Cú Nửa Đêm

chương 105

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương : Vào bảng

Thời gian đã không còn sớm nữa, vả lại cũng đã sắp xếp ổn thỏa cho em trai mình và các đồng đội rồi, Trì Trác Lâm cũng không định ngồi lại chuyện phiếm thêm, anh chỉ dặn dò Trì Ánh Tuyết vài câu đơn giản rồi nói lời tạm biệt các bạn trẻ.

Từ Vọng tiễn anh ta ra cửa.

Hành lang rất yên tĩnh, hai người bước đi trên mặt thảm êm ái, gần như không nghe thấy tiếng bước chân.

Những lời khách sáo như cảm ơn và không có gì thì đều đã nói hết từ trong phòng rồi, lúc này một bên là đội trưởng, một đằng là anh trai, chủ đề câu chuyện hiển nhiên chỉ còn lại một mà thôi.

Trì Trác Lâm mở lời trước, qua bữa cơm tối, anh ta đã biết rằng Từ Vọng là đội trưởng, hiện giờ trực tiếp gọi cậu bằng danh xưng này: "Đội trưởng Từ, em trai tôi trước giờ vẫn là đứa nhiều rắc rối, cùng nhau đi du lịch, phải phiền cậu để ý nhiều hơn."

Thực ra Trì Trác Lâm không nói thì Từ Vọng cũng hiểu ý anh ta rồi, vừa bao ăn vừa bao ở, nếu không phải là vì cậu em trai thì chẳng nhẽ là bởi trúng tiếng sét ái tình với đoàn du lịch thần bí của bọn họ hay gì.

Thế nên ăn cũng ăn rồi, ở cũng ở rồi, thân là đội trưởng, cậu phải làm sao cho anh trai nhà người ta cảm thấy yên tâm: "Mọi người cùng chung sống và vui chơi với nhau cả thôi, kể ra thì cậu ấy còn nâng cao mặt bằng chung về nhan sắc và kinh tế của toàn đội tụi tôi nữa kìa."

Một câu nâng cả hai anh em lên, ngầm bày tỏ đã nhận mối ân tình tiếp đãi lần này.

Trì Trác Lâm đương nhiên hiểu ý cậu, ẩn trong giọng nói pha lẫn nét cười đã xen thêm đôi phần an lòng: "Vốn là hồi tối lúc ăn cơm tôi còn thấy hơi lo lo, giờ thấy đội trưởng Từ đáng tin cậy thế này, tôi yên lòng hẳn rồi."

"..." Từ Vọng quyết định lát về phải hỏi lại Tiền Ngải xem trong bữa tối gã ta đã làm gì mà khiến cho anh trai nhà người ta thiếu hụt cảm giác an toàn đến thế.

Vừa đi vừa nói, hai người đã bước đến trước cửa thang máy.

Thang máy đang đi xuống, muốn nó quay trở lại tầng cao nhất thì còn phải đợi thêm một lúc.

Nhưng Từ Vọng không đợi được nữa rồi.

Tất nhiên là cậu không đợi thang máy, mà đang đợi tín hiệu của Trì Trác Lâm. Suốt dọc đường, cậu đều đang chờ đợi tín hiệu ấy, một câu nói, một từ khóa, hoặc thậm chí chỉ là một ánh mắt thôi cũng được, chỉ cần cho cậu thu được thông tin "chúng ta có thể bàn về vấn đề thực sự của Trì Ánh Tuyết rồi", vậy là đủ.

Nhưng không.

Trì Trác Lâm như một cao thủ thâm tàng bất lộ, trước khi đối thủ xuất chiêu, anh ta sẽ không mảy may động đậy.

Song nghĩ đi nghĩ lại, Từ Vọng cũng có thể hiểu được nguyên do, dù sao thì Trì Trác Lâm cũng không rõ chuyện bọn họ biết được bao nhiêu về chứng đa nhân cách của Trì Ánh Tuyết.

Thang máy đã bắt đầu đi lên rồi.

Từ Vọng không tiếp tục bị động chờ đợi nữa, cậu cân nhắc một chút rồi mở lời: "Không biết Tiểu Tuyết có nói với anh bao giờ chưa, thực ra tụi tôi chưa đi du lịch với nhau được bao lâu, trước đó cậu ấy chơi với các đoàn du lịch khác."

Nét mặt Trì Trác Lâm không có quá nhiều biến đổi: "Ban nãy ăn cơm tôi có nghe kể rồi."

Từ Vọng gật gù, nói tiếp: "Bọn tôi chơi cũng khá hợp với Tiểu Tuyết, có điều..."

Cậu hơi ngập ngừng như muốn nói lại thôi, nhìn sang Trì Trác Lâm.

Trì Trác Lâm hơi quay qua phía cậu, cuối cùng cũng chạm mắt với Từ Vọng, tỏ ý "cậu nói tiếp đi, tôi đang nghe".

"Có điều... Hình như đôi lúc tính cách cậu ấy khá mâu thuẫn." Từ Vọng mỉm cười, tựa như một người thầy giáo đang trao đổi với phụ huynh học sinh về tình hình của con trẻ, chữ nào cũng truyền tải ý tứ, song mỗi chữ đều giữ chừng mực nhất định, "Chúng tôi cũng không biết đâu mới thực sự là cậu ấy."

Trì Trác Lâm không biết rõ lượng tin tức mà bọn họ nắm được, tương tự như vậy, Từ Vọng cũng không thể chắc chắn hoàn toàn rằng Trì Trác Lâm nhất định có biết chuyện Trì Ánh Tuyết đa nhân cách, bởi thế, việc đưa ra thông tin vẫn phải thông qua khâu xử lý kĩ thuật.

Thang máy lên đến tầng cao nhất, cánh cửa mở ra sau tiếng chuông báo.

Trì Trác Lâm không di chuyển.

Anh ta vẫn nhìn Từ Vọng, chỉ đổi từ "cái nhìn lặng lẽ" khi trước sang thành năm chữ rõ ràng dõng dạc: "Đây là em trai tôi."

Từ Vọng nói: "Thế người kia?"

Đáy mắt Trì Trác Lâm sượt qua một tia lạnh không dễ phát hiện: "Diêm Vương."

Cánh cửa thang máy khép lại, thang lại đi xuống tầng.

Hệt như trong dự đoán của Từ Vọng, một khi đôi bên đã ngầm hiểu, việc trao đổi sẽ mau chóng đạt được hiệu quả cao.

Cậu chỉ không ngờ tới một điều, ấy là khi Trì Trác Lâm nhắc đến Diêm Vương, giọng nói của anh ta gần như không có lấy một chút tình cảm nào.

Như thể nhìn thấu được suy nghĩ của Từ Vọng, Trì Trác Lâm không hề kiêng kị mà thẳng thắn bày tỏ: "Có thể đối với các cậu thì người ở cùng mình là ai cũng vậy thôi, nhưng đối với tôi, cậu ta là một người ngoài đến chiếm thân thể của em trai tôi."

Từ Vọng không biết phải nói gì, chỉ có thể giữ im lặng.

Nếu xét cho đúng ra thì đây là chuyện tranh chấp nội bộ của người nhà họ Trì, phải nói là thanh quan khó đoạn chuyện nhà().

(thanh quan khó đoạn chuyện nhà: quan có thanh liêm công bằng công chính đến đâu thì cũng khó lòng phân xử chuyện nội bộ gia đình người khác, ý chỉ những chuyện trong nhà thì người ngoài không tiện xen vào.)

"Nếu đã nói đến vậy rồi, tôi có chuyện này chắc phải phiền đến cậu." Trì Trác Lâm thôi không bộc lộ vẻ sắc lạnh, quay về với phong cách khách sáo.

Từ Vọng lẳng lặng nhìn anh ta, rửa tai lắng nghe.

Trì Trác Lâm nghiêm túc mà rằng: "Nếu như Diêm Vương xuất hiện liên tục trong khoảng thời gian dài hơn một tháng, hãy liên hệ với tôi," ngừng lại một chút, anh lại bổ sung thêm, "Cậu em họ Tiền có số điện thoại của tôi."

