Chương : Đại lý S()
(S: viết tắt của Sales (Bán Hàng) – Service (Dịch Vụ) – Spare Parts (Phụ tùng chính hãng) – Global system (Kết nối toàn cầu), tức đại lý xe hơi đáp ứng đầy đủ tiêu chuẩn toàn cầu về việc cung cấp dịch vụ bán hàng và sau bán hàng.)
Đám zombie đang lượn lờ trong bóng tối bỗng bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ bởi tiếng nổ lớn, chúng điên cuồng lao về phía cầu cạn bằng tốc độ nhanh không tưởng, song cũng chỉ còn kịp hít khói.
Những tiếng kêu gào loạn xạ của zombie trên cầu lại càng làm bật lên cái âm u vắng lặng bên dưới gầm cầu.
Chiếc xe con bọ vừa cán qua lằn ranh sống còn, lúc này đang lẳng lặng đỗ ngay giữa con đường nhỏ, hóng gió đêm mà suy nghĩ về đời xe.
"Tinh --"
Tiếng chuông báo lảnh lót vang lên.
Ba người bạn vẫn chưa hết ngơ ngác ở hàng ghế sau đã lập tức giơ tay lên xem thông báo.
: Tử khí Nam lai(), thánh thần trợ giúp, khóa địa phủ trước Quỷ môn quan(), đường bình an dưới bùa bình an.
(: tử khí Nam lai: người xưa có câu "tử khí Đông lai", nghĩa là khí tím tới từ phía Đông, ý chỉ loại khí tốt lành, mang đến bình an và may mắn, ở đây nhái theo câu này nhằm diễn tả may mắn đến từ phía Nam.
: Quỷ môn quan: cánh cổng địa ngục, cửa âm phủ.)
"Ý gì đây?" Chữ nào Tiền Ngải cũng biết cả, đọc lên thì cũng thấy nó xuôi xuôi, mỗi cái là chả hiểu đang nói gì thôi.
"Khóa địa phủ trước Quỷ môn quan chắc là để chỉ chuyện vụ nổ hồi nãy, chúng ta thiếu chút nữa thì đã phải về nhà rồi mà đến phút chót lại thoát khỏi chỗ chết," Từ Vọng chăm chú nhìn nửa câu sau trên giấy ghi chú, cau mày, "Nhưng cái bùa bình an này..."
"Chắc là quả trứng phục sinh() nhỉ," Ngô Sênh đưa ra phán đoán kiểu thăm dò, "Có thể chúng ta đã vô tình hoàn thành một chi tiết nào đó trong cốt truyện, ví dụ như là đưa chăn cho Thẩm Nhất Tứ trên chuyến bay mắt đỏ thì sẽ có một cơ hội để kéo dài mạng sống chẳng hạn, đến lúc nguy hiểm sẽ tự động kích hoạt."
(quả trứng phục sinh hay easter egg là một thuật ngữ được sử dụng phổ biến trong giới game và công nghệ thông tin máy tính, dùng để chỉ những thông điệp giấu kín hoặc một vài sự thay đổi nhỏ được người lập trình cài đặt sẵn, sẽ xuất hiện khi người chơi thực hiện thao tác nhất định nào đó, thường dùng để truyền tải thông điệp hoặc chỉ đơn giản là để tạo một niềm vui bất ngờ cho người chơi.)
"Vấn đề là ở chỗ suốt dọc đường hôm nay, chúng ta không gϊếŧ zombie thì cũng chọi nhau với "đồng nghiệp", có làm được cái việc tốt gì đâu?" Từ Vọng tổng kết lại chiến tích trong ngày một cách hết sức thực tế.
Huống Kim Hâm: "Có khi nào là vì mình đưa Đinh Tiểu Xa về nhà không?"
Đinh Tiểu Xa, tài xế xe con bọ, vì cậu ta rất thích cái tên của mình nên cứ nhắc đi nhắc lại bắt bọn họ phải nhớ cho bằng được.
