Chương : Phòng chống dịch
Ở đầu này các đồng đội còn đang "tình thương mến thương", phía bên kia sắc mặt quân sư lại có vẻ hết sức nghiêm trọng.
Anh đã đứng sau lưng Từ Vọng được gần hai phút rồi, thế mà cậu chẳng hề nhận ra, cứ ngồi xổm ở đó nhìn chằm chằm vào lá cờ trên mặt đất mà ngẩn người.
Đó là một lá cờ bình thường đến không thể bình thường hơn, vì rơi xuống đất nên dính chút bụi bặm, nền đỏ chữ vàng viết nên hai câu ca ngợi -- Huyền hồ tế thế y thương sinh, diệu thủ hồi xuân giải tật đông().
(hai câu trên là hai câu thơ cổ dùng để ca ngợi nghề y, đại khái nghĩa là "Một bầu hồ lô cứu mạng người, một bàn tay vàng chữa trăm bệnh", khen ngợi những người có y thuật cao minh, lấy việc cứu người làm vui.)
Ngô Sênh tỉ mỉ quan sát từng chữ một trên lá cờ đó, cả phần đề tên cũng không bỏ qua, nhìn kĩ đến mức những con chữ dần trở nên méo mó trước mắt mình mà vẫn chẳng nhìn ra có gì nhiệm mầu ở đây.
Thế mà Từ Vọng lại ngắm ngẩn cả người ra, cứ như thể lá cờ này sẽ mở ra một cánh cửa bí mật nào đó vậy.
Đột nhiên cậu vỗ đầu gối đánh đét một cái: "Đúng rồi, chính là như vậy!"
Ngô Sênh giật cả mình, vội vàng vòng ra trước mặt cậu thì chỉ thấy đội trưởng nhà mình mặt mày rạng rỡ như thể vừa được khai sáng.
"Cậu nghĩ ra cách gì rồi à?" Ngô Sênh hỏi.
"Ừ," Từ Vọng vui vẻ gật đầu: "Dùng "Lũ lụt cuốn miếu Long Vương" đi!"
"Để đám zombie tự gϊếŧ lẫn nhau á?" Lũ lụt cuốn miếu Long Vương, quân ta lại đánh quân mình, Ngô Sênh từng nghĩ là như vậy.
"Sai quá chừng sai," Từ Vọng lắc đầu như trống bỏi: "Cái của cậu là công cụ tấn công chứ đâu phải pháp thuật."
Ngô Sênh sửng sốt, tư duy cũng dần quay về đúng nhịp. "Tự gϊếŧ lẫn nhau" thuộc về phạm trù khống chế tinh thần, từ lúc bọn họ bắt đầu sử dụng công cụ đến nay, những loại có khả năng "khống chế" đều là công cụ pháp thuật, mà "Lũ lụt cuốn miếu Long Vương" lại là công cụ tấn công.
Tất cả là tại tục ngữ đã ăn sâu vào đầu, hơi lơ đãng một chút là rẽ nhầm đường ngay.
Từ Vọng biết Ngô Sênh đã vòng về đúng hướng rồi, lại cất tiếng: "Đám zombie ngoài kia sợ nước, dùng công cụ này là hiệu quả nhất."
Ngô Sênh hỏi đầy nghi ngờ: "Sao cậu biết bọn nó sợ nước?"
"Lấy đâu ra lắm câu hỏi vì sao thế," Thực ra Từ Vọng cũng mới mang máng nhớ ra vài mảnh ghép kí ức, chẳng thể giải thích rõ ràng được, "Thế cậu có tin tôi không nào?"
Ngô Sênh: "..."
Từ Vọng: "Tốt lắm, vậy chúng ta hành động thôi!"
Ngô Sênh: "Tôi còn chưa nói gì cơ mà!"
Đội trưởng hoàn toàn không thèm ngó ngàng gì đến ý kiến của anh, đứng phắt dậy gọi hai người đồng đội cấp dưới đang tám đến "long trời lở đất" ở phía bên kia: "Lão Tiền, Tiểu Huống, mau qua đây đứng lên bệ cửa sổ đi!"
"Lại là chiêu trò gì đây..." Tiền Ngải chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao, mơ màng trèo lên bệ cửa sổ rồi đưa tay kéo Huống Kim Hâm lên cùng.
