Khi tất cả chìm vào trong giấc ngủ, Hoàng vội đứng dậy và chạy đi tìm Thiên Anh . Khánh Anh thấy nhưng cô vờ đi như ko biết, anh hơi nhắm hờ mắt theo dõi khuôn mặt Hoàng và bóng dáng thấp thỏm của Hoàng cho đến khi khuất sau màn mưa
- Thiên Anh, em đâu rồi – Hoàng chạy trong màn mưa lẩm bẩm liên tục câu như thế, mưa càng to anh càng thêm lo lắng, đường trên rừng bình thường đi đã khó mà giờ lại mưa, bùn dưới đất bồi lên rất khó đi, nhưng cành cây vô tình cản đường Hoàng, những hạt mưa lạnh lẽo tạt vào mặt anh ko thương tiếc.
Là ông trời muốn trừng phạt nên trút mưa xuống cản đường hay ông đã khóc thay cho số phận ai đó nhưng đã vô tình làm bản thân ai đó thêm não nề…
Dù nghi ngờ thế nào anh cũng phải tìm cho ra Thiên Anh bằng được , anh sợ chỉ chút hiểu lầm, nghi ngờ mà sẽ khiến người nào đó hối hận và day dứt cả đời
Mưa ơi ! Thôi nhé đừng rơi nữa…
Hoàng đang dần cảm thấy mất hết sức lực vì bị cơn mưa và thời tiết rút hết sạch, vừa lạnh vừa ướt. Chiếc áo khoác mỏng ko còn tác dụng gì nữa, anh vẫn cố đi tiếp và gọi thầm tên ai đó….đôi chân anh còn bước được là anh còn hy vọng…
Vách núi có tử thần đang đợi nhưng Thiên Anh đã lắc đầu và quay đi, cô ko nghĩ mình ngu dại đến nỗi chưa rửa sạch oan ức mà đã ra đi, cô đi bây giờ chẳng phải cô chấp nhận sự thật ko đúng đó sao?
Phải tỉnh táo lên, mạnh mẽ nữa, mày làm được mà Thiên Anh.
Cô tự lầm bẩm rồi chợt cười nhạt, cả thân hình run lên từng đợt, ko khí ẩm thấp và khó chịu, con tim ngột ngạt và bi thương. Cô có mạnh mẽ nổi ko đây…
- Thiên Anh… - Tiếng Hoàng vang lên, vừa lo lắng vừa sợ sệt khi thấy Thiên Anh đứng đó, rất nguy hiểm, tận sâu trong đáy mắt anh vẫn cảm nhận được nỗi sợ hãi to lớn nhường nào
- Anh Hoàng…- Thiên Anh hơi bất ngờ khi Hoàng xuất hiện, người anh ướt nhèm, dù có khoẻ mạnh đến đâu mà rầm mưa vào tháng này thì cũng ko chịu nổi được lâu
- Thiên Anh, em lại đây đi, ở đó nguy hiểm lắm – Hoàng kêu lên, khuôn mặt anh tái nhợt đầy lo lắng
Anh lo cho cô ư? Chẳng phải anh cũng nghi ngờ cô sao? Có ai tin cô đâu? Nhưng thôi, dù sao anh vất vả vượt mưa đến đây thì anh vẫn còn quan tâm cô rồi. Nghĩ vậy Thiên Anh hơi gật đầu
Roẹt…roẹt…bùm…bùm…
- AAA…- Thiên Anh hét lên, tiếng sấm và những vệt sét dài đến quá bất ngờ ko báo trước, những vệt sét đáng sợ như tách cả bầu trời thành nhiều mảnh. Bàn chân Thiên Anh như ko còn vững vì giật mình, hòn đá tách mặt đất và lăn xuống vách núi khiến Thiên Anh trượt chân theo…
- Thiên Anh, cẩn thận – Hoàng chạy đến và nắm lấy tay Thiên Anh, bàn tay cả hai đều run lên. Một tay Thiên Anh bám lấy vách đá, một tay bị tay trái của Hoàng nắm chặt, tay còn lại của Hoàng bám vào cành cây ngay đó…bây giờ, anh đang cầu nguyện, anh cầu nguyện tử thần đừng mang cô ấy đi, anh đau lắm. Hạt mưa càng rơi, lòng anh như chơi vơi, tìm đâu ra ánh nắng bây giờ
