"Có hồi hộp không?" Tay Tang Bối đầy mồ hôi, hỏi Đồng Duyệt lần thứ N.
Đồng Duyệt lắc đầu, chỉ là mùi hoa gắt quá làm cô thấy hơi khó chịu mà thôi.
Cô chưa bao giờ nhìn thấy nhiều hoa đến vậy, một lẵng hoa trên bàn trang điểm, trong phòng la liệt biết bao nhiêu lẵng khác.
Giữa thời tiết mùa đông mà bông nào bông nấy thơm ngát, chắc hẳn phải nhiều tiền lắm!
Dậy từ năm giờ mà xe của công ty tổ chức sự kiện đã đợi sẵn dưới sân.
Tối qua cô ngủ ở nhà, thực ra chỉ nằm một lát, tối vẫn tới ngó qua Thư Hương Hoa Viên cùng Diệp Thiếu Ninh.
Anh đưa cô về nhà nhưng không đi lên.
Giữa hành lang tối om, anh ôm cô hôn lên trán cô rồi khẽ thở dài: "Muốn lấy anh thật chứ?"
"Chẳng lẽ anh tính trả hàng?" Càng ngày cô càng nhận ra anh rất thích làm nũng với mình.
"Thương còn chẳng kịp nữa là, sao mà trả hàng được?"
Tối qua anh phải về ngủ ở biệt thự, tranh thủ giải quyết mấy việc ở nhà.
Phòng ngủ ngày trước của anh ở nhà cũng được trang hoàng lại tử tế.
Lần thứ hai cô tới Diệp gia, La Giai Anh đang chơi mạt chược với bạn, bà không đứng dậy hỏi han mà chỉ miễn cưỡng ngước lên: "Đồng Duyệt dọn hoa quả lên đây đi, chuẩn bị cả khăn mặt ấm nữa."
Cô đặt túi xách xuống rồi vào bếp luôn, gọt táo, bóc cam rồi cắm tăm vào từng miếng hoa quả, chuẩn bị bốn chiếc khăn mặt ấm rồi lần lượt đưa tới.
Ba người còn lại cảm ơn ríu rít chỉ có La Giai Anh thậm chí còn không nỡ mỉm cười.
Cô dọn dẹp phòng ốc xong, xin phép ra về đúng giờ cơm tối, La Giai Anh nhiệt tình mời mấy người bạn chơi mạt chược ở lại ăn cơm nhưng chỉ ừ một tiếng khi cô xin phép ra về.
Gió trong đêm mưa tuyết thổi trên mặt làm Đồng Duyệt thấy đau.
Cô hà hơi vào bàn tay đã đông cứng, mở cửa chiếc Buick đỏ, ngồi dưới máy sưởi hồi lâu tay mới co lại được một cách tự nhiên.
Ngoảnh lại thì thấy nhà họ Diệp đèn đuốc sáng trưng, tiếng cười vang lên rộn ràng.
Lăng Linh chủ động xin làm phù dâu của cô, Kiều Khả Hân cũng mở lời, còn bồi thêm một câu: Hôm đó tôi sẽ không trang điểm để làm nền cho cậu.
Cô khéo léo từ chối, nói là đã hứa với Tang Bối trước rồi.
Lúc đó Tang Bối vẫn chưa biết tới việc này.
Cô phải làm rất nhiều việc, lúc thì giả vờ đáng thương, lúc thì uy hiếp, dụ dỗ, Tang Bối mới miễn cưỡng gật đầu.
Nếu để Tang Bối ăn vận thành một cô gái đẹp ma mị, chắc chắn cô nàng sẽ không khiến người xem phải thất vọng.
Nhưng đóng vai trò phù dâu lại khiến Tang Bối - một người trước nay luôn cẩu thả và thô lỗ - thấy không yên.
Tang Bối đến Đồng gia từ hơn năm giờ.
Ngạn Kiệt ra mở cửa, anh sững sờ rất lâu mới định thần lại được, bĩu môi: "Em tới làm phù dâu hay vệ sĩ hả?"
Tang Bối cúi xuống nhìn ngắm bản thân rồi e dè hỏi: "Mặc thế này không được ạ?"
Cô không trang điểm, thậm chí còn nhuộm tóc lại thành màu đen, mặc một bộ vest vừa người màu xám khói, áo khoác bành tô vắt trên khuỷu tay, thoạt nhìn như chuẩn bị tới dự một cuộc họp quan trọng nào đó.
"Ok, miễn cưỡng cũng được." Khóe miệng Ngạn Kiệt co giật.
Trong suốt năm cuộc đời, Tang Bối chưa bao giờ căng thẳng đến vậy.
Đồng Duyệt phải an ủi kiểu ăn mặc của cô bạn vô cùng cá tính và đầy sáng tạo, chắc chắn sẽ không đụng hàng ai mới khiến cơn căng thẳng của Tang Bối dịu đi đôi chút.
Thực ra Diệp Thiếu Ninh và cô không định có phù dâu phù rể vì đám cưới sẽ được diễn ra theo phong cách hoàn toàn truyền thống.
Nhưng trong một ngày trọng đại nhất của cuộc đời, cô cần một người bên cạnh, xách váy dài cho mình, cầm bóp tay giúp mình.
Người trước giờ luôn tỏ ra khéo léo trước mặt người khác là Tiền Yến bỗng dưng trở nên vô cùng khiêm nhường, bất cứ hỏi bà việc gì bà đều nói: Chuyện này con nên hỏi mẹ đẻ con mới đúng.
Không ai báo cho Giang Băng Khiết.
Từ ngày bước ra khỏi cửa nhà họ Đồng, bà đã buông bỏ hết tất cả nghĩa vụ và đồng thời cũng từ bỏ mọi quyền lợi.
Đồng Đại Binh chống gậy đi tới cửa sổ, nói: "Năm mới bầu không khí cũng phải tươi mới."
Bầu trời xanh ngắt, từng luồng sáng mờ nhạt xuất hiện phía Đông, cây cối dưới sân tĩnh lặng như người con gái, tuyết trắng mịn trong suốt giữa nắng mai.
Đây quả thực là bầu không khí sáng sủa hiếm có vào mùa đông ở Thanh Đài.
Đồng Duyệt mặc áo bành tô xuống sân, trước khi ra khỏi cửa cô bất giác ngoảnh lại, Ngạn Kiệt vẫn dựa người lên cửa phòng, hai tay bỏ trong túi quần, nét mặt điềm tĩnh, chỉ có đôi mắt đẹp là xa xăm như trời đêm.
Tối qua vừa về tới nhà Đồng Duyệt đi ngủ luôn, đèn phòng anh vẫn sáng, không biết đang lên mạng hay xem tivi.
Bức tường ngăn cách bằng gỗ mỏng không cách âm, cô nghe thấy tiếng ca lặp đi lặp lại của Chu Đổng Đại.
Làm sao mới có thể giấu đi nỗi buồn trong anh, những con đường mất đi bóng dáng em, mùi hương của em nhanh chóng biến mất, anh không theo kịp nhưng nhắm mắt lại vẫn thấy, hình bóng em rời xa, hình ảnh nhớ nhung anh tìm kiếm dưới ánh trăng.
Anh muốn nói với em lời yêu không dám thổ lộ…
"Không được rồi, tớ vẫn hồi hộp lắm." Tang Bối nhắm mắt lại rồi đứng bật dậy, "Tớ ra ngoài hít thở một lát, sẽ quay lại ngay.
Nếu không tớ sắp không chịu nổi nữa rồi!"
"Cậu đi đi, đi đi." Đồng Duyệt mỉm cười.
Tính cách Tang Bối tùy tiện đã quen, ít khi nào phải chịu bó buộc như vậy.
Hai người ở spa làm đẹp suốt một ngày, tắm nước hoa, gội đầu sạch sẽ rồi trang điểm, thay quần áo, sửa móng tay.
Cô không ăn trưa vì váy cưới chiết eo sợ làm lộ bụng mỡ.
Còn Tang Bối thì lo lắng đến không ăn nổi.
Cô bé trang điểm nói với cô là khách khứa đã tới rồi.
Chú rể đang đứng ngoài đại sảnh đón khách, đẹp trai ngời ngời!
Theo lời dặn của La Giai Anh, trước khi cưới chú rể không được gặp cô dâu, nếu không sẽ không tốt.
Đồng nghiệp ở trường tới chơi với cô, chụp một bức ảnh chung.
Trên tay Triệu Thanh là một đôi búp bê rất đáng yêu, cô vội nói tiếng cảm ơn.
Triệu Thanh cười giả lả ghé sát vào tai cô: "Cô đừng hiểu lầm, tôi đã phải mừng tiền rồi, quà này chỉ tặng thay người khác thôi nhé."
Cô đón lấy đôi búp bê, dòng chữ khẳng khái trên tấm thiệp mời bên trong vô cùng thân thuộc với cô.
Lý Tưởng chắc lẽ viết sai chính tả? Sao lại viết nhầm "Tân hôn vui vẻ" thành "Tân niên vui vẻ" được?
(Chú thích: Tân hôn vui vẻ là lời chúc mừng đám cưới, tân niên vui vẻ là lời chúc mừng năm mới.)
Cô bé trang điểm cố gắng vác một lẵng hoa siêu lớn từ bên ngoài vào: "Cái này của ông chủ khách sạn tặng ạ!"
Lúc cô và Diệp Thiếu Ninh tới ăn thử đồ ăn ở khách sạn thì được đích thân giám đốc ra đón tiếp.
Lúc ngồi trong phòng riêng, cô nghe Diệp Thiếu Ninh nói chuyện với giám đốc, thì ra hai người đã quen nhau từ lâu.
Khách sạn này là công ty con của tập đoàn Hằng Vũ ở Hongkong.
Hằng Vũ cũng làm về bất động sản, sự nghiệp trải rộng khắp thế giới, là công ty dẫn đầu về ngành bất động sản ở Trung Quốc.
Chủ tịch hiện tại của Hằng Vũ là Bùi Địch Văn, trưởng bộ phận thiết kế của Hằng Vũ là kiến trúc sư Trì Linh Đồng - người chịu trách nhiệm thiết kế Thế Kỷ Building.
Nghe nói Trì Linh Đồng có món nợ ân tình với Nhạc Tĩnh Phân nên thỉnh thoảng cũng làm cho bà một hai dự án.
Đồng Duyệt không hiểu tại sao Bùi Địch Văn lại có thể ngầm đồng ý việc này.
Nhưng từ thái độ nhiệt tình của giám đốc khách sạn, Đồng Duyệt nhận ra hình như Hằng Vũ đang có ý định cướp người.
Diệp Thiếu Ninh giữ khoảng cách đúng mực, không quá thân thiết nhưng cũng không quá dửng dưng.
Nhìn lẵng hoa, Đồng Duyệt nhanh chóng liếc mắt ra ngoài nhìn khắp một lượt, chà, không thấy lẵng hoa của Thái Hoa.
Không chỉ không tặng hoa mà hình như cũng chẳng thấy một nhân viên nào của Thái Hoa đến dự.
Ở Thái Hoa Diệp Thiếu Ninh không được mọi người yêu mến chăng?
Cô đã nhìn thấy họ hành nhà họ Diệp.
Bí thư thành ủy Thanh Đài là bà Tô Hiểu Sầm bế cháu ngoại Thần Thần tới gặp cô rất sớm cùng chồng là ông Diệp Nhất Châu, cô em họ tên Diệp Phong của Diệp Thiếu Ninh cùng em rể Hạ Dịch Dương cũng đang trên đường tới.
Gia đình đó toàn những người nổi tiếng.
Người nổi tiếng thực sự lại rất thân thiện, Tô Hiểu Sầm cười nói: "Thiếu Ninh cho thím xem ảnh của Đồng Duyệt rồi, vừa nhìn thím đã nhận ra vẻ thanh tú dịu dàng của cháu liền nói với lão Diệp là đám trẻ nhà họ Diệp chúng ta quả là có phúc, gia đình có thêm một cô giáo như cháu sau này khỏi cần lo chuyện đi học nữa."
"Người được lợi trước tiên chính là Thần Thần nhà em.
Thần Thần, mau chào bác đi." Diệp Phong nói xen vào.
"Cháu chào bác!" Thần Thần trông rất giống bố, nhã nhặn điển trai, vô cùng đứng đắn.
"Chị dâu, em tranh lấy chồng trước anh Thiếu Ninh, chị không trách em chứ?"
Hạ Dịch Dương đứng bên liếc nhìn vợ bằng ánh mắt rất đỗi yêu chiều, khẽ ho một tiếng: "Trách nhiệm phần nhiều là tại anh nhưng em gái anh cũng lấy chồng sớm hơn anh nên nếu muốn truy cứu trách nhiệm thì chắc không bao giờ có điểm dừng."
Mọi người bật cười.
Đồng Duyệt nhìn họ, mặt đỏ bừng vì xấu hổ.
"Tiểu Duyệt, hình như chồng cậu thích trẻ con lắm.
Cậu phải cố gắng lên!" Tang Bối đi hít thở đã trở về, bên khóe môi là chút vụn bánh, trên tay còn có một vài món ngọt.
Đồng Duyệt đưa cho bạn một mẩu khăn giấy, thoáng chau mày.
"Không biết con cái nhà ai tên là Thông Thông, chồng cậu bế mãi không chịu rời tay, cứ hôn tới hôn lui vào mặt con bé, hoa cưới của chú rể bị con bé kéo lệch cả đi."
"Con gái à?"
"Ừ, như búp bê ấy, như bản sao của mẹ nó vậy."
À, chắc là công chúa nhỏ nhà Đào Đào.
Cô nhớ Diệp Thiếu Ninh từng nói cô bé đó tên Thông Thông, sinh ngày Cá tháng tư, dựa vào câu chuyện đó nên Tả Tu Nhiên đã đặt tên cho công chúa là Thông Thông.
"Cậu ăn một miếng không?" Tang Bối đưa hai tay ra: "Tớ đói đến không thèm ăn nữa rồi."
Đồng Duyệt lắc đầu, "Tớ vào toilet một lát."
Tang Bối nhét bánh vào miệng mình rồi phủi tay, nhấc đuôi váy cưới lên cho cô: "Đi đi, hiện bây giờ bên ngoài không có ai.
Tớ thấy khách cũng đến khá nhiều rồi, chắc một lát nữa hôn lễ sẽ bắt đầu thôi.
Haiz, tớ thề sau này nếu có lấy chồng, tớ sẽ không để người ta hành hạ mình như vậy đâu."
"Người đó của cậu sao rồi?" Tuy Tang Bối đứng tên là chủ quán bar Bóng đêm hớp hồn nhưng đầu tư tiền bạc lại là một người khác.
Đồng Duyệt chưa gặp người đó bao giờ, cô chỉ biết Tang Bối bị anh ta thu phục.
"Chắc là đang tán gái ở đâu đó.
Nếu không thì đi leo núi."
Người đó có hai sở thích lớn là gái đẹp và leo núi.
Tang Bối không phải gái đẹp, Đồng Duyệt nghĩ nát óc cũng không hiểu tại sao hai người họ lại có tình cảm với đối phương, chỉ có thể đổ tại tình yêu xưa nay thật khó hiểu mà thôi.
"Tiểu Duyệt!" Một người đứng bên ngoài nhà vệ sinh, nở nụ cười dè dặt, nhìn Đồng Duyệt bằng ánh mắt khó tin.
Đồng Duyệt có cảm giác máu khắp người đang đông cứng lại, cô muốn quay lưng về phòng nhưng chân lại không thể nhúc nhích.
"Tớ… Tớ chờ ở ngoài kia nhé." Tang Bối nhận ra Giang Băng Khiết liền chau mày, nhìn Đồng Duyệt rồi tránh tới cửa sổ cách đó không xa.
"Bà tới đây làm gì?" Đồng Duyệt bình tĩnh lại.
"Bố con gọi cho mẹ, nói hôm nay con kết hôn.
Mẹ gặp chú rể rồi, được đó.
Tiểu Duyệt, con tinh mắt thật."
"Tinh mắt hơn bà chứ gì?" Môi Đồng Duyệt không ngừng run lên.
Giang Băng Khiết buồn bã cụp mắt lại, cười đau khổ: "Sao con lại so với mẹ được? Mẹ biết con hận mẹ… Nhưng hồi đó mẹ bị ma ám nên mới…"
"Vậy bà đã bao giờ hối hận chưa?"
"Con đã có mẹ khác rồi." Giang Băng Khiết thì thào nói.
"Bố tôi đã lớn tuổi rồi, chẳng lẽ bà tưởng ông ấy vẫn còn đợi bà sao?" Đồng Duyệt nhắm mắt, sợ không thể kìm lòng mà khóc lên.
"Tiểu Duyệt, mẹ đã phải nhận quả báo rồi, con… đừng nói nữa! Mẹ cho con cái này." Bà đưa tới một hộp trang sức: "Đây là tấm lòng của mẹ, vòng tay Long Phượng mang tới sự tốt lành may mắn, chúc hai con hạnh phúc tràn đầy, quấn quýt tới già."
"Có cần tôi cảm ơn không?"
Đồng Duyệt mở mắt trợn trừng nhìn Giang Băng Khiết, để mặc tay bà giữa không trung.
Ánh đèn của bảng chỉ dẫn dịu dàng hắt ra, da dẻ như bị tổn thương, những cơn đau không ngừng kéo tới.
Giang Băng Khiết thở dài ngồi xổm xuống, đặt hộp trang sức xuống đất rồi lặng lẽ quay đi.
"Bà cầm đồ của bà về đi, đừng tưởng làm vậy là có thể bù lại mọi tổn thương bà đã gây ra cho chúng tôi.
Tôi không cần, không cần."
Giang Băng Khiết chầm chậm ngoái lại: "Tiểu Duyệt, bây giờ mẹ như vậy, ngoài tặng cho con thứ đồ này còn cho con được gì nữa đâu?"
Nước mắt trào ra như vỡ đê.
"Mau đi trang điểm lại, đừng khóc nữa kẻo sưng mắt lên đó." Giang Băng Khiết cười hiền từ rồi vội vàng chạy xuống cầu thang.
Ngoài đại sảnh, Xa Thành ôm một lẵng hoa bước lên bậc thang, lơ đãng ngước lên nhìn.
Ánh mắt đó như một lưỡi dao, bất ngờ chém ông thành hai nửa..