Chương : Phân công
Giải đáp thắc mắc đến từ "người từng trải" khiến tiểu đội "Tiền tài danh vọng()" vẫn luôn hoang mang mơ hồ mà chạy theo tiết tấu của "Cú" lần đầu tiên vào đúng phách. Giống như con thuyền đang lạc trong sương mù, đột nhiên sương dần tan bớt, không chỉ quay đầu nhìn được đường đã đi qua, còn có thể xa xa trông thấy hòn đảo sắp đến.
(ở đây tác giả chơi chữ, nguyên văn là 声望金钱, phiên âm là sheng wang jin qian, đồng âm với tên của bốn người ghép lại Sênh Vọng Kim Tiền 笙望金钱 cũng đọc là sheng wang jin qian.)
Đúng rồi, còn hòn đảo sắp đến nữa!
Từ Vọng vỗ trán một cái: "Suýt thì quên!" Cậu lại xáp tới gần vòng tròn tím, hỏi Chân Dài, "Cửa thứ ba rốt cuộc là gì?"
Không ngờ Chân Dài lại lắc đầu, không nhanh cũng chẳng chậm cất tiếng: "Bây giờ chưa thể nói cho các cậu."
"Bây giờ không thể?" Từ Vọng nhướng mày, "Thế lúc nào mới được?"
"Lúc sắp tới năm giờ." Chân Dài lý lẽ rành mạch mà rằng, "Theo như hiệp ước, chúng tôi cung cấp tình báo, các cậu không được tiễn chúng tôi về nhà sớm, bây giờ tôi đã cung cấp thông tin rồi, nhưng các cậu có thật là sẽ không đưa chúng tôi về trước không, ai cũng không thể nói trước được. Quyền chủ động nằm trong tay các cậu, đương nhiên chúng tôi cũng phải giữ lại chút tình báo làm tiền đặt cọc đề phòng các cậu lật lọng chứ."
Hắn ta cười đầy thân thiện, lại lộ ra vẻ ranh mãnh "Đến đây, mọi người cùng nhau phát tài nào".
Sự xảo quyệt của Gầy Còm là viết rõ trên mặt, còn của Chân Dài lại là giấu trong sự "bình tĩnh", Từ Vọng cực kỳ nghi ngờ vị này trong đời thực chính là một tên gian thương tầm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi().
(nguyên văn là 扮猪吃老虎, nghĩa là giả làm heo mà ăn thịt hổ, nghĩa cũng tương tự như tầm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi.)
"Anh Từ, anh Ngô, em về rồi." Trong "hang thỏ" phát ra tiếng động của Huống Kim Hâm.
Vừa dứt lời, hắn đã thoăn thoắt leo lên rồi, nhanh nhẹn hệt như chuột chũi vậy.
Chỉ thấy một mình hắn, Ngô Sênh phiền muộn hỏi: "Lão Tiền đâu?"
Huống Kim Hâm vô thức liếc nhìn bốn người trong vòng tròn tím một cái, trước mặt đối thủ, phải giữ gìn hình tượng, có một số từ ngữ nhất định phải trau chuốt: "À, ừm, vẫn còn đang đàm đạo nhân sinh với cơ trưởng kìa!"
Trong buồng lái.
Tiền Ngải đứng sau ghế cơ trưởng và cơ phó, quan sát đường bay từ xa cứ như thể lãnh đạo đi thị sát vậy, thỉnh thoảng lại vỗ vỗ vai hai người: "Ê ê, lệch rồi, bên này bên này, trông thấy đám mây mà anh còn cứ đâm vào đấy --"
Cơ phó muốn quay đầu, khổ nỗi cổ bị kẹt cứng, chỉ có thể nhìn thẳng phía trước mà ai oán than thở: "Làm phiền anh mở to mắt nhìn xem, tay tôi còn chưa chạm vào có được không hả, bây giờ đều là lái tự động rồi..."
Cơ trưởng cũng bị hạn chế hành động, cũng dõi mắt về phía trước, cũng héo hon cả cõi lòng: "Vị tiên sinh này, chúng tôi đã phát loa thông báo theo lời anh nói rồi, có thể mời anh rời khỏi buồng lái được không, không vì gì khác, ít nhất cũng để chúng tôi chuyên tâm điều khiển, bảo đảm sự an toàn của chuyến bay chứ."
Một chọi hai, Tiền Ngải bị loạn hết cả lên, gãi gãi đầu lẩm bẩm: "Tôi có làm gì đâu, hơn nữa không phải đều là lái tự động sao..."
Cơ trưởng nói: "Nhưng anh cứ ở đằng sau làm chúng tôi cảm thấy rất chi là áp lực, con người trong tình huống chịu áp lực lớn rất dễ có hành động mất kiểm soát, ví như chuyển sang chế độ lái thủ công sau đó lệch khỏi đường bay tắt mất động cơ máy bay giảm tốc..."
Tiền Ngải càng nghe càng toát mồ hôi hột, vội vàng lên tiếng ngắt lời: "Không được uy hiếp tôi!"
Cơ phó cố nén cơn đau mạnh mẽ quay đầu: "Là anh đang uy hiếp chúng tôi!!!"
Sau đó, anh ta giữ nguyên tư thế mãnh liệt quay đầu nhìn Tiền Ngải đầy tức giận -- cổ kẹt cứng rồi, không xoay được nữa.
Không phải là đốt sống cổ của cơ phó có vấn đề gì, mà là trên cổ anh ta cùng cơ trưởng đều bị bạn học Tiền đeo thêm "xiềng xích nặng nề".
Đó là hai chữ Hán lập thể được tạo thành từ gỗ, kích cỡ tương tự như gông xiềng thời cổ đại, nhưng còn dày còn nặng hơn, một cái là chữ "Nam()", một cái là chữ "Hồi()", lần lượt tròng vào cổ hai người, lại giống như ổ khóa, kẹp chặt hai người đến nỗi quay đầu cũng tốn sức.
(, : chữ Nam 囡 và chữ Hồi 回.)
Quan trọng hơn là, hai "chữ" này có cảm ứng với Tiền Ngải, chỉ cần có người muốn tháo ra hay phá hoại chúng, Tiền Ngải đều cảm nhận được.
Có thể hét ra bất kì chữ Hán lập thể nào để dùng làm vũ khí -- đây chính là phần thưởng gã nhận được ở cửa thứ nhất, .
Đáng tiếc là đối với những chữ Hán lập thể được tạo ra, Tiền Ngải vẫn có "năng lực cảm ứng" và "năng lực xóa bỏ", nhưng "năng lực khống chế" lại chỉ tồn tại trong giây lát khi vừa tạo ra chúng, vì vậy gã có thể tùy thời cảm nhận được chúng có bị ai động vào hay phá hoại không, cũng có thể tùy thời làm cho những chữ Hán vướng chỗ này biến mất, nhưng nếu muốn điều khiển chúng từ xa, giả như biến thành kiếm sắc hay xiềng xích, thì chỉ có cơ hội trong giây lát khi chúng vừa xuất hiện mà thôi.
Có điều những thứ này đều là phần sau của câu chuyện rồi, lúc mới thử sử dụng công cụ này lần đầu, Tiền Ngải chỉ có một cảm giác -- mẹ nó ai mà lĩnh hội được công dụng kỳ dị khó lường thế này hả!!!
Để tránh cơ phó thật sự bị thương, Tiền Ngải còn nhanh chóng tiến lên "nhẹ nhàng" giúp đối phương xoay đầu lại.
Đến nước này, cơ phó vẫn không hài lòng như cũ: "Anh không thể hét chữ "Khẩu()" sao, cứ phải hét "Hồi""?
(chữ Khẩu: 口.)
Tiền Ngải gõ một cái không nặng chẳng nhẹ vào sau đầu anh ta: "Chứ Khẩu to thế, còn có thể coi là xiềng xích sao, đấy phải gọi là vòng cổ!"
Mặc dù công cụ kỳ dị khó lường, thế nhưng cơ trưởng và cơ phó lại không hề thắc mắc mà đã chấp nhận rồi, Tiền Ngải chỉ có thể lý giải rằng "Cùng một thế giới quan, cùng một đám thần kinh".
"Bắt đầu từ bây giờ, cho đến khi hạ cánh, đều là lái tự động, không cần phải động tay nữa hả?" Tiền Ngải bất chợt hỏi một câu xác nhận.
Cơ trưởng đáp: "Lúc hạ cánh phải đổi về lái thủ công. Mặc dù lái tự động cũng có thể hoàn thành hạ cánh mò(), nhưng dù sao hạ cánh cũng chịu ảnh hưởng từ rất nhiều yếu tố như dòng chảy khí quyển, hoàn cảnh, tình hình mặt đất, một lỗi tính toán nhỏ cũng có thể tạo thành sự cố lớn, vì vậy đổi về lái thủ công vẫn yên tâm hơn."
(hạ cánh mò: hạ cánh bằng thiết bị chỉ báo và lái tự động.)
Tiền Ngải không hiểu về lái máy bay, nhưng cơ trưởng đã nói thế thì gã tin.
Hít một hơi thật sâu, Tiền Ngải hét lớn mấy tiếng: " --"
Nếu như bắt buộc phải chọn ra ưu điểm lớn nhất của công cụ này, vậy chắc chắn là thời gian có hiệu lực. "Một lưới bắt gọn" và "Ngoài chín tầng mây" lúc trước đánh lén bọn họ, kể cả "Gió cuốn mây tan" mà Ngô Sênh dùng sau đó, đều là vũ khí dùng một lần, mặc dù uy lực lớn, nhưng dùng xong thì hết rồi. Thứ này của gã mặc dù lúc dùng có chút phiền phức, thậm chí cũng chẳng tiện lợi đến thế, lực sát thường càng phải xem tâm trạng thế nào, nhưng có một ưu điểm là -- gọi lúc nào có lúc đó.
Còn về việc công cụ này có thể dùng đến bao giờ, hiệu lực rốt cuộc là tính theo thời gian, tính theo cửa ải, hay tính theo số chữ? Lo làm quái gì. Không phải có câu thơ thế này sao, đời người đắc ý hãy vui tràn, việc gì phải lo nhiều đến thế()?
(nguyên văn là 人生得意须尽欢,何必想得那么宽, câu trên chế từ một câu trong bài "Thương tiến tửu" của Lý Bạch: 人生得意须尽欢,莫使金樽空对月, theo bản dịch của Hoàng Tạo, Tương Như là: Đời người đắc ý hãy vui tràn, chớ để bình vàng suông bóng nguyệt.)
Tiếng hét của Tiền Ngải vừa dứt, sáu chữ số Ả Rập "" lập thể làm bằng gỗ chớp mắt xuất hiện, cứ như thể trên trời đột nhiên trút xuống cơn mưa chữ số!
Tiền Ngải chăm chú nhìn "các số ", cố gắng liếc mắt đưa mày, truyền đạt suy nghĩ!
"Các số " rơi đến nửa đường đột nhiên dừng lại, lát sau "soạt" một cái tách nhau ra, lần lượt trói chặt cơ trưởng và cơ phó vào ghế ngồi, từ ngực tới eo, lại từ eo tới chân, mỗi người ba cái, chặt chẽ trói buộc, không thiên vị ai.
Xiềng xích get!
Mặc dù đồng hồ đếm ngược trên quả bom là bốn tiếng, theo lý mà nói, máy bay cũng phải bay đủ bốn tiếng mới đúng, nhưng nơi này là "Cú", quỷ mới biết liệu có khi nào lại chen ngang một cái "hạ cánh khẩn cấp" hay không, vậy nên cứ làm ổn thỏa chút cho chắc.
"Trước khi hạ cánh tôi lại đến mở khóa cho mấy anh ha. Còn nữa, tôi không phải người xấu, tôi thật sự là thanh niên nhiệt huyết vì nghĩa quên thân!" Tiền Ngải làm một câu tổng kết xanh rờn, cũng không thèm quan tâm phi hành đoàn người ta có hiểu hay không, dù sao bản thân gã thì thoải mái rồi, không chậm trễ thêm nữa, mở nắp tấm kính tròn bò về "hang thỏ", theo lối đi tối tăm rất nhanh đã bò về dưới khu trà nước ở đuôi máy bay.
"Ngô Sênh," Tiền Ngải đứng dưới cửa hang ngẩng đầu lên chỉ thấy một người liền nhỏ giọng gọi đồng đội, chờ Ngô Sênh cúi đầu xuống, lập tức hỏi đầy cảnh giác, "Bọn họ đâu?"
Ý thức nguy cơ của Tiền Ngải vĩnh viễn tỷ lệ thuận với thể hình cường tráng của gã.
"Phía trong cùng của khu trà nước, đã vào đấy nửa ngày rồi," Ngô Sênh trần thuật sự tình trước, lại đắp thêm suy đoán của bản thân, "Chắc là đang tính toán chiến thuật động trời gì đó, hoặc cũng có thể đang ăn vụng đồ ăn trên máy bay."
Tiền Ngải tiếp tục hỏi: "Có cần tôi lên đó không?"
"Cậu hỏi câu này rất là vô lý," Ngô Sênh ngồi xuống, giống như giáo viên chủ nhiệm tận tâm dạy bảo học sinh còn đang ngu ngơ, "Từ giờ đến lúc phát nổ còn ba tiếng, không tính chúng ta và bọn họ thì cả máy bay có hành khách và tiếp viên, hỏi một lượt từ đầu đến cuối, chỉ có thể trò chuyện . phút với mỗi người, nếu như chúng ta chia nhau ra đồng thời tiến hành thăm hỏi từng người, thời gian thăm hỏi mỗi hành khách sẽ theo số người chúng ta điều tra mà tăng lên gấp bội..."
"Không phải nói nữa tôi hiểu rồi!" Tiền Ngải ngắt lời đồng đội, leo lên nhanh như chớp, lần đầu tiên trong đời dùng đến tốc độ của gió.
Ngô Sênh thấy gã không chỉ vừa dạy đã hiểu, thể lực còn tốt, cảm thấy vô cùng được an ủi mà gật đầu.
Tiền Ngải cười với anh, sau đó thò đầu vào khu trà nước: "Từ Vọng, Tiểu Huống, hai người xong rồi thì mau ra, thời gian không còn nhiều đâu!"
Quan trọng hơn là, tôi nhớ mấy cậu... TAT
Có lẽ là tiếng gọi nơi đáy lòng Tiền Ngải quá mức khẩn thiết, chưa đầy một phút, Từ Vọng và Huống Kim Hâm đã thật sự ra rồi. Trên tay họ không cầm gì hết, nhưng nhìn sắc mặt, quả thực rất giống như đã nghĩ ra "chiến thuật thần bí" gì đó, về đến trước vòng tròn tím, Từ Vọng còn đặc biệt đẩy vai Huống Kim Hâm một cái, chân thành mà bảo: "Giao cho cậu cả đấy."
Huống Kim Hâm vỗ ngực một cái: "Cứ để em!"
Từ Vọng yên tâm rồi, quay đầu nhìn Tiền Ngải vừa quay về, liền biết bên phía buồng lái đã lo liệu ổn thỏa rồi, cũng không hỏi nhiều về "quá trình lo liệu" nữa, trực tiếp nói đến tình hình trước mắt: "Tiểu Huống canh chừng bốn người bọn họ, ba người chúng ta đi hỏi manh mối mật mã."
"Không thành vấn đề," Tiền Ngải đồng ý, "Tôi bắt đầu hỏi từ bên nào?"
Từ Vọng không đáp, mà nhìn sang Ngô Sênh -- giao tiếp với bên ngoài thì vị này không giỏi, nhưng lên kế hoạch nội bộ thì vẫn có thể tin tưởng bạn học Ngô.
Ngô Sênh đón được suy nghĩ này, hoặc có thể nói là đứng không nửa ngày chính là đang đợi thời cơ thể hiện bản lĩnh, lập tức nói: "Giống như tôi đã nói ban nãy, vẫn còn phút, không, bây giờ còn phút, tổng cộng người, chúng ta chia ba đường tiến hành, tốt nhất là khống chế thời gian nói chuyện cùng mỗi người trong vòng phút, như vậy còn có thể dành ra phút suy nghĩ và gỡ bom. Nếu không có vấn đề gì," Anh nhanh chóng nhìn qua một lướt khắp cả khoang, cuối cùng ánh mắt chuyển về gương mặt của Từ Vọng, "Lão Tiền hỏi khoang hạng nhất, tôi hỏi khoang thương gia, cậu hỏi khoang phổ thông, sau khi kết thúc nếu hai chúng tôi không có manh mối gì thì trực tiếp qua khoang phổ thông hỏi tiếp."
Từ Vọng không có vấn đề gì, chỉ đơn thuần là không hiểu cho lắm: "Tại sao tôi lại là khoang phổ thông đông người phức tạp nhất?"
"Sao hôm nay các cậu đều thích hỏi những câu đơn giản thế nhỉ," Ngô Sênh vô cùng khó hiểu, "Cậu lắm mồm, nói nhanh chứ còn gì."
Tiền Ngải xoay người, âm thầm đi về khoang hạng nhất, để tránh bị cán bộ thể dục nhìn thấy nụ cười hài lòng treo trên mặt gã -- thì ra không chỉ có mình gã bị lớp trưởng dày vò, vậy thì gã cảm thấy công bằng rồi.
Đang lúc Tiền Ngải tâm tình vui vẻ xuyên qua khoang thương gia, Ngô Sênh vừa bị đạp một cái cũng đi đến đầu khoang phổ thông, Từ Vọng đang hối hận vì chỉ đạp có một cái cũng đã tiến bước đến nửa đầu khoang phổ thông, Đẹp Trai ở trong vòng tím nơi đuôi máy bay bỗng kêu lớn nhắc nhở: "Phát hiện thấy có gì không đúng thì nhanh chóng kết thúc hội thoại, đừng có lưu luyến --"
Cậu ta thật sự dùng hết sức để kêu, đừng nói là Tiền Ngải mới chỉ đi đến khoang thương gia, cho dù đi đến tận khoang hạng nhất rồi, có khi vẫn nghe thấy.
Từ Vọng nghe thấy rõ nhất, cũng cảm nhận sâu sắc nhất sự "lo lắng" trong lời nhắc nhở. Nhưng đây là sự lo lắng đến từ đối thủ, thật giả thế nào thì có hơi vi diệu, hơn nữa bọn họ cũng không có nhiều thời gian hơn để lãng phí với mấy người kia.
Có điều cẩn thận là chắc chắn không sai đi đâu được, thôi thì bên nghe bên làm vậy.