Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương : Công viên giải trí
Bên bờ sông phía Bắc thành phố, trong phòng chiếu DX của rạp chiếu phim Ánh Dương.
Phòng chiếu tối om om đang phát một bộ phim về zombie, ánh sáng phát ra từ đống máu thịt bầy nhầy trên màn hình rọi thẳng vào gương mặt của bốn vị khách ngồi thù lù ở hàng ghế chính giữa.
Cả phòng chiếu phim DX rộng thênh thang chỉ có mỗi bốn vị khách này, họ đeo kính D, ngồi trên chiếc ghế rung lắc ầm ầm theo từng tình tiết của bộ phim, hết bị xì gió thì lại đến phun nước, cứ chốc chốc lại ngửi thấy mùi máu tươi tanh ngòm tạo hiệu ứng cho những phân cảnh chém mặt bổ đầu xộc xạo trong hai cánh mũi, đúng chuẩn ° đắm chìm với từng thước phim.
Mũi khoan điện lại xiên thẳng qua đầu một con zombie nữa.
Trong phim, máu me rất hào phóng tuôn ra ồ ạt – hoàn toàn không hề bận tâm đến vấn đề kinh phí, mà dưới hàng ghế coi phim, cái thứ nước tanh tanh ở chỗ bọn họ ngồi cũng đang phun phì phì cực kì xả láng.
Nhạc Suất nhấc tay lên quệt nước trên mặt đến lần thứ thì màn hình cũng vừa lúc chuyển qua một phân cảnh sáng sủa, mặt trời chân lý soi rọi cho cặp mắt tê tái khổ sở của đội trưởng Nhạc thấy rõ như ban ngày.
"Đội trưởng," Đào A Nam ngồi cạnh bật ra lời chất vấn từ tận đáy lòng giữa lúc đang chống chọi với những cơn rung lắc bay người của hàng ghế, "Sao mình lại phải vào cái rạp chiếu phim này vậy..."
Cậu ta còn chưa kịp nói hết câu thì cánh cửa phòng chiếu phim đã thình lình bị đẩy ra cái xoạch, một con zombie mặc bộ đồng phục nhân viên hồn nhiên xông vào!
Bốn người tức tốc tuột ngay xuống gầm ghế, nhanh nhẹn thuần thục thực hiện một loạt động tác cúi đầu, bó gối, nín thở, đủ thấy lúc trước đã từng núp lùm thế này khối lần rồi.
Con zombie mặc đồng phục ra cái vẻ đĩnh đạc đi tuần tra khắp một vòng, thấy không có vấn đề gì bấy giờ mới chịu rời đi.
Bốn người bạn sắp nhịn đến tắc thở cuối cùng cũng được hít vào một hơi đầy căng lồng ngực, lục tục ngồi lên ghế để tiếp tục "xem phim".
Tại sao họ lại phải vào cái rạp chiếu phim này?
Thực ra trong lòng bốn người đều biết rõ câu trả lời.
Phía Bắc thành phố đâu được như phía Nam, đến cả kiếm được một người sống cũng còn khó khăn chứ đừng nói gì đến mượn (cướp) xe người ta nữa. Lần trước lúc qua ải này họ suýt nữa thì không nộp được bài vì cái tội "kiếm xe ở phía Bắc thành phố", bởi vậy lần này họ học khôn ra rồi, cả đội hốt sẵn cái xe tải từ lúc ở phía Nam, lái thẳng đến bến tàu.
Ban đầu họ tính đem cả xe lên thuyền để đến lúc qua sông sang đến bờ bên kia thì lái đi luôn, ai dè lại gặp phải nhóm Từ Vọng, thế là xe tải biến hình thành xe đạp, thành thử ra rời thuyền lên đến bờ là họ lại đã rơi vào tình huống y sì đúc như lần đầu vượt ải vậy.
Mà trên đời này lại chẳng có phiến lá nào hai mặt giống hệt nhau cả.
Lần trước, họ nghiến răng nghiến lợi xông thẳng tới bệnh viện.
Còn lần này, họ chưa kịp rời khỏi bờ sông, mới đi được vài bước đã đụng ngay phải một tốp các bà cô zombie nhảy điệu nhảy quảng trường. Sức chiến đấu của các người đẹp tuổi trung niên thì cứ phải gọi là tự tin sánh vai với vũ khí hạt nhân, đánh được mấy hiệp đã sắp bỏ mạng cả lũ rồi, mà ba mươi sáu kế, chuồn là thượng sách, nên bốn người vừa thấy có một con đường hẹp là khỏi thèm nhìn trước ngó sau gì nữa, vội vội vàng vàng lẩn luôn vào rạp chiếu phim bên bờ sông.
