Chương : Ngoại truyện – Đinh Tiểu Xa (Thượng)
Mặt trời vừa lên, cửa tiệm S vừa mở, khách hàng đã đổ xô vào, đạp nát cả thềm cửa.
Bảo vệ của tiệm đã chuẩn bị sẵn sàng, vừa phải kiểm tra xem có khách hàng nào thuộc diện tình nghi mắc bệnh hay không, vừa phải đề phòng thi thoảng lại có mấy con zombie ven đường ùa vào.
Zombie tung hoành, tuổi thọ của phương tiện giao thông bị rút ngắn đi rất nhiều, chợ xe đột ngột hết hàng, may sao trong kho của tiệm S còn hàng bổ sung, chỉ cần người dân trong thành phố bình an vào đến tiệm là có thể yên tâm mua xe rồi.
Trong phòng trưng bày đâu đâu cũng là người, hầu như mọi mẫu xe đều bị các khách hàng bao vây đến nỗi con kiến cũng khó lòng lọt qua, muốn ngồi thử còn phải lấy số xếp hàng, chỉ riêng một góc phía Đông Bắc của phòng là hơi hẻo lánh.
Nơi đó bày một chiếc xe con bọ màu tím.
Bên cạnh đó chỉ có hai vị khách nam, một người cao hơn, vóc dáng cao ráo, tuấn tú hơn người, ít có người đàn ông nào để tóc dài, nhưng nhìn hắn như thế lại không có cảm giác lạc loài, ngược lại còn thêm phần khí chất thoát tục; người còn lại thấp hơn hắn một chút, nhưng cũng trẻ trung rạng ngời, tràn ngập sức xuân.
Thanh niên tuấn tú hơn người kia nhìn chiếc xe con bọ màu tím với ánh mắt si mê không để đâu cho hết.
Còn cậu bạn trẻ trung rạng ngời thì khinh bỉ trợn ngược mắt lên tận giời.
"Đẹp." Mạnh Chương ngẫm nghĩ hết nửa ngày mà cũng chỉ bật ra được mỗi chữ này.
Đinh Tiểu Xa tuyệt vọng: "Mắt thẩm mĩ của ngài vặn vẹo quá đấy."()
(nhắc nhở nhẹ: vì Mạnh Chương là thần tiên nên chúng mình mới dịch cách xưng hô của ổng là "ta" , nên các bạn đừng hỏi vì sao truyện hiện đại lại để xưng hô vậy nghen, sợ các bạn tưởng nhầm là bản CV. =))))) Về sự xuất hiện của nhân vật này, chi tiết xin liên hệ chương .)
Mạnh Chương quay sang nhìn cậu.
Đinh Tiểu Xa nuốt nước bọt: "Ngài, ngài nhìn em làm gì."
Khóe môi Mạnh Chương nhếch lên, nở nụ cười nhạt, tựa gió mát, lại tựa trăng sáng: "Đẹp thì đẹp, chẳng đẹp bằng em."
Đinh Tiểu Xa: "..."
"Phục vụ --" Cuối cùng, Đinh Tiểu Xa đành phải đầu hàng trước những lời đường mật.
Chẳng sợ thần quân có mắt như mù, chỉ sợ thần quân buông lời đường mật.
Hai người thanh toán tại quầy rồi rước xe đi luôn, rất nhanh, chiếc xe con bọ màu tím đã bon bon trên đường, thẳng tiến về nhà Đinh Tiểu Xa.
Mặc dù ván đã đóng thuyền nhưng suốt cả đường Đinh Tiểu Xa vẫn không thể ngừng phỉ nhổ chiếc xe này được, đến tận cửa nhà rồi vẫn còn lải nhải: "Đỏ quyến rũ, xanh bạc hà, lam băng giá, hồng macaron, tím lavender... Số xe màu mè mà ngài từng mua đủ để gom thành một giỏ hoa quả nhiệt đới rồi đấy!"
Mạnh Chương đang thay dép, nghe vậy thì khựng lại: "Giỏ hoa quả... nhiệt đới?"
"Tức là một đống hoa quả màu sắc sặc sỡ đặt chung trong một cái giỏ," Đinh Tiểu Xa vừa nói vừa múa may minh họa, "Xếp thành một núi như này nè, trông thắm đượm tình nồng á..."
Mạnh Chương vẫn cảm thấy khá mơ hồ: "Hoa quả nhiệt đới có gì khác so với những loại quả được bán trong tiệm hoa quả dưới lầu?"
Đinh Tiểu Xa không thể hình dung nổi, đành phải lấy giấy bút ra vẽ: "Đây là quả xoài, màu vàng cam, tiệm hoa quả dưới lầu không có!"
Mạnh Chương nhìn bức tranh minh họa càng ngắm càng thấy giống đá trứng ngỗng này, vẫn thấy việc hình dung loại hoa quả nhiệt đới này một cách cụ thể là vô cùng khó khăn.
Đinh Tiểu Xa cũng nhìn tác phẩm của mình, đúng là một lời khó nói hết, cuối cùng chỉ đành thở dài: "Biết vậy lúc trước đã dùng điện thoại chụp một tấm rồi," Cậu có chút áy náy, nhìn sang Mạnh Chương, "Đám người ngoại lai đó cũng chẳng mang vật thật vào, chỉ là lúc bọn họ xem album ảnh trên điện thoại rồi tán nhảm, em vô tình liếc thấy mà thôi."
Người ngoại lai, tức những kẻ mỗi ngày sẽ xuất hiện ở thành phố này vào một khoảng thời gian nhất định.
Mạnh Chương từng dặn Đinh Tiểu Xa, nếu trông thấy trên người những kẻ ngoại lai kia có thứ gì mới mẻ, hoặc nghe thấy bọn họ nói những thứ mà cậu không hiểu thì cố gắng ghi chép lại, có thể hữu ích, cũng có thể vô dụng, dù sao mỗi ngày đều rảnh rang, hai người cùng nhau mày mò, nghiên cứu gọi là thêm chút thú vui.
Mặc dù dặn vậy, nhưng cũng chẳng nhất thiết phải nhớ hết từng câu từng chữ, từng vật từng việc, tuy nhiên có thể thấy rõ, Đinh Tiểu Xa hết sức nghiêm túc trong công việc này, hơn nữa còn vì bản thân chưa làm đến mức tốt nhất mà cảm thấy áy náy.
Nghiêm túc đến mức ngốc nghếch, đây là điều khiến người ta sầu não nhất ở Đinh Tiểu Xa.
Đồng thời cũng là điểm đáng yêu nhất.
Mạnh Chương kéo cậu lại, thành thạo hôn trộm cậu một cái.
Đinh Tiểu Xa ngây người, hết nửa ngày vẫn chẳng phản ứng lại.
Mạnh Chương nghĩ một hồi, lại hôn cái nữa.
Mặt Đinh Tiểu Xa thoắt cái đỏ bừng lên, nhưng vẫn già mồm: "Ngài, ngài hôn em làm gì."
Mạnh Chương ôm chầm lấy cậu, trán tựa trán, mùi đàn hương phảng phất trên người hắn khiến người ta bất giác trở nên bình tĩnh: "Cảm ơn em đã để ta chọn xe."
Đinh Tiểu Xa lẩm bẩm: "Vốn cũng là ngài bỏ tiền mà..."
"Không hẳn," Mạnh Chương đính chính lại, "Giờ mỗi một đồng xu ta tiêu đều là tiền của em."
Đinh Tiểu Xa: "..."
"Ngày hôm đó ta đã bảo rồi, từ nay về sau --" Mạnh Chương lùi lại một chút để chừa khoảng cách giữa hai người, mày đối mày, mắt đối mắt, nhìn sâu vào hai mắt Đinh Tiểu Xa đầy trịnh trọng, tựa như đang tuyên bố chủ quyền, "Tiền hương hỏa của ta thuộc về em, còn em, thuộc về ta."
...
Mạnh Chương thần quân không nhớ những chuyện xảy ra trước khi nguyên thần thoát xác.
Vào một ngày nào đó năm năm trước, hắn đột nhiên thoát ra khỏi tượng thần giam giữ mình, nguyên thần được tự do mới bắt đầu có trí nhớ. Suốt một năm sau đó, mặc dù vẫn không rời điện Tam Giáo nửa bước, nhưng dựa vào những gì nghe được từ miệng những vị khách "hành hương", hắn cũng có chút hiểu biết đại khái về thế gian này.
Đây là một thành phố bị zombie chiếm lĩnh.
Zombie sẽ cắn người, người bị cắn sẽ nhiễm bệnh thậm chí là chết, nhiệm vụ của những vị khách hành hương này là vận chuyển vaccine đến bệnh viện trung tâm.
Nhiệm vụ của hắn là ban phước cho những vị khách hành hương này.
Chỉ cần có người phát hiện ra tượng thần của hắn rồi làm lễ thắp hương, trong đầu hắn sẽ lập tức hiện ra vô số binh khí và trang bị, cứ như thể chúng đã cắm rễ ở đó hàng trăm hàng nghìn năm nay rồi, hắn chỉ cần chọn đại hai món trong số đó ban cho đối phương là được.
Cuộc sống cứ trôi qua một cách khô khan như vậy được hơn ba trăm ngày.
Đinh Tiểu Xa xuất hiện.
Đó là một đêm mưa, tên nhóc bị trói thành cái bánh tét lăn "đùng" một cái vào điện Tam Giáo.
Kẻ đá cậu ta vào là bốn vị khách hành hương, vào đến điện rồi vẫn chưa nguôi, lại cho cậu ta ăn thêm vài phát đạp.
Cậu nhóc nằm trên nền đất chẳng có chút sức lực nào để đáp trả, nhưng vẫn có thể mở miệng mắng trả: "Tôi cho mấy người mượn xe, mấy người còn đánh tôi, đây là lấy oán báo ơn, phải xuống mười tám tầng địa ngục --"
Mạnh Chương đang lơ lửng trên không cũng phải cạn lời thay cậu ta, đã đến lúc này rồi mà còn to mồm được, trừ "ngốc" ra thì chẳng còn từ nào có thể hình dung nổi.
Quả nhiên, bốn người kia càng tức hơn, càng ra sức đạp cậu: "Mẹ nó còi của mày dẫn bọn zombie tới sao mày không nói? Hả? Ông đây suýt nữa chết trên ven đê sông rồi --"
Người bị đạp đau đến mức xuýt xoa, nhưng vẫn nhất quyết không đầu hàng: "Tôi bảo là cho các ông mượn xe còn tôi muốn về nhà, không muốn sang phía Bắc thành phố, các ông dựa vào cái gì mà không cho tôi về!"
Giữa các vị khách hành hương lúc nào cũng có ân có oán, lúc nhiều nhất có hẳn mấy đội lao vào đánh nhau túi bụi, xem thế mới đã mắt, bởi vậy Mạnh Chương đã chẳng còn lạ lẫm gì những cảnh tượng như thế này nữa rồi.
Hắn xoay người, đang chuẩn bị bay về tượng thần phía sau bức tường để ngồi thiền tĩnh tâm, chợt một câu mỉa mai khiến Mạnh Chương khựng lại.
"Lão Tứ, chú rảnh hơi quá hay sao mà đi cãi nhau với một con NPC."
NPC, đây là cách xưng hô mà lúc quỳ lạy, rất nhiều khách hành hương cũng gọi hắn như vậy.
Hắn không hiểu từ này nghĩa là gì, nhưng lại hiểu rằng, nếu mọi người đều được gọi là NPC, vậy thì hẳn đều là đồng loại.
Đó giờ Mạnh Chương chưa từng gặp đồng loại ở điện Tam Giáo bao giờ.
Hắn chỉ từng thấy khách hành hương, và lũ zombie bám đuôi khách hành hương mà thôi.
"A --" Người bị đạp đột nhiên hét to một tiếng thảm thiết.
Trong lòng Mạnh Chương bỗng cảm thấy run rẩy, cứng nhắc quay đầu lại, chỉ thấy kẻ có ánh mắt lạnh lẽo nhất trong bốn người kia dùng một thanh dao găm đâm xuyên qua cánh tay cậu nhóc.
Khuôn mặt kẻ đó vẫn lạnh tanh, rút con dao găm ra, vẩy bớt máu rồi lại đút vào vỏ.
Cậu nhóc đã đau đến mức không thở ra hơi rồi, mặt mũi trắng bệch, mồ hôi chảy ròng ròng trên trán.
Ba vị khách còn lại cũng ngây cả người, kẻ vừa rồi đạp mạnh nhất cũng bắt đầu cảm thấy không nỡ: "Cũng đâu cần tàn nhẫn thế..."
Kẻ lạnh lùng kia không chịu được thở dài một hơi, liếc bọn họ một cái: "Nói bao nhiêu lần rồi, đừng bao giờ thật lòng ở đây, đây chỉ là một đám NPC, chết hay không thì mai cũng sẽ hồi phục lại ở vị trí được sắp sẵn, OK?"
Đoạn gã lại nhìn cậu nhóc đã co ro lại một chỗ, hỏi nhẹ tênh: "Giờ mày có đưa bọn tao sang phía Bắc không?"
Người bị đạp cắn chặt răng, vẫn chẳng chịu mở miệng.
Gã lại ngồi xuống, thong thả buông một câu: "Xem ra phải thêm nhát nữa."
Cậu nhóc sợ rồi, ánh mắt không thể lừa được người khác, từ đôi mắt ấy Mạnh Chương có thể thấy được sự run rẩy vì khiếp sợ tột độ.
Thế nhưng cậu vẫn kiên quyết giữ im lặng, gần như cắn nát cả môi.
Trông thấy tên ác độc kia chẳng hề quan tâm, lại rút thanh dao găm ra, Mạnh Chương bỗng thấy tức giận, cơn phẫn nộ ập đến vô cùng mãnh liệt, hắn thậm chí chưa kịp nghĩ xem phải làm gì thì cả tòa điện Tam Giáo đã bắt đầu rung lắc dữ dội!
"Đệch, động đất à?!"
Ba vị khách hành hương nháy mắt trở nên hoảng loạn, đến cả tên độc ác kia cũng biến sắc.
Vậy nhưng điện Tam Giáo không chỉ không ngừng rung lắc, thậm chí còn mãnh liệt hơn, cát bụi rào rào đổ xuống từ xà nhà, ngói trên mái nhà cũng không ngừng rớt xuống bên ngoài, vỡ tan tành!
"Chờ cái gì nữa, mau chạy đi --"
"Nhưng còn easter egg()..."
(xem lại chú thích chương .)
"Mạng cũng sắp mất rồi còn trứng triếc cái gì!"
Bốn người hoảng loạn bỏ chạy, kẻ chạy cuối cùng vẫn không quên nắm chặt dây thừng, xềnh xệch lôi cậu nhóc ra ngoài cửa.
Mạnh Chương sao có thể cho gã cơ hội được, canh đúng khoảnh khắc gã bước ra ngoài, đóng sập cánh cửa lớn nhất của điện Tam Giáo!
Hai cánh cửa giống như một con dao gang, trong chớp mắt cắt đứt sợi dây thừng, cậu nhóc không kịp bị lôi ra ngoài, ngã ngồi trên nền đất.
Mạnh Chương bước đến xem cậu thế nào, chẳng ngờ cậu nhóc ngồi trên mặt đất được vài giây, hẳn là vì nhận ra dây thừng đã đứt, đột nhiên bật dậy, vắt chân lên cổ chui tọt xuống dưới bàn thờ, trốn đến là kĩ.
Mạnh Chương chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao, nghe thấy tiếng ô tô, đám người kia hẳn là đã chạy mất rồi, bèn ngừng hẳn cơn động đất này lại.
Điện Tam Giáo lại tĩnh lặng như cũ, Mạnh Chương phất tay một cái, những lò hương, nến thờ bị đổ lập tức phục hồi nguyên trạng, chẳng còn chút vết tích nào của đống đổ nát ban nãy.
"Ngươi trốn ở đó làm gì?" Mạnh Chương đáp xuống đất, hiện ra nguyên hình.
"Ai, ai đang nói đấy?" Phía dưới bàn thờ truyền đến câu hỏi lẫn trong tiếng răng va lập cập vào nhau.
Mạnh Chương dở khóc dở cười: "Ra đây thì biết."
"Không." Người trốn dưới bàn vô cùng kiên quyết, "Nhỡ đâu còn dư chấn thì sao, trốn dưới này là an toàn nhất!"
"Dư chấn" là cái gì?
Mạnh Chương nhớ kĩ từ mới này, tính để về sau nghiên cứu, rồi lại tiến thêm hai bước, ngồi thụp xuống trước bàn thờ.
Người trốn dưới bàn đã cắn môi đến mức trắng bệch ra rồi, cả người run lẩy bẩy, máu vẫn đang chảy ròng ròng trên cánh tay cậu.
Vẫn trong tình trạng này, khoảnh khắc ngẩng đầu lên trông thấy hắn, cậu ta ngây ra như phỗng, hết nửa ngày mới bật ra được một câu: "Tóc anh dài ghê."
Lần này đến lượt Mạnh Chương ngây người, bỗng nhiên chẳng biết phải nói gì.
Một lát sau hắn mới lại cất tiếng: "Không đau ư?"
Người dưới gầm bàn khựng lại, như thể cuối cùng cũng tìm thấy ba hồn bảy vía, hít ngược một hơi vào trong, bắt đầu ngoạc mồm gào khóc: "Đau chứ --"
"Đau chết đi được --"
"Bọn họ không phải người --"
"Lũ khốn nạn --"
Mạnh Chương cố gắng kiềm chế ham muốn đưa tay lên bịt tai, khẽ thổi một cái vào cánh tay của NPC đang kêu gào ầm ĩ.
Vết thương và cơn đau đồng thời biến mất, chỉ còn lại vết máu làm chứng cho việc người xấu từng ghé qua đây.
Người dưới gầm bàn không dám tin vào mắt mình, thử chọc nhẹ một cái lên tay mình thấy không đau, vẫn chưa chịu, còn ra sức vỗ vài cái nữa, thật sự không thấy đau đớn gì, bấy giờ mới vui mừng, vô cùng ngạc nhiên cất tiếng hỏi hắn: "Anh là thần tiên ư?"
Ánh mắt chạm nhau, bầu không khí bỗng lặng yên đến lạ.
Mạnh Chương trầm ngâm hết nửa ngày, nhận ra có thể trả lời rồi, bèn bật ra một chữ: "... Phải."
Tất cả sự thong dong, tất cả những tiên phong đạo cốt của hắn bỗng nhiên mất sạch trong cuộc nói chuyện không có chút tiết tấu hay quy luật nào này.
"Cơn động đất ban nãy cũng là do anh tạo ra à?"
"..."
"Tức là núi lắc đất rung ấy," Thấy hắn có vẻ không hiểu, cậu thanh niên trong không gian có hạn nơi gầm bàn vẫn kiên trì múa may minh họa kèm theo âm thanh mô phỏng hết sức sinh động, "Chính là những cái rầm rầm lạch cạch a a a ban nãy á --"
Mạnh Chương gian nan nuốt một ngụm nước bọt: "... Ừ."
Bấy giờ hàng lông mày của cậu thanh niên mới giãn ra, còn hào phóng tặng cho hắn một nụ cười rạng rỡ xán lạn: "Hóa ra trên thế giới này thật sự có thần tiên, lại còn ngầu thế này nữa."
Không biết vì sao, trông thấy cậu cười, Mạnh Chương cũng chẳng kìm được khóe miệng đang nhếch lên.
"Em là Tiểu Đinh." Cậu thanh niên chắp tay lại như đang hành lễ cầu nguyện, "Cảm ơn thần tiên đã cứu em."
"Ta là Mạnh Chương." Không kìm nổi lòng, hắn cũng tự xưng danh tính.
Tiểu Đinh ngạc nhiên: "Thần tiên cũng có tên ạ?"
Mạnh Chương: "...Ừ."
Tiểu Đinh chau mày nhìn hắn: "Thần tiên, vì sao ngài cứ "Ừ" mãi