Từ Vọng suy nghĩ trong giây lát, hình như cũng chỉ còn có mỗi khả năng này thôi... Ấy? Hồi nãy là ai nói vậy?
Cậu ngẩng phắt đầu dậy, một gương mặt trắng trẻo với đôi mắt trong veo như sắc trời ngày thu, ngoài bạn học Huống ra thì còn ai vào đây nữa.
Người đồng đội chẳng biết đã tỉnh lại từ bao giờ, đã quay người vịn vào lưng ghế lái phụ, không hề có tí cảm giác nào với chuyện về nhà, hòa nhập vào "cuộc thảo luận nhóm" một cách hoàn hảo.
"Cuối cùng thì chú mày cũng tỉnh!" Gương mặt Tiền Ngải lộ vẻ ơn giời tạ đất, nhưng rồi lại mau chóng chuyển qua lo lắng, nhích lại gần hỏi như nã pháo liên thanh: "Có thấy khó chịu ở đâu không, đau đầu chóng mặt gì không? Tứ chi tê rần? Tức ngực khó thở? Tay chân lạnh buốt?"
Từ Vọng cạn lời: "Cậu đang quan tâm hay đang trù ẻo người ta thế hả?"
"Em không sao," Huống Kim Hâm ngại ngùng gãi đầu, như thể cảm thấy hổ thẹn trước sự quan tâm của đồng đội, "Cảm giác như vừa ngủ một giấc, giờ không buồn ngủ mấy nữa rồi, tinh thần sảng khoái lắm ạ."
Tiền Ngải: "..."
Huống Kim Hâm chẳng khoe mẽ gì, nhìn thôi cũng thấy sắc mặt cậu lúc này trắng trẻo nhưng lại hồng hào, hai mắt sáng ngời đầy thần thái, quả thực là sức sống căng tràn.
Nhưng chính vì thấy rõ ra mặt, tâm trạng của Tiền Ngải vốn đã bồn chồn bứt rứt suốt cả dọc đường mới lại càng trở nên phức tạp.
"Chủ yếu là nhờ cậu đã bảo vệ thằng bé rất chu toàn." Từ Vọng vỗ vai bạn học Tiền, gửi tặng một lời khen an ủi.
Tiền Ngải ngậm ngùi chấp nhận số phận, song vẫn thấy chưa hết tức, xoa đầu Huống Kim Hâm mấy cái: "Lần sau mà còn gặp phải cái kiểu trông điên điên thế này thì né xa ra nghen."
"Dạ," Huống Kim Hâm nói thì nói vậy, nhưng trong đầu vẫn đương mải nghĩ về Trì Ánh Tuyết, "Sao anh ta cứ nhất quyết phải chết cùng em thế nhỉ?"
Tiền Ngải cạn lời: "Chú mà hiểu được thì hắn ta đã ứ phải thằng điên rồi."
Thấy Huống Kim Hâm không sao, Ngô Sênh xuống xe đổi qua ghế lái.
Từ lúc chạm đất tới giờ, chiếc xe con bọ vẫn chưa tắt máy, cần số thì đã được gạt về nấc đậu xe, chẳng rõ có phải là chút lương thiện cuối cùng mà anh chàng mười ba đào tẩu giữa chừng kia để lại hay không nữa.
Ngô Sênh thắt dây an toàn, cài số tiến, khẽ đạp ga.
"Lộc cộc!"
Nghe như tiếng các linh kiện trong xe vừa lìa khỏi nhau vậy.
Xe con bọ khẽ lắc nhẹ một cái rồi tịt hẳn.
Ngô Sênh ù ù cạc cạc, thao tác của anh chuẩn chỉnh như thế, thế quái nào mà rớt khỏi cầu thì không hề hấn gì, vừa vào tay anh cái là đi đời nhà ma luôn được mới tài.
Như thể nghe thấu nỗi lòng anh, trong xe con bọ vọng ra hai giọng nói đồng thanh --
[Trạng thái hồn rời xác, khởi động.]