Từ Vọng đã chẳng còn hơi sức đâu mà nghĩ ngợi xem tại làm sao đồng đội nhà mình lại trở thành "cậu em" của tổng giám đốc Trì nữa rồi, bây giờ đầu óc cậu chỉ xoay quanh một việc, nếu tình huống đó xảy ra thật, Trì Trác Lâm sẽ làm gì sau khi biết được thông tin.

"Cậu mà còn không về nữa thì tôi e rằng cậu em kia sắp hết chịu nổi phải chạy ra xem có vấn đề gì đến nơi rồi đó." Trì Trác Lâm nói đùa, lại ấn nút gọi thang máy lần nữa.

Bầu không khí đông cứng trước đó đã bị quét sạch bay sạch biến.

Chủ đề câu chuyện đã được kết thúc như thế.

Cửa thang máy mở ra một lần nữa, Trì Trác Lâm chậm rãi bước vào, quay người lại, khẽ gật đầu với Từ Vọng.

Từ Vọng nở nụ cười với anh, nhưng mãi cho đến khi cánh cửa đã khép lại, thang máy bắt đầu đi xuống, cậu vẫn không chắc rằng vừa rồi mình có cười được thật không.

Cậu chỉ muốn xác nhận lại thân phận của hai Trì Ánh Tuyết mà thôi, sao bỗng dưng lại có cảm giác nặng nề như bước vào hố sâu thế này...

Quay về trước cửa phòng Tổng thống, Từ Vọng lắc đầu thật mạnh, lại đeo lên mặt đúng nụ cười tràn trề sức sống của người đội trưởng, xong xuôi đâu đấy mới giơ tay gõ cửa.

Vừa gõ được một tiếng, cửa đã bật mở với tốc độ ánh sáng.

Bên trong cánh cửa là Ngô Sênh đang chuẩn bị đi ra xem sao: "Sao mà lâu thế?"

Từ Vọng vừa thở dài vừa bước vào cửa: "Bàn luận về đời người."

Hai hàng lông mày của Ngô Sênh xô chặt lại thành địa hình karst(): "Cái đó hình như nên bàn luận với tôi mới phải?"

(địa hình karst là hiện tượng phong hóa đặc trưng của những miền núi đá vôi bị nước chảy xói mòn.)

Trong lòng Từ Vọng đang có tâm sự, ban đầu còn thấy khá ngột ngạt, thế mà quân sư nhà ta đã xáo trộn cho bầu không khí nọ bay biến sạch bách, cậu dở khóc dở cười: "Được, về sau tôi sẽ chỉ qua loa đối phó với bọn họ thôi."

"Thế cũng đỡ việc, chuyện quan hệ xã giao cứ để cho Tiền Ngải là được." Ngô Sênh giơ tay chỉ vào Tiền Ngải đứng cách đó không xa, "Cậu ta tham dự bữa cơm tối nay một cách thành công tốt đẹp, giờ đã thiết lập cơ chế giao lưu dài kì với Trì Trác Lâm luôn rồi."

Từ Vọng thuận theo hướng anh chỉ mà nhìn sang, chỉ thấy Tiền Ngải đang ngồi trên sofa, một tay cầm danh thiếp, một tay nắm điện thoại, hết nhìn sang lên trái rồi lại ngó sang bên phải, bận bịu bù đầu bù cổ.

"Cậu ấy làm gì thế?" Từ Vọng lấy làm khó hiểu.

Ngô Sênh nói: "Đi tra về công ty của Trì Trác Lâm đấy, coi coi quy mô cụ thể ra sao."

Từ Vọng bối rối: "Hỏi thẳng Tiểu Tuyết không nhanh hơn à?"

Ngô Sênh lắc đầu: "Cậu ấy bảo làm thế thô quá, như thế mình lại giống kiểu người mê tiền lắm ấy."

Từ Vọng nói: "Có thể bỏ thẳng chữ "giống" đi được rồi đấy."

Tiền Ngải hậm hực ngước mắt nhìn: "Bảo bao nhiêu lần rồi, muốn bàn tán về người khác thì phải nói sau lưng, đấy là phép tắc xã giao cơ bản."

Từ Vọng vui vẻ đảo mắt nhìn quanh, trông thấy Trì Ánh Tuyết đang ngắm cảnh ngoài ban công, song lại không thấy bạn trẻ còn lại đâu, cậu bèn hỏi: "Tiểu Huống đâu?"

Tiền Ngải hất cằm về hướng phòng trà nước: "Đang đun nước pha trà."

Tất bật cả buổi tối, Từ Vọng cũng cảm thấy hơi mệt, cậu mới ngồi xuống sofa chưa được bao lâu, mí mắt đã bắt đầu đánh nhau rồi.

May có Huống Kim Hâm kịp thời bê trà thơm lên.

Bốn bạn trẻ mỗi người bưng một chén, Từ Vọng kêu Trì Ánh Tuyết qua uống cùng mọi người. Ban đầu Trì Ánh Tuyết không thèm để ý, nhưng cuối cùng vẫn không trụ được với tiếng gọi ời ời của đội trưởng, gọi đến nỗi hắn ta muốn ngắm sao thôi mà sao trăng gì cũng đều biến thành gương mặt của Từ Vọng.

Bó tay, hắn ta đành rời khỏi ban công, xoay người trở vào phòng.

May mà trà đủ thơm, hương trà dần dà làm dịu bớt chút bất mãn của hắn.

Nhưng chỉ mới uống được hai ngụm, hắn ta đã nghe Từ Vọng bảo: "Hình như tụi tôi vẫn chưa chính thức chào đón cậu gia nhập đội."

"..." Trì Ánh Tuyết không nói gì, bỗng nhiên hiểu ra, đây là tiệc trà kiểu Hồng Môn yến().

(Hồng Môn yến: là một sự kiện lịch sử diễn ra vào năm TCN tại Hồng Môn bên ngoài Hàm Dương, thủ đô của Triều đại nhà Tần, thường được sử dụng theo nghĩa bóng để chỉ một cái bẫy hay một tình huống vui vẻ nhưng trong thực tế lại nguy hiểm.)

Từ Vọng không vòng vo tam quốc: "Trước đó toàn là Diêm Vương tham dự với bọn tôi."

Đây vừa là lời giải thích với Trì Ánh Tuyết, cũng là lời giải đáp rõ ràng cho ba bạn trẻ còn lại.

Quả nhiên, Tiền Ngải, Ngô Sênh, và cả Huống Kim Hâm, tất cả đều ngây người.

Cho dù bọn họ có phỏng đoán bao nhiêu đi chăng nữa thì đó cũng chỉ là phỏng đoán, họ chưa bao giờ gọi tên rõ ràng cho thân phận của hai người như Từ Vọng đang làm.

Trì Ánh Tuyết khẽ nhướn mày, chờ diễn biến tiếp theo.

Từ Vọng nhìn hắn ta chăm chú: "Bất kể lúc trước đã xảy ra chuyện gì, bắt đầu từ bây giờ, chúng ta là một đội," Cậu giơ tách trà lại gần, nhẹ nhàng cụng ly với đối phương, "Lấy trà thay rượu, uống cạn chén này là trở thành đồng đội."

Trì Ánh Tuyết ngồi ngây ra đó, hắn cứ tưởng đâu uống cạn chén trà là phải bắt đầu đại hội phê phán chứ, dù sao thì cuộc chiến ở công viên giải trí quả thực không phải là kí ức đẹp đẽ gì cho cam. Thế mà cuối cùng lại cho qua dễ dàng vậy thôi ư?

Không muốn cho qua, quân sư Ngô cho hắn ta toại nguyện: "Trận ở công viên giải trí cậu bắn một mũi tên vào cánh tay cậu ấy, riêng chuyện này thì tôi vẫn giữ quyền truy tố."

"Cậu đã dùng Don"t lie to me với tôi." Trì Ánh Tuyết ngờ rằng vị này đã quên rồi.

Ngô Sênh lắc đầu: "Thương tổn không cân xứng, ít ra thì cậu cũng phải nợ tôi nửa mũi tên."

Trì Ánh Tuyết: "..."

Từ Vọng đỡ trán, hoàn toàn không muốn tham gia vào cuộc thảo luận.

Tiền Ngải xuýt xoa cảm thán, vụ này mà cũng có công thức tính toán?!

Huống Kim Hâm nhìn vẻ ngơ ngác trên gương mặt Trì Ánh Tuyết, bỗng chốc cảm thấy rất vui vẻ, mau chóng cúi đầu uống một ngụm trà.

Nghi thức "chào đón người mới" mở đầu một cách đơn giản, kết thúc theo cách trên cả đơn giản. Thông qua vài câu trò chuyện, Từ Vọng có thể phán đoán được rằng Trì Ánh Tuyết nắm bắt được phần lớn những chi tiết diễn ra khi Diêm Vương chung sống với bọn họ, hay nói cách khác, lúc họ ở chung với Diêm Vương, theo một ý nghĩa nào đó, Trì Ánh Tuyết cũng có mặt, điều đó đỡ được cho họ nhiều màn giải thích thuyết minh.

Thậm chí đến cả hệ thống chiến thuật của đội cũng không cần phải điều chỉnh lại từ đầu, bởi tuy là Trì Ánh Tuyết và Diêm Vương có nhiều điểm khác biệt, song thái độ của họ khi đối mặt với chiến thuật của đội lại vô cùng ăn ý -- Đừng kêu tôi đánh phối hợp, nhiệm vụ càng đơn lẻ càng tốt.

Chỉ khác ở chỗ Diêm Vương là: Tôi đánh sướng phần tôi, không để ý được lắm điều như thế.

Trì Ánh Tuyết là: Xùy, phối hợp cái gì cơ, phiền thật đấy.

Tuy Từ Vọng nhận thấy vẫn có cơ hội để thương lượng với Trì Ánh Tuyết về chuyện đánh phối hợp, nhưng cậu lại nghĩ rằng cứ để hắn ta đi theo phong cách của chính mình như thế sẽ đem lại hiệu quả tốt hơn, mà lỡ như giữa chừng có bị hoán đổi nhân cách thì cũng không gây ảnh hưởng đến việc triển khai chiến thuật.

Nghĩ ngợi một hồi, cậu lại khó tránh khỏi việc nghĩ đến Diêm Vương.

Hắn ta khác với Trì Ánh Tuyết, hắn không thể nhớ được những chuyện đã xảy ra trong lúc mình rời đi, đợi đến lần tiếp theo quay trở lại, việc bổ túc "diễn biến tập trước" cũng chỉ là thứ yếu, điều khiến Từ Vọng lo lắng hơn cả là tâm thế của hắn ta.

"Khát vọng được công nhận" là điều gần như không hề có trên người Trì Ánh Tuyết, song đó lại là nét đặc trưng ăn sâu bám rễ trong tính cách của Diêm Vương. Hiện giờ bọn họ đã đón nhận Trì Ánh Tuyết, cũng đã đón nhận Diêm Vương, cũng đã biết rõ câu chuyện về "nhân cách chính và nhân cách phụ" của hắn là một lời nói dối. Đây chắc chắn không phải là cục diện mà Diêm Vương muốn thấy.

Hắn ta sẽ đối mặt với họ ra sao đây?

Là một người đội trưởng, cậu sẽ phải giữ vững trạng thái tâm lí của đồng đội như thế nào đây?

Từ Vọng tựa lưng vào sofa, nhìn ra sắc trời ngoài cửa sổ, thở dài một cách nặng nề.

Đội người ta đều là năm thành viên, bọn họ lại được hẳn sáu người, quả nhiên là kiếm được bao nhiêu lời thì sẽ phải trả đúng cái giá tương đương... Mệt lòng quá!

Còn nửa tiếng nữa là đến đúng giờ.

Trà đã nguội lạnh, cuộc trò chuyện câu được câu mất trên "hội bàn trà" đã hạ màn một cách hết sức tự nhiên giữa những cái ngáp liên miên.

Nửa sau câu chuyện chủ yếu đều bàn về những cửa ải tiếp theo và những tấm huy chương đang đợi để thu thập, Trì Ánh Tuyết còn cung cấp được kha khá thông tin về /.

Các bạn trẻ chia ra kiếm chỗ nằm, tranh thủ ngủ bù nốt nửa tiếng cuối. Tiền Ngải lười về phòng ngủ bèn chiếm luôn băng ghế sofa dài, Ngô Sênh và Từ Vọng vào trong phòng ngủ chính, Trì Ánh Tuyết đứng dậy định đi sang phòng ngủ phụ, trông thấy Huống Kim Hâm thu dọn bàn trà, bê khay trà vào phòng trà nước, hắn ta chăm chú ngắm nhìn bóng lưng ấy một hồi rồi cũng tò tò theo sau.

Huống Kim Hâm vừa đặt khay trà xuống, xoay người lại thì đã thấy Trì Ánh Tuyết đứng ngay ở cửa phòng trà nước.

"Sao thế?" Đặc biệt tìm tới đây, phản xạ đầu tiên của Huống Kim Hâm là cho rằng hắn ta có chuyện gì quan trọng.

Thế nhưng Trì Ánh Tuyết lại lên tiếng thanh minh: "Người lừa cậu là cậu ta."

Huống Kim Hâm dở khóc dở cười, đã qua đến cả tiếng đồng hồ rồi lại còn nhấn mạnh thêm lần nữa, kể cũng nghiêm túc thật chứ: "Đội trưởng đã bảo anh là Trì Ánh Tuyết rồi, tôi biết mà."

Trì Ánh Tuyết nghiêng đầu, trong mắt không có xúc cảm gì mãnh liệt, chỉ có nỗi hồ nghi rất đơn thuần: "Cậu không giận à?"

"Anh thì sao?" Huống Kim Hâm không trả lời mà hỏi ngược lại, "Anh ấy nói anh ấy mới là Trì Ánh Tuyết, anh không tức giận à?"

Trì Ánh Tuyết ngẩn ra, như thể đây là lần dầu hắn ta nghĩ tới vấn đề này, hắn chớp mắt mấy cái, lắng lại để cảm nhận tâm trạng của bản thân...

"Cũng tạm," Hắn ta nói với vẻ bình thản, "Chắc tại quen rồi."

"Tôi cũng vầy vậy thôi," Huống Kim Hâm trả lời rất chân thành, "Lừa gạt người khác là sai, nhưng tôi cũng khá hiểu vì sao anh ấy lại phải nói dối."

Trì Ánh Tuyết mỉm cười, mày mắt khoan khoái chợt có một khắc trong veo như ánh trăng: "Cậu ta muốn thay thế vào chỗ tôi."

Huống Kim Hâm không phủ nhận, nhưng vẫn đổi cách nói khác: "Anh ấy sợ mình biến mất."

Một người nhìn thấy cách thức.

Một người nhìn thấy nguyên nhân.

Trì Ánh Tuyết im lặng, nhìn vào Huống Kim Hâm, hắn ta nhìn mãi hồi lâu, cuối cùng mới đưa tay miết nhẹ lên bờ môi người đối diện: "Cho tôi hôn cậu cái nữa có được không?"

Lời nói thì như đang thương lượng, nhưng còn chưa dứt câu, người hắn đã xáp lại gần.

Song giữa chừng đã bị người ta cắn vào ngón tay.

Huống Kim Hâm cắn phập một cái, không nhẹ nhàng gì cho cam, chí ít thì cũng đủ để lại một dấu răng trên da.

Trì Ánh Tuyết lập tức chau mày, cơ thể vốn đang xáp lại gần cũng khựng lại.

Huống Kim Hâm buông lỏng hàm răng.

Trì Ánh Tuyết không chút lưu luyến, quyết đoán thu tay lại.

"Quả nhiên là anh rất sợ đau," Huống Kim Hâm nhìn hắn ta, "Lời Diêm Vương nói cũng không hoàn toàn là giả."

Trì Ánh Tuyết ngơ ngẩn trong giây lát, tựa như cuối cùng cũng hiểu ra, cười khẽ thành tiếng: "Nhớ cậu ta rồi?"

Giọng điệu hơi cao hơn bình thường, rõ ràng mang ý cười, vậy mà lại xen lẫn chút lạnh lùng xa cách.

"Không phải ngại thừa nhận đâu," Hắn ta lùi lại nửa bước, ung dung thong thả tựa người vào khung cửa, "Tất cả những đội tôi từng tham gia đều thích cậu ta hơn."

"Anh có thích ăn đồ ngọt không?" Huống Kim Hâm đột nhiên hỏi.

Trong lòng Trì Ánh Tuyết lóe lên một kí ức không mấy tốt đẹp: "Ngôi nhà kẹo ngọt của các cậu á? Thôi đừng thì hơn."

Huống Kim Hâm định bảo không phải cái đó, nhưng nghe đến đây vẫn thấy đầy hứng thú, thẳng thắn thừa nhận: "Công cụ phòng thủ đó là của tôi."

Trì Ánh Tuyết cuối cùng cũng tìm được trùm lừa đảo, thật lòng đưa ra đánh giá chất lượng kém cho sản phẩm: "Ăn chẳng ngon tí nào, không bằng được một phần vạn vạn so với cái bề ngoài của nó."

Hai chữ "vạn", Huống Kim Hâm biết hắn ta đã chịu tổn thương thực sự.

Nhưng một người có thể nếm thử ngôi nhà kẹo ngọt mà bảo không thích ăn ngọt, hắn không tin.

Thích là được rồi.

"Diêm Vương từng dùng , anh còn nhớ không?" Huống Kim Hâm hỏi.

"Ừ." Trì Ánh Tuyết trả lời một cách rất hời hợt, thực ra hắn ta đâu chỉ có ấn tượng thôi đâu, lúc ấy nhìn cảnh công cụ bắt đầu có hiệu lực, bánh kem rơi đầy trời, cứ nện lộp bộp xuống mặt đất, hắn ta đã thấy ruột đau như cắt rồi ấy chứ.

"Công cụ tôi được thưởng lúc nộp bài ở / là cái này đấy," Huống Kim Hâm nở nụ cười tươi rói, "Tối nay tôi mời nhé, ngọt đến buồn người luôn."

Trì Ánh Tuyết ngây ra, thế rồi trong mắt dần dần cháy lên một ngọn lửa, nếu nhìn kĩ, thì ấy là dáng hình của bánh donut.

Cảm giác nhói lòng của Huống Kim Hâm cuối cùng cũng tan biến.

Người này hợp làm tay cung thần sầu trên cột buồm, hợp để ung dung ngồi quan sát cuộc chiến trên vòng quay ngựa gỗ, hợp để ăn vụng kẹo ngọt giữa lúc thế trận đang căng thẳng, chỉ không hợp với việc tỏ ra yếu đuối. Dù chỉ vô thức bộc lộ đôi chút rằng "tôi biết tôi không được mọi người yêu thích như Diêm Vương" thôi, cũng khiến người ta muốn xoa đầu hắn ta, cho hắn thêm một miếng bánh nữa.

...

Giờ Bắc Kinh, ::

Tiếng chuông thông báo cùng lúc vang lên ở khắp mọi cửa ải, mọi khu biển vô tận trong "Cú".

: [Bảng tổng thành tích] Phần thưởng tuần này đã phát.

: [Bảng tổng thành tích] đã mở, xin hãy mau chóng kiểm tra.

[Bảng tổng thành tích]

TOP – Phạm Bội Dương, Đằng Tử Yến, Vạn Phong Mang, Trương Tiềm, Trịnh Lạc Trúc (/)

TOP – Phương Cẩm, Phí Phàm, Lý Đăng, Thiệu Cánh Nghi, Ấn Hằng Gia (/)

TOP – Phó Văn Khoảnh, Hạ Lan Sơn, Tần Nhuệ, Võ Ngạn Siêu, Triệu Mộc Thần (/)

TOP – Quách Phong, Hà Phóng, La Nhất Bắc, Nhậm Tư Minh, Vệ Viễn (/)

TOP – Trì Ánh Tuyết, Huống Kim Hâm, Tiền Ngải, Ngô Sênh, Từ Vọng (/)

...

/ Cánh đồng tuyết.

"Đội trưởng, chúng ta lọt vào bảng xếp hạng rồi!" Huống Kim Hâm bấm vào thông báo nhanh nhất, mừng rỡ lên tiếng.

Từ Vọng vốn đã giữ tâm thế "chắc trên bảng xếp hạng lại là những gương mặt thân quen đó", tác phong thong thả không vội vàng, nghe vậy thì bỗng có tinh thần hẳn lên, lập tức tăng tốc độ lên gấp lần, mở bảng thành tích trước rồi mới xem phần thưởng, bao nhiêu mệt mỏi tan biến hết!

Tuy những gương mặt quen vẫn chiếm phần nhiều trên bảng thành tích, nhưng, bọn họ đã chiếm được vị trí cuối cùng trên bảng với thành tích không quá nổi bật ở /!

Mục hộp bút đã hiện thêm một số "" đỏ

chót, hiển nhiên, công cụ phần thưởng đã về làng.

Từ Vọng vừa toan mở ra xem mình nhận được ba công cụ gì thì năm hòm báu vật đã bất chợt rơi "bịch bịch bịch bịch bịch" xuống trước mặt mọi người!

Trừ công cụ thưởng ra, còn có hòm báu nữa à?

Mắt Tiền Ngải sáng rực lên ngay tắp lự, hòm báu vật này nom có vẻ nhuốm đầy hương vị biến chất của đồng tiền, đừng ai cản gã, hãy để gã biến chất trước đi!

Vài giây sau, Tiền Ngải mở hòm.

Tiếp sau đó, bốn người bạn cũng phân chia nốt những chiếc hòm còn lại trong bầu không khí hết sức hòa bình.

Thành quả như sau --

Từ Vọng: Hai vạn đồng.

Huống Kim Hâm: Hai vạn tám nghìn tám trăm mười tám đồng.

Trì Ánh Tuyết: Hai vạn đồng.

Ngô Sênh: Một vạn tám nghìn tám trăm mười tám đồng.

Tiền Ngải: Tám nghìn tám trăm mười tám đồng +

...

Mê cung Ánh Trăng /.

Tô Minh Triển chìa tay về phía Nhạc Suất, chỉ vào hạng năm trên bảng tổng thành tích mà hỏi: "Đội trưởng, anh xem mấy cái tên này xem, có thấy vừa lạ vừa quen không?"

"Đương nhiên là quen rồi," Nhạc Suất ngơ ngác nhìn đồng đội nhà mình, "Sao lại lạ?"

Tô Minh Triển rầu rầu thở dài: "Chúng ta đã từng lướt qua nhau, nhưng giờ đây, khoảng cách đã mỗi lúc một xa, em nghĩ có lẽ đôi bên đều nên phai nhòa kì ức rồi."

Nhạc Suất: "..."

Uý Thiên Hàng: "Tụt sau nhiều thế này, đội trưởng, anh có nên tự kiểm điểm lại chút không?"

Nhạc Suất: "Người đã trêu ghẹo NPC không có quyền lên tiếng!"

Uý Thiên Hàng: "Em chỉ khen cô ấy có một câu xinh thế thôi, ai mà ngờ cổ lại bùng nổ đâu!"

Đào A Nam: "Ngợi khen với trêu ghẹo nó khác nhau ở cái mặt mình là chính."

Uý Thiên Hàng: "..."

...

/.

"Sếp, có đội mới lọt vào bảng tổng thành tích." Trịnh Lạc Trúc giơ bảng thành tích cho Phạm Bội Dương xem trong niềm vui thú sẻ chia tin ngoài lề. Làm sếp mà, những chuyện như thế này tất nhiên sẽ không phải tự xắn tay áo lên coi rồi.

Nhưng đã hầu đến tận mặt rồi, Phạm Bội Dương cũng chẳng liếc lấy một cái, chỉ nhìn sang Trịnh Lạc Trúc mà hỏi: "Chuẩn bị đến đâu rồi?"

Trịnh Lạc Trúc thu tay lại, nghiêm túc trả lời: "Yên tâm, đã chuẩn bị xong cả rồi, lần này chắc chắn có thể nộp bài ở /."

Phạm Bội Dương bình thản đáp: "Thất bại thêm lần nữa, tôi sẽ đổi người. Toàn bộ."

Giọng điệu nhẹ tênh, song ánh mắt lại nặng nề.

Trịnh Lạc Trúc nghiêm chỉnh hẳn lên: "Vâng, đã rõ."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio