trở nên yên tĩnh hơn. Cố Húc tắm rửa xong không đi ngủ ngay mà ngồi một mình chiếc ghế sofa đơn cạnh cửa sổ sát đất, vừa lau tóc vừa lướt vòng bạn bè. Thấy bài đăng [Hi vọng mỗi chúng ta đều vạn sự như ý] cô gái nhỏ mới đăng cách đây vài phút, Cố Húc không tự chủ được mà lộ ra nụ cười ôn hòa.

Động tác tay anh khựng lại.

Anh cầm di động lên, nhấn mở phần bình luận, cười để lại một câu [Được.]

Đôi lời của Cải Trắng: Mình muốn bổ sung chút thông tin về wechat cho bạn nào không dùng ứng dụng này thui. Trên wechat có tính năng bảo mật rất cao nên bình luận của bạn bè Cố Húc, Nguyễn Tinh Trầm không thể thấy được do cô không kết bạn với họ. Ví dụ Ngô Nguyệt để lại bình luận, Nguyễn Tinh Trầm có kết bạn cô nàng thì sẽ nhìn thấy bình luận đó dưới bài đăng, còn không thì không thể.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio