“Tôi cũng muốn đi!”
Hôm đấy Ngô Thế Huân đang nghe điện thoại trong phòng đọc sách, điện thoại vừa cúp đã thấy Lộc Hàm từ cửa đi vào, không cần nghĩ cũng đoán được Lộc Hàm nhất định là nghe được những lời trong cuộc điện thoại anh vừa nói mà đoán được nội dung.
“Tôi đi xử lý là được!” Nói xong, Ngô Thế Huân đứng dậy đi về phía cửa đón Lộc Hàm, đỡ lấy cốc cafe trong tay cậu đưa lên miệng uống, thuận tiện nắm lấy bả vai cậu.
“Tôi muốn đi!” Giống như ngữ khí của trẻ con hờn dỗi mà nói, nhưng lại nghe ra có chút nghiêm túc.
Ngô Thế Huân có chút không hiểu, anh muốn hẹn gặp bố Lộc vốn dĩ là không định nói cho Lộc Hàm biết, dù sao có những chuyện nói qua một chút là có thể giải quyết rồi, không nên để Lộc Hàm nhớ lại những chuyện không vui thì hơn. Ai mà ngờ được, vừa mới gọi điện cho thư ký thông báo sắp xếp lịch trình một chút xong lại bị Lộc Hàm nghe thấy.
“Tại sao cũng muốn đi? Tôi không muốn lại nhìn thấy em mặt mày ủ dột!”
“Tuy là không vui gì…” Lộc Hàm ngẩng đầu lên nhìn Ngô Thế Huân, cũng không có biểu tình gì, chỉ là nhào vào lòng anh, hai tay vòng qua ôm lấy lưng anh nói: “Nhưng tôi nhất định phải đối diện với chính bản thân mình, cho dù đã dứt bỏ, cho dù tôi không muốn nghĩ đến, nhưng tôi vẫn phải chấp nhận.”
Ngô Thế Huân khẽ cúi đầu, nhìn thấy bộ dạng kiên cường của Lộc Hàm, không biết là nên mừng cho cậu vì có được dũng khí này, hay là nên tức giận vì những điều Lộc Hoán Minh đã làm đây?
Ngô Thế Huân cũng chỉ nhẹ nhàng ôm lấy Lộc Hàm, không biết lúc nào cậu sẽ buông lỏng vòng tay đang ôm lấy anh ra, nên lúc này đây cứ mặc kệ cho cậu ôm lấy mình. Tựa như hạt mầm được ươm ở một nơi nhiều ánh sáng mặt trời, không cần bón phân, không cần tưới nước, chỉ cần an tĩnh hấp thụ ánh nắng, để mình mỗi ngày càng thêm mạnh mẽ. Lộc Hàm của anh, đã không còn chỉ là một cậu bé từ lâu rồi!
————————————————
Đến ngày hẹn, tối đó, Lộc Hoán Minh đã đưa Lục Khánh Di đến chỗ hẹn từ sớm, vốn dĩ chỉ là vô tình đưa bà ta đi cùng, nhưng người đàn bà này cứ lải nhải không ngừng, trong lòng ông ta liền nghĩ Lộc Hàm có lẽ vì bà ta mới không chịu gặp mình, còn Ngô Thế Huân lại không ngờ có thể vì một Lộc Hàm nhỏ bé mà tốt đến mức độ này. Cho nên lúc đưa bà ta tới cùng thì luôn dặn dò trăm lần vạn lần không được ở trước mặt Ngô Thế Huân nói đến chuyện sẽ mang Lộc Hàm cho người khác, nhỡ như Ngô Thế Huân nổi giận, hậu quả thật không dám nghĩ đến. Nhưng mà, có suy nghĩ cẩn thận thế nào Lộc Hoán Minh cũng không biết được, trong căn phòng đã bao chọn ở khách sạn xa hoa kia, lúc bước vào không chỉ có một mình Ngô Thế Huân mà ngay phía sau anh chính là Lộc Hàm.
Hiển nhiên, Lộc Hàm nhìn thấy hai người kia ngồi đó thì khựng lại một chút, sau đó lập tức rời đi ánh mắt đi đến vị trí của mình ngồi xuống. Ở loại địa điểm như thế này, loại quan hệ như thế này, theo lẽ thường mà nói, Lộc Hàm nên thật thật thà thà ngồi bên cạnh bố mình, nhưng trên thực tế cậu lại ngồi bên cạnh Ngô Thế Huân, ngồi đối diện vợ chồng họ Lộc quanh chiếc bàn tròn, một bộ dạng chuẩn bị đàm phán.
Trong căn phòng bầu không khí rất kém, nhiệt độ cũng rất thấp, cuối cùng người đánh vỡ bầu không khí trầm mặc kia vẫn là Lộc Hoán Minh.
“Chủ tịch Ngô…ngài tìm tôi đến là?”
Ngô Thế Huân xoay đầu qua nhìn thấy bộ dạng ngồi ngoan ngoãn, không có một tiếng nói của Lộc Hàm, trên miệng lập tức nở ra một nụ cười thật lạnh…
“Chủ tịch Lộc không phải là không biết chứ?” Nói xong, ánh mắt Ngô Thế Huân nhìn xuống ly rượu vang trong tay mình.
Lộc Hoán Minh thật không ngờ, Ngô Thế Huân lại lộ liễu đến mức muốn nói thẳng đến chuyện của Lộc Hàm như thế, vốn dĩ khi nhìn thấy hai bọn họ cùng nhau đến ông ta liền nghĩ quan hệ của bọn họ khẳng định đã rất thân thiết, nhưng mà hóa ra Ngô Thế Huân vẫn không cho Lộc Hàm là cái gì quan trọng, không suy xét đến cảm nhận của cậu. Hòn đá buộc trong lòng lúc này nhất thời rơi xuống đất, tiếp theo đây không còn phải sợ Lộc Hàm mà giận dữ lên lại nói đôi câu với Ngô Thế Huân, sau đó anh ta sẽ làm cho công ty của ông ta gặp nguy cơ.
“Cái này…Hàm cái thằng bé này không làm ngài tức giận chứ?”
“Ừm!” Tay Ngô Thế Huân dần dần từ đùi nâng lên, nhẹ nhàng nắm lấy tay Lộc Hàm, cùng cậu mắt đối mắt: “Lộc Hàm rất tốt!”
“Vậy thì tốt! Hàm, có nhớ nhà không?”
“Đừng gọi tên tôi, ông không xứng!” Đây là câu nói đầu tiên của Lộc Hàm, trong mắt cậu ngập tràn ánh mắt coi thường cùng khinh miệt. Ngô Thế Huân ngồi một bên quan sát, nhìn Lộc Hàm lúc này như là đang đối diện với kẻ thù của mình, bố Lộc ở đối diện thì vô cùng kinh ngạc cùng sắc mặt khó coi của Lục Khánh Di. Trong lòng anh cũng mâu thuẫn, thật không nỡ nhìn thấy người anh quan tâm như thế phải bày ra cái vẻ mạnh mẽ giả vờ, trái tim anh sẽ đau.
Ngô Thế Huân vốn dĩ là định đưa ra một số tiền để buộc chăt miệng ông ta, tránh ông ta gây ra tổn thương cho Lộc Hàm. Nhưng mọi chuyện đều ngoài dự liệu vì Lộc Hàm cũng ở đây, Lộc Hàm tại thời khắc này, như con thú nhỏ bị hoảng sợ, mà vẫn cố tỏ ra kiên cường. Ý nghĩ của bản thân vì thế không thể lộ liễu biểu đạt được nữa, không thể để Lộc Hàm chịu thêm đả kích.
“Hàm…bố biết con không vui, là bố đã sai, con đừng…”
“Ông im đi!” Lộc Hoán Minh còn chưa nói hết, Lộc Hàm đã cắt ngang.
Trong đâu cậu một mảnh hỗn loạn, cái tát ngày hôm đó, cơn đau nhức nhối ngày hôm đó hình như vẫn còn đây, người bố đã thay lòng, người mẹ đã mất tích, trong khoảnh khắc cơn đau như dâng lên đến tận đỉnh, tâm trạng kích động, may vẫn được bàn tay to lớn kia nắm lấy kéo lý trí của cậu quay về.
Ngô Thế Huân rất muốn ôm lấy Lộc Hàm vào lòng, nhưng mà anh lại không làm, anh sợ Lộc Hoán Minh sẽ nhìn bọn họ bằng ánh mắt khinh bỉ cùng châm chọc, anh không sợ cho bản thân mình nhưng anh sợ Lộc Hàm sẽ không thoải mái.
“Chuyện không vui thì đừng nhắc đến nữa!” Cuối cùng vẫn là Ngô Thế Huân mở lời dập tắt bầu không khí ngập tràn mùi thuốc súng này.
“Dạo gần đây công ty của chủ tịch Lộc làm ăn cũng phát triển tốt đấy!”
“Đúng vậy, nhưng mà so với Ngô Thị vẫn chỉ là loài kiến bé nhỏ thôi, vẫn là phải nhờ vào sự giúp đỡ của chủ tịch Ngô.”
“Nếu như đã phát triển ổn định rồi, hẳn là nên đặt cái tâm dành cho sự nghiệp chuyển sang cho gia đình một chút chứ nhỉ?”
“Điều này…chủ tịch Ngô, tôi không hiểu ý của ngài lắm!”
“Có phải nên quan tâm đến cuộc sống của con cái mình không?”
“Ý ngài muốn nói đến Hàm sao? Điều này…nhất định sẽ, đợi thằng bé về nhà rồi…”
“Tôi sẽ không quay về đâu!”
“Hàm! Đừng nói linh tinh!”
“Linh tinh ư? Tôi nói linh tinh? Ông cho rằng ông vẫn còn là ai?”
“Bố đúng là không nên nói dối con, nhưng quả thật là bố có nỗi khổ riêng, con phải thông cảm!”
“Thông cảm…còn định âm mưu đưa tôi đến nhà ai đây, và còn người đàn bà bên cạnh ông sẽ điều khiển cuộc đời tôi sao? Thật sự nghĩ tôi chỉ là đứa trẻ cái gì cũng không hiểu sao? Tôi sống một mình đã bao lâu nay, ông có lúc nào từng nghĩ tôi có bị ốm không có cô đơn không? Bây giờ tôi có giá trị lợi dụng rồi, thì ông về tìm tôi, ném tôi vào trong cái dòng xoáy của lợi ích, đem những giao dịch ghê tởm đó buộc lên người tôi! Ông đã từng thương xót cho tôi chưa? Tôi nói với ông, ông không xứng làm một người bố! Hôm nay tôi đến là muốn nói rõ ràng với ông, cái hôm tôi đau khổ rời đi trước mặt gia đình ba người của ông, tôi rất hận sao lúc đó mình lại nhu nhược như thế, tại sao lại thành thật rời đi như thế, tôi đã không còn là Lộc Hàm chỉ biết nhẫn nhịn rồi, sau này tôi và ông không còn quan hệ gì! Đừng có mưu đồ can thiệp vào cuộc sống của tôi nữa! Tôi hận ông!”
“Peng–” tiếng cửa gỗ mạnh mẽ đóng lại.
Lộc Hoán Minh từ sớm đã giận đến khuôn mặt trắng bệch, nhưng Ngô Thế Huân còn ở đó, chỉ có thể nén giận mà không dám nói gì.
Loại thế cục thế này, không phải thằng ngốc thì cũng có thể nhìn ra, Lộc Hàm dám mạnh mẽ mắng ông ta như thế, đơn thuần chỉ dựa vào ngọn lửa giận dữ trong lòng cậu hoàn toàn không thể, nhất định là còn vì được Ngô Thế Huân chống lưng.
“Đã nghe rõ chưa, tôi cũng sẽ không nhắc lại nữa, ông tự nên biết điều đi, nể mặt em ấy là con trai ông, muốn điều kiện thế nào cứ mạnh dạn đề đạt, chỉ cần ông đừng gặp lại em ấy nữa!”
Ngô Thế Huân cuối cùng cũng ném lại câu nói kia rồi rời khỏi căn phòng, trên bàn vẫn còn bày đầy đồ ăn mà không ai thèm động đũa, cùng Lục Khánh Di ngồi một bên cực lực nén giận, sau khi Ngô Thế Huân rời đi, bà ta liền cầm ly rượu lên hung hãn đập xuống đất, rượu vang cùng mảnh vụn cùng nhau tung tóe lên giấy dán tường nhuộm thành một mảnh lòe loẹt. Lộc Hoán Minh chỉ lặng câm ngồi đó, trong ánh mắt ngập tràn giận dữ ly rượu trong tay bất giác càng bị nắm chặt…
—————————————————
Lúc Ngô Thế Huân tìm được Lộc Hàm, cậu đang buồn bực đi một mình bên đường, anh đi tới kéo tay cậu, nhưng lại bị cậu hất ra. Đi bước lớn đến bên cạnh Lộc Hàm, trong nháy mắt kéo cậu ôm vào lòng, trong khi cậu giằng co mà ôm lấy cậu thật chặt.
“Giận dữ gì với tôi chứ!”
“Anh buông ra!”
“Trong lòng khó chịu, muốn khóc thì khóc đi!”
“Anh buông tôi ra! Buông…” Vốn dĩ khuôn mặt vẫn còn ở trong lồng ngực Ngô Thế Huân, đột nhiên lại được nâng lên, cái miệng còn đang nói cũng bị chặn đứng.
Khí tức quen thuộc truyền đến mũi cậu, đôi môi lạnh lẽo vì bị gió thổi cũng từ từ ấm áp trở lại, thân thể cũng từ từ mềm ra lại được đôi tay kia ôm lấy càng chặt, hơi ấm trên người Ngô Thế Huân cũng dần dần truyền sang cho cậu.
Kết thúc nụ hôn nhẹ nhàng an ủi của Ngô Thế Huân, đập vào mắt anh là đôi mắt đầy nước mắt đã chảy ngang dọc gò má Lộc Hàm. Trong lòng cậu nhất định rất đau, là nỗi đau khi bị người thân phản bội, bố của cậu đúng là đáng chết, sao có thể tự nhấn chìm con trai mình trong bùn đen nhơ nhớp như thế, ông ta dù có thế nào cũng vẫn là bố của Lộc Hàm, hận ông ta là vì đã từng quá thương yêu quá ỷ lại và cũng là đặt quá nhiều hy vọng, sau đó lại bị ông ta phản bội, bị ông ta đâm một nhát quá đau vào trái tim cậu, nỗi hận đương nhiên rất dễ dàng được sinh ra, nhưng nếu như bỏ đi tất cả tàn tích của ông ta trong lòng cậu một cách sạch sẽ, thì sẽ càng đau hơn.
Giống như từ cơ thể người, bỏ đi một miếng thịt thối rữa, khi nó bị xẻo đi hoàn toàn thứ còn lại vẫn là nỗi đau.
“Khóc được là tốt rồi, mọi thứ đã qua rồi!”
Lộc Hàm không thể quên được, chỉ cần có Ngô Thế Huân ở bên cạnh cậu sẽ trở thành người không có bất cứ nguyên tắc nào, cậu sẽ quên mình không phải là phụ nữ để mà nũng nịu, cũng không phải giống như phụ nữ mà dễ dàng rơi nước mắt, cậu chỉ biết rằng, khi cậu buồn đến một mảnh hỗn độn, khóc đến trời đất điên đảo, thì cậu sẽ ở trong lòng Ngô Thế Huân cứ như thế không cố kỵ gì mà tiếp tục trầm luân. Sau đó, lại được sự ấm áp của anh xua tan đi những lạnh lẽo trong lòng cậu, cũng chỉ có giống như thế, buổi tối không biết làm sao mà về được nhà, làm sao mà đi vào được giấc ngủ, nhưng khi thức dậy mỗi sớm, điều đầu tiên ánh mắt cậu nhìn thấy nhất định là khuôn mặt của anh gần trong gang tấc, tiếp sau đó sẽ nhận được nụ hôn nhẹ nhàng của anh rơi trên trán cậu.
————————————————
Hôm nay là ngày phải đi NewYork, Lộc Hàm lần đầu tiên bị Ngô Thế Huân gọi dậy, mọi lần toàn là cậu tự tỉnh. Những buổi tối gần đây, Lộc Hàm cũng tương đối ổn định mà trải qua, tựa như là chuyện hôm rồi đã làm dục vọng của Ngô Thế Huân phải tự áp chế đến mức thấp nhất. Cho dù cũng có lúc anh sẽ bá đạo mà xấn tới, nhưng cũng chỉ một hai lần là xong, ngày hôm sau tỉnh lại, Lộc Hàm cũng chỉ cảm thấy eo có hơi đau một chút mà thôi, tóm lại, trạng thái vẫn là khá tốt.
“Nào dậy thôi, máy bay sẽ cất cánh lúc h, vẫn còn một tiếng rưỡi nữa!” Ngô Thế Huân vuốt vuốt mái tóc loạn cào cào của Lộc Hàm, nhìn cậu hờn dỗi vì ngái ngủ mà nhìn chằm chặp vào anh, làm Ngô Thế Huân hơi khẽ mỉm cười.
“Bây giờ tôi trở nên lười biếng quá!” Lộc Hàm ngồi dậy dựa vào thành giường: “Đều tại anh.”
“Được được, đều tại tôi, có tôi em không cần phải đi học, không cần kiếm tiền, cũng không cần tìm việc làm, không đi ngủ thì còn định làm gì?”
“Sai rồi!”
“Hửm?”
Lộc Hàm giờ tay lên lúc lắc hai cái nói: “Tôi muốn đi làm!”
“Đã có kế hoạch rồi?”
“Chưa…nhưng đi làm nghệ sĩ thì sao?”
“Không được!”
“Tại sao không? Tôi thích ca hát mà!”
“Công ty giải trí rất loạn, còn rất vất vả, không được đi. Hát cho mình tôi nghe là được rồi, nếu như em thật sự muốn tìm việc làm, vậy thì cho em làm trợ lý của tôi.”
“…Để tôi nghĩ đã!”
Làm trợ lý…tại phòng làm việc xác định sẽ không có lúc xúc động quá mà play tại chỗ chứ! Ngô Thế Huân anh nằm mơ đi!!!
Làm nghệ sĩ…ở cái chốn mà lũ đàn ông có nhan sắc như thế, câu dẫn em thì biết làm sao? Tranh thủ tôi không ở đấy, mà chiếm tiện nghi của em thì phải làm sao? Lộc Hàm em đừng có nghĩ nữa!
————————————
Tại sân bay, Ngô Thế Huân kéo theo hành lý đi đến phòng soát vé, Lộc Hàm đi ở bên cạnh trong tay cậu ôm một chiếc balo. Vóc dáng của Lộc Hàm cũng không thấp, nhưng chỉ cần là đứng cạnh Ngô Thế Huân lại cảm giác thấp đi rất nhiều, hơn nữa trước ngực Lộc Hàm còn ôm một cái balo, lại càng khiến cậu trông thật trẻ con. Hai người đi cạnh nhau, tự nhiên sẽ hấp dẫn không ít ánh nhìn của người khác. Bởi vì không muốn để ai biết được thân phận của mình, Lộc Hàm đã dặn dò Ngô Thế Huân, ở sân bay không được ôm cậu cũng không được nắm tay cậu, Ngô Thế Huân cũng đã đồng ý.
“Nghệ Hưng đâu?”
“Cậu ta hôm qua được Ngô Diệc Phàm đưa đi rồi!”
“Sao lại không gọi chúng ta đi cùng?”
“Em mà đi, thì có phải cậu ta sẽ không chuyên tâm nghe Ngô Diệc Phàm tỏ tình sao?”
Trên khuôn mặt Ngô Thế Huân đột nhiên nở ra nụ cười làm Lộc Hàm giật mình, sau đó thì liên tục hỏi, là thật hay giả, Ngô Diệc Phàm thật sự thích Trương Nghệ Hưng sao, bọn họ không phải cũng chỉ là có quan hệ giao dịch sao vân vân và mây mây..
Ngô Thế Huân trong lòng tự trách bản thân mình không nên gợi câu chuyện này ra mới phải, Lộc Hàm đã rất lâu không quấn lấy anh hỏi nhiều như thế rồi, nhưng mà nhiều lời như thế cũng chỉ toàn là “Nghệ Hưng”, “anh Diệc Phàm”, Ngô Thế Huân nghe mãi cũng cảm thấy rất phiền.
“Em mà còn nhắc đến hai người đó nữa, tôi sẽ hôn em nghẹn chết luôn!” Ngô Thế Huân rời khỏi đôi tai Lộc Hàm, mặt cậu lập tức đỏ ửng, cười cười rồi kéo theo hành lý lẳng lặng đi trước. Trên đường đi, Lộc Hàm cũng luôn giữ bộ dạng khép nép vì luôn lo lắng Ngô Thế Huân sẽ đột nhiên bộc phát thú tính…
————
Thượng đế có nhiều lúc rất thích trêu đùa người khác, có nhiều loại cảnh vật tựa như chỉ có trong giấc mộng, nhưng nó lại bày ra một cách thực tế trước mặt bạn. Có những người mà cả đời này bạn sẽ nghĩ không thể gặp lại nữa, nhưng mà người đó lại cứ vô tình lọt vào đôi mắt của bạn.
Lộc Hàm ngồi ở phòng chờ dành cho VIP, đang nhắm mắt dưỡng thần, tự nhiên cảm giác có ai đó đang chạm vào tóc mình, không cần nghĩ cũng biết là Ngô Thế Huân nhất định lúc này là đang nhìn chằm chằm vào mặt cậu, khóe miệng hơi khẽ giương lên, từ từ mở mắt ra, sau đó là hoàn toàn ngây người.
Khuôn mặt đó, cho dù là đã qua biết bao nhiêu năm, cho dù trong dòng người tấp nập đến đâu cũng chỉ cần một ánh mắt là có thế nhận ra, người đó hiện tại cũng dùng biểu tình kinh ngạc mà nhìn cậu.
Kim Chung Nhân.
Lộc Hàm làm sao mà ngờ được Kim Chung Nhân lại ngồi cùng chuyến bay với cậu, Kim Chung Nhân cũng thật không ngờ khi bước vào phòng chờ, điều đầu tiên cậu nhìn thấy lại chính là khuôn mặt quen thuộc mà mình ngày đêm thương nhớ, Lộc Hàm, là người mà cậu đã luôn tâm niệm suốt sáu, bảy năm qua.
Ngoài sự kinh ngạc, trong mắt của Kim Chung Nhân, không chỉ có đôi mắt trong suốt của Lộc Hàm mà còn có nụ cười cứng ngắc của cậu, còn có…người ngồi gần bên Lộc Hàm, Ngô Thế Huân.
Đây chắc là người mà cậu ấy nói là cậu ấy yêu đi…
Từ lúc nhận được tin nhắn kia của Lộc Hàm, là nên vui hay nên buồn đây? Bao nhiêu năm qua tìm kiếm cùng chờ đợi rốt cuộc cũng có được câu trả lời, chỉ đáng tiếc cậu ấy đã thuộc về người khác. Có giống như mang theo cả một niềm hân hoan đi mua vé concert của thần tượng, đợi rất lâu mới tới lượt bản thân mình, thì những gì nhận được lại là vé bán hết rồi!
Không giống, điều này còn đau hơn thế, đau hơn gấp trăm nghìn lần!
Hạnh phúc của Lộc Hàm không phải là có được từ cậu, ngược lại, bản thân đối với cậu ấy mà nói, là gánh nặng, là quả bom sẵn sàng nổ trong cuộc sống đang hạnh phúc của cậu ấy.
Những ngày đó, Kim Chung Nhân vô cùng chán chường, dường như mọi sức lực trên người đều bị rút cạn, đến linh hồn cũng không rõ bay đi đâu mất.
Chẳng lẽ Lộc Hàm quên rồi? Quên đi những ngày tháng hai người tâm đầu ý hợp ở bên nhau?
Kim Chung Nhân đã từng suy đoán, có phải Lộc Hàm có khó khăn gì nên phải nói dối mình hay không? Coi như có là như thế, Lộc Hàm cũng tuyệt đối sẽ không xuất hiện làm phiền cậu.
Cho nên, Kim Chung Nhân phải càng mạnh mẽ hơn.
Ném đi những chật vật giày xéo tâm trạng mình, cậu đáp ứng tiếp nhận cổ phần của công ty ở NewYork, đã đến lúc dồn sức cho việc quan trọng. Nhưng mà nghĩ thế nào cũng không ngờ được, lại có thể gặp được Lộc Hàm, hơn nữa còn bị thực tế trực tiếp đánh vỡ những lời nói dối mà cậu tự nghĩ ra để an ủi mình.
Ngô Thế Huân nhìn thấy Lộc Hàm đang ngây người ra, thuận theo phương hướng đôi mắt của cậu đang ngẩn ra mà nhìn qua, sau đó ánh mắt của anh cũng ngưng ở hướng kia không dời đi nữa.