Lộc Hàm vừa thấy Trương Nghệ Hưng đang ngồi bên vệ đường, liền từ trên xe xông xuống. Còn về việc vì sao Ngô Thế Huân cũng đi cùng thì phải hỏi bản thân Ngô Thế Huân rồi! Bây giờ đã là nửa đêm, dù sao để Lộc Hàm đi một mình anh sẽ không yên tâm, hơn nữa lúc cậu ấy nghe điện thoại xong giống như phát điên lên vậy, tay chân luống cuống mặc quần áo căn bản là không thể bình tĩnh được.
“Nghệ Hưng! Cậu làm sao thế?”
Lộc Hàm chạy đến bên cạnh Trương Nghệ Hưng, ôm lấy cậu, hỏi thế nào Trương Nghệ Hưng cũng không chịu nói, chỉ nằm yên trong lòng Lộc Hàm khóc rưng rức. Không biết phải làm sao, Lộc Hàm chỉ đành ôm Trương Nghệ Hưng chặt thêm, vỗ vỗ lưng cậu hòng an ủi tâm tình cậu ấy.
Đã là nửa đêm sắc trời rất tối, chỉ có ánh đèn hai bên đường chiếu xuống thân ảnh của hai người, bọn họ cứ như thế quỳ dưới đất, tiếng khóc rấm rứt liên hồi, làm lòng mỗi người nghẹn ngào khôn nguôi.
Ngô Thế Huân vẫn luôn ngồi trên xe, giờ phút này cũng không chịu nổi hai người kia, cứ quỳ dưới đất ngây ngốc khóc như thế. Tâm trạng Lộc Hàm bị kích động, căn bản là tay chân cũng loạn lên ngay cả việc Trương Nghệ Hưng ăn mặc mỏng manh cũng không phát hiện ra. Trời thì lạnh thế này, còn cứ để cậu ấy quỳ mãi dưới đất. Còn cái cậu Trương Nghệ Hưng kia, Lộc Hàm ngốc nên mới không nhận ra, nhưng Ngô Thế Huân lại rất tỉnh, ngồi trong xe thôi nhưng anh có thể nhìn thấy cánh tay Trương Nghệ Hưng ôm Lộc Hàm cùng chiếc cổ lộ ra chi chít những dấu hôn đậm nhạt, chẳng trách cậu ấy khóc thành như thế…
Đúng là “ngưu tầm ngưu mã tầm mã”, đến vận mệnh cũng giống nhau vậy sao? Là để bị đè… Cho dù trong lòng nghĩ như thế, Ngô Thế Huân cũng không quên Lộc Hàm vẫn đang ngốc nghếch cũng quỳ dưới đất nhìn cậu bạn thân của mình khóc lóc, còn khoác áo khoác của mình cho Trương Nghệ Hưng…
“Đưa cậu ấy về đi, đêm rồi không nên ở lâu ngoài đường.”
Đúng rồi! Phải đưa Nghệ Hưng về! Ở đây lạnh thế này, không thể để cậu ấy bị cảm lạnh!
Lộc Hàm hoàn toàn không hề nghĩ đến bản thân, lúc này chỉ mải lo cho Trương Nghệ Hưng, vừa lo lắng vừa đau lòng. Nhìn cậu ấy khóc đến tang thương không dứt, sống mũi cậu cũng cay cay, thật muốn khóc.
Lộc Hàm nói với Ngô Thế Huân để anh đưa bọn họ về chung cư của Lộc Hàm, Ngô Thế Huân tự nhiên cũng không phản đối, theo địa chỉ mà cậu đưa lái xe qua đó. Cho dù Lộc Hàm có muốn đưa Trương Nghệ Hưng về nhà anh có lẽ anh cũng sẽ không phản đối, bởi vì đó là yêu cầu Lộc Hàm đưa ra. Nhưng mà…trong lòng vẫn sẽ có chút không vui, dù sao đó cũng là nhà anh, ngoài trừ chị gái, Lộc Hàm là người ngoài duy nhất có thể vào nhà.
——————————
Lộc Hàm đỡ Trương Nghệ Hưng, cậu ấy đã đỡ khóc rồi, nhưng lại bắt đầu giống như tượng gỗ vậy, đôi mắt như mất hồn. Dùng hết sức đỡ cậu ấy lên tầng, Ngô Thế Huân muốn giúp đỡ nhưng Lộc Hàm lại không muốn ai khác động vào Trương Nghệ Hưng, giống như tuyên bố đây là người của mình vậy. Lấy chìa khoá giấu trong bồn hoa trước cửa chung cư ra, mở khoá vào nhà. Mọi thứ vẫn quen thuộc ấm áp như cũ, nhưng Lộc Hàm đã không còn quan tâm điều gì khác, trực tiếp đỡ Trương Nghệ Hưng vào phòng tắm, muốn để cậu ấy tắm nước nóng trước xua tan đi khí lạnh không biết đã ngấm mất bao lâu mà thân thể cũng mềm oặt.
Đóng cửa phòng tắm lại, căn phòng không được tính là đầy đủ lắm chỉ còn lại Lộc Hàm và Trương Nghệ Hưng. Lộc Hàm giơ tay lên cởi áo cho Trương Nghệ Hưng, chính là trong lúc giúp cậu ấy cởi áo sơ mi, động tác cũng từ từ chậm lại biểu tình trên khuôn mặt càng lúc càng nặng nề.
“Nghệ Hưng…” Lộc Hàm nhìn vào mắt Trương Nghệ Hưng, thật phức tạp, đau lòng, nổi giận.
“Là ai làm…”
Tâm trạng Lộc Hàm lúc này là một tầng mây u ám, lúc nào cũng có thể xẹt lên những tia sét. Rốt cuộc sáng nay đã xảy ra chuyện gì…Buổi sáng vẫn còn cười vui vẻ với cậu giống như mặt trời nhỏ, tại sao bây giờ lại thành ra thế này…Trương Nghệ Hưng lúc này thật giống cậu vào thời khắc đó khó lòng tiếp nhận sự thật, giống y hệt.
Nhìn Trương Nghệ Hưng chỉ dựa vào tường khóc, Lộc Hàm không nhịn được nữa, là ai đã làm cậu ấy thành ra thế này, hơn nữa còn làm cậu ấy sợ hãi đến không thể nói ra?
“Cậu nói đi!!!” Lộc Hàm lắc vai Trương Nghệ Hưng, càng lúc càng dùng sức, tâm trạng càng lúc càng kích động. Phải đến tận khi Trương Nghệ Hưng bị Lộc Hàm dùng lực đau quá phải kêu lên, Lộc Hàm mới phát hiện, nhận ra mình đã quá kích động, vội vã lắc đầu cho tỉnh táo, Nghệ Hưng đã bị tổn thương như vậy rồi, cậu nhất định phải lý trí. Phải để cậu ấy bình tâm lại đã, còn về nguyên nhân, sớm muộn cậu ấy cũng sẽ nói.
Giống như ký ức mỗi lần Ngô Thế Huân an ủi vỗ về cậu, Lộc Hàm cũng ôm lấy Trương Nghệ Hưng, đặt đầu cậu ấy lên vai mình, yên lặng vuốt dọc sống lưng cậu, một lời cũng không nói.
“Tiểu Lộc…mình không sạch sẽ nữa rồi…không sạch sẽ nữa rồi…”
“Mình biết, quên nó đi, cậu vẫn còn mình.”
“Không…mình không quên được…”
“Bây giờ đã nói được chưa?”
“Bởi vì bố mình…Sáng nay những người cậu gặp, đều là người của sòng bạc. Ông ấy nợ bọn họ quá nhiều nên bọn họ đến tìm mẹ mình đòi tiền. Ông ấy trước đó cũng về nhà đòi tiền nhưng mẹ không đưa, ông ấy liền đánh mẹ đến ngất xỉu. Mình thật vô dụng! Không ngăn được ông ấy…Bọn họ nói buổi tối nhất định phải trả họ vạn ( tương đương khoảng hơn tỷ) nếu không sẽ giết ông ấy. Người cũng đã bị bắt đi rồi…Mình có thể làm gì…Tiểu Lộc, cậu cũng sẽ không có nhiều tiền dư như thế…mình đã đến chỗ quán bar mình làm thêm…đem bản thân…cho…cho…”
Nghe từng lời từng chữ Trương Nghệ Hưng thuật lại, vừa nghẹn ngào vừa nói, từng câu từng câu đều sắc như lưỡi dao đâm vào da thịt. Tại sao ông trời lại đối xử với những người đáng thương như thế, giống như cậu, cũng giống như Nghệ Hưng…
Khoan đã…Quán bar…
“Nghệ Hưng à…Quán bar đó…Có phải là One day không?”
Nhìn biểu tình kinh ngạc trên mặt Trương Nghệ Hưng, Lộc Hàm liền biết, cậu đoán đúng rồi…
Khi đó, Lộc Hàm nghe thấy tiếng hét rất quen, cho nên mới xông vào căn phòng đó…Hoá ra không phải ngẫu nhiên, tất cả đều đã được dự báo.
Sao mình lại ngốc thế chứ! Nghệ Hưng và mình đã ở cùng trong căn phòng đó, mình còn ngốc đến mức tưởng là hiểu lầm vội vàng chạy mất, để cậu ấy một mình ở đó…
Sau đó, nghe được Trương Nghệ Hưng từ từ kể lại, sau khi Trương Nghệ Hưng bán mình bị giày vò rất lâu, rồi khi người đàn ông đó rời khỏi, cậu ấy lập tức cũng rời đi. Không dám về nhà, sợ mẹ phát hiện, cho nên cậu mới lang thang trên đường. Càng lúc càng mất sức, càng lúc càng thấy lòng dạ lạnh buốt, cuối cùng, một mình vô lực ngồi bên vệ đường, nhận được điện thoại của Lộc Hàm, sự uỷ khuất và tổn thương trong lòng cậu trong lúc đó đã không thể khống chế được nữa.
Lộc Hàm bất lực nhìn Trương Nghệ Hưng, ánh sáng trong đôi mắt cũng tối lại mấy phần. Nghệ Hưng của cậu, cậu ấy là ánh mặt trời, tại sao lại biến thành cái dạng này…
“Nghệ Hưng à…Đừng khóc nữa! Rất nhanh sẽ quên thôi…”
“…”
“Nếu muốn trách…chỉ có thể trách chúng ta không có được một người bố tốt…”
Trương Nghệ Hưng đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt buồn của Lộc Hàm đang ngồi bên cạnh bồn tắm.
“Chúng ta?”
Lộc Hàm cười rồi ừ một tiếng, dần dần cậu giơ tay lên cởi nút áo sơ mi trên cổ ra, mọi thứ đều lộ ra trước mặt Trương Nghệ Hưng, không chỉ là làn da trắng ngần tựa tuyết nữa, mà còn giống như Nghệ Hưng đâu đâu cũng là dấu hôn, là dấu hôn của Ngô Thế Huân.
“Tiểu Lộc…cậu…”
“Bây giờ chúng ta giống nhau rồi phải không? Nghệ Hưng à…đừng tự ti nữa! Mình…từ lâu nay đã đều trải qua cuộc sống như vậy, mỗi ngày…”
Lời translator: Hai anh em nhà họ Ngô thú tính vãi huhu