Cứ Lạnh Lùng Đi Rồi Anh Sẽ Mất Em

chương 80: hộp quà bí ẩn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ánh nắng khẽ luồn lách vào trong góc phòng, sau một đêm mệt nhoài, say xỉn vì chất kích thích của rượu, Khánh Anh cũng dần tỉnh táo. Nhưng khi tỉnh lại, anh chỉ muốn đập đầu ngất đi vì cái cảnh “éo le ân ái” của anh với Yun bây giờ

- Vương Thiên Anh? Sao cô lại ở đây? Đây là đâu? – Anh gắt, hiện tại anh chẳng bình tĩnh được. Suốt đêm qua, anh say không biết đâu là thực đâu là hư, anh không biết anh với Yun đã xảy ra chuyện gì rồi. Anh còn mặt mũi nào nhìn mặt thiên hạ, nhìn mặt người con gái mang tên Vĩnh Thiên Anh nữa đây

- Anh…em không biết. Hu hu, chuyện này là như thế nào. Anh Khánh, em bắt đền anh đấy – Yun làm bộ giả ngơ, mít ướt

- Coi như việc này chưa xảy ra đi, cô mà nói với ai đừng trách tôi.

Mặc quần áo xong, anh đứng dậy vào vscn rồi đi ra. Đập vào mắt anh là thân hình nóng bỏng không che đậy của Yun khiến anh như muốn nổi da gà

- Cô không biết mặc đồ vào à? – Anh cáu

- Em chậm quá, em mặc đây – Cô giả vờ ngu ngơ, hậu đậu

- Hừ. Tôi nói lần hai, chuyện này đừng để ai biết, không cô xác định đi

Nói xong, anh đi ra ngoài, đóng sầm cửa lại. Tiếng cửa va chạm rầm rầm như ai oán…

Phía sau là nụ cười ranh ma đắc thắng

- Mấy năm qua em vẫn yêu anh. Chắc hẳn hơn con nhỏ kia rất nhiều. Nhất định em sẽ khiến anh nói lời chia tay với nó. Anh là của em. Nhất định thế….

………

- Hello mọi people. Today, I sẽ thông báo cho mọi people biết one chuyện. End-week này, we sẽ tổ chức go dã ngoại, hoan hô…- Minh thông báo, vừa nói vừa vỗ tay như dại nhìn xuống “khán giả” của mình để nghe ngóng tình hình

( Xin chào mọi người, Hôm nay, tôi sẽ thông báo cho mọi người biết chuyện. Cuối tuần này, chúng ta sẽ tổ chức đi dã ngoạn, hoan hô…)

“Khán giả” đang vỗ tay nồng nhiệt, đồng thanh

- Giết thằng Minh đê, chôn nó, không cho nó đẻ trứng!

- Mày đã ngu rồi còn nói tiếng anh – Nam vừa cắn hạt hướng dương vừa nhổ bừa bãi vừa nói

- Đâu đây là tiếng “anh – việt” – Minh cãi

- Nó cãi kìa…đấm đê..mọi people – Nam hùng hổ, để hướng dương xuống, xoa chân xoa tay, lắc cổ, chuẩn bị tư thế để nhào zô

Cả lũ nhảy vào đấm Minh…Nam mãn nguyện lắm. Cười khanh khách

- A, thằng Khánh về rồi kìa? Nói cho nó biết đi còn chuẩn bị. – Tuyết nhảy bổ lên khi thấy Khánh Anh đi vào

- Có chuyện gì à? – Khánh Anh ngồi xuống ghế, chân gác lên bàn. Hai tay duỗi thẳng xuống đất kiểu “bất cần đời”

- Chuyện là…. – Nam thuyết Minh

- Ok. Được rồi, Thiên Anh đi thì tao đi – Khánh Anh nói

- Tất nhiên Thiên Em sẽ đi mà. Cả Vy nữa. Ok men – Minh cười

- Cái thằng hâm này hôm nay nó bị điên hay sao ý, toàn nói tiếng “anh-việt” thế nhỉ? – Hoàng

- Này thì… Anh này. Việt này – Nam bắt đầu khởi nghĩa, cả bọn xông vào dần Minh..

- Help me…cứu me…help tao đê..Khánh Anh…

- I don’t cứu – Khánh Anh nói

- Bọn mày im, để tao kể chuyện, tao kể xong bọn mày đánh thì đánh – Minh vùng vẫy

- Kể đi cháu – Hoàng

- Chuyện là thế này. Hôm tao đi chơi gặp một cảnh tượng vui “éo” tả được. Như tao đã nói là vui “éo” tả được nên tao chả biết tả như nào. Chuyện chỉ có vậy thôi..Giờ thì…aaaaaaaaaa – Minh chạy, vừa chạy vừa hét như trẻ con bị đuổi đánh

- Bố cái thằng…chó chết.. Anh em bắt nó nhốt vào thiên lao chờ ngày xét xử - Nam uống nốt cốc nước, cùng Hoàng và Tuyết đuổi theo Minh

Cuối cùng, Minh không chạy được nữa, bị Hoàng bắt.

- Giải phạm nhân lên công đường…- Nam ngồi chễm chệ. Ra oai

Hù…huề - Tuyết cầm gậy gõ cọc cạch xuống đất

Hoàng lôi Minh vào

- Lý Hải Minh, nhà người đã biết tội của mình chưa? – Nam nói giọng “bao công”

- Tội gì má?

- À đấy, dám láo với quan trên, người đâu, đánh hắn roi – Nam ra lệnh, nhìn vào Hoàng.

Hoàng không đánh mà nói

- Mày thích bảo tao là người hầu của mày không?

- Ô thế, ở đây tao là quan, con Tuyết là lính canh, thằng Minh là phạm nhân, thì mày chỉ còn chức đó thôi chứ! – Nam gân cổ lên nói

- Thằng kia, mày nói ai là con – Tuyết cầm gậy chỉ thẳng vào mặt Nam

- A...em nhầm. Chị cho em xin lỗi

- Giết nó – Tuyết cầm gậy, Hoàng cầm dây chun bắn , Minh…chả cầm gì lao vào đánh Nam tơi bời.

- Hoàng thượng giá lâm…- Tiếng nói phát ra từ trong nhà, Khánh Anh dần bước ra

- Thằng nào to gan thế? – Minh chưa nghe rõ giọng ai vì tiếng rên của Nam quá lớn

- Bố mày đây? Các khanh sao lại đánh người như vậy? – Khánh Anh dịu dàng…rồi quát lớn – CHÚNG MÀY CÓ VÀO NẤU CƠM CHO BỐ ĂN KHÔNG?

- Ô thằng này hôm nay căng nhỉ? – Minh giật mình. Hôm nay Khánh Anh biết đùa cơ đấy

- Ôi, căng đen đét – Nam và Tuyết đồng thanh

- Khét lèn lẹt – Hoàng đệm

- Các ngươi nói gì trẫm đấy?

- À không…- All đồng thanh

………..

Ăn cơm xong, Khánh Anh lên phòng trước, hôm nay đến lượt Nam rửa bát đĩa và thu dọn. Sống không cần người giúp việc để rèn luyện kĩ năng sống, nhỡ may có chuyện không hay xảy ra còn tự biết mà lo liệu chứ không thể nhờ vả vào người khác mãi được.

Cũng như cái bóng của chúng ta, ba năm trời nắng không bỏ bạn, một phút trời mưa bạn bỏ tôi.

Một năm trời không thấy sự xuất hiện của Vương Khang nữa, tên này thoắt ẩn thoắt hiện khiến người khác chẳng thế nào lần ra được. Tất cả tại tên đó, là tại hắn gây ra cái chết thương tâm cho Phong, là tại hắn làm tình cảm của Song Anh đi xuống.

Không tìm thấy hắn, Khánh Anh đứng lên ngồi xuống cũng thật là khó chịu, không biết bao giờ hắn lại xuất hiện đột ngột, làm hại đến ai nữa. Không biết song gió đến bao giờ mới thôi. Biển bao giờ mới lặng!

Có người bảo hắn đã chết, ai có thể tin được cái tên “sống dai hại người” như hắn có thể chết dễ dàng được. Ngoài nhóm Khánh Anh ra chẳng có ai là đối thủ của hắn.

Hắn chưa chết! Vậy thì hắn đang ở đâu? Hắn đang có âm mưu gì tiếp theo.

Khánh Anh nằm trên giường, hình ảnh đen tối đó lại hiện về trong tâm trí anh khiến đầu anh đau như búa bổ. Anh đã làm chuyện có lỗi với người anh yêu. Giờ anh chẳng còn “trong sáng” nữa rồi. Anh buồn bực viết lằng nhằng lên điện thoại rồi lại xóa, cứ thế cho đến khi sự mệt mỏi đưa anh vào giấc ngủ.

Anh vừa chợp mắt được một lúc, tiếng chuông điện thoại vang lên

- Có chuyện gì? – Anh lạnh lùng lên tiếng, đầu dây bên kia hắng giọng

- Mở cửa ra đi, chẳng lẽ tao đứng ngoài này à? – Hoàng cố tình gây khó dễ cho Khánh Anh, biết anh đã nằm trên giường rồi là rất lười ra mở cửa

- Có chuyện gì nói luôn qua đây đi, mày không phải làm trò

- Ơ không mở thì đây đi về phòng đây, thôi nhé, đang định nói cho chuyện của Thiên Anh thì lại...

Hoàng mới nói dứt câu, cửa phòng của Khánh Anh đã mở toang ra

- Chuyện gì?

Hoàng thầm nghĩ “ Cái tên này có tác dụng mạnh với thằng này quá nhỉ?”

- Tao muốn hỏi mày bóc quà của Thiên Anh chưa? Có đẹp không cho tao xem với thôi

- Quà nào?

- Còn quà nào vào đây nữa. Quà sinh nhật hôm qua của mày ý

- Làm gì có.!

- Hôm qua Thiên Anh đến bar, chả mang theo hộp quà còn gì, à quên lúc ý mày say nhỉ?

- Gì? Thiên Anh cũng đến á? Sao tao không biết? Sao giờ mày mới nói.? – Anh gắt

- Mày cứ đứng đấy quát tao đê…không nhanh đi tìm lại là..mất.

Hoàng nói rồi rúc tay vào túi quần và bước về phòng. Khánh Anh nhìn lên đồng hồ đeo trên tay, lúc này mới hơn h một tẹo, bar vẫn còn đang trong thời gian hoạt động. Anh vội khoác thêm chiếc áo rồi đến bar….tìm báu vật.

Cùng lúc đó, ở một nơi khác. Thiên Anh đang chăm chỉ học hành, những bài tập khó nhất trong vở đều được giải ra đáp án. Còn Vy thì nằm trên giường đọc sách. Cả hai quyết tâm học cho mùa thi cử sắp tới thành công mĩ mãn

Nhìn gương mặt đầy mệt mỏi với nhiều thăng trầm bao ngày qua, có khi Thiên Anh sắp già trước tuổi cũng nên.

Đang lăn bo lo đọc sách trên giường, tin nhắn của Minh đến, Vy mở ra đọc, dòng tin nhắn đầy sự quan tâm

“ Muộn rồi còn thức không đấy? Nếu thức thì đi ngủ đi, nhắc cả Thiên Anh nữa, mai còn dậy đi học”

“ Có tin hot gì không? Mai gặp kể cho em nghe”

“ Có đấy, nghe điện anh báo cho luôn nhớ”

“ Không, mai gặp đi, gọi điện tốn tiền :p”

“ Để anh nói luôn này, không mai gặp mặt nhỡ may nghe xong em vui quá lợi dụng anh thì sao?”