- Anh Hoàng… – Thiên Anh chợt khóc khi thấy nước mắt Hoàng tuôn ra, dù mưa to đến cỡ nào thì cô vẫn thấy những giọt nước mắt đang lăn dài trên má của Hoàng, giọt lệ rơi mãi, rơi hoài
May người Thiên Anh nhẹ nên Hoàng có thể trụ vững lâu nữa, nhưng ko vì thế mà anh ko sợ được
- Thiên Anh, em tìm điểm đặt chân rồi nhún lên được ko? Phía dưới có đá nhô ra ko? – Hoàng vội nói. Tình yêu mà anh ấp ủ phải sống để được hạnh phúc, ko thể ra đi khi tuổi xuân còn trẻ vậy được
- Ko có đâu, anh buông em ra đi, em ko muốn cả hai đều chết ở đây đâu – Thiên Anh vừa khóc vừa nói. Đúng vậy, thà cô đi một mình còn hơn lôi theo cả anh đi
- Ko được, em nghĩ anh có thể bỏ em được sao? Em cố lên, cố lên mà – Hoàng như gào lên đau đớn, bàn tay run lên vì lạnh
- Lạnh lắm rồi, anh ko chịu nổi đâu, em nặng lắm, anh đừng làm khó bản thân mình nữa, em bất cẩn, vô ý, ăn hại, em muốn đi mình chứ ko muốn lôi cả anh theo, em ko muốn mang tiếng, bỏ tay em ra đi, em ko cần anh cứu đâu, đừng thương hại em, bỏ ra đi, em ghét anh – Thiên Anh cố lạnh lùng để anh nghĩ lại nhưng không, anh ko thể…tâm trí anh, trong đầu anh giờ chỉ vang vọng mỗi tên cô, dù cô có nói ghét anh như thế nào
- Sao anh cứng đầu quá vậy? Anh bị điên à? Bỏ tay tôi ra đi – Thiên Anh quát lên, cô nhắm mắt vào nhìn xuống dưới, có lẽ cô phải đi thôi
- Thiên Anh…- Anh chỉ gọi tên cô, duy nhất tiếng làm tim anh thắt lòng, anh khóc…giọt nước mắt hoà tan với nước mưa, đau, đau lắm
- Vì sao lại cứu em, bỏ em ra đi mà…- Thiên Anh nói nhỏ dần, hàng mi nặng trĩu như muốn cụp xuống
- Vì…anh yêu em…dù anh chết em vẫn phải sống – Hoàng cố hít thật sâu để lấy sức kéo Thiên Anh lên. Mưa dần nhỏ hơn để lộ đôi mắt đỏ hoe của Hoàng, Thiên Anh đau lòng cố giơ tay kia của mình lên lau nước mắt cho Hoàng..
- Em cảm ơn và xin lỗi – Thiên Anh nói rồi buông tay, cô nhắm mắt vào và tưởng tượng mình đang ở chốn nào đó rất xa, cô đã ngất đi, môi tím bặt, khuôn mặt ko còn giọt máu. Cô như mất hết sức sống
- Thiên…Anh, em cố lên – Thấy Thiên Anh ngất, Hoàng hơi hoang mang và vì thế, anh càng cố kéo cô lên hơn, và cuối cùng, anh đã đánh bại tử thần và mang cô về…anh đã làm được rồi, nguy hiểm ấy anh đã vượt qua
….
Đưa Thiên Anh vào trong một cái hang vừa tìm được, Hoàng đặt cô xuống rồi đi tỉm củi trong hang để nhóm lửa.
Đống lửa cháy lên sau bao công sức của Hoàng . Chưa bao giờ anh thấy cô cần phải sưởi ấm như bây giờ. Sưởi ấm cả thân thể lẫn tâm hồn bên trong.