Ngô Sênh vẫn ngồi nguyên tại chỗ, nhặt lá cờ kia lên xem hết mặt trước lại đến mặt sau mà chẳng nhìn ra bí kíp vượt ải nào, cuối cùng bất chấp mê tín dị đoan, vỗ bộp một cái lên lá cờ!
Bụi bặm lâu năm ập vào mặt anh.
"Hắt xì -- Hắt xì --"
Huống Kim Hâm mới vừa đứng vững trên bệ cửa sổ, trông thấy gương mặt nhếch nhác của quân sư, cất tiếng hỏi đầy khó hiểu: "Anh Sênh, anh sao thế ạ?"
Quân Sư Ngô giả bộ không nghe thấy, giơ đôi chân dài ra trèo lên bệ cửa sổ.
"Không sao," Từ Vọng an ủi bạn học Huống, "Anh Sênh của cậu tưởng lá cờ này có thể cảm ứng được, vỗ một cái là hiện ra mật mã."
Ngô Sênh: "..."
Cuối cùng mọi người đều đã ở trên bệ cửa sổ, Từ Vọng bám chặt vào tay nắm cửa, bắt đầu giải thích chiến thuật: "Lát nữa sau khi dùng công cụ, cả tầng này đều sẽ ngập nước, chắc chắn cửa sẽ bật tung, nhưng đừng lo, chỉ cần chúng ta bám chắc, đứng vững, cùng lắm hai phút đồng hồ là nước sẽ rút, khi ấy zombie cũng đã bị cuốn phăng đi rồi, cả tầng đều được dọn dẹp sạch sẽ, chúng ta có thể đi thẳng lên tầng trên."
Ba người bạn: "..."
Từ Vọng: "Sao thế?"
Tiền Ngải: "Đây là chiến thuật hay góc nhìn của thượng đế() thế..."
(góc nhìn của thượng đế: đã chú thích ở chương .)
Từ Vọng: "Thế cậu có tin tôi không nào?"
Tiền Ngải: "..."
Từ Vọng: "Tốt lắm, vậy chúng ta hành động thôi!"
Tiền Ngải: "Hả? Cái gì cơ? Tôi đã nói gì đâu!"
"Quen dần là vừa," Quân sư Ngô thân là người từng trải, vỗ vai Lão Tiền, "Giờ cậu ta là hacker Từ Vọng() rồi."
(nguyên văn là 徐·开挂·望, 开挂 là một từ được dùng trong game để chỉ những người nhờ ăn gian mà đạt được thành tích cao bất ngờ, giống như ngày xưa chơi game rắn trên điện thoại Nokia cục gạch có cách hack game để con rắn không bao giờ chết mà cứ ăn mãi dài mãi vậy, ở đây tác giả ghép开挂 với tên của Từ Vọng, nên chúng mình mạn phép dịch là "hacker Từ Vọng".)
, khởi động.
Cơn lũ khủng khiếp ập đến, trong chớp mắt cuốn bay cả tầng lầu khoa bệnh truyền nhiễm!
Nước lũ gào thét cuộn trào, tung hoành ngang dọc không ngừng lấy nửa giây, "ầm --" một tiếng, cánh cửa nhà kho đã bật tung. Những chiếc giá đựng đồ chẳng mấy chốc đã bị nuốt chửng, từng đợt sóng ồ ạt ập về phía cửa sổ nơi bốn người đang đứng!
"Đù má, cái cưa điện của tôi vẫn còn ở trên giá --"
"Đổi sang kiếm nằm tay áo --" Từ Vọng còn chưa kịp nói hết đã bị một ngọn sóng to tạt ngay vào mặt.
Bốn người hoàn toàn bị nhấn chìm trong làn nước phải đến mười mấy giây, nếu không cố sống cố chết bám lấy cửa sổ thì hẳn đã trôi tuột theo con sóng mất rồi!
Đột nhiên có thứ gì đó va vào người Tiền Ngải, trong làn nước đục ngầu chẳng nhìn rõ ra là cái gì khiến gã tưởng nhầm là zombie, vội vàng ra sức đạp lấy đạp để, suýt thì sái cả chân.
Cuối cùng sóng cũng rút dần đi, mực nước thật sự chỉ cao hơn bệ cửa sổ mấy chục centimet, đến tầm đầu gối của họ, hơn nữa nước lũ còn đang không ngừng trào ra bên ngoài khiến mực nước mỗi lúc một thấp dần.