Cái rạp chiếu phim gì đâu mà chu đáo hết sảy, chặn luôn hội các bà cô ở ngoài cửa.
Có điều cửa cuốn vừa chạm đất thì đã kêu lên tiếng "ting" lảnh lót: Chào mừng quý khách đến với rạp chiếu phim Ánh Dương, xin mời đến phòng chiếu phim DX để thưởng thức tác phẩm điện ảnh, xem phim xong mời điền phiếu trắc nghiệm, điểm tối đa là điểm, điểm là đủ điểm đạt, nhiệm vụ được tính là hoàn thành ngay khi qua mốc đạt. P/s: Trong lúc xem phim sẽ có nhân viên rạp đi kiểm tra, vì quý khách chưa mua vé nên buộc phải trốn cho thật kĩ, nếu bị phát hiện xin tự chịu trách nhiệm với mọi hậu quả kèm theo.
Lúc đó, bốn người cứ đứng nhìn hồi lâu mà vẫn không sao vực dậy được tâm trạng bị đả kích nặng nề.
Thế rồi bốn cái mồm đồng thanh lên án trong cơn phẫn uất đẫm máu và nước mắt như muốn lật cả trần nhà lên.
"Sao lại còn có cả bẫy lồng trong bẫy thế này hả giời á á á á -- "
Nguyên đoạn trên đây đều đã là chuyện của phút trước rồi.
Lúc này, bốn người bạn cuối cùng cũng đã đợi được đến dòng chữ "THE END" to như con gà mái ghẹ trên màn hình.
Ghế vừa mới ngừng rung lắc thì đèn đuốc bừng sáng ngay tắp lự, cả gian phòng chiếu phim chẳng mấy chốc đã sáng trưng.
Một tờ đề thi từ trên trần nhà rơi xuống đáp thẳng vào tay Nhạc Suất, đính kèm với nó là một tờ phiếu trả lời trắc nghiệm với cây bút chì B.
Đội trưởng Nhạc chợt như sống lại trong nỗi ám ảnh kinh hoàng về những tháng ngày bị quản thúc của năm lớp .
"Bạn trai dự bị của em gái của nam chính mang họ gì? Tên ổng dài vầy ai mà nhớ cho nổi trời --"
"Khi còn sống, con zombie đầu tiên bị nữ chính gϊếŧ thích nghe nhạc của ai nhất?! Đây mà là câu hỏi dành cho con người à!!!"
"Đội trưởng, anh bớt nóng đi, trong phim có nhắc cả mà chẳng qua ít ai để ý nên thấy khó thôi à, anh cứ để em, trong quán rượu mà mẹ của nam thứ số một thường hay lui tới có một chàng trai lúc nào cũng ngồi ở quầy bar, hỏi cậu ta đã chớp mắt mấy lần trong lúc huýt sáo... Cái đệch mợ thằng nào ra đề để ông liều mạng với nó --"
Sau một hồi gập ghềnh trắc trở thì đội quân nhà họ Nhạc cuối cùng cũng làm hết tờ đề thi.
Vừa tô xong đáp án của câu hỏi sau chót thì cả tờ đề, phiếu trả lời và cây bút đều biến đâu mất.
hiển thị lời chỉ dẫn, đang chấm bài thi, xin mời đợi điểm.
Đội quân nhà họ Nhạc thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên lại quay về với nỗi trăn trở về những "đồng nghiệp" mới quen.
Đào A Nam: "Không biết giờ này họ thế nào rồi."
Úy Thiên Hàng: "Chắc là về nhà sớm rồi á."
Đào A Nam: "Lẽ ra mình nên nhắc nhở họ thêm đôi lời mới phải."
Úy Thiên Hàng: "Lúc lên tàu còn mải tẩn nhau căng thẳng thế thì ai mà nhớ được để nói ba cái thứ này."
Nhạc Suất: "Chưa chắc đã gặp nhau đâu, biết đâu trước khi bọn họ qua cầu thì cái đám ở công viên giải trí đã lột được xe của đội khác rồi cũng nên."
Tô Minh Triển: "Hôm nay toàn các đội lão làng tiến vào ải này thôi, đa số vừa vào đã chờ sẵn ở phía Bắc rồi, có khi cũng chỉ có hai đội mình là phải qua cầu ở phía Nam thôi ấy."
Úy Thiên Hàng: "Thế thì hỏng hẳn, họ mà gặp phải đám điên kia là chết chắc khỏi bàn luôn."
Nhạc Suất: "Chắc gì, đội mình cũng thoát được đấy thôi."
Úy Thiên Hàng: "Bọn họ toàn là ma mới, làm sao mà so bì với mình được?"
Nhạc Suất: "Anh thấy đội bọn họ có thực lực phết đấy."
Tô Minh Triển: "Đội trưởng này, cái khuynh hướng cuồng em trai của anh bây giờ rất chi là nguy hiểm đấy."
Nhạc Suất: "..."
Úy Thiên Hàng: "Ây dà, em còn tưởng thằng dở hơi Trì Ánh Tuyết kia cả đời cũng không tìm được đội nào hợp với nó cơ, giờ nhìn lại mới thấy quả là ai cũng có nơi mà mình thuộc về á."
Tô Minh Triển: "Yêu thương thì dễ, chung sống mới khó, có lâu bền được hay không thì cứ phải đi mới biết được."
Nhạc Suất: "Chú mày phát biểu cảm nghĩ thì cứ việc đi, sao phải nhìn anh mày làm cái gì..."
"Ting --"
: Đã chấm bài xong, điểm.
...
: theo giờ Bắc Kinh, : theo giờ Cú.
Chiếc xe con bọ màu hồng thông thuận chạy bon bon lên đến "cầu Hạnh Phúc", gặp phải một khu công viên giải trí.
Nói cho đúng ra thì cái "công viên giải trí Hạnh Phúc" này nằm trên hòn đảo giữa sông, chia cây cầu ra làm hai đoạn, thành ra đoạn đường vốn chỉ cần một cây cầu là đủ nối qua sông lại bị chia ra thành ba đoạn nhấp nhô "cầu phía Nam – công viên giải trí – cầu phía Bắc".
Mà cái quan trọng là --
"Chỗ này không có trên bản đồ." Ngô Sênh trải tấm bản đồ ra, mọi người đều thấy rõ ràng chỗ khúc sông chỉ đánh dấu có mỗi một cây cầu, ngoài ra thì đến cả cái bóng của hòn đảo giữa sông cũng chẳng thấy chứ nói gì đến công viên với chả giải trí.
"Địa điểm bí mật à?" Giờ thì Tiền Ngải đã quá hiểu cái trình độ thánh đào hố của Cú rồi nên cũng chẳng buồn ngạc nhiên với ba cái thứ này nữa.
"Có chắc đây là công viên giải trí không thế ạ?" Huống Kim Hâm nuốt nước bọt, "Sao em nhìn kiểu gì cũng thấy giống nhà ma."
Tối đen thùi lùi, cả một khu công viên giải trí rộng thênh thang, từ trong ra ngoài không có lấy một ngọn đèn sáng.
Cách đó không xa, dãy tường bao cao cao trải dài mãi sang hai bên gần như không thấy được điểm cuối. Mặt tường vẽ đầy những bức tranh trừu tượng màu sắc sặc sỡ, bức nào bức nấy trông cũng như thể anti Picasso vậy, sắc đêm tăm tối lại càng làm cho cách phối màu sáng sủa – điều duy nhất có thể cứu vãn lại thảm họa thị giác này – mất đi vẻ tươi tắn của chúng, thế là giữa khoảng không tối đen tù mù chỉ còn lại những hình người và vật vặn vẹo cong queo và cả những thứ hình thù kì dị chẳng biết là cái gì.
Đằng xa, các thiết bị trò chơi trong công viên nằm khuất dưới cái bóng của dãy tường bao cao ngất, sặc mùi âm u chết chóc, chẳng thấy rõ trông như thế nào, chỉ loáng thoáng nhìn được dáng hình sâu hun hút; mà cây xanh trong này cũng thế, cây cối hoa cỏ mọc lẫn vào với nhau, đung đưa theo ngọn gió đêm nom lại giông giống có bóng người lắc lư.
Thứ duy nhất còn nhận ra được là cái vòng đu quay().
(vòng đu quay: như hình dưới.)
