Tại tổ chức Hắc Long, trong căn phòng bí mật mà chỉ riêng Khánh Anh biết cách mở khoá phòng. Nó cần đến cái thẻ bằng vàng tính kim loại có in dấu vân tay của Khánh Anh
- Thời gian gấp rút, chuẩn bị nhanh đi, phút nữa phải có mặt tại sân bay - Khánh Anh vừa gõ máy tính vừa lên tiếng, giọng nói có chút căng thẳng nhưng gương mặt anh vẫn giữ nguyên thái độ bình tĩnh đến lạ thường
- Đã kiểm tra xong, người của bà ta khá đông, gồm tên vệ sĩ đi cạnh, tên chuyển lô thì có tên chuyển lô ngoài ra còn tên đi theo bảo vệ hàng của chúng nữa - Tuyết vừa nói vừa đăm chiêu nhìn vào màn hình laptop
- Đã xong, Hoàng với Minh có đến ko? - Nam hỏi
- Có đấy, lần này nhất định ko để ra xai xót j, có chết thì cùng chết, ok nha - Tuyết lãnh đạm, tay đeo thắt lưng, tay vẫn gõ bàn phím
- M, mật khẩu là j? - Nam hỏi Khánh Anh, M là tầng hầm bí mật nằm sâu trong lòng đất ở tổ chức Hắc Long
- - Khánh Anh lập tức trả lời
- Ok, tao sẽ để thiết bị này ở dưới đó, dễ quan sát tất cả hơn là để trên này - Nam đém bộ đàm gồm vài thiết bị điện tử khác nhau kèm theo laptop và máy quay gắn kề bên cùng máy phản chiếu ánh sáng, dù ở nơi tối tăm nhất cũng có thể nhìn rõ mọi vật và hơn hết nếu bộ máy này đặt dưới lòng đất thì tín hiệu và dữ liệu cung cấp sẽ chính xác hơn, hình ảnh máy quay ghi lại cũng thiết thực hơn
- Ở đây, cần người điều khiển chúng - Nam lên tiếng, ý anh là cần người điều khiển bộ máy này
- Để tao, tao chuyên ngành này, bộ máy này quan sát được rõ nơi bị giám sát chứ? - Minh bước vào với bộ đồ khá lưu manh
- Ừ - Nam gật đầu chắc nịch
- Vậy tốt rồi, để tao điều khiển cho, nhớ đừng làm rơi mất hết thiết bị liên lạc đó ko thì vô tác dụng - Minh nghiêm giọng
- Sao mày biết sẽ vô tác dụng - Nam hỏi
- Hẳn là mày ngu, nếu rơi thì tao chỉ theo dõi được chỗ đó thôi, mày có hiểu tao nói j ko đấy - Minh nhìn Nam
- Tất nhiên hiểu - Nam cười nhẹ. Anh hiểu thiết bị liên lạc luôn ở trong người anh, Khánh Anh, Tuyết thậm chí cả Hoàng, nếu m.ng làm rơi hết thì lấy nước liên lạc bằng niềm tin [email protected][email protected]
Một thiết bị giám sát đeo trên tay Khánh Anh và người còn lại cũng đủ phủ sóng toàn thành để máy giám sát và máy quay do Minh điều khiển sẽ theo dõi được toàn khu vực đó
- Ok đi thôi, phút nữa máy bay sẽ đáp đó, ko nhanh chúng đưa về kho của chúng hết thì ko ăn thua đâu - Hoàng bên ngoài giục
- Ok - đồng thanh
Tất cả chuẩn bị...xuất phát bằng những chiếc ô tô kín đáo để khó bị phát hiện hơn là phô trương như đi mui trần. Theo sau bí mật là người của tổ chức Hắc Long và Thiên Long
Ting Ting
Thiết bị liên lạc của Khánh Anh. Nam, Tuyết, Hoàng reo lên.
Là Minh
- lô hàng chuyển đi tận nơi khác nhau, lần này phải chia ra đánh đó, đi theo hướng Đông - Tây - Bắc nhé, hướng Nam ko có j đâu - Minh truyền đạt thông tin quan sát được trên máy
- Bọn tao chưa đến nơi - Nam
- Ừ, còn phút nữa cơ mà, cẩn thận nhé ! - Minh
- Chia ra đi - Khánh Anh lên tiếng qua thiết bị liên lạc
- Hoàng chưa quen với những việc như thế này thì ở lại sân bay tiếp mấy tên vệ sĩ đi cạnh bà ta còn Nam hướng Bắc, Tuyết hướng Tây đi còn tao hướng Đông, ok nhé - Khánh Anh nói, lời của anh như mệnh lệnh và tất cả đều tuân lệnh.
___________
Lệ Băng, anh nói rất nhiều lần về ý nghĩa cái tên đó rồi. Phải làm sao thì em mới chịu dứt khoát ra khỏi đám người ấy? Anh ko muốn em rơi lệ vì bất cứ ai trong cuộc sống này, với sự ra đi của mẹ và đánh mất người yêu là quá đủ. Lệ Băng? Một tảng băng ko bao giờ rơi lệ, nếu có rơi cũng chỉ vì quá mất bình tĩnh thôi, anh muốn em lạnh lùng điều đó sẽ tốt hơn nếu như em luôn là cô gái đa sầu đa cảm, em ko bao giờ làm những việc sai trái nhưng em sẽ sai trái nếu còn yêu hắn ta....
Thiên Kỳ ngồi buồn mình uống cạn tầm chục lon bia, những chiếc lon trống rỗng lăn lóc khắp cùng, anh vẫn chưa say, trong đầu anh mông lung nhưng suy nghĩ kì lạ đến vô bờ, khuôn mặt lạnh lùng vô cảm ngày nào giờ đã trở thành khuôn mặt chứa chan nỗi sầu u uất. Lỗi lo cho mối thù và lo cho tình cảm của em gái...đặt ko đúng chỗ
Bầu trời đêm như nuốt chửng cái bóng dáng to cao ấy trong sự cô độc, anh đang nghĩ làm sao để dứt cô em gái của mình ra khỏi cái tình cảm viển vông ấy. Anh nghĩ thà để Thiên Anh yêu lại Vương Khang còn hơn là yêu Khánh Anh. Đó chỉ là suy nghĩ lúc này bởi vì còn sự thật anh vẫn ko hề hay đó là.........
- Anh Kỳ...- giọng nói ngọt ngọt chứa chan tình yêu thương phảng phất đâu đó là niềm cảm xúc khó tả khi thấy anh hai mình ngồi giữa trời lạnh mà uống gần ấy bia. Ko biết anh đang nghĩ j nhưng cô thấy anh có chuyện j đó ko vui, chắc tại chuyện của cô
- Em, Băng, sao em lại đến đây? - Thiên Kỳ trút lon bia tiếp theo rồi nhìn cô
- Em đi học thêm về tiện thể ghé qua thăm anh, em muốn nói....- cô ngập ngừng
- Nói đi - anh hối
- Nếu em làm sai lời anh thì sao? - cô hơi mỉm cười nhưng trong chất giọng chứa nỗi buồn sâu thẳm
- Anh ko biết - anh trả lời, gương mặt lạnh tanh nhìn lên bầu trời đêm, nơi những vì tinh tú đang toả sáng
- Anh, anh có thể bỏ qua mọi chuyện được ko? - cô nhìn gương mặt anh với nỗi xót xa, cái gương mặt đẹp trai quyến rũ ngày nào đã bị huỷ hoại, cô đau lắm chứ. Tất nhiên cô cũng rất giận, rất ghét người đã làm anh cô ra nông nỗi này nhưng trước lúc đó cô ko hề hay biết đó lại chính là người trong tương lai mà cô có ý định yêu, nếu cô biết trước thì cô đã dễ dàng quên người đó nhưng bây giờ vì quá sâu đậm rồi nên ko thể? Nếu cô phải chọn giữa hai người, cô sẽ ko chắc chắn !
- Em nghĩ sao nếu anh có thể bỏ qua mọi chuyện - anh gắt
- ...- cô im lặng , rưng rưng nhìn anh
- Lệ Băng, em hiểu tính anh mà, dù thế nào anh cũng phải bắt hắn đền bù những ngày tháng khổ sở, kinh hãi khi sống cùng gương mặt này của anh - anhh nói tiếp
- Anh...anh đừng gọi em với cái tên đó nữa, em ko thích, em là Thiên Anh, là Vĩnh Thiên Anh chứ ko phải Lệ Băng j cả, dù sao cái tên đó cũng ko hợp với tính cách trong cng của em đâu. Em yêu anh ấy, em muốn anh và anh ấy duy trì mối quan hệ tốt đẹp, muốn m.ng vui vẻ với nhau, muốn thay đổi cuộc sống này và...mà thôi, em nói anh mãi anh có bao giờ chịu nhường nhịn cô em gái này đâu - cô hét lên, nước mắt hoà quện vào làn gió khẽ rít làm sống mũi cô cay cay, đôi mắt đỏ hoe
- Anh...- anh xót xa nhìn cô, từ bao giờ anh lại là người anh để em gái của mình phải khóc nhiều thế này, anh nhận ra rõ sự đơn độc trong tâm hồn cô, anh đau lắm !
- Thôi em về đây - cô gạt nước mắt sau khi khóc tơi bời
- Em đi bằng j?
- Em đi bộ
- J chứ, lạnh thế này, tối nữa mà em mình đi bộ ngoài đường sao được, đợi anh anh lấy xe đưa em về
Cùng lúc đó, tiếng chuông đt của cô reo lên, là Vy gọi, theo phản xạ, cô bắt máy
- Thiên Anh à? Từ hồi chiều tao liên lạc với anh Minh ko được, đến giờ cũng ko được thỉnh thoảng còn mất tín hiệu nữa, sang tận nhà cũng ko gặp, ở nhà anh Khánh Anh thì cũng ko, tao có cảm giác j đó lạ lắm, cảm giác ko lành ý - Vy vội nói
- Chắc anh ấy bận j đó thôi, những người như anh ấy với mấy người kia ko bận sao được - T.A cố nói để trấn án Vy nhưng trong sâu thẳm cô cũng cảm nhận đuợc điều j đó chẳng lành
- Ừ, mấy bữa tới bố mẹ tao từ bên Pháp về nên họ cho tao đi du lịch Đà Nẵng dài ngày, mài đi cùng đi
- Còn việc học?
- Lo j mà, xin phép là được, bố mẹ tao xin phép cho, tao gọi thêm cả chị Tuyết nữa còn mấy lão kia cho nghỉ hết
- Sao vậy?
- Bố mẹ tao khó tính lắm, ko thích tao chơi thân với bọn con trai chỉ cho tao thân với mỗi anh Minh thôi à
- Hi, vậy là giữ chặt quá rồi còn j
- Hẳn là vậy, thôi tao cúp máy trước đây, bye nhé, ngủ ngon !
....
- Thôi em tự đi bộ về - T.A cương quyết khiến T.K chịu thua, anh để cô đi bộ về những cũng có cho mấy tên vệ sĩ đi lén theo cô đề phòng cô gặp bọn ma đen