Tiền Ngải mở mắt, ra sức hít thở, đồng thời cuối cùng cũng trông rõ bộ dạng của "kẻ" ban nãy đấu đá với mình.
Một cái đầu rồng.
Cái đầu được khắc bằng gỗ, phủ một lớp sơn màu sắc sặc sỡ trông vô cùng sinh động, đang trôi theo dòng nước ra phía bên ngoài nhà kho.
Trôi đến cửa còn "tụ họp" với một loạt các tàn tích khác của miếu thờ như xà gỗ đỏ, cột vàng vân vân và mây mây.
Tiền Ngải nhìn Ngô Sênh, cảm thấy một lời khó mà diễn tả hết được cảm xúc của gã lúc này: "Cái vũ khí này của cậu... Đúng là, lũ lụt, cuốn, miếu Long Vương."
Cảm xúc của Ngô Sênh cũng phức tạp không kém: "Đôi khi, thế giới chỉ đơn giản như vậy thôi."
Quả nhiên hai phút sau nước lũ đã rút đi kha khá, thò đầu nhìn ra ngoài hành lang, trống không chẳng thấy một bóng người, còn đâu vết tích của lũ zombie nữa.
Bấy giờ Tiền Ngải mới thực sự tin lời Ngô Sênh, đội trưởng của bọn họ nhất định là đã nạp tiền mua gợi ý rồi!!!
Không còn đám zombie, cả nhóm thuận lợi lên được tầng hai, nào ngờ chỉ có duy nhất một lối cầu thang để lên tầng ba, nhưng nó không nằm bên trái cũng chẳng nằm bên phải mà nằm ở chính giữa, cách hành lang bên phải – nơi bọn họ đang đứng – một đoạn khá xa.
Vẫn là hành lang dài với cơ man các văn phòng làm việc, có điều tầng hai không hề im ắng như tầng một, bởi có một cô y tá đang đi đi lại lại trên hành lang. Cô ta mặc áo trắng, đội mũ y tá, dáng người cao ráo, thân hình bốc lửa, hai tay vẫn đang đẩy một chiếc xe đẩy y tế chất đầy ống kim tiêm.
Bốn người nấp sau bức tường nơi góc ngoặt cầu thang, lặng lẽ quan sát tình hình kẻ địch.
Màu mắt của cô y tá zombie này còn nhạt hơn cả anh bác sĩ đẹp trai lúc trước, nhìn lướt qua gần như không trông thấy màu đỏ mà giống như bị ai đó lấy mất cả tròng đen vậy, chẳng thể phân biệt được con ngươi và tròng mắt nữa, tất cả đều là một màu trắng rợn người.
Khu vực đi lại của cô ta dường như đã được thiết lập sẵn, chỉ đẩy xe lởn vởn trong phạm vi hành lang giữa hai đầu cầu thang trái phải đi lên từ tầng một, cứ mỗi khi sắp đi đến đầu cầu thang là lại lập tức xoay người, cũng không nhìn xem có ai nấp ở đó hay không, chỉ ra sức tận tụy đi hết cung đường của mình mà thôi.
Cầu thang đi lên tầng ba nằm ở chính giữa cung đường này.
"Tên ở tầng một kia là nam thần, đấy chắc không phải cũng là nữ thần đấy chứ..." Giờ Tiền Ngải nhìn con zombie nào ở khoa bệnh truyền nhiễm cũng cảm thấy chúng giống như BOSS có thể triệu hồi lính tốt vậy.
Huống Kim Hâm: "Liệu ta có thể nhân lúc cô ta xoay người, lén chuồn lên trên được không?"
Ngô Sênh: "Về mặt lý thuyết thì có thể, nhưng hành động thực tế có độ rủi ro quá cao."
Mỗi người đều đã phát biểu ý kiến, khiến sự trầm ngâm của đội trưởng trở nên nổi bật hơn.
Ba người đồng đội đều nhìn về phía Từ Vọng, cậu vẫn đang nhắm nghiền hai mắt, cau chặt hai mày, không ngừng lẩm bẩm như thể đang niệm thầm bí kíp gì vậy.