“ Lợi dụng gì”

“ Ôm anh ý, ha ha, anh không phải hạng dễ đâu”

“ Em thèm vào? Lúc ý chắc anh ôm lại em tới”

“ Không có đâu”

“ Thằng thần kinh, biến. Ông đi ngủ đây”

“ Con điên…ngủ ngon”

Mỗi tối, với những dòng tin nhắn như thế khiến con bé tên Vy bất giác mỉm cười suốt.

Người xưa có câu “ Một nụ cười bằng mười thang thuốc bổ”. Vy mà cứ cười suốt như này chắc lúc ôm không bao giờ thiếu thuốc uống….

Lục tung căn phòng vip mà không thấy hộp quà nào. Anh đi ra hỏi quản lý

- Tối hôm qua, ai là người thu dọn phòng vip ?

- Có năm người tất cả? Kin, Ken. Rin. Run. Kat, mấy người họ đều là nhân viên mới – Anh quản lý nói

- Gọi năm người đó ra đây

Một lúc sau, năm người đó có mặt, mới nhìn thấy Khánh Anh thôi, cả năm đã cúi đầu chào lễ phép. Thì ra đều là người quen à? Hồi xưa năm người này cũng là đàn em trong bang của anh, vì bị bố mẹ cấm đoán không được tham gia vào những bang nhóm nguy hiểm ấy nữa mới xin ra, và bây giờ làm nhân viên trong bar này, vẫn còn nguy hiểm đó thôi. Bố mẹ họ đúng là chưa biết tìm việc làm cho con.

- Anh gọi tụi em ra có việc gì ạ? – Ken lên tiếng đầu tiên

- Tối hôm qua thu dọn phòng vip , có ai thấy hộp quà nào không? – Anh hỏi

- Dạ, có phải hộp quà màu tím không ạ? – Kin nói

Bỗng, giọng nói của Thiên Anh ùa về trong tâm trí anh “ Em không thích màu tím nhưng khi tặng quà anh, em sẽ gói nó trong một thứ màu tím. Vì màu tím tượng trưng cho sự chung thủy”

- Ừ

- Vậy có ạ? Hôm qua em thấy nó ở trên bàn, em mang lên phòng quản lý rồi. – Kin

- Quản lý? – Anh nhìn vào quản lý

- Giờ em mới nhớ, để em lấy trả anh – Tên quản lý vội vội vàng vàng chạy lên phòng riêng của mình

Lấy được hộp quà ấy, anh lịch sự cảm ơn rồi đi về

Bỏ hộp quà ra, anh tò mò không biết bên trong là thứ gì. Là quà của Thiên Anh nên anh đã bóc thật cẩn thận. Chiếc áo da màu đen dần lộ ra trước mắt anh. Anh mỉm cười khi dòng chữ thêu trên áo đập vào mắt mình : Song Anh Forever

Anh nghĩ , đúng rồi, tình yêu của anh với cô sẽ là mãi mãi.

Đã chìm trong giấc ngủ được một lúc, đôi môi anh đào khẽ mỉm cười, hình như…cô đã mơ thấy nụ cười của anh. Nụ cười trọn vẹn và thật đẹp. Ấm áp và thật bình yên.

- Cuối tuần này, chúng ta sẽ đi chơi ngày, sau đó để yên cho Thiên Anh và Vy học, không được làm phiền nữa. – Nam tuyên bố

- Chơi ở đâu? – Vy và Thiên Anh đồng thanh hỏi

- Vào trong nam chơi. Ye! – All đồng thanh

- Xa thế? – Vy nghệch mặt ra

- Chuyến đi lần này mục đích để hàn gắn lại tình cảm của đôi tình nhân đã dần rạn nứt trong một năm qua, ai không đi thì nộp phạt ba nghìn đô la. Ok. – Tuyết nói, nhìn vào đôi Song Anh đang đứng song song nhau. Biết là nói mình nên cả hai chẳng hí hé câu nào cho đến khi Nam lên tiếng

- Vy, Thiên Anh? Hai em muốn đi hay muốn nộp phạt?

- Tất nhiên là…Đi

- Hiha. Vậy là ổn rồi…

- Đi thế này đừng đến cho con Thiên Anh kia biết, nó lại đòi đi theo thì chán luôn đấy! – Hoàng lên tiếng

Nhắc đến Yun, gương mặt của Khánh Anh bỗng thay đổi sắc thái, mặt nóng ran như lửa đốt, Thiên Anh cảm nhận được sự thay đổi ấy, cô không nói gì, chỉ quay mặt đi.

Sao nhắc đến Yun, anh lại có thái độ đó? Có phải anh có chuyện gì giấu cô sao?

- Giờ về chuẩn bị quần áo đi đê không thì muộn. Bốn ngày nữa là cuối tuần rồi – Minh phát biểu

- Còn những bốn ngày nữa mới đi, mày hâm nó vừa thôi – Hoàng đá chân Minh

- Nó là phạm nhân mà, biết gì đâu. Ngoan! Về quan cho ăn thêm cái roi nữa – Nam hí hửng gõ đầu Minh

- roi á?...ít thế ? Phải cái trở lên anh ạ. – Vy chen vào

- Tội anh đâu nặng như thế?

- Nặng hơn thế? – Tuyết đệm vào. Thế là cả lũ lại nhào zô chém gió đến tận tối.

Cuối tuần đã đến, ngày mà cả lũ mong chờ đã tới. Ngồi trên xe đến sân bay, Nam và Hoàng bày trò khiến cả lũ không ngồi yên cho được, mấy thằng bật nhạc nhảy tưng tưng trên xe khiến bác tài vô cùng khó chịu mà không dám lộ thái độ ấy ra ngoài. Xe cứ chao đảo vì mấy tên “quỷ đực” dã man.

- Sập xe bây giờ. Tắt nhạc đi, về nhà mà thể hiện – Tuyết cau có

- Không tắt – Nam lè lưỡi chêu người

- Bác tài, mở cửa xe ra, đuổi thằng này xuống cho cháu, tội đâu cháu chịu, tiền đâu cháu đền.

