Từ xe taxi bước xuống, nhìn ngôi trường trước mặt, những tia nắng chiều trong buổi hoàng hôn buông xuống, từng dãy nhà lớp học như được dát lên một tầng kim phấn, tỏa ra khí tức mê người, đây là một nơi vui vẻ.
Cửa bên của trường không đóng, thuận theo rừng cây của trường đi đến sân thể thao, có một vài cậu bé đang chơi bóng rổ.
Lộc Hàm của hiện tại, cùng nơi này hoàn toàn xa lạ trên người cậu mặc từ rất lâu đã không còn là bộ đồng phục màu xanh rộng thụng thình kia, mà là quần áo hàng hiệu Ngô Thế Huân mua cho. Trong lòng không còn là chuyện lo lắng vì kỳ thi sắp tới nữa, mà đổi thành những lo nghĩ về tương lai mơ hồ mình đang bước đến. Lớp học của Lộc Hàm ngày trước từ sớm đã không còn bóng dáng học sinh nào học ở đó nữa, cả tòa nhà chỉ là được quét dọn rất sạch sẽ rồi để không hoặc có lẽ không chắc được có lẽ một ngày cũng sẽ bị dỡ bỏ để xây lại.
Đi theo con đường mà năm đó cùng người thiếu niên kia đi qua không biết bao lần, Lộc Hàm cũng đến được lớp năm ba của mình năm đó. Lớp học không khóa, đẩy cửa là có thể vào trong.
Trời cũng đã gần tối, nên ánh sáng ở đây cũng không được tốt còn cảm thấy lớp học có chút tối tăm, lôi phấn viết từ trong chiếc hộp ra nhàm chán vẽ linh tinh lên bảng.
Bản thân cậu đến đây, là thật sự làm tốt chuyện chuẩn bị đón nhận Kim Chung Nhân sao?…
Ngồi trên ghế trong lớp học rất lâu, trời cũng đã tối hẳn, đột nhiên có tiếng bước chân truyền đến tai Lộc Hàm làm trái tim đang đập bình tĩnh cũng bỗng nhiên trở nên lo lắng.
Cậu ấy đến rồi…có phải gặp được cậu ấy cũng chính là mãi luôn ở bên cậu ấy không?
Không được.
Nhanh chóng chạy vài bước đến cửa sau đi ra ngoài chạy sang lớp bên cạnh trốn kỹ, Lộc Hàm cũng không rõ tại sao mình lại muốn trốn, là trái tim mách bảo với cậu như vậy.
Cửa lớp học một lần nữa lại được mở ra, nhưng người bước vào hình như đã thay đổi, đã không còn là cậu thiếu niên với khuôn mặt trắng trẻo nghịch ngợm ngày đó, Kim Chung Nhân của hiện tại đã có dáng vẻ của người đàn ông trưởng thành.
Nhìn thấy lớp học trống không, Kim Chung Nhân thất vọng thở dài, bất lực ngồi xuống ghế, chống tay vào mặt ngồi ngây ra.
Thật là hy vọng xa vời, rõ ràng cũng biết được Lộc Hàm sẽ không đến, cậu ấy bây giờ cũng không biết ở đâu làm sao có thể đột nhiên xuất hiện ở cái thành phố C này, ở cái ngôi trường này, ở cái lớp học này…Cuộc gọi đến sáng hôm đó, nhất định không phải là giả, Lộc Hàm nhất định biết được mình đang tìm cậu ấy…cũng không biết được có phải tại còn giận không? Liệu có mãi không để ý đến mình không?…
Nhàm chán nên tùy tiện nhìn xung quanh, đột nhiên nhìn thấy trên lớp bảng đen kia có nhiều hình vẽ linh tinh, Kim Chung Nhân mạnh mẽ đứng dậy chạy lên bục giảng.
Đây là…Tiểu Lộc?!
Không sai được! Lúc Tiểu Lộc buồn chán không có việc gì làm sẽ vẽ linh tinh mấy cái ký hiệu tam giác nho nhỏ này. Đây nhất định là cậu ấy! Cậu ấy đến rồi?!
“Tiểu Lộc! Tiểu Lộc, cậu đã đến rồi sao?”
Tiếng gọi từ lớp học bên cạnh truyền tới làm Lộc Hàm kinh ngạc, Kim Chung Nhân làm sao mà biết cậu đã từng đến? Không được để cậu ấy tìm được cậu!
Kim Chung Nhân giống như đang chơi trò tìm kho báu cuối cùng cũng tìm ra được, kích động gọi loạn tên của Lộc Hàm, từ ngoài lớp vào đến trong lớp.
“Tiểu Lộc, có phải cậu đang trốn không?”
“Tiểu Lộc, cậu ở đây, đúng không?”
“Mình biết ngay cậu sẽ không quên mình, mình biết cậu sẽ tha thứ cho mình! Cậu mau ra đây đi!”
Mình vốn dĩ không giận cậu, Chung Nhân à! Đã quá lâu rồi không nghe được giọng nói của cậu, mình rất muốn khóc, nhưng mình không thể bước ra được, mình cũng không muốn bước ra, trong lòng mình bây giờ rất loạn, mình hiện tại vẫn chưa thể đón nhận cậu.
Đừng trách mình nhẫn tâm, xin lỗi…
Hai người bọn họ, một nguời ở trong dãy hành lang gọi tên người mà cậu ngày nhớ đêm mong, người còn lại thì trốn dưới bàn của lớp học trong bóng tối co cả người lại.
Rất lâu, rất lâu sau…
Một người đã khàn cả giọng mắt cũng đỏ hoe, một người cả người tê dại cũng rấm rứt khóc, cứ như vậy trong dãy lớp học trống không, khắp nơi đầy ắp khí tức ưu thương.
Cuối cùng, Lộc Hàm chật vật bò ra, núp ở hành lang cửa sổ phía sau nhìn xuống dưới tầng chiếc xe màu đen chạy càng ngày càng xa, nhìn người mà cậu đã từng yêu thương nhàn nhạt dời đi.
Hai con người, bốn hàng nước mắt.
Không phải trái tim của bọn họ quá mức yếu ớt, mà chỉ là vì đối diện với tình yêu sâu đậm không biết phải làm sao.
Mặt trăng vẫn ở trên bầu trời tỏa sáng, xuyên qua cửa kính lớp học chiếu xuống nền đất xi măng, chiếu lên bóng dáng người đang dựa vào tường.
Lộc Hàm vẫn chưa đi, là vẫn chưa dám đi.
Cậu sợ bước ra khỏi cổng trường, có lẽ sẽ bị Kim Chung Nhân ở đó chờ sẵn nhìn thấy. Tuy rằng cậu không biết cậu ấy có còn ở đó hay không, nhưng mà cậu vẫn không dám mạo hiểm.
Lộc Hàm đứng dựa vào bức tường lạnh lẽo, nhìn về tấm bảng tên lớp học thất thần.
Lại nghĩ về những ngày tháng cũ, khi đó, học sinh giỏi trong lớp có cậu, có Kim Chung Nhân, và còn…không nhớ rõ nữa!
Có biết bao giờ nghỉ giữa các tiết, Kim Chung Nhân cùng cậu thảo luận các bài tập khó, lúc đó hai người bọn họ chỉ là anh em bạn bè thân thiết, có chung sở thích sức học lại ngang nhau, hơn nữa bố mẹ hai nhà là bạn tốt, cho nên hai người bình thường đi chơi hay học tập đều là cùng nhau.
Cho đến một ngày của nhiều năm về trước, lớp tự học buổi tối rất yên tĩnh, bài tập cũng làm xong rồi, Lộc Hàm cũng học theo Kim Chung Nhân đọc những tác phẩm văn học nổi tiếng của nước ngoài.
Đột nhiên có một mảnh giấy được truyền đến, quay đầu qua lại nhìn thấy khuôn mặt Kim Chung Nhân cực nghiêm túc, còn nhìn thấy cậu ấy đang ngẩn người ra.
Mở tờ giấy ra (Tiểu Lộc, hình như mình thích cậu!)
Trong đầu Lộc Hàm đột nhiên nổ bùm cái gì cũng không còn, nét chữ rất đẹp, ngẩn ngơ mất vài phút Lộc Hàm mới lấy lại tinh thần, cầm bút lên từ từ viết rồi cũng truyền lại tờ giấy qua bên kia.
(Cậu đang trêu mình phải không?)
Sau đó là một mảng trầm mặc, trong lòng cũng trầm mặc.
Lớp tự học buổi tối kết thúc, Lộc Hàm cùng Kim Chân Nhung vẫn cùng nhau trở về, chỉ là không giống như lúc trước kề vai sát cánh, mà là duy trì một khoảng cách nhỏ.
Cuối cùng, hai người ngại ngùng chia tay rồi tự lên xe mỗi nhà đang chờ đón.
Trong lòng, một mảnh trầm mặc.
Bàn tay tự nhiên có thêm trọng lượng, quay đầu lại Lộc Hàm nhìn liền thấy ánh mắt Kim Chung Nhân đang cực kì chân thành nhìn cậu, Kim Chung Nhân nắm lấy bàn tay Lộc Hàm nói:
“Tiểu Lộc, mình là thật lòng!”
Sau đó…
Sau đó chiếc xe chạy mất, Lộc Hàm hoảng hốt chạy mất.
Nghĩ đến những điều này làm gì, có tác dụng gì.
Điện thoại đột nhiên kêu lên, mở ra xem là Chung Nhân gọi đến.
Âm thầm tắt máy, lại đút điện thoại vào túi.
Bạch Hiền nói tối nay còn phải đi hát, không thể đến muộn, hãy quên đi chuyện tối nay.
Bước ra khỏi cổng trường, một mảnh trống vắng lạnh lẽo.
Cũng tốt, cậu ấy đi rồi…
Cũng tốt…
Thật sự là tốt sao…
Sao tự nhiên lại cảm giác mình càng ngày càng cô độc thế này…
Rõ ràng không muốn làm phiền đến cuộc sống của cậu ấy, rõ ràng cũng đã nghĩ sẽ không nghĩ đến Ngô Thế Huân nữa…Nhưng chính vào lúc tiếng nói của Kim Chung Nhân truyền đến tai cậu, cậu thật sự muốn liều mạng trốn tránh, tuyệt đốt không thể để cậu ấy phát hiện. Nếu không…sẽ không thể quay về bên Ngô Thế Huân được nữa…
Lộc Hàm hận bản thân mình có loại cảm xúc này, loại cảm xúc vẫn còn ôm ảo tưởng với Ngô Thế Huân…
Gió thổi qua, truyền vào người Lộc Hàm rét run cả da thịt, trời đã tối chỉ có bòng đèn đường đang phát sáng, một mình bước đi đã rất cô đon huống chi trong lòng cậu lúc này lại càng cô đơn như vậy.
Lộc Hàm thật sự bị bản thân mình làm ngạc nhiên, từ lúc nào mà lại trở nên yếu đuối như vậy lại cần có người ở bên như vậy…cảm xúc bây giờ thật khó chịu.
Đã qua bao ngày rồi, Ngô Thế Huân cũng không đến tìm cậu, quả nhiên những ngày tháng đó cậu cũng chỉ sống cuộc sống của một thứ đồ chơi mà thôi, người có thể thỏa mãn anh ấy còn nhiều lắm, ít đi bản thân cậu, cùng lắm lại tìm người khác, một cuộc điện thoại lại có ngay người muốn bầu bạn.
Nhưng mà…những lời nói trước khi ra đi kia được tính là gì, không phải là nói muốn cậu ở bên cạnh anh hay sao…
Quả nhiên chỉ là lời nói mà thôi…