Những lốm đốm của đống lửa bay lên không trung, chưa bao giờ Hoàng phải tự mình nhóm lửa như thế này lên anh có vẻ rất vụng về, khói bay khiến anh ho sặc sụa, anh hơi tựa người vào tường rồi khẽ nhìn cô gái nằm bên cạnh, ánh mắt mệt mỏi sụp xuống như ko muốn mở, đôi môi anh đào ngày nào giờ tái lại, khuôn mặt bơ phờ, lạnh ngắt, trong giấc ngủ, anh vẫn cảm nhận được nỗi đau từ cô truyền sang anh, và cô…cô có cảm nhận được nỗi đau của người bên cạnh
Hoàng cúi đầu khe khẽ vuốt tóc Thiên Anh rồi mệt nhoài chìm vào giấc ngủ vội…
…
- Hoàng đâu rồi – Tuyết vừa tỉnh giấc, nhìn xung quanh ko thấy Hoàng đâu, cô liền hỏi
- Cả Vy nữa, đi đâu rồi – Minh cũng ngó nghiêng và ko thấy Vy đâu.
- Ai kia…- Nam nhìn ra ngoài hang và chỉ chỉ vào người đang cầm ô đi đến cửa hang, đó là Vy, hình như cô đang khóc
- Vy…- Minh vội bật dậy và chạy ra cửa hang đón Vy, nhìn cả thân hình ướt đẫm cho dù đã che ô của Vy làm Minh ko khỏi đau lòng
- Em sao vậy? Đi đâu mà ướt thế này? – Minh lo lắng đến nỗi hét toáng lên. Cả Tuyết và Nam cùng chạy ra
- Em đi tìm Thiên Anh, ko thấy nó đâu…hức hức – Vy ôm Minh và khóc
- Thiên Anh…- Minh nhẹ giọng, vì chuyện đó mà anh đã quên đi còn người quan trọng đối với bọn anh đã bỏ đi từ lúc ấy, anh tự trách mình…vô tâm
- Ưm..- Vy mệt mỏi ngã vào lòng Minh
- Em tưởng em khoẻ lắm sao? Lần thì nhảy xuống hồ lần thì rầm mưa, mùa nóng anh còn chấp nhận được nhưng đây là mùa lạnh, em biết ko? Em uống thuốc gì mà ngốc vậy hả? Có gì nói với anh, anh sẽ giúp, tự mình làm khổ mình, em đúng là….- Minh mắng yêu
- Anh thôi đi, để em yên – Vy cáu kỉnh gắt lên rồi từ từ tự mình đi vào trong
- Ôi, Vy, bạn tôi sao thế này, mưa này mà rầm, bộ khoẻ ghê ha – Yun nhào tới nói mỉa mai
- Tôi khoẻ lắm, cho nên đừng nói gì nữa ko đừng trách tôi đá bay cô ra ngoài đấy – Vy tức giận nhìn Yun như muốn ăn tươi nuốt sống nhỏ - đồ mặt dày – Vy nói tiếp
Dù Yun có tức như nào cũng cố nhịn vì Khánh Anh và Minh đang ở đây
- Hừ…
- Còn đứng đó nữa, ra chỗ khác đi, ngứa mắt – Vy tức
Yun hậm hực nuốt cục tức vào trong rồi lỉnh lỉnh đi vào trong. Hai tay vo tròn thành nắm đấm, mắt nhỏ như muốn rớt ra ngoài vì lườm Vy
………..
- Muốn nói gì? – Khánh Anh nhìn Thiên Anh lạnh lùng, gương mặt vô cảm ko cái nháy mắt nào, lạnh hơn cả băng
- Thật sự thì em ko có lấy chiếc vòng đó của anh, nếu em nói là đã có người hãm hại em, anh có tin ko?
- Cô muốn nói ai? Giờ đổ lỗi cho ai? – Vẫn giọng điệu lạnh như băng ấy, lời nói của anh như gáo nước lạnh tạt vào mặt cô giữa mùa đông giá rét, ko lạnh bên ngoài đâu, lạnh trong tim ấy
- Vương Thiên Anh, chắc chắn cô ta hãm hại em – Thiên Anh khẳng định
Chát…
Một cái tát ko báo trước giáng xuống mặt Thiên Anh đau đớn, tủi nhục
- Anh…
- Cô muốn lôi cô ta ra làm bia đỡ đạn sao? Trơ trẽn – Khánh Anh lạnh lùng nhất có thể để ngăn lại giọng điệu tức giận
- Anh bênh cô ta sao? Anh tát em…
- Đúng vậy? Ko những tát cô, tôi có thể giết chết cô
- Được, vậy thì anh giết em luôn đi, giết luôn đi – Thiên Anh đấm vào người Khánh Anh và nói như khẩn khoản ra lệnh, tận trong đáy mắt đều đỏ rực màu máu, cô cố mạnh mẽ ko để nước mắt chảy ra, để nó chảy ngược vào tim
- Được, tôi cũng đang thiếu việc làm đây – Nói rồi anh rút ra từ người khẩu súng đen, khẩu súng lạnh như tiền, súng ko có mắt , ko có trái tim nên ko thể ngăn việc mình làm lại được
Pằng…
Viên đạn vô tình bay thẳng vào mi tâm Thiên Anh, lạnh lẽo và dứt khoát….
Bây giờ em mới nhận ra, nhận ra một điều, em đã đánh mất người em thương nhất, Em đã đánh mất rồi. Đánh mất anh rồi ;((
- AAAAAA
- Thiên Anh, em sao vậy? – Hoàng hốt hoảng khi Thiên Anh hét toáng lên, mồ hôi chảy ròng rã, cô đưa tay lau cách vụng về
- Em ko sao – Thiên Anh trả lời đơn giản, biết cô ko muốn nói nên anh cũng ko muốn hỏi, có lẽ để cô nghỉ ngơi một mình thôi
Thế đấy, anh luôn xuất hiện trong giấc mơ của cô, vô tình và lặng lẽ, người ta thường nói, giấc mơ chỉ là giấc mơ và rất khó thành sự thật, cô cũng mong, giấc mơ ban nãy ko bao giờ thành sự thật
- Em ở đây nha, anh ra ngoài có chút việc?
Đang mưa thế này ra ngoài có việc gì chứ? Nói xạo ko có chút thuyết phục để người khác tin gì cả?
- Mưa vậy anh đừng đi, ở đây với em đi – Thiên Anh nói nhỏ đủ để người nghe tiếng
- Em cứ nghỉ đi, lúc nào hết mệt thì anh đưa đến chỗ cắm trại – Hoàng đứng ở cửa hang, nhìn lên bầu trời ko ngớt mưa, những giọt mưa long lanh lạnh buốt như xoáy sâu vào tâm can anh
- Vâng – Thiên Anh ngoan ngoãn như một chú mèo con, cô hơi dựa người vào tường, gục đầu vào hai đầu gối rồi lim dim mắt
Qua một ngày, mưa ko ngớt, niềm đau ko ngơi
Như một vòng tuần hoàn, tất cả trở về đúng quỹ đạo của nó, mặt trời lên cao, lười biếng chiếu những ánh nắng thưa thớt xuống mặt đất. Hôm nay, trời ko lạnh như bao hôm khác, ngược lại còn rất ấm.
Cơn gió lạ thoáng qua cuốn theo những chiếc lá trên cây rơi lã chã xuống đất, cuốn theo nỗi lòng của ai đó bay xa…
- Em tự đi được ko? Để anh cõng – Hoàng thấy Thiên Anh mệt mỏi đi ko cả vững, đường đi thì rất khó, qua ngày mưa gió, đường trơn trượt , bùn lầy, anh lên tiếng
- Thôi, em đi được mà – Thiên Anh cười
- A.. – Thiên Anh vấp vào khúc cây ngay đó, hai tay vô tình bám vào người Hoàng khiến cả hai đều ngã
- Em ko sao chứ? Đau ko? – Hoàng quan tâm, nâng tay Thiên Anh lên
- Em ko sao? Em vô dụng anh nhỉ? Anh đừng quan tâm em quá, em lại hiểu lầm – Cô cố tình chêu anh
- Anh ko quan tâm em anh biết quan tâm ai – Hoàng lặng người
- Thôi nào, cười lên đi, em ko thích anh buồn – Thiên Anh cố tình cười lớn và đưa hai tay lên véo má anh làm anh bật cười
……….
- Hu hu, anh Hoàng ơi, em bị đuổi ra khỏi nhà rồi, anh cho em sang ở cùng anh được ko? – Yun vờ khóc nhưng chuyện nhỏ bị đuổi khỏi nhà là đúng, cái tội đi chơi mà bỏ bê công việc khiến c.ty và cha nhỏ bị lung lay
- Sao bị đuổi – Hoàng bình tĩnh hỏi
- Tại em….- Yun kể nể
- Ko được, mày cũng có tiền mà, đủ để mua căn biệt thự khác đấy, anh ko muốn ở chung cùng mày, thế nhé – Hoàng vô tình rồi ngắt điện thoại, tiếng tút tút kéo dài liên tục khiến Yun muốn điên lên
- Anh em thế đấy – Yun hét lên, hét vào trong đt
…
- Khánh Anh, tao nghĩ chuyện đó ko phải Thiên Anh làm đâu, mày nên tìm hiểu kĩ trước khi kết tội em ấy, tao khuyên thật lòng
- Tìm hiểu?
- Ừ, nên đi xin lỗi Thiên Anh đi
- Ko thích…- Nói rồi Khánh Anh đứng dậy bước vào trong phòng, để mình Hoàng ngồi đó
- Hạo Khánh Anh, mày có thế mất Thiên Anh mãi mãi đó, nếu mày cứ vậy thì tao cũng chẳng nhường Thiên Anh cho mày nữa đâu, mày ko cho em ấy được hạnh phúc thì tao sẽ cho…- Hoàng gắt lên rồi cũng đứng dậy đi ra ngoài
Nghe Hoàng nói vậy. gương mặt lạnh tanh của Khánh Anh có thay đổi chút, có gì đó khó chịu và ích kỉ
….
- Thiên Anh ơi ! Thiên Anh – Tiếng Vy giòn tan gọi vọng vào trong
- Mày gọi gì tao? – Thiên Anh vác bộ mặt giận ra ngoài mở cổng
- Vẫn giận tao à? Tao tin mày ko lấy từ lúc mày chạy đi rồi mà – Vy lay lay tay Thiên Anh tỏ ý hối lỗi, cô thật nông cạn khi vội hiểu lầm đứa bạn thân trí cốt của mình
- Ko, tao ko giận mày, ai ko tin tao tao cũng ko giận, tao chỉ giận tao ko biết giải thích ra sao để mọi người tin thôi – Thiên Anh buồn bã, ánh mắt hờ hững
- Thế sao hôm tao hỏi mày lấy à còn ừ
- Tao biết được mày hỏi chuyện đó, tao tưởng mày hỏi tao lấy mũ của anh Khánh à thì tao chẳng ừ, chưa kịp nói đã đi rồi
- À ra thế
- Chứ còn gì nữa, nói tao gì thì nói chứ đừng ép tao vào việc trộm cắp, sống trên đời phải có lương tâm tý chứ
- Hứ…thôi đi, à mà ai tặng hoa cho mày đây, đẹp thế, anh Khánh à? Hihi – Vy cười rồi lấy bó hoa to đùng cạnh hòm thư xuống, bấy giờ Thiên Anh mới để ý bó hoa, cô muốn đó là bó hoa do anh tặng nhưng thật ra thì ko phải
- Tao ko biết, hôm nào cũng tặng nhưng lại ko cho tao biết mặt
- Vậy thì rình đi
- Rình thì có rồi nhưng toàn là người đưa thư gửi thôi, tao hỏi người đó thì lại “ người giao cho tôi bảo giữ bí mật, tôi ko thể nói cho cô biết người đó là ai được?”
- Vậy hả?
- Ừ…
- Bác trai ko có nhà à? – Vy ngó nghiêng
- Ừ, bố vừa chuyển sang nhà anh Kỳ ở rồi, tuần nữa là về Mỹ
- Vậy hả? Giờ đi chơi đi, coi như tao bù mày vì khoản ko tin mày, nha ! ,ok – Vy giơ tay phải lên làm hiệu ok và nháy mắt ( cứ như là đang chụp ảnh ko bằng )
- Tao thích điều này – Thiên Anh cười, tạm quên hết muộn phiền để trải nghiệm cuộc sống ngày thật tươi đẹp cùng con bạn thân
- Ưm…ngon quá…haha – Vy vừa ăn cá viên chiên vừa nói. Mồm vẫn nhai nhồm nhoàm ko để ý những người xung quanh đang trố to mắt và cau hết hàng lông mày lại nhìn cô. Cái mặt xinh xắn đáng yêu vậy mà ăn uống “chán” ko kìa
- Trông kìa…- Thiên Anh cười và liên tục gọi thêm tiếp. Hai người cứ ăn uống đến no nê rồi mới đi chơi
- Ê mày, có đập bóng kìa – Vy chỉ chỉ
- Tao muốn chơi… - Vy nói tiếp
- Ừ đi…
- Mày chết với bà…mày chết với bà này…haha – Vy vừa đập bóng vừa cười khoái trí
- Mày đập thế nào nát máy người ta rồi về - Thiên Anh chêu
Vy cứ đập điên cuồng, Thiên Anh là người liên tục chạy đi chạy lên mua xu cho Vy. Đến lượt Thiên Anh chơi, Vy đi mua đồ ăn thì…
- A – Cô gái có mái tóc vàng óng cắt kiểu vic, đôi mắt sắc bởi đánh màu đen và kẻ mi đến nỗi đáng sợ kêu lên khi va vào Vy và bị ngã xuống
- Mày đi đứng cái kiểu gì đó hả? – Cô gái đó tức lên quát vì bộ cánh đắt tiền chạm đất cách vô thức
- Xin lỗi, tại tôi ko nhìn thấy bạn
- Mắt mù à, dơ hết bộ đồ của tao mặc rồi, mày đền đi ko thì tao la lên đấy – Cô gái đó nhìn chằm chằm Vy, một cái nhìn đe doạ
- Có dơ đâu, hơi bị ăn vạ rồi đấy – Vy cáu kỉnh
- Bây giờ mày thích thế nào? Tao ghét nhất là quần áo chạm đất đó? – Cô gái dùng giọng đanh đá cực kì, nói như thách thức Vy
- Thích bạn biến ra khỏi đây – Vy bực bội nhưng cố nặn ra nụ cười “toả nắng” khiến cô gái tức run người
- Đền đi, mày biết bộ đồ này mắc lắm ko – cô gái gắt, hai tay múa loạn xạ
- Này, bỏ tay xuống đi, rơi ví bây giờ, bộ đồ bạn đang mặc chắc là đồ thanh lý, mấy chục một bộ đúng ko? Cần thiết tôi cho hẳn trăm này– Vy cười khinh miệt
- Gì chứ? – cô gái trừng mắt lườm Vy, bộ đồ cô ta mua phải tiền triệu, Vy nói vậy làm cô ta tức lôn ruột
- Ko lấy chứ gì? Ok – Vy nói rồi ngang hiên nghoảnh mặt bước đi
- Này, đứng lại – Một giọng nam vang lên. Vy hơi quay đầu lại
- Gọi tôi? – Vy chỉ tay vào người mình “ ủa, sao tên này nhìn quen vậy ta” – Vy nghĩ trong đầu ( gặp hôm thi dance rồi thì chẳng quen )
- Chứ còn ai nữa? Lại đây và xin lỗi bạn gái tôi mau nên – Hắn ta gắt vào mặt Vy khiến cô suýt ngã ngửa
- Tôi chỉ xin lỗi một lần thôi – Vy ngúng nguẩy định quay đầu đi
- Cô kia? – Phong gắt
- Cái gì?
- Xin lỗi bạn gái tôi mau
- Ko đấy, thích bênh nhau ở nơi công cộng à? Tôi ko xin lỗi đấy, thái độ đó tôi ko chấp là còn may đó – Vy bực bội
Bốp
- Tên chết tiệt này – Vy quát lên khi nhận ngay cái tát vào mặt cách vô ý thức và bất ngờ, cô gái kia đứng cười khoái trí và toại nguyện
- Đó là cái giá phải trả - nhỏ kia cười miệt thị rồi cùng tên kia đi
- Hừ….- Vy xoa xoa má lằn ngón tay thô bạo rồi cứ hướng người đi mà chửi thề. Người qua lại nhìn cô chỉ trỏ đều bị cô lườm cháy mặt. Cô đã giữ ý tứ lắm rồi, ko muốn đánh nhau ở nơi công cộng thế mà hắn dám…nhận được “món quá” là cái tát từ người lạ, Vy cảm thấy phẫn nộ vô cùng. Nếu hắn ta ko phải con trai, ko to cao và khoẻ mạnh hơn cô thì đừng hòng thoát khỏi tay cô…
Vy quay về chỗ Thiên Anh đang đập bóng rồi lại cùng Thiên Anh đi chơi những trò khác, có lẽ cái tát của người lạ đó cô sẽ khắc sâu trong lòng mất. Cô ghét bị tát và đặc biệt là bị con trai tát…
- Lấy cháu hai trà sữa mang về - Thiên Anh lên tiếng
- Của cháu đây – Nhân viên bán hàng đưa hai trà sữa cho Thiên Anh và nhận lấy tiền, Thiên Anh đưa hộp cho Vy rồi đi đường uống. Hai người vừa đi vừa nói chuyện rôm rả
…
Căn-tin
- No quá – Vy xoa xoa bụng mình rồi cười
Thiên Anh và Vy nhìn nhau chằm chằm một cách hành sự rồi lăn ra cười vì đống chiến trường của hai đứa
Ai nghĩ đống đồ ăn này là giành cho hai người ăn đâu
- AAA. Ăn mảnh, ăn mà ko rủ anh với nhá – Minh từ đâu chạy đến lăng xăng nói dồn dập
- Ăn mảnh đâu, hai người này – Vy chỉ chỉ
- Nhưng ko rủ anh là tội – Minh vờ giận
- Giờ anh muốn ăn gì, gọi đi
- Em gọi đi
- Anh ăn gì? Hamboger
- Ko ăn cái ý
- Pizza
- Ko
- Thế ăn gì? Sandwich nhé !
- Anh ăn sandwich bao giờ đâu
- Bim Bim
- Đồ trẻ con…- Minh bĩu môi
Mặt Vy đỏ bừng nhưng cố nhẫn nại xem Minh “nhờn” đến mức độ nào
- Hay ăn xúc xích
- Ko thích
….
Đến giờ Vy ko chịu được nữa, cô liền bẻ bẻ cục tay, xoay xoay cổ và hùng hổ giơ tay lên không trung…
- Vậy thì….ăn đấm
- A, ko ko, anh ko ăn gì hết – Minh né cú đấm của Vy rồi chạy ra xa
- Thôi, tính tiền rồi còn lên lớp, haha – Thiên Anh vẫn chưa hết cười nhưng vẫn nói rồi ra trả tiền
- Kia rồi, Thiên Em kìa, ra xin lỗi đi, nghe Vy nói rồi đấy, chắc hiểu lầm thôi – Nam đẩy đẩy cánh tay Khánh Anh
Mấy người đang bước xuống căn-tin thì tiếng trống báo hiệu vào lớp, Thiên Anh cũng nhanh chóng chạy vào, chạy qua mặt Khánh Anh…vô tình hay cố ý?