Vòng đu quay cao ngất ngưởng đến độ tưởng như chạm tới tận mặt trăng, đứng sừng sững ngay chính giữa công viên giải trí, mỗi một khoang nhỏ đều được thiết kế trang trí thành hình một chiếc bồn tắm có cánh, trục đỡ của các khoang thì lại giống như cái vòi hoa sen, cái bồn tắm dễ thương được treo lên như đang bay giữa trời.
Đấy là thiết bị trò chơi duy nhất có thể xua tan phần nào cái bầu không khí im ắng chết chóc của công viên giải trí này, song cũng chỉ đứng yên ở đó mà tắm mình dưới ánh trăng thôi.
"Cửa sổ xe với cửa xe đều khóa trái cả rồi chứ?" Từ Vọng hỏi các đồng đội, chờ xác nhận xong xuôi thì nghiêm túc hẳn lên: "Tóm lại là phải cẩn thận từng li từng tí một," Dứt lời, cậu nhìn về phía Ngô Sênh, "Lái xe thôi."
Ngô Sênh khẽ gật đầu.
Xe con bọ màu hồng rọi đèn pha sáng quắc, lại nổ máy lần nữa rồi rất mực cẩn thận chậm rãi tiến vào cổng chính khu công viên giải trí.
Họ cũng biết là để đèn thì dễ lộ, nhưng nếu không bật đèn thì có trời mới biết con đường tối đen phía trước đang ẩn chứa điều gì, nhỡ mà đụng phải thì còn nguy hiểm hơn nhiều.
Bên trong khu vui chơi yên lặng đến phát sợ.
Ít nhiều gì ở ngoài cũng còn nghe thấy tiếng côn trùng, thậm chí là tiếng gào thét của zombie ở xa xa vọng lại, nhưng vào đến trong này thì chẳng còn tiếng động gì nữa, càng đi sâu vào trong lại càng im ắng tợn, cái kiểu yên tĩnh cứ như thể không có sự sống nào hết vậy.
Chẳng ai biết được địa hình của cái công viên giải trí không có trên bản đồ này rốt cuộc ra làm sao, Ngô Sênh chỉ đành lái men theo con đường lớn dành cho khách du lịch, điều khiển xe tiến về phía Bắc.
Mặt đường rất bằng phẳng, nhưng nhìn qua là biết đã từng có đội khác đánh zombie ở đây rồi, những vũng máu loang lổ khô cứng dần chuyển thành màu đen cứ chồng chéo lên nhau khiến người ta không còn nhận ra được màu sắc ban đầu của con đường nữa, xác zombie cũng đầy rẫy ngay trong tầm mắt, có chỗ còn nhiều đến nỗi chất đống lên nhau cản trở cả đường đi, Ngô Sênh chỉ đành tránh qua bên, tiếp tục rẽ theo hướng Bắc.
Anh bật đèn pha chiếu sáng xa, những mong mở rộng tầm nhìn hết mức có thể, vậy nên chúng bạn cũng nương theo ánh đèn mà thấy rõ cả hai bên dọc đường, thấy mình đi ngang qua vòng quay ngựa gỗ, rồi thuyền hải tặc...
"Lộp cộp --"
Giữa lúc mọi người đang nâng cao cảnh giác, chiếc xe chợt xóc nảy lên một cái như vừa cán phải thứ gì.
Ngô Sênh đạp phanh, xe con bọ vốn đã chạy chậm rì rì lập tức dừng lại ngay.
"Cái gì thế?" Từ Vọng quay phắt qua nhìn anh, căng thẳng cố đè thấp giọng xuống mà hỏi.
Ngô Sênh không nói gì, nhưng tận sâu trong đáy mắt lại có vẻ nặng nề hẳn.
Từ Vọng nắm chặt lấy cái súng sấm sét.
Ngô Sênh không lắc đầu thì tức là trong lòng anh đã có câu trả lời rồi, anh không nói ra là vì vẫn còn phải xác nhận lại thôi, mà Từ Vọng có thể chắc chắn rằng đáp án này cũng chẳng tốt lành gì cho cam.
Ngô Sênh cài số lùi rồi khẽ đạp chân ga, chưa nói năng gì đã cho xe lùi lại.
"Lộp cộp --"
Hai bánh trước lại cán qua "thứ kia" một lần nữa, mà cái thứ này cũng từ từ hiện ra dưới ánh đèn xe đang lùi dần về sau.
Một cái chân.
Một cái chân thối rữa mục nát đã bị chặt đứt lìa, là chân của zombie.
Chắc là cái chân này vốn nằm trong lùm cây ở góc trái vệ đường, có lẽ do hồi nãy hơi thập thò chìa một nửa ra ngoài lối đi nên mới bị Ngô Sênh vô tình cán qua, mà giờ bị chèn lại thêm lần nữa nên đã bật hẳn ra khỏi bụi cây, nằm thẳng cẳng trên phần đất nơi đèn xe chiếu tới.
"Trốn mãi tránh mãi mà vẫn cứ không thoát được." Tiền Ngải rời tầm mắt ra chỗ khác, dù đã nhìn thấy nhiều mảnh chân què tay cụt lắm rồi nhưng nhìn kĩ hồi lâu thì vẫn thấy buồn nôn.
"Không đúng..." Ngô Sênh khẽ nheo mắt lại.
Nghĩ ngợi vài giây, anh bỗng đánh vô-lăng lùi xe, vừa lùi vừa quẹo đầu xe qua bên trái theo một góc °.
Luồng sáng đèn pha ô tô thoắt cái chuyển từ con đường phía trước qua rọi thẳng vào bụi cây bên vệ đường.
"Đệch mợ..." Tiền Ngải không nói nốt được nửa câu sau vì cảm thấy quá ghê răng, sợ mở mồm ra nữa thì sẽ nôn mửa thật.
Thây chất thành đồng.
Xác zombie chết theo đủ kiểu khác nhau nằm la liệt trong bụi cây như thể vỏ lon nước rỗng bị người ta quẳng vào đống rác thải vậy.
Suốt cả dọc đường họ vẫn chỉ chăm chăm nhìn thẳng con đường phía trước chứ chưa lần nào để mắt đến mấy bụi cây ven đường cả.
Tiền Ngải và Huống Kim Hâm vẫn còn chưa hết ghê sợ, Ngô Sênh đã chợt quay đầu, đạp ga lên đến tốc độ vượt xa khi trước, cho xe chạy ngược về con đường ban nãy!
"Sao thế?" Tiền Ngải giật thót, cũng biết là có gì không ổn, nhưng cụ thể là không ổn ở chỗ nào thì lại mù tịt.
Từ Vọng lại đã hiểu rõ đầu đuôi.
Suốt đoạn đường họ đi tới đây, mặt đường có cơ man nào là dấu vết của những trận ẩu đả cũ, nhưng chỉ cần lạng lách tránh né một tí là đã vượt được hết chướng ngại vật để lái đến "cung đường bằng phẳng" rồi, nếu "cái chân gãy" kia không xuất hiện bất ngờ như thế thì họ vẫn sẽ đi tiếp theo con đường không có chướng ngại vật kia.
"Có người cố tình dọn sẵn một con đường để dụ chúng ta đến một nơi nào đó trong cái công viên giải trí này!" Từ Vọng vừa nói một lèo vừa đưa mắt quan sát kĩ càng cả khung cửa kính đằng trước lẫn cửa sổ ghế phụ lái.
Cậu không biết cái nơi khỉ gió kia có cái gì, nhưng mà chắc chắn sẽ chẳng tốt lành gì đâu!
Chẳng biết đến lần thứ mấy nhìn ra cửa sổ xe thì Từ Vọng chợt nghe thấy Ngô Sênh thốt lên: "What the hell..."
Từ Vọng quay lại nhìn thẳng về phía trước theo phản xạ có điều kiện, thoáng chốc hai mắt cậu mở to hết cỡ, to đến nỗi nếu còn cố trợn lên thêm tí nữa thì có thể lòi cả con ngươi ra ngoài.
Trên con đường phía trước, cũng chính là con đường mà mới nãy họ vừa đi qua, bỗng đẻ đâu ra một cái hố cát lún siêu to siêu khổng lồ!
Cái tình tiết của khỉ gì đây á á á!!!
"Đạp phanh đạp phanh đạp phanh --" Bạn học Tiền ở hàng ghế sau thét lên đầy sợ hãi, cái hố cát rộng nhường này thì có mà thánh xe cũng không nhảy qua được ấy chứ!
Gã không nghe thấy tiếng bánh xe phanh gấp đang cọ sát với mặt đất khiến người ta muốn nghẹt thở kia.
Nhưng trong lòng Ngô Sênh thì hiểu rất rõ, ngay từ khoảnh khắc đạp chân phanh là anh đã biết khoảng cách này không đủ để phanh gấp nữa rồi: "Nhảy xe --"