Ngô Sênh: "..."
"Tiếng gì vậy?" Từ Vọng vẫn đang mải nói chuyện với Tiền Ngải và Huống Kim Hâm, nhất thời chưa kịp phản ứng.
Ngô Sênh ngoảnh lại: "Xe không lái được."
Từ Vọng: "Ủa mới nãy vẫn còn ngon ơ mà?"
"Xe con bọ này nó có linh hồn á," Ngô Sênh chưa bao giờ ngờ tới có ngày mình lại thơ văn lai láng thế này, "Giờ thì, hồn về trời rồi."
Từ Vọng: "..."
"Đằng kia hình như có một đại lý S đó." Huống Kim Hâm nhìn ra ngoài cửa xe, xa xa có một tấm biển quảng cáo xe hơi cao ngất ngưởng, nhà ốc ở bên dưới thì trông không rõ lắm, nhưng logo hãng xe trên cửa nhà có lộ rõ màu bàng bạc dưới ánh trăng.
Tiền Ngải lấy điện thoại ra xem giờ: "Giờ này có tìm được xe thì cũng không kịp nữa rồi."
Huống Kim Hâm: "Kể cả thế thì cũng không thể cứ ngồi mài mông ở đây mãi được chứ."
Tiền Ngải: "Giờ chú mày tỉnh táo ngon nghẻ hẳn rồi chứ gì, chú có biết hồi nãy bọn anh phá vòng vây ra khỏi công viên giải trí như nào... ơ hay, chú mày cứ trợn trừng mắt ốc lên nhìn anh thế để làm gì?"
Huống Kim Hâm: "..."
Tiền Ngải: "Được, đến đại lý S kiếm xe!"
Đôi lúc Tiền Ngải thấy Huống Kim Hâm mới là kẻ vô địch, Ngô Sênh có muốn gϊếŧ người bằng ánh mắt thì cũng vẫn cứ phải dùng đến công cụ, còn cái kĩ năng "ánh mắt thẳng thắn chết người" bẩm sinh của bạn học Huống này thì cứ phải gọi là phá vỡ mọi phòng tuyến, chất vấn đến tận tâm hồn bạn luôn.
Về chuyện đến đại lý S, Ngô Sênh và Từ Vọng đồng ý cả bốn tay.
Tuy không chắc có nộp bài nổi không, nhưng dù gì cũng đã được bùa bình an cứu sống rồi, chẳng thể cứ phí phạm quãng thời gian đã giành giật được như thế, đi do thám đường xá thêm chút nữa cũng tốt.
Cách phân bố zombie thì mỗi ngày một khác, nhưng bản đồ thành phố thì không.
Đạp lên bóng đêm, bốn người lánh khỏi đường lớn, vòng tới trước cửa đại lý S bằng con đường nhỏ.
Cửa tiệm mở toang, không có đèn điện gì, cũng chẳng thấy tiếng động, bên trong chỉ có mỗi không gian tối om lặng như tờ, trên khung cửa kính sát đất còn dính đầy vết bẩn, nom giống máu, nhưng tối quá thành ra cũng khó mà phân biệt được.
"Mọi người cẩn thận chút." Ngô Sênh nhấc khẩu RPG lên, dẫn đầu, từ từ tiến vào bên trong đại lý, bước chân gần như không phát ra tiếng động.
Từ Vọng cầm khẩu súng sấm sét, theo sát phía sau.
Lưỡi liềm khi trước Huống Kim Hâm đổi với Ngô Sênh đã rơi mất trên vòng đu quay rồi, lúc này cậu nhóc đành phải cầm tạm tua-vít của Tiền Ngải.
Tiền Ngải vác cưa máy, đi cuối bọc hậu, vốn dĩ còn tính đưa cưa máy cho Huống Kim Hâm, ấy thế mà người ta lại bảo món này tàn nhẫn quá, không dùng nổi.
Tiền Ngải bị xát muối con tim, chỉ muốn quay ngược thời gian ngay lập tức, ít ra thì người đồng đội đang mê man vẫn còn có tí dễ thương.
Bên trong đại lý S là một đống đổ nát lộn xộn, nương theo ánh trăng có thể thấy giấy tờ và bảng kê các loại xe vung vãi đầy dưới đất, bàn trà và ghế sô pha dành riêng cho khách nghỉ ngơi thì nghiêng nghiêng ngả ngả.
Nơi trưng bày xe cộ đa phần đều đã trống trơn, chỉ còn lại có độc một con xe sedan màu trắng đơn côi lẻ loi đứng trong góc.
Bốn người rón ra rón rén lại gần chiếc xe, Ngô Sênh thò tay chạm vào cửa xe, khẽ kéo một phát.
Khóa rồi.
Ngô Sênh nhìn lại mấy chỗ bày xe nay đã trống trơn, thấp giọng bảo: "Chúng ta không phải tốp đầu tiên tới đây lấy xe."
Từ Vọng hiểu ý anh: "Nếu những xe khác đã lái đi được thì chìa khóa của chiếc xe này chắc chắn cũng chỉ ở quanh đây thôi."
"Không còn nhiều thời gian nữa rồi," Ngô Sênh nói, "Chúng ta cứ hai người một nhóm, chia nhau ra mà tìm, nếu gặp phải zombie, đánh được thì đánh, đánh không lại thì cứ chạy thẳng, cố gắng giữ cho động tĩnh nhỏ nhất có thể, tránh khỏi thu hút thêm nhiều zombie đổ tới."
Tiền Ngải, Huống Kim Hâm cùng gật đầu: "Rõ."
Từ Vọng nuốt nước bọt, giơ cây súng sấm sét của mình lên: "Này mà bắn một cái thì tôi khó âm thầm lắm á."
Ngô Sênh tặng cho cậu ánh mắt một lời khó nói hết: "Thế cậu đứng yên đây đi, zombie cứ để tôi lo."
Từ Vọng quan ngại liếc qua khẩu súng phóng lựu của Ngô Sênh: "Cậu dám chắc là vũ khí của cậu "dịu dàng" á hả?"
"Đánh zombie không cứ gì phải có vũ khí," Ngô Sênh giơ ngón trỏ lên gõ nhè nhẹ vào đầu mình, "Dùng trí tuệ cũng được nữa."
Từ Vọng: "..."
Chẳng cần phải mất công chia nhóm, chuyện ai phối hợp với ai cứ như thể đã được thừa nhận ngầm một cách hết sức tự nhiên rồi, chỉ còn có khu vực tìm kiếm là phải chia nhau thôi.
Món đồ kiểu như chìa khóa thì chắc chắn không thể để dưới sảnh lớn được, bởi vậy trọng điểm tìm kiếm là khu văn phòng. Từ Vọng và Ngô Sênh phụ trách khu văn phòng ở tầng một, Tiền Ngải và Huống Kim Hâm lo tìm trên tầng hai.
Đưa mắt tiễn đồng đội lên tầng xong xuôi, Ngô Sênh quay qua hỏi Từ Vọng: "Muốn bắt đầu tìm từ đâu?"
Từ Vọng không thèm do dự lấy một giây: "Nhà vệ sinh."
Ngô Sênh: "..."
Từ Vọng dùng ánh mắt "mau lại đây" nhìn quân sư nhà mình: "Nghĩ thử coi mình lượm được đống vũ khí nguyên thủy này ở đâu nào, tin tôi đi, "Cú" có đam mê mãnh liệt với cái chốn ngũ cốc luân hồi() lắm á."
(chốn ngũ cốc luân hồi: nói đằng thẳng ra thì vẫn là nhà vệ sinh, cách nói này bắt nguồn từ tiểu thuyết Tây du ký.)
Ngô Sênh: "Vậy nên sẽ có nhân viên bán hàng nào đấy cố tình giấu chìa khóa xe vào trong thùng chứa nước bồn cầu ấy hả?"
Từ Vọng: "Sao cậu cứ cứng nhắc thế nhỉ, sao không phải là một nhân viên bán hàng cầm chìa khóa, lúc đi vệ sinh thì bị zombie cắn, đành phải quẩn quanh mãi trong đấy, chờ những người vượt ải đến đó tìm ra họ ấy?"
"..." Luận điểm rõ ràng, luận cứ rành mạch, Ngô Sênh lại thấy cũng có lý ra phết.
Chắc có lẽ để tiện cho việc tiếp đón khách hàng, nhà vệ sinh nằm ở khúc giao giữa sảnh khách bên ngoài với khu văn phòng, ngay gần cái cầu thang chỗ hai người họ đang đứng, nhìn cái là thấy, thiết kế xa hoa nhã nhặn mà lại có nội hàm.
Hai người lên dây cót tinh thần, rón rén lại gần.
Càng tới gần lại càng nghe rõ động tĩnh bên trong.
Tí tách.
Tí tách.
Nhà vệ sinh được thiết kế theo kiểu nam trái nữ phải, tiếng nước nhỏ giọt phát ra từ bên trái, giữa cái tĩnh mịch của đêm khuya, lại khiến cho người ta thấy rùng rợn khác thường.
Từ Vọng và Ngô Sênh trao đổi bằng ánh mắt, Ngô Sênh rút điện thoại ra, lẳng lặng bật đèn pin.
Hai người vai kề vai, rẽ sang bên trái, phía nhà vệ sinh nam.
Không còn ánh trăng rọi sáng, nhà vệ sinh tối kinh khủng khiếp, Ngô Sênh phải dùng luồng sáng của đèn pin để dò đường trước.
Phía trước bồn rửa tay trống huơ trống hoác, có độc cái bồn rửa tay mà miệng cống đã bị chặn kín, nước chảy tràn ra ngoài, vòi nước thì chưa được khóa hẳn lại, tiếng tí tách khi nãy chắc hẳn là bắt nguồn từ đây.
Hai người đi qua bồn rửa tay, cuối cùng cũng vào hẳn đến trong nhà vệ sinh.
Trong này vừa hẹp vừa dài, một bên là bồn đi tiểu, một bên là các gian phòng vệ sinh có vách ngăn.
Ngô Sênh kéo Từ Vọng lại, không cho cậu đi tiếp, anh giơ điện thoại lên, rọi đèn mãi vào tận góc trong cùng của nhà vệ sinh dài và hẹp.
Ở chính cái góc ấy, có một người mặc đồ vest đưa lưng về phía họ, ngồi xổm quay mặt vào tường, chẳng biết đang cắm cúi gặm cái gì.
Cách ăn mặc thế này, chắc là nhân viên bán hàng rồi.
Nhưng trông cái điệu bộ như kia thì còn bàn bạc thương lượng gì nổi nữa.
Ngô Sênh khẽ gật đầu với Từ Vọng.
Từ Vọng hiểu ý, nương theo ánh sáng của đèn pin điện thoại, lí nhí "say hi" với đối phương.
Tiếng ngoạm đồ ăn dừng khựng lại.
Con zombie mặc vest vẫn giữ nguyên cái dáng ngồi xổm độc đáo, chậm rãi quay đầu.
Gương mặt dữ tợn tái xanh, mồm miệng nhoe nhoét những máu là máu, có điều con ngươi lại đen nhánh một màu, không đỏ thẫm mà cũng chẳng đỏ tươi màu máu như đám zombie ở phía Nam, chỉ có lòng trắng mắt hơi bị ửng hồng.
"Nói nghe nè, giờ tôi hỏi ông anh này xem chìa khóa ở đâu thì liệu ổng có nghe hiểu không nhỉ?"
Từ Vọng hạ giọng xuống cực thấp, gần như không nghe thấy tiếng.
Ấy thế mà xem chừng vẫn bị tóm, zombie mặc vest từ từ đứng dậy, xoay người đối mặt với họ.
Da đầu Từ Vọng tê rần rần.
Ngô Sênh cũng thấy ghê răng.
Trong tay con zombie nọ chẳng có gì cả, thứ mà nó gặm, là cánh tay của chính nó.
Còn đương mải kinh hãi, con zombie đã chợt lao đến, nhanh như chớp, cũng chẳng buồn báo trước, thoắt cái đã xô Ngô Sênh ngã nhào!
Ngô Sênh còn chưa kịp nhìn rõ xem nó xông đến bằng cách nào, cả súng phóng lựu lẫn điện thoại đều bị văng theo cú ngã, rơi thẳng xuống sàn nhà.
Con zombie đè nghiến Ngô Sênh xuống đất, há mồm định ngoạm ngay mặt anh!
Ngô Sênh chẳng còn lòng dạ nào mà lo đến vũ khí nữa, hai tay bóp chặt cổ zombie, ra sức đẩy nó ra xa, không ngờ con zombie lại khỏe cỡ này, mới giằng co được có mấy giây, anh đã thấy hơi đuối rồi!
Khẩu súng đã lăn ra đến tận chân tường, điện thoại thì vẫn tận tụy chiếu sáng.
Dưới ánh sáng trắng lạnh lẽo, hàm răng zombie gần như đã đụng tới mặt anh!
Bỗng có một cán chổi lau nhà từ trên trời giáng xuống, chẹt ngang đúng chỗ tay anh đang bóp cổ con zombie, giật ngược ra, siết cổ nó từ phía sau!
Ngô Sênh thuận thế buông tay, Từ Vọng vừa thừa cơ đánh lén cứ thế lấy cán cây chổi lau nhà kẹp chặt cổ nó, lôi nó ra khỏi người anh!
Ngô Sênh mau chóng bật dậy, chạy tới trước cửa gian buồng vệ sinh ở gần chỗ Từ Vọng nhất, nhanh tay mở cửa: "Đẩy nó vào đi!"
Từ Vọng dồn hết sức lực để giằng co với zombie, còn đang lo không biết phải kết thúc trận đấu thế nào, nghe vậy được lời như cởi tấm lòng mà nới lỏng cán chổi, ra sức đẩy vội con zombie vào trong!
Vị trí cái buồng vệ sinh mà Ngô Sênh chọn cũng đẹp nữa, Từ Vọng còn chả phải di chuyển gì, cứ thế đẩy cái ào là xong.
Con zombie không kịp phản ứng gì, bị ủn vào buồng vệ sinh như một quả đạn pháo(), tông trúng cái bồn cầu mà liêu xiêu cả người.
(đạn pháo: loại đạn được bắn từ các loại pháo, khác với đạn súng thông thường, bên trong đạn pháo có chứa thuốc nổ hoặc các vật nhồi khác, được dùng để tiêu diệt các mục tiêu từ lớn đến rất lớn, ở đây được dùng để so sánh zombie bị đẩy vào mạnh như pháo bắn khỏi nòng.)
Ngô Sênh canh me cực chuẩn, sập cửa ngay cái "rầm", vừa ra sức túm chặt lấy tay nắm phòng khi zombie phá cửa, vừa cấp tốc quay qua bàn chiến thuật với Từ Vọng: "Trèo lên bắn nó --"
Từ Vọng hiểu ngay tức khắc.
Cậu thoăn thoắt trèo lên bức vách ngăn, tài nghệ cứ phải gọi là đỉnh của đỉnh, nhắm thẳng vào con zombie mặc vest cũng đang liều mạng lôi kéo tay nắm tính mở cửa, làm ngay một tia nước nét căng.
Lúc ca khúc cảm động vang lên, con zombie mặc vest vẫn chẳng hề hấn gì, khác hẳn đám zombie ở phía Nam thành phố, như thể tia nước này không làm gì được nó, nó thậm chí còn kéo được cánh cửa buồng vệ sinh hé ra hẳn một khe nho nhỏ nữa kìa.
Song khinh địch thì bao giờ cũng phải trả giá đắt.
Cái kết của việc không thèm trốn tránh là như vầy, bài hát phát tới phần điệp khúc thì tia nước cũng phá nát được con mắt zombie, xộc thẳng lên não.
Zombie đổ quèo xuống đất, Từ Vọng buông lỏng cò súng.
Tiếng nhạc vẫn văng vẳng bên tai nhưng cũng không đến nỗi quá chát chúa, bài hát phát thêm chừng mươi giây thì ngừng hẳn.
Nhà vệ sinh lại yên ắng như cũ.
Từ Vọng nhảy xuống khỏi tấm vách ngăn, nín thở căng tai ra đứng nghe ngóng với Ngô Sênh thêm lúc nữa, mãi đến khi đã chắc chắn không có thêm con zombie nào kéo đến đây, bấy giờ mới dám thở phào nhẹ nhõm.
Lúc ở khu công viên giải trí, Từ Vọng đã phát hiện ra mình có thể khống chế được âm lượng của súng sấm sét, mức lớn nhất thì cũng cỡ như khúc đứng trên lưng voi dumbo gọi zombie tới ấy, còn nhỏ nhất thì mới dùng hồi nãy, xấp xỉ với tiếng loa điện thoại mở đến % âm lượng.
Thực ra giữa lúc vắng lặng thế này thì cũng vang ra phết, hên là cái nhà vệ sinh nằm ở nơi khuất nẻo.
Nhặt điện thoại rơi dưới đất lên đưa trả cho Ngô Sênh, Từ Vọng lại liếc nhìn con zombie giữa buồng vệ sinh, trong lòng thấy hơi oải.
Zombie ở phía Bắc, từ tốc độ đến thể lực, lại cả sức chống đòn, cái nào cũng đẳng cấp hơn hẳn.
"Ê này..." Cánh cửa buồng thứ hai tính từ trong góc bỗng dưng bật mở, một cái đầu tròn vo thập thò ló ra, "Nó chết hẳn chưa thế?"
Từ Vọng ngờ thế quái nào được là trong nhà vệ sinh vẫn còn có người, bị dọa cho sợ vãi cả linh hồn.
Ngô Sênh thì đỡ hơn chút đỉnh, song cũng phải mất đến cả nửa ngày mới tìm lại được giọng nói của mình: "Chết queo rồi. Anh là ai?"
"Một thanh niên tội nghiệp bị zombie nhốt trong nhà vệ sinh á," Đầu tròn không đi ra ngoài, vẫn cứ thập thập thò thò mà nói chuyện với họ, "Mấy cậu gϊếŧ được zombie, tôi phải trả ơn các cậu."
Hai chữ "trả ơn" khiến đôi mắt Từ Vọng thoắt cái sáng rực lên, nhìn quả đầu tròn trịa của cậu ta thêm lần nữa, cảm giác như sau gáy người nọ đang tỏa ra vầng sáng của cả một hòm vàng ròng nguyên chất.
Chờ cho nhịp tim ổn định lại chút nữa, cậu mới nhận ra mình đã túm một góc áo Ngô Sênh từ bao giờ rồi, thế mới thấy sự xuất hiện của thanh niên đầu tròn này có sức kíƈɦ ŧɦíƈɦ mạnh cỡ nào.
Cậu âm thầm rụt tay về mà không mảy may để lại dấu vết, hắng giọng cho thanh họng, hỏi thay cả Ngô Sênh vẫn còn chìm trong đắn đo suy nghĩ: "Đằng ấy có xe không?"
"Không có." Đầu tròn trả lời rất dứt khoát.
Từ Vọng: "..."
NPC mà không giải quyết được vấn đề cấp bách thì lên sóng cool ngầu thế làm quái gì!
"Nhưng tôi lưu trữ được á," Đầu tròn chớp mắt, "Các cậu có muốn làm tí không?"