- Xin bác đừng…tắt đây tắt đây. Thằng Hoàng, đứng đấy làm gì? tắt nhạc đi – Nam ra lệnh

- Rồi.

Đến sân bay, Khánh Anh xách đồ cho Thiên Anh

Thấy thế, Tuyết và Vy cũng bắt hai thằng “bạn thân” xách hộ, hai thằng không chịu cứ õng ẹo suốt đường lên đến tận máy bay.

- Mày học tập thằng Khánh đi, nhìn nó kia kìa, ga lăng thế chứ? – Tuyết cằn nhằn

- Ga lăng gì loại nó, tại ở đây đông người thôi – Nam bịa cớ để trả Tuyết đồ

- Thằng kia tự tát vào mồm cái, dám xúc phạm “hoàng thượng” – Khánh Anh ngoảnh mặt lại đằng sau nói

- Ư…

Đến nơi cần đến, mọi người thuê khách sạn xong mới bắt đầu đi chơi. Ba đôi tình nhân tay trong tay, riêng Hoàng là cô đơn nên Hoàng luôn bị sự soi mói của các cô thiếu nữ xung quanh. Tưởng chừng các cô gái đó làm Hoàng khó chịu mà mặt sưng mày sỉa vào nhưng ngược lại Hoàng còn cười rõ tươi làm mấy cô gái kia hò hét lên như điên dại

- Ôi, anh đẹp trai cười với tao kìa..!

- Mày ơi, ra xin số đi, đẹp trai quá!

- Trông anh ý lạ quá, hình như không phải người ở đây, cơ mà đẹp trai quá ý chứ, bọn thanh niên ở đây chắc phải xách dép…

- Ước gì anh kia là bố của các con tao…!!!

Nghe thấy mấy câu này, Hoàng nản toàn tập

Nam đang đi với Tuyết, bỗng ghé quá chỗ Hoàng nói thầm vào tai không cho ai nghe tiếng

- Ê, đi tán gái đi, chắc cũng phải đổ vài em nhỉ? Nghĩ đến lại vui, gái ở đây xinh dã man. Chắc cũng hiền nữa.

- Gái miền Bắc vẫn hơn chứ? Như Tuyết đấy..haha…

- Hình như có đứa nào nhắc đến tên tao… – Tuyết nói

- Ẹ hừm…- Hoàng ho vài tiếng lấy tinh thần

- Tuyết vừa đanh đá, vừa ghê gớm, lấy đâu ra ngoan hiền… - Nam nói đểu

- Á…được, tao mách cho coi – Hoàng dọa

- Ấy đừng…đừng làm như thế mà dễ xa nhau…- Nam chặn lại

- Haha. Thế bao giờ đi.?Bây giờ à.?

- Không.! Thằng Minh bảo giờ lên rừng chơi, tối đi, tối rủ thêm cả thằng Minh nữa – Nam cười

- Được đấy, vậy tối nhé!

Rừng U Minh….

Cảnh rừng mở ra một màu xanh tinh khiết và thoải mái. Cây cối mọc sát với nhau như những ngôi nhà cao tầng ở thành phố.

Ánh nắng nhẹ chiếu xuống, xuyên qua từng kẽ lá những vệt nắng nhẹ ấm áp

- Em không thích rừng nhưng phải nói là rừng nào cũng rất đẹp – Thiên Anh

- Tại Thiên Em nhớ thổ dân – Nam cười

- Hi. Anh chỉ được cái nói đúng – Cô cũng cười

Nghĩ lại gần hai năm trước, cô cũng tự cảm thấy mình thật bất bình thường, tiếng hát của chính cô đã cảm hóa được lũ thổ dân ăn thịt ấy một cách nhanh gọn lẹ. Chính cô còn không ngờ đến việc đó.

Tất cả vừa đi vừa nói chuyện

- Nhanh lên nào, lên trên kia, có người sẽ tổ chức trò chơi cho chúng ta – Minh nói

- Ồ…Thì ra đây là chuyến đi có sắp xếp sẵn…- Vy thốt lên

- Trò gì đấy? – Nam tò mò.

- Tao cũng chưa được biết, nhưng chắc sẽ vui – Minh nói

Minh thuê người bày trò để họ lên đấy chơi cho có không khí, anh chỉ bảo trò nào vui vui, đoàn kết thôi, còn tự người ta sáng tạo ra. Đến anh cũng chưa biết đó là trò gì.

Càng đi sâu vào trong rừng, những cây cổ thụ to ngật ngưỡng càng hiện lên dần nhiều, càng vào sâu cảnh nơi đây càng thêm đẹp. Đâu đó còn có cả những con suối với tiếng nước róc rách chảy. Tiếng muông thú kêu cùng tiếng chim hót vang lại…

Trong thời gian nhóm Khánh Anh đang vui vẻ ở đây thì Yun đang tức điên lên vì họ đi mà không nói gì.

Nhỏ đến tìm thì thấy biệt thự trống rỗng không có một bóng người, nhỏ tức lắm…

- Hai con kia được lắm, dám bỏ học đi chơi…- Yun lẩm bẩm vì không thấy Thiên Anh và Vy đi học, mọi khi hai người này nghỉ học như nào nhỏ cũng chẳng thèm để ý làm gì nhưng lần này họ nghỉ học để đi chơi với những người kia nên nhỏ mới ghen tức.

Học không được, nhỏ lại trèo tường ra ngoài... “lộng hành”

Với bộ váy “thiếu vải” , đường cong quyến rũ và gương mặt xinh đẹp sắc sảo, nhỏ đã làm tâm điểm cho quán bar hiện giờ.

Biết mình đang làm tâm điểm, nhỏ chẳng thèm quan tâm, liếc nhìn mấy con sói gian tà đang thèm khát kia, nhỏ đánh mắt sang bên trái, góc tối nhất của quán bar, nơi mà Khánh Anh thường thích và hay ngồi nhất nếu không vào phòng vip.

Nhỏ ngồi ở đó, uống rượu một mình cho qua ngày.

Rượu ngấm vào người, mặt đỏ bừng, có giọt nước mắt mặn chát thấm ướt trên khuôn mặt. Khi say, còn người ta rất cô đơn và yếu đuối, bây giờ không biết Yun có phải vậy không.

Nhỏ gục mặt xuống, chưa lịm hẳn, giọt nước mắt mặn đắng rơi xuống cả nền gạch lạnh lẽo.

Nhỏ khóc vì gì?

Tiếng của Hoàng văng vẳng bên ai… “ Bi kịch lớn nhất của mày là gì mày biết không? Đó là yêu một người không yêu mình”

Nhỏ không biết đó chính là bi kịch, nhỏ chỉ biết tình yêu chỉ có sự ích kỉ, yêu một ai phải giành giật người đó bằng được, không quan tâm cảm giác của người đó như thế nào, không quan tâm đến lòng tự trọng của bản thân ra sao… Vì yêu, nhỏ có thể làm tất cả.

Chính nhỏ cũng biết, yêu đơn phương thì luôn phải chịu thiệt thòi cả về nước mắt lẫn nụ cười, cả về con tim lẫn lý trí. Yêu một người không yêu cũng như ôm chặt cây xương rồng, càng ôm chặt thì bản thân mình càng đau, nhưng đau thế đấy, nhỏ cũng chẳng chịu từ bỏ đâu. Vì nhỏ biết thiếu anh nhỏ còn đau hơn là ôm chặt cây xương rồng…

Nhưng, chỉ vì tiền mà nhỏ đã đánh mất đi người nhỏ yêu thương, chỉ vì danh lợi mà nhỏ quên đi đằng sau mình còn một thứ quan trọng hơn. Lòng tin của nhỏ vào anh đã biến mất hoàn toàn sau những lần nói dối anh, biện cớ để chia tay, anh cảm thấy ghê tởm con người nhỏ từng đó. Niềm tin của nhỏ chỉ như một tờ giấy nhàu nát sẽ không bao giờ phẳng phiu được.

- Không bỏ cuộc, không bỏ, không đâu, nhất định không bỏ đâu…mình chết mất…- Nhỏ vừa miết mạnh tay lên ly rượu đầy vừa lải nhải vài câu thật đáng thương.

Nhỏ ngả người, vừa khóc vừa cười trong điên dại, đánh rơi cả ly rượu trên tay, tiếng vỡ tan của thủy tinh đến xé lòng…

- Làm gì mà khóc thế cô em?

Trong cơn say, nhỏ nghe thoang thoảng một tiếng nói khàn khàn bên tai rồi ngất lịm đi. Nước mắt vừa khô, để một vệt dài lem nhem trên gương mặt son phấn…

- Nhỏ này dành cho mày, hôm nay tha hồ mà phá đi…- Một tên thanh niên khoảng tuổi nói với một thanh niên nhỏ tuổi hơn…

- Sao anh nhường cho em, nhỏ đó quá ngon mà, em thấy rất đạt tiêu chuẩn đấy chứ.! – Tên kia ngạc nhiên

- Nhìn như vậy chắc chả còn trinh đâu, tao không ham loại này. Nếu mày không thích thì để thằng khác, thiếu gì thằng…

- À không, mồi ngon đến tận miệng sao không thưởng thức chứ.! Vậy thì em không khách sáo rồi, cảm ơn anh nhé.!– Tên đó cười ranh mãnh, đáy mắt sáng lên một tia dục vọng, nhìn vào thân hình nóng bỏng kia đầy thèm thuồng…

Trong căn phòng nhỏ đầy lạnh lẽo. Hai thân hình cứ quấn chặt lấy nhau, phát ra những thứ tiếng đầy dục vọng

- Ư…ư…ưm…

Tiếng rên trong cơn say đầy khiêu khích của nhỏ làm cho tên kia vô cũng thoải mái và ham muốn hơn, cứ thế hắn càng tiến sâu hơn không dứt ra được…

….....

- Thằng cha Minh, mày ăn hết của tao rồi, thằng chó này…- Nam hét ầm lên khi Minh ăn hết táo của anh trong khi anh đang đọc chăm chú đọc thể lệ chơi trò chơi sắp tới…

- Của chung chứ của mày à? – Minh lè lưỡi chêu ngươi, cắn ngoặm một miếng táo to đùng còn lại rồi vứt hột đi

- Bố đọc xong chưa? Chuẩn bị chơi rồi đó… - Tuyết xách tai Nam

- Rồi, sẵn sang rồi, có vẻ trò này thú vị hơn đấy, phát này tha hồ ăn rồi, ha ha – Nam cười nắc nẻ

- Nhóm mày thảm nào cũng thua bét nhè, lần này thua tha hồ ăn chưởng rồi, ha ha – Minh chêu ngươi

- Ẹ hèm…không được khiêu khích đối thủ…- Hoàng lên tiếng

- Trọng tài nói vậy thì em không dám nói gì nữa rồi…- Minh làm mặt cún con bị chủ bắt được khi ăn vụng.

- Ngoan lắm, tý nữa anh cộng cho hai quả táo…- Hoàng cười tít mắt…và nói tiếp – Chuẩn bị chơi đi, ở đây có thiết đặt máy quay siêu nhỏ sẵn, hoạt động của bọn mày tao biết hết. Thằng nào đội nào mà không làm theo đúng luật chơi thì xác định đi

- Ơ, thế “con nào” sai luật không bị phạt à? – Thiên Anh cười

- Em lắm chuyện thế? “Thằng” với “Con” giống nhau – Hoàng nói cùn

- Ơ, làm gì giống được?