Huống Kim Hâm chẳng hiểu mô tê gì, vừa định hỏi thì đã bị Tiền Ngải dùng khẩu hình chặn lại: "Đừng làm phiền, đội trưởng đang mở con mắt thứ ba".
Ngô Sênh không cất tiếng, chỉ nhìn chằm chằm góc nghiêng của Từ Vọng, ra chiều đăm chiêu.
Hai phút sau.
Từ Vọng quay phắt đầu lại, trong mắt tràn ngập sự chắc chắn: "Tôi vòng qua đầu cầu thang bên kia thu hút sự chú ý của cô ta, các cậu nhân lúc đó chạy lên tầng, nhớ là phải đi nhẹ thôi, động tác nhanh nhẹn vào."
Ngô Sênh: "Cậu định thu hút kiểu gì?"
Huống Kim Hâm: "Bọn em lên trên rồi còn anh thì sao?"
Tiền Ngải: "À, ừ."
Mỗi người đều chú ý vào một điểm khác nhau, nếu không nói gì sẽ khiến gã trông có vẻ nhạt nhẽo lắm.
Từ Vọng trả lời Ngô Sênh trước: "Khống chế bằng âm thanh." Rồi lại quay sang Huống Kim Hâm, "Thu hút xong anh sẽ lập tức chạy xuống tầng một rồi quay về đây, lén chạy lên từ sau lưng giống mọi người thôi."
Trong mắt Huống Kim Hâm dấy lên sự lo lắng, bọn họ đi lên thì dễ, chứ Từ Vọng phải chạy cả một quãng đường xa như thế, liệu có kịp không, nhỡ đâu zombie quay đầu một cái...
Một loạt thắc mắc còn chưa kịp hỏi thì đã thấy đội trưởng nhà mình chạy vèo xuống tầng dưới, lao về phía đầu cầu thang bên kia.
Ngô Sênh thì đã vào vị trí từ lâu rồi, chăm chú theo dõi bóng lưng của y tá zombie và Từ Vọng sắp sửa xuất hiện ở đầu cầu thang bên trái.
Y tá zombie đi đến vị trí cách cầu thang bên trái còn độ một mét thì dừng lại, vẫn như trước, xoay người.
Kế đó, Từ Vọng thò đầu ra từ phía cầu thang bên trái sau lưng cô ta.
Cậu vẫn ở yên đó, mãi đến khi y tá zombie đã đi được năm sáu mét, đến tầm chính giữa cầu thang chỗ mình đang đứng và cầu thang lên tầng ba, cậu mới khởi động thứ trong tay mình rồi đẩy ra ngoài.
Mấu chốt của chiến thuật này là cậu nhất định phải khiến zombie quay đầu về phía mình, quay lưng lại với ba người đồng đội, có như vậy bọn họ mới chuồn lên trên được, đồng thời phải kéo thời gian "khống chế bằng âm thanh" dài nhất có thể, để bản thân cũng có cơ hội rút lui, băng qua tầng một quay về đầu cầu thang bên kia, sau đó bắt chước các đồng đội, chuồn lên tầng ba.
Từ đầu đến cuối, y tá zombie nhất định phải quay lưng về phía cầu thang bên phải và cầu thang ở giữa mới được.
Công tắc vừa bật lên, âm thanh tựa như tiếng điện thoại rung lập tức vang lên từ cầu thang chỗ Từ Vọng, tuy rằng không to lắm nhưng giữa hành lang khép kín âm u này lại có vẻ cực kì rõ ràng.
Y tá zombie khựng lại một lát, chậm rãi xoay người.
Cô ta còn chưa kịp đi về phía phát ra âm thanh thì nguồn gốc của nó đã tự mình bước ra rồi -- một chiếc dao cạo râu đang chạy hết tốc lực trượt đến dưới chân cô ta. Âm thanh ấy là tiếng mô-tơ của dao cạo râu, ba lưỡi dao đang nhảy múa hết sức vui vẻ, khiến tiếng rung khô khan kia bỗng trở nên náo nhiệt hơn.
Ngô Sênh: "..."
Huống Kim Hâm: "..."
Tiền Ngải: "..."
Bọn họ còn tưởng Từ Vọng muốn dùng súng sấm sét, nhưng tiếng nhạc của súng sấm sét dài nhất cũng chỉ được mười giây, cho dù cậu có đặt súng sấm sét ở đầu cầu thang rồi vắt chân lên cổ chạy về đây thì cũng chỉ có thời gian mười giây để chạy, vậy nên từ lúc đưa ra chiến thuật này, Ngô Sênh và Tiền Ngải cũng như Huống Kim Hâm đều nơm nớp lo sợ thay cho Từ Vọng.
Ai ngờ người ta lại dùng đến thứ công cụ thần kì này.
Mẹ nó ai mà nhớ ra được còn có chiếc dao cạo râu này chứ!!!
Từ Vọng vẫn nhớ, không chỉ nhớ mà còn mang theo bên người, chết người hơn là lại còn thật sự dùng đến nó.
Cái loại "kĩ năng cứng" bỏ xa người khác tám trăm dặm này, ngoài cậu ra còn ai xứng làm đội trưởng!
"Rrr -- Rrr --"
Cô y tá nghiêng đầu, do dự giữa nhặt hay không nhặt.
Ngô Sênh thì không hề ngập ngừng lấy một giây, hất tay với đồng đội ở phía sau: "Đi."
Anh nói rất nhanh, đồng thời cũng hạ giọng xuống rất thấp, gần như chỉ còn là tiếng thì thầm.
Ba bóng người lẻn ra từ phía cầu thang bên phải, nhân lúc y tá zombie quyết định cúi người, thần không hay quỷ không biết mà chuồn lên cầu thang ở giữa đằng sau lưng cô ta.
Cùng lúc đó, sau khi đẩy chiếc dao cạo râu ra, Từ Vọng lập tức phi xuống tầng một, vòng về đầu cầu thang bên phải của tầng hai!
Lúc này, y tá zombie đã nhặt chiếc dao lên, cầm trong tay quan sát.
Nhưng Từ Vọng chẳng còn hơi đâu mà theo dõi, cậu xông lên từ cầu thang bên phải rồi lại phi về phía cầu thang ở giữa không hề ngừng nghỉ, cua gấp một cái phóng thẳng lên tầng, tựa như biết chắc rằng y tá zombie bị "vật phát ra âm thanh" thu hút, sẽ không quay người lại vậy!
Ba người đồng đội đều chờ sẵn ở đầu cầu thang, thấy Từ Vọng xông lên bèn vội vàng tiếp đón.
Đội hình đã tập hợp đầy đủ, cả bốn đều thở phào nhẹ nhõm, bấy giờ mới bắt đầu xem xét tình hình ở tầng ba - tầng quan trọng nhất.
F vẫn chỉ có độc một hành lang dài xuyên suốt, nhưng nếu nhìn kĩ sẽ phát hiện, hai dọc hành lang đều là mặt tường, cả tầng chỉ có hai căn phòng lần lượt nằm ở đầu bên trái và bên phải, cách nhau rất xa.
Tiền Ngải nhìn qua ngó lại hết mấy lượt, cuối cùng quả quyết quay sang hỏi đội trưởng: "Lần này chọn bên nào đây? Hay là nam trái nữ phải?"
Giờ gã đã hoàn toàn coi Từ Vọng như NPC vượt ải rồi.
Thế nhưng ngoài dự đoán của gã, Từ Vọng có vẻ khá hoang mang, hết nhìn đầu bên trái lại nhìn đầu bên phải của hành lang, tự lẩm bẩm: "Không đúng, sao lại chỉ còn có hai phòng thế này..."
"Uỳnh --"
"Rầm --"
Chợt có tiếng động vang lên từ phía căn phòng bên phải, tựa như có người đang đánh nhau.
Bốn người nhìn nhau một cái rồi lập tức chạy về phía hiện trường, đến cửa mới trông rõ, tấm biển trên ấy đề [Phòng thí nghiệm].
Vừa vào cửa, cả bọn đã trông thấy một cô bác sĩ mặc áo blouse trắng bị một con zombie đè trên mặt đất. Tiền Ngải đã khởi động "Kiếm nằm tay áo" bèn lập tức hất tay về phía zombie!
Thế nhưng ống tay áo chẳng hề có vẻ gì là sẽ bắn ra ám khí cả.
Đằng này Tiền Ngải hẵng còn đang ngơ ngác, bên kia Ngô Sênh và Từ Vọng đã xông lên rồi, một người cầm tua-vít đâm thẳng vào cổ con zombie, người còn lại túm lấy cổ áo nó, phối hợp với Ngô Sênh nhấc nó ra khỏi người cô bác sĩ!
Cô bác sĩ trẻ lập tức nấp sang một bên, ôm ngực đầy sợ hãi.
Cuối cùng Tiền Ngải cũng thiết lập xong quan hệ gắn bó với công cụ, một lần nữa hất tay về phía con zombie đang bị đội trưởng và quân sư nhấc lên, đồng thời vận khí xuống đan điền, hét lớn một tiếng: "Chiu --"
Một thanh kiếm ngắn sắc lẹm bay vút ra từ tay áo, đâm thẳng vào mắt phải của con zombie một cách nhanh gọn và chính xác.
Zombie ngã vật ra đất, Từ Vọng và Ngô Sênh đều há hốc mồm.
"Quả nhiên là kiếm "nằm" tay áo ha." Từ Vọng nói.
Ngô Sênh ra sức gật đầu: "Cũng khí thế phết đấy."
Huống Kim Hâm còn chưa xem đã: "Có thể "chiu" thêm cái nữa không ạ?"
Tiền Ngải: "Không được!"
Lần sau mà còn có loại công cụ kiểu này, làm ơn cho thêm cái nhắc nhở "Trẻ trâu, đáng xấu hổ, dùng cẩn thận" hộ cái!!!
"Các cậu là..." Cô bác sĩ trẻ mở lời một cách yếu ớt.
"Vaccine," Từ Vọng nói, "Chúng tôi tới đưa vaccine."
Hai mắt cô bác sĩ ầng ậng nước mắt: "Cuối cùng cũng đợi được các cậu rồi!"
Dưới sự chỉ dẫn của cô, bốn người xuyên qua hành lang, đến trước cửa căn phòng ở đầu còn lại, trên tấm biển ngoài cửa viết rõ [Phòng nghiên cứu chống dịch].
Cô bác sĩ rút chìa khoá ra mở cửa.
Vậy mà vào rồi vẫn còn cánh cửa thứ hai, thứ ba, tất cả đều phải dùng chìa khoá của cô mới mở được.
Nếu như ban đầu bọn họ chọn qua đây trước, e rằng vẫn phải vòng về "cứu cô bác sĩ", hiển nhiên đây là một nhiệm vụ bắt buộc.
Năm người đi thành một hàng, tiến vào nơi sâu nhất của [Phòng nghiên cứu chống dịch], cuối cùng cũng trông thấy một vị bác sĩ già cả đang đứng trước đống máy móc.
Người này trông khoảng sáu mươi tuổi, đeo một cặp kính gọng vuông, mái tóc đã nhuốm màu muối tiêu, đứng ngẩn người trước cỗ máy tối đen.
"Chủ nhiệm Dư," Cô bác sĩ khẽ gọi một tiếng, giọng nói phấn khích đến nỗi run lên, "Bọn họ đến rồi."
Ông bác sĩ già giật mình, quay đầu lại như không dám tin vào mắt mình. Trông thấy hòm vaccine trong tay Ngô Sênh, ông tựa như muốn nói gì đó, nhưng nửa ngày vẫn chẳng hé nổi miệng, cuối cùng tháo cặp kính xuống, lau đi giọt lệ nơi khoé mắt.
Ngô Sênh đưa hòm vaccine cho Từ Vọng.
Đội trưởng Từ tiến lên, đưa hòm vaccine ra, trịnh trọng như thể đang thực hiện một nghi thức trao tặng nào đó vậy.
Bác sĩ già lại đeo kính lên, hai tay run rẩy đón lấy chiếc hòm, hướng về nhóm Từ Vọng cúi người thật sâu: "Cảm ơn các cậu đã đem đến hy vọng cho thành phố này."
Thật ra Từ Vọng chỉ muốn đánh nhanh thắng nhanh, nhưng trông thấy mái đầu bạc của ông lại không kìm được sự xúc động trong lòng, lẳng lặng đáp lại: "Đó là việc chúng tôi nên làm."
Trao xong vaccine, bốn người không nói gì thêm, lặng lẽ chờ đợi tiếng thông báo đã nộp bài.
Một giây.
Hai giây.
Năm giây.
Chẳng hề có động tĩnh gì.
"Chuyện gì vậy?" Tiền Ngải cảm thấy vô cùng khó hiểu, "Vẫn chưa nộp bài sao..."
Huống Kim Hâm thử ấn vào tai một cách ngớ ngẩn, cứ như thể ở đó có đeo tai nghe vậy.
Ngô Sênh nhìn sang Từ Vọng, anh có cảm giác đối phương hẳn phải biết điều gì đó.
Từ Vọng cũng hoang mang, hết nhìn ông bác sĩ già, nhìn căn phòng tràn ngập thiết bị, rồi lại nhìn sang cô bác sĩ trẻ, đâu có vấn đề gì đâu, khi ấy cậu trông thấy đám người kia đưa vaccine tới đây, cũng là hai bác sĩ một già một trẻ, có điều lúc đó trợ lý hình như là một cậu bác sĩ thì phải...
Vậy thì cũng đâu có vấn đề gì, khi ấy F còn không chỉ có hai căn phòng thôi đâu, nội dung cửa ải sẽ có chút thay đổi, từ lúc đặt chân vào căn phòng này cậu đã hiểu ra nguyên nhân của sự khác biệt rồi.
Vậy nên, tại sao vẫn chưa nộp bài thành công?
Khoan đã, Từ Vọng dùng tay đỡ trán, như thể nếu có thêm sự chống đỡ này, những mảnh ghép kí ức hỗn loạn sẽ trở nên rõ ràng hơn, dễ dàng lắp ghép hơn...
Cái nhóm lúc ấy, chưa nộp bài.
Từ Vọng đột nhiên mở trừng mắt, cuối cùng cũng bắt được mảnh ghép kí ức duy nhất còn thiếu sót!
Nhóm thành công là nhóm cuối cùng xông vào đây, còn nhóm mà cậu vẫn luôn đi theo đã thất bại trong việc nộp bài.
Bởi vì nhóm đó cũng giống như bọn họ lúc này, tưởng rằng vào đến [Phòng nghiên cứu chống dịch] là mọi chuyện đã kết thúc rồi...
"Lão Tiền!" Từ Vọng bất chợt rút súng sấm sét đeo ở hông ra, một tia nước vọt thẳng vào mắt cô bác sĩ,
đồng thời hét về phía Tiền Ngải, "Kiếm nằm tay áo --"
Cô bác sĩ trúng một đòn của súng nước hạng nặng, kêu lên thảm thiết, hai tay lập tức đưa lên che mắt, vật vã bỏ chạy, hô to cứu mạng.
Tiền Ngải ngớ cả người.
Kiếm nằm tay áo nên phi về phía ai, đội trưởng đã làm mẫu một lần rồi, nhưng cô bác sĩ kia không hề có chỗ nào đáng ngờ cả!
"Lão Tiền --" Từ Vọng hét khản cổ, gấp đến mức lạc cả giọng. Súng nước của cậu không thể nào bắn trúng mắt cô bác sĩ trước khi cô ta đột biến, một khi đối phương hoàn tất quá trình đột biến thì cô ta sẽ trở thành con zombie chúa hung hãn nhất của cửa ải này!!!
Tiền Ngải hạ quyết tâm, chần chừ cái gì nữa. Gã hướng về phía cô bác sĩ trẻ đang chạy trốn tia súng nước, nhắm mắt tập trung, hất tay hét lớn: "Chiu chiu chiu chiu --"
Vô số thanh kiếm bay ra khỏi tay áo, tựa như một cơn mưa kiếm vậy!
Cô bác sĩ trẻ bỗng ngồi thụp xuống, kiếm phi qua đỉnh đầu cô ta, phần lớn cắm thẳng xuống đất!
Lúc thanh kiếm cuối cùng rơi xuống, cô bác sĩ từ từ ngẩng lên, con ngươi đột nhiên thu nhỏ lại, phần màu đen nhanh chóng rút đi với tốc độ mắt thường có thể thấy rõ được.
Da đầu Tiền Ngải tê rần, hất mạnh đến mức tưởng như muốn văng cả cánh tay ra ngoài, gầm lên như điên: "Chiu --"
Lần này chỉ có mỗi một thanh kiếm ngắn bay ra.
Mang theo khí thế sấm giật chớp rền, nặng tựa ngàn cân, thanh kiếm đâm thẳng vào giữa trán cô bác sĩ, lưới kiếm cắm ngập vào trong.
Cô bác sĩ trẻ ngã vật ra đất, nhưng không chết ngay tắp lự như những con zombie bình thường, mà còn co giật gào rú đến gần một phút đồng hồ rồi mới hoàn toàn bất động.
Hai mắt cô ta vẫn trợn trừng, một nửa tròng đen đã biến thành màu trắng, còn một nửa vẫn đen nhánh, giống như đang đột biến giữa chừng, virus mới tiếp cận não bộ đã bị cắt đứt tín hiệu, đành phải dừng chân đầy tiếc nuối.
Phía sau tai cô ta, khuất dưới vài sợi tóc là dấu răng còn đỏ máu.
Ông bác sĩ già đi tới, cởi chiếc áo blouse trắng ra, đắp lên thi thể của cô ta.
Từ đầu đến cuối, ông chẳng hề nói câu nào.
Vaccine được rút ra, đặt vào cỗ máy, đèn trên thiết bị sáng lên tựa như mồi lửa của hy vọng, rồi sẽ dần lan ra hừng hực sức sống.
[Cú: Chúc mừng qua ải, / thuận lợi nộp bài! Bạn thân yêu, mai gặp nhé ~~]
...
Tại cửa khẩu Hoàng Hà, lúc này đêm đã về khuya.
Bọn Từ Vọng rơi vào một bụi cỏ, cách đó mấy trăm mét còn văng vẳng tiếng chửi bới đâu đây.
Bọn họ đã nộp bài thành công, vậy nên tất cả các đồng nghiệp đang ở / đều bị cưỡng ép quay về hiện thực, nhưng nằm trong khoảng cách gần đến mức "tiếng chửi bới rõ rành rành" thì hoặc là đang ở trong biệt thự, hoặc là đã đến cổng bệnh viện rồi.
Bốn người liếc nhau một lượt đã hiểu rõ đồng bọn nghĩ gì -- những lúc thế này phải im hơi lặng tiếng, để các đồng nghiệp rời đi trước, có như thế mới giảm tỉ lệ bị đánh hội đồng xuống mức thấp nhất được.
"Điên rồi, lùi hết ba ải lại thêm ba ải, đời này chúng ta chỉ có thể luẩn quẩn ở sáu ải đầu thôi sao..."
"Đừng để tôi biết được là lũ khốn nào nộp bài..."
"Nộp bài phải dựa vào thực lực, tôi không có ý kiến gì hết, nhưng mẹ nó chứ thằng điên ở sân sau biệt thự là của nhà ai đấy!!!"
"Có quỷ mới biết được, đồng đội chắc đều bị nó cắn chết hết rồi..."
Các đồng nghiệp dần dần tiến lại gần, rồi lại từ từ rời đi, rất nhanh xung quanh để chẳng còn tiếng động nào.
Gió đêm tháng mười một, vừa rét vừa buốt, chẳng ai muốn chịu đựng quá lâu.
Cả nhóm thở phào một hơi, bấy giờ mới nhìn về phía người có công lao lớn nhất trong việc nộp bài thành công hôm nay --
Tiền Ngải: "Game này hack hơi bị kinh đấy, rốt cuộc là thế nào vậy?"
Huống Kim Hâm: "Đội trưởng, sao anh biết được là cô ta sẽ đột biến?"
Ngô Sênh chẳng có gì để hỏi cả, chỉ im lặng nhìn Từ Vọng, đợi lời giải thích.
"Tôi thật sự đã đi qua ải này rồi." Từ Vọng ngẩng đầu, trả lời chắc nịch, "Tôi biết chuyện này có vẻ rất khó tin, nhưng tôi có chứng cứ."
Tiền Ngải và Huống Kim Hâm càng hoang mang hơn, nghệt cả mặt ra.
Ngô Sênh từng có một suy nghĩ rất liều lĩnh rằng, Từ Vọng bảo "hình như đã từng đến nơi này" có khi nào không phải ảo giác nhất thời, thế nhưng anh cũng chẳng ngờ được rằng cậu còn có chứng cứ?
"Tôi phải về Bắc Kinh một chuyến." Ngẫm nghĩ kĩ càng hồi lâu, Từ Vọng đưa ra quyết định của mình.