Khi trước tuyết rơi là màn nhạc đệm vậy mà chỉ sau một thời gian ngắn, những bông tuyết to bằng lông ngỗng đã bay lả tả khắp trời.
Để cường điệu một hình ảnh tình cảm nào đó như trong phim ảnh, chỉ cần tiếng đàn vĩ cầm trầm lắng vừa hòa nhịp sẽ lập tức khiến bao độc giả cảm động rớt nước mắt.
Đồng Duyệt nhếch môi tự giễu.
Bên ngoài khu chung cư sang trọng này xưa nay vốn đã ít taxi lai vãng, hôm nay lại gặp phải thời tiết thế này khó trách càng khó kiếm hơn.
Đi ra đường cái mới nhìn thấy một chiếc taxi, lại còn phải đi cùng người khác.
Đó là một người đàn ông chừng bốn mươi tuổi, không nói cười rôm rả, tay xách hành lý, nói tiếng phổ thông, bác tài nhiệt tình giới thiệu cho anh ta những khách sạn nổi tiếng trong suốt quãng đường đi.
Anh ta nhìn Đồng Duyệt rất kỹ rồi xuống xe ở ngoài cổng chính của sở công an Thanh Đài.
"Cho tôi tới trưởng Thực Nghiệm." Đồng Duyệt nói với lái xe.
Chắc chắn không thể về nhà, Tiền Yến và Đồng Đại Binh đều đang ở viện, ở nhà chỉ có một mình Ngạn Kiệt, giờ đây họ đã không còn là hai đứa trẻ mười sáu và mười hai tuổi nữa.
Bóng đêm hớp hồn của Tang Bối chắc chắn đang trong giờ cao điểm, nơi đó không phù hợp với tâm trạng cô độc của cô.
Ngoài ra chỉ còn trường Thực Nghiệm mà thôi.
Bên ngoài trời đất đã một màu trắng xóa, xe đi chậm chạp, bác tài khẽ chửi mắng thời tiết chết tiệt, mùa đông năm nay lạnh sớm vậy sao?
Đồng Duyệt không có tâm trạng tiếp chuyện anh ta.
Đêm Giang Băng Khiết ra đi, Đồng Đại Binh uống rượu đến say mèm, nằm trên giường vừa khóc vừa chửi bới, cô ngồi trong phòng khách tối om như mực, cả ngày không một hạt cơm vào bụng.
Cô rất rất muốn xuống lầu mua chút đồ ăn nhưng trong túi không có tiền nên đành chịu đựng.
Từ lúc đó cô đã nghĩ mình phải chăm chỉ học hành để sau này kiếm được một công việc tốt.
Kể cả có bị tất cả mọi người xung quanh bỏ rơi cô vẫn có thể mua đồ ăn cho mình, có nhà để ở, có nước nóng để tắm rửa, có quần áo sạch sẽ để mặc, đêm về nhà có thể tự bật đèn chiếu sáng bản thân…
Công việc tạm thời còn có thể làm vơi bớt nỗi buồn của cô, cảm thấy mình được tôn trọng, được người ta cần tới.
Lòng tự trọng là một danh từ hiếm dùng nhưng đôi lúc có được một công việc độc lập là đã đủ để có được cả danh từ hiếm dùng này.
"Cô ơi, tới nơi rồi.
Ba mươi đồng." Tài xế quay lại nói.
Giá này gần như gấp đôi ngày thường nhưng cô không mặc cả vì thời tiết lạnh lẽo như vậy tăng giá cũng là điều dễ hiểu.
Đồng Duyệt trả tiền rồi xuống xe.
"Cô ơi, cô làm rơi đồ kìa." Tài xế nhắc nhở.
Cô quay lại khom lưng nhặt một tấm danh thiếp từ chỗ ngồi lên, chắc là của người đàn ông ban nãy.
Trên danh thiếp chỉ ghi tên và số điện thoại, hoàn toàn không thấy chức vụ, địa chỉ hay thông tin nào khác.
Cái tên cũng như tiết trời hôm nay vậy: Lãnh Hàn().
() Ý là rét buốt.
Đồng Duyệt bỏ tờ danh thiếp vào thùng rác ngoài cổng trường.
Cổng trường Thực Nghiệm đã đóng chặt, cô đành gõ cửa phụ, bảo vệ trực ca ngó ra, run lẩy bẩy mở cửa cho cô: "Cô giáo Đồng, học sinh có vấn đề gì à?"
Cô lí nhí đáp dạ, cảm ơn rồi đi thẳng tới ký túc xá nữ.
Mong là giường đơn trong ký túc không quá chật, có thể cho cô tá túc một hai đêm.
Quản lý ký túc xá nữ đang đi đi lại lại trong phòng.
Vừa thấy cô, chị thở phào một hơi với nỗi ngạc nhiên khó che giấu, "Cô giáo Đồng cũng nhận được tin rồi hả? Tôi đang định gọi điện thoại cho cô đây."
"Dạ?"
"Một học sinh nữ lớp cô vừa tới thông báo không biết Từ Diệc Giai đi đâu mà đến giờ vẫn chưa về ký túc.
Tôi vào nhà vệ sinh, tới lớp, ra sân trường tìm khắp ngóc ngách mà vẫn không thấy người đâu cả."
"Hết giờ tự học tối em còn nhìn thấy con bé mà." Đồng Duyệt quay ra nhìn tuyết đang rơi dày, trái tim vọt lên tận cổ họng.
"Ai cũng nói thế nhưng bây giờ đâu thấy nó?" Quản lý giơ tay đầu hàng.
Đồng Duyệt gọi mấy học sinh nữ tới, cô bé nằm cạnh giường Từ Diệc Giai nói hai đứa đi cùng nhau về ký túc nhưng trước khi tắt đèn, Từ Diệc Giai có tin nhắn rồi đi ra ngoài luôn.
Đồng Duyệt gọi vào điện thoại di động của Từ Diệc Giai nhưng tắt máy.
Hơi thở gấp gáp của Đồng Duyệt gần như ngừng hẳn, cô bảo học sinh về nghỉ rồi đội tuyết chạy tới phòng bảo vệ.
"Hết giờ tự học nhiều học sinh ngoại trú như vậy, ai mà để ý được đứa nào đeo phù hiệu vàng, đứa nào đeo phù hiệu trắng chứ? Mà trời lạnh thế này…" Bảo vệ chột dạ thanh minh.
"Tạm thời không bàn chuyện này nữa, tìm người quan trọng hơn."
Không dám làm kinh động tới người nhà của Từ Diệc Giai, toàn bộ bảo vệ trực ban đều được huy động, ngoài ra còn có chị quản lý và Đồng Duyệt, chia nhau thành hai ngả.
Xung quanh trường Thực Nghiệm không có quán net mở cửa thâu đêm, mấy quán bán đồ ăn vặt cũng đóng cửa từ lâu.
Cách đây hai trạm xe bus là khu vực sầm uất của Thanh Đài, dù trời có rét buốt đến đâu thì đèn vẫn rực rỡ, không khí vẫn náo động.
Một giờ sáng, ở một góc công viên trò chơi, Đồng Duyệt tìm thấy Từ Diệc Giai đang dựa sát vào một cậu nam sinh mặt đầy mụn trứng cá, cô bé cười rạng rỡ.
Giây phút đó cô hiểu được tâm trạng của Ngạn Kiệt lúc giơ tay tát mình, không phải giận, không phải trách móc mà là sợ hãi và lo lắng.
Cô cũng muốn giáng cho Từ Diệc Giai một cái tát, thật mạnh!
Nhưng cô không có sức.
Từ Diệc Giai cũng sợ hãi giấu mình sau lưng cậu con trai đó song cậu chàng rất dũng cảm, dám nhìn thẳng vào mắt Đồng Duyệt nhưng cuối cùng vẫn không khỏi nhắm mắt lại đầy bối rối.
Cậu chàng là bạn cùng lớp trước đây của Từ Diệc Giai, không chịu nổi tương tư nên mới đội tuyết rơi chạy tới đây chỉ để nhìn Từ Diệc Giai một cái.
Đồng Duyệt nhớ tên của cậu ta rồi nhờ một anh bảo vệ đưa cậu ta về trường, cô cũng đưa Từ Diệc Giai về trường Thực Nghiệm, trên đường cô nhờ quản lý giữ kín chuyện này, nếu truyền ra ngoài, Từ Diệc Giai ắt sẽ bị kỷ luật.
Bấy giờ Từ Diệc Giai mới lên tiếng cãi lại: "Em không sợ, cùng lắm em về trường cũ học!"
Đồng Duyệt lạnh lùng lườm con bé một cái, cô nhóc mím môi sợ sệt quay đi.
Cuối cùng màn đêm cũng yên tĩnh.
"Cô Đồng, muộn thế này cô đừng về nữa." Quản lý nói.
Đồng Duyệt thở dài, đây đúng là lý do tuyệt vời cho mình để ở lại đây.
Tạ Ngữ và Từ Diệc Giai ngủ chung giường, nhường giường còn lại cho cô.
Nghe tiếng ngáy ngủ khe khẽ và cả tiếng nói mớ của mấy cô bé, Đồng Duyệt chợt nhớ lại cảm giác vô tư lự thời còn đi học, đầu vừa đặt xuống gối đã ngủ say như chết.
Rõ ràng người mệt nhoài nhưng dây thần kinh vẫn rất hưng phấn, đếm hơn một nghìn con cừu mà ông Thần Ngủ vẫn cứ ở đẩu ở đâu.
Mắt lại cay lại đau, vừa nhắm lại đã có nước mắt chảy ra, cô lén lút lau đi.
Chẳng biết đã ngủ hay chưa, hình như vừa nhắm mắt đã nghe thấy tiếng gõ cửa nhè nhẹ bên tai, cô hoảng hốt ngồi bật dậy, tim đập thình thịch, mồ hôi túa ra khắp người.
Mấy cô bé vẫn ngủ say.
Tiếng gõ cửa vẫn tiếp tục vang lên và cả tiếng gọi khe khẽ của chị quản lý: "Cô Đồng, cô Đồng…"
Cô bình tĩnh lại, khoác thêm áo rồi trèo xuống giường, rón rén đi ra mở cửa.
Ánh đèn le lói ngoài hành lang kéo dài cái bóng của hai người ngoài cửa.
"Tôi…" Chị quản lý chau mày, buồn phiền vì không biết nên nói gì.
Vừa chợp mắt thì bảo vệ đã tới gõ cửa cùng một người.
Tuyết rơi làm trắng xóa hai vai.
Mái tóc, hàng lông mày cũng trắng toát, gương mặt đượm vẻ lo lắng và bất an.
Biết Đồng Duyệt đang ở trên tầng, anh lịch sự nhờ chị dẫn mình lên.
Chị từ chối khéo: "Đây là ký túc xá.
Anh chờ ở đây, tôi sẽ gọi cô Đồng cho anh."
"Tôi chỉ đứng ở hành lang, không vào phòng." Không nhận ra sự khó xử trong ngữ điệu của chị, anh vẫn kiên trì.
Đến cả thầy giáo cũng khó mà vào được ký túc xá nữ.
Chị thoáng do dự rồi dẫn anh lên gác.
"Làm phiền chị quá." Không đợi chị mở lời, cũng không cho người đứng sau cánh cửa có cưo hội đặt câu hỏi, Diệp Thiếu Ninh bất ngờ lướt qua chị quản lý, người anh ướt át, xốc Đồng Duyệt còn đang chưa hiểu đầu cua tai nheo thế nào lên ngực rồi quay người đi xuống.
Đồng Duyệt che miệng theo bản năng, ngăn lại tiếng hô hoán trong miệng, cả thế giới như đảo lộn, cô sợ sệt ôm chặt eo anh, tai vừa vặn chạm vào lồng ngực anh.
Nhịp tim anh đập không thong thả chút nào, nhịp thở nặng nề.
"Trời ơi…" Chị quản lý chỉ biết nhìn chăm chăm không biết nói gì.
Đang quay phim gì đây?
Cảm ơn bảo vệ rồi đi ra khỏi cổng trường Thực Nghiệm, Diệp Thiếu Ninh nâng cao tay đánh bồm bộp vào mông cô.
Cô khóc lóc một cách yếu đuối, ngày càng khóc dữ hơn, làm ướt hết ngực anh.
Chiếc Mercedes đen dừng trong tuyết đầy quý phái, máy sưởi trong xe đang bật, Ngạn Kiệt ngồi ở hàng ghế sau, thản nhiên nhìn cô bị quẳng vào ghế lái phụ, chép miệng: "Ngày càng giỏi nhỉ, dám bỏ nhà đi cơ à?"
Cô thẹn thùng cài chặt áo khoác rồi lau nước mắt, bĩu môi như một cô học sinh.
Tại sao trái tim vừa ẩm ướt vừa nóng bỏng thế này?
Diệp Thiếu Ninh lên xe từ bên kia, lấy áo khoác dày từ hàng ghế sau đưa cô: "Mặc vào đi." Ngữ khí ra lệnh.
"Đưa anh về trước!" Anh nói với Ngạn Kiệt.
Ngạn Kiệt nhướng mày, "Còn ngủ thế nào được nữa? Nửa đêm bị cậu đánh thức, đi xe lâu ơi là lâu ngoài trời tuyết rơi.
Cậu thả tôi vào quán bar nào đó cũng được, tôi muốn đi uống mấy ly."
"Tối nay làm phiền anh quá." Diệp Thiếu Ninh liếc nhìn người ngồi bên cạnh đang mân mê mười ngón tay, trông có vẻ rất biết điều.
Ngạn Kiệt nhún vai: "Con bé không hiểu chuyện như vậy tôi làm anh cũng phải có trách nhiệm, người nên xin lỗi là tôi mới phải.
Nhưng nếu từ nay trở đi nó còn như vậy thì không liên quan gì đến tôi đâu nhé."
Diệp Thiếu Ninh cười, "Sau này cô ấy sẽ không còn cơ hội nữa đâu."
"Thế thì tốt!" Ngạn Kiệt nửa nằm lên ghế rất thoải mái: "Lái xe đi."
Xe dừng trước một quán bar ở đường thứ năm, Ngạn Kiệt xoa đầu cô rồi mở cửa đi xuống.
"Hôm nay không đi cùng anh được, hôm nào em sẽ gọi cho anh." Diệp Thiếu Ninh mở cửa xe làm gió lạnh từ bên ngoài táp thẳng vào trong, cô rúm ró ôm lấy hai vai.
"Tôi sẽ chờ." Ngạn Kiệt xua tay nhưng không ngoảnh lại.
Ngạn Kiệt và anh thân nhau như vậy từ bao giờ? Trước đây họ còn chưa gặp nhau mà?
Được anh bế xuống xe, ngước lên nhìn tòa nhà cao chót vót trong trời tuyết, cô thực sự muốn thở dài.
Lúc cô đi bi tráng như một dũng sĩ, vậy mà mới có mấy tiếng trôi đi, cô đã quay về đây, đúng là chẳng khác gì tụi nhỏ chơi trò trốn nhà đi chơi.
Hàng lanh tĩnh lặng như tờ, một tiếng ho lụ khụ cũng vọng lại rất to.
Trên đường thang máy đi lên, tiếng chạy xẹt xẹt, cô khẽ liếm môi, toan rút tay về.
Anh chau mày siết chặt thêm.
Vừa mở cửa anh đã đẩy cô vào nhà tắm, nước từ vòi sen xối xả chảy ra, sau đó cửa nhà tắm đóng lại đánh sầm một tiếng từ bên trong.
Mái tóc ngắn rối tung trên đầu cô, một người cởi quần áo trước gương, người trong gương lộ rõ vẻ khó hiểu ngoài ra còn xen lẫn đôi chút mong mỏi.
Mong mỏi?
Tắm xong đi ra chỉ còn đèn sáng trong phòng ngủ, anh lặng lẽ đứng bên cửa sổ đưa lưng về phía cô, hình bóng mỹ miều như một bức tượng điêu khắc.
Đuôi tóc trên gáy như lấp lánh ánh sáng dưới ánh đèn.
Lúc này kim đồng hồ treo tường vừa vặn chỉ đúng h..