- Thì đều là con người còn gì? Xử như nhau hết…không nói nhiều nữa, chuẩn bị xuất phát đi – Hoàng nói

- Được rỗi, sẵn sàng – Đồng thanh

- Let’s go – Nam hăng hái

- Thời điểm nào rồi còn đứng mà sủa thế hả con…- Minh đá đểu

- Thằng này mày chưa thấy quan tài chưa đổ lệ à.? – Nam giơ nắm đấm lên

- Thằng hâm này mày có xuất phát không? Đội thằng Khánh đi trước rồi đấy, nó mà thắng tao giết mày…- Tuyết gào lên

- Anh Minh, xuất phát thôi, thua thì ăn bánh…xe đấy – Vy cũng hét lên, kéo tay Minh đi

Hai thằng thanh niên nhanh nhanh vội vội xuất phát

- Đợi kéo cái khóa quần đã…- Minh đùa

- Thằng chó vô duyên…- Nam nói rồi lè lưỡi chạy đi trước

- Vâng, đội các bạn không nhanh thì phanh cũng không có mà đứt…- Hoàng cầm cờ vẫy vẫy. Hai cặp đôi kia vì thế mà tăng tốc chạy. Mỗi đội một ngã rẽ…

…….

Trò chơi…hộp quà bí ẩn…

Những hộp quà màu xanh nhỏ nhắn đáng yêu được treo ở khắp mọi nơi, đặc biệt là những nơi kín không dễ phát hiện. Trong những chiếc hộp đó có những tờ giấy ghi chú , nếu xem phải tờ giấy nào phải làm theo đúng nội dung ghi trong đó. Với những nội dung như sau : ( Các đội tham gia không biết nội dung trong tờ giấy là gì, nếu biết chắc chả thằng nào chơi, nhất là Khánh Anh nhà ta… @@ )

. Ngồi thiền phút

. Nam trồng cây chuối, nữ đứng bằng một chân còn hai tay chắp vào nhau phút

. Hét lên : Tôi bị điên, tôi là thằng/con điên lần

. Ăn hết số bánh bao ( cái bánh bao có sẵn trong hộp)

. Cười điệu dã man nhất

. Đứng ôm cây phút

. điểm ( tương ứng với quả táo và triệu)

Trong thời gian làm các hoạt động trên, nếu chưa hết thời gian thì sẽ không được dừng lại, nếu dừng lại sẽ phải làm lại từ đầu.

Thời gian là phút, đội nào về trễ là thua, đội nào về đúng giờ và được nhiều điểm nhất là thắng.

Đội thắng sẽ được sai bảo đội thua, thua sẽ chịu hình phạt của đội thắng và của trọng tài. Bất kì hình phạt gì cũng phải chịu, đã chơi phải chịu. Nếu khó chịu phải chịu khó…

Đội Song Anh đang đi về phía bắc, Minh – Vy đi về phía nam, đội Tuyết – Nam đi về phía đông nam

- Chả biết mấy cái hộp chết tiệt kia dấu ở đâu nhỉ? Tìm mãi chưa thấy hộp nào…bực mình quá…- Nam hét oang oang lên

- Yên lặng đê – Tuyết lườm

- A đây nữa rồi – Thiên Anh hét lên khi thấy chiếc hộp được treo dưới gốc cây phủ đầy rêu phong

- Mở đi mở đi – Khánh Anh nói

Thiên Anh từ từ mở giấy ra, mắt tròn xoe, vô thức đưa tay lên cắn cắn…- Anh…anh đọc đi – Cô đưa cho anh tờ giấy, kêu anh đọc, anh cũng tròn xoe mắt khi thấy nội dung trong đó

- Hả? – Anh kêu lên

- Cười điệu dã man nhất – Anh nói, đưa ánh mắt đen ngòm nhìn Thiên Anh

- Anh nhường em đấy…cái này anh chịu – Anh cười cười.

Suốt cuộc chơi, anh đã vứt bỏ bao nhiêu hình tượng của mình rồi, đến cái này chắc chắn anh chịu.

Nhớ lại khoảnh khắc anh ôm cây với trồng cây chuối mà không thể không cười, Thiên Anh không ngờ lúc đó anh còn trẻ con hơn Vy rất nhiều. Ngày thường với vỏ bọc lạnh lùng anh đã được coi là đáng yêu rồi, bây giờ anh hồn nhiên trẻ con như vậy sự đáng yêu của anh tăng lên gấp bội. Mong anh mãi như thế thì tốt biết mấy.

- Há, thế thì ghê lắm – Cô nhăn mặt, rồi cũng đành cười. Biết máy quay đang theo sát mình nên cô phải cười sao cho đúng điệu man dợ nhất mới vượt qua thử thách

- Anh mò được chưa? Em chả tìm thấy hộp nào nữa…- Vy vừa nói vừa khươ khươ mấy cái cành cây rũ xuống đầy vướng víu

- Hihi, được rồi nè, lần này chắc chắn sẽ ăn điểm – Minh cười đắc thắng

- Ai biết được – Vy bĩu môi

- Anh đoán chỉ có chuẩn, ha ha… điểm…- Minh vừa mở giấy vừa hét to chữ điểm, hai mắt nhắm vào chờ điều kì diệu…

- AAAAAAAAAAAAAAAAAA – Minh hét lên đầy bất mãn – Chết cha rồi

- Phải điểm không? – Vy giật lấy tờ giấy và cũng hét lên

- Điểm của anh đây à? Huhu

Nội dung….là

- Tôi bị điên, tôi là thằng/con điên – Minh và Vy cứ đồng thanh hét như dại, vang vọng khắp rừng lần

- Hình như tiếng thằng Minh với Vy, chúng nó làm cái trò mèo gì vậy.? – Nam ngơ ngác hỏi, vì đội của Nam và Tuyết chưa lần nào tìm được hộp quà có nội dung như thế nên anh không biết cặp đôi kia đang làm “trò mèo” gì.

- Mau ra khỏi chỗ này đi, ai nhìn thấy bắt vào trại bây giờ - Vy kéo Minh đi, vừa chạy vừa thở…

- Mệt quá.! Có gì ăn không? – Nam than

- Ở đây thì đào bới đâu ra mà ăn, chịu khó đi – Tuyết cằn nhằn

- Hứ…

- Ô, cái hộp này sao nặng nặng hơn mấy hôm kia vậy trời.? – Tuyết cầm lấy một hộp vừa tìm thấy lên tay, thử lắc lắc, nghe thấy tiếng sột xoạt bé bé

- Có khi nào là bom không? Ôi thế thì chạy đi – Nam kêu lên

- Bệnh à.? Ai lại để bom vào đây? Mở ra đi – Tuyết đưa chiếc hộp cho Nam mở, anh từ từ mở ra, bên trong là cái bánh bao còn bay khói lên trông thật hấp dẫn những con…ma đói

- Ôi mẹ ơi, con đói – Nam nhìn mấy chiếc bánh bao mà khẽ kêu lên đầy thích thú

- Đói thì ăn hết đi con. – Tuyết cười cười

- Ăn cả á? – Nam tròn mắt

- Ừ, nhường đấy, đây không đói.

- Vậy ăn luôn…ờ.

Nam lấy từng chiếc bánh một đút vào mồm, ăn xong thật thoải mái, anh vuốt bụng mấy cái rồi xuất phát tiếp.

- Ăn đủ chưa? Còn đói nữa không? – Tuyết hỏi

- Không, ăn những cái ngán lắm rồi, có nữa chẳng thèm ăn

Đội Nam và Tuyết đi đường suốt từ nãy mà chưa thấy được một hộp nào bên trong chứa tờ giấy ghi chú điểm, toàn là trồng cây chuối với lại ôm cây là nhiều. Tốn biết bao nhiêu thời gian. Đội này có nguy cơ thua trên %

Nhắc đến đội Song Anh, hai người đang nhắm mắt “đi tu”. Vâng, họ đang ngồi thiền, thời gian phút chưa kết thúc, cả hai vẫn phải ngồi im lặng, tốn phút cuộc đời

Đến đội Minh – Vy, cả hai đang cười dã man ở phía nam khu rừng. Cười xong lại chạy vì sợ bị bắt vào trại

- Ô ba ma…hộp nữa kìa…- Minh chỉ Vy rồi lon ton chạy đến lấy

- Có phải cười nữa không đấy? – Vy e ngại nhìn chiếc hộp trên tay Minh

- Ting…ye ye... điểm – Minh hô hoán lên, tung cả chiếc hộp lên trời, chỉ cầm lại tờ giấy. Hai đứa tung hô hét ầm lên như gặp phải nước ở sa mạc

- Em quả táo anh quả. Ôh ye! – Vy phân chia

- Em ăn gì mà khôn thế? Anh quả đi. Khôn thế thảm nào chẳng lớn được. – Minh bĩu môi

- Anh nói giề? – Vy hăm dọa bằng ánh mắt

- Nói giề là nói giề…

- Hừ…

Xong rồi hai đứa nó cứ cãi nhau suốt dọc đường đi.

- No quá, huhu, Tuyết ăn hộ anh lúc đi – Nam chìa cái bánh bao ra trước mặt Tuyết, kêu than

- Tham cơ, đã bảo là đừng mở hộp này lại còn cứ, ráng mà ăn nốt cái nữa đi, về đỡ cơm tối. – Tuyết chống cằm ngồi nhìn Nam ăn

- Ăn hộ anh cái đi, sắp hết thời gian rồi đấy, thua này – Nam nhăn nhó

- À ừ nhỉ, thôi ăn nhanh lên, chưa được điểm nào đâu đấy, suốt ngày chỉ “được” phạt mới ăn thôi – Tuyết chịu khó cầm cái bánh bao lên và ăn, khó khăn lắm mới nuốt trôi được, vì thứ này cô chưa từng ăn bao giờ.

Bụng Nam nãy giờ còn đánh trống mà sau khi ăn vào cái bánh bao đã căng tròn như muốn nổ tung ra.

- Tìm hộp nữa đi, làm gì mà vừa đi vừa sờ bụng thế?

- Bố mày còn đang no…huhu, tí nữa sóc bụng chết ở đây thì sao, người ta phải đi từ từ chứ?

- Mày thích bố với bà không?

- Đâu thích…

- Kia kìa, em với đi – Khánh Anh chỉ cho Thiên Anh thấy một chiếc hộp nữa treo lủng lẳng trên đầu

- Đến lượt em mở - Thiên Anh hí hửng cầm lấy chiếc hộp và mở nó ra

- Ting… điểm. Ôh ye! Lại điểm rồi – Thiên Anh nhảy cẫng lên

- Coi chừng ngã này….ax – Khánh Anh đưa tay ra đỡ Thiên Anh

Thiên Anh ngã xuống đất, tay Khánh Anh lại chạm trúng một chiếc hộp nữa. Anh lấy nó lên và mở ra

- Ngu quá.! Biết thế không mở. – Anh ti hí mắt liếc tờ giấy

- Công nhận ngu thật.! – Cô tiện mồm nói

- Cái gì?

- Ơ đâu, em nói gì à? – Cô cười sảng khoái, cầm tờ giấy lên đọc : Nam trồng cây chuối, nữ đứng bằng một chân còn hai tay chắp vào nhau phút

- Triển thôi. – Anh thở hắt và chuẩn bị nhào lộn, cô nhăn nhó đứng bằng một chân, hai tay chắp lên kiểu bái phật

- Một phút lâu thế, em chịu hết nổi rồi.

- Máu dồn hết lên não anh rồi này.

- Ô, hai đứa này làm trò gì nơi khỉ ho cò gáy này vậy.? – Một người đàn ông trung niên bỗng nhiên xuất hiện, chứng kiến cảnh bị phạt của Song Anh mà ông cười nắc nẻ nhưng cố nhịn cười để hỏi

- Mất mặt quá.! – Song Anh không ai bảo ai mà đồng thanh nói nhưng nói nhỏ. Ông kia tai không có vấn đề gì nên cũng gì thoang thoảng qua từ

- Sao cơ? – Ông hỏi

- Dạ không? Chúng cháu bị phạt thôi, giờ thì hết rồi, chào bác chúng cháu đi – Thiên Anh nhanh nhảu nói rồi cùng Khánh Anh chạy

- Hết phút chưa nhỉ? – Anh hỏi cô

- Anh còn hỏi em? Tay anh cũng đeo đồng hồ kia.! – Cô nhăn mặt

- À ừ nhỉ? Chết rồi, còn phút nữa, tìm đường về thôi. Chúng ta đi xa quá rồi đấy.!

- Em còn cầm hộp kia không? – Anh hỏi

- Đây anh – Cô chìa hộp đó ra

- Đưa anh

- Đây

Song Anh đang men theo lối đi lúc nãy để về ngã , chỉ còn phút nữa thôi là về đến đích, anh ném chiếc hộp xuống đường, chiếc hộp nằm gọn bên lề lối đi, nhìn chiếc hộp đó như là chưa từng bị bóc bao giờ

- Hình như nhóm thằng Nam đi về hướng này, cho chúng nó chết – Anh cười đểu

Trong khi đội Song Anh và đội Minh – Vy đang tìm đường về thì đội Nam – Tuyết đang đứng hét ầm lên.

- Tôi bị điên. Tôi là thằng / con điên

Đã thế chỗ họ đang đứng còn gần buôn làng có dân ở nên tiếng của họ vẳng đến tai dân ở đó.

- Bọn trẻ thời này bị sao ý nhỉ? Sao chúng nó cứ hét ầm ĩ lên, điên mới chả dại ở trên rừng vậy

- Chắc chúng nó điên thật, thôi kệ không chấp làm gì…

Tiếng người dân xôn xao. May không lọt đến tai Nam – Tuyết không thì cả hai chắc bây giờ cả hai đang chạy thục mạng lánh xa khỏi chỗ này rồi.

- Ô kìa, còn cái hộp nào kia? Sao vừa nãy đi qua không thấy nhỉ? – Tuyết chỉ vào chiếc hộp bên lề đường mà Khánh Anh vừa vứt để đánh lừa họ

- Nguy cơ là điểm đấy, nhặt đi nhặt đi – Thời gian không còn nhiều nhưng Nam vẫn rất ham hố

- Ok. Ok – Tuyết cũng ham hố không kém

- Ây da…mẹ ơi – Tuyết than lên khi đọc nội dung ở bên trong.

- Tôi bị…..

- Ấy, hình như tiếng của hai bọn kia, ha ha, cá đã cắn câu rồi – Khánh Anh cười mãn nguyện, thể lệ cuộc chơi đâu cấm bày ra trò này nên đây không coi là vi phạm

Gần hết thời gian phút, hai đội kia đã về đến đích mà chưa thấy bóng dáng của đội Nam – Tuyết đâu.

- Hai đứa này tí ăn đủ...ha ha – Minh cười ham hố

- Chúng nó hết “ xăng” à mà lâu thế nhỉ? – Hoàng lên tiếng

- Kia…kia rồi, anh Nam – Thiên Anh vẫy vẫy tay khi nhìn thấy Nam đang luồn lách qua khỏi mấy bụi cây

- Sao chúng nó về đúng lúc thế nhỉ? Tròn phút rồi – Hoàng đưa đồng hồ lên xem

- Anh đã trở lại…ô ye! – Nam hét lên khi đạt đích. Đưa số thành tích của mình cho Hoàng

Trọng tài ngồi xem xét thành tích của đội rồi công bố kết quả chiến thắng

Đó là đội Song Anh và Minh – Vy, có số điểm bằng nhau là điểm. Tương ứng với quả táo và triệu. Đội Nam – Tuyết thua cuộc với số điểm là . Tương ứng với quả táo và triệu kèm theo hình phạt từ phía hai đội chiến thắng và thêm cả trọng tài.

- OMG – Nam và Tuyết cùng hét lên

Hoàng cho cả đội xem lại video quay được từ đội mà ai nấy cũng đều cười điên dại.

Đội Nam – Tuyết đạt được nhiều “thành tích” ghê với tổng số lần mở trúng hộp la hét là lần, trồng cây chuối và đứng một chân là lần, ôm cây lần, ngồi thiền lần, cười lần và ăn bánh bao lần.

Đội Song Anh : La hét lần, trồng cây chuối và đứng một chân lần, ôm cây lần, ngồi thiền lần, cười lần và ăn bánh bao lần

Đội Minh – Vy : La hét lần, trồng cây chuối và đứng một chân lần, ôm cây lần, ngồi thiền lần, cười lần và ăn bánh bao lần.

- Giờ về khách sạn thôi, hình phạt để tuần sau về nhà rồi tính. Lần này tao cho hai bọn mày lên bờ xuống ruộng, xuống ruộng rồi tao lại lôi lên tao hành…ô la la – Minh cười dã man

- Tao sợ mày à? – Nam vênh mặt lên nói

- Á mày được, Khánh Anh đâu, lần này hành thằng này đến chết cho tao, xem nó dám vênh nữa không?

- Được rồi, cho nó hết lắm mồm – Khánh Anh nói

- Hư...hư…Vy với Thiên Em chắc không dã man thế đâu nhỉ? Hai em hiền mà…nhờ - Nam quay sang nịnh hót con gái

- Bọn em hiền mà nhờ…nhưng bọn em chiến thắng…ờ - Vy và Thiên Anh đồng thanh

- Eo ôi…- Nam nhăn nhó – A a hu hu, về khách sạn mau nên, tao…- Nam hét lên và ôm lấy bụng

- Thằng cha này mày sao thế ? – Minh hỏi

- Đau…đau bụng…

- Hậu quả của việc ăn bánh bao quá nhiều…chịu khó đê em – Tuyết cười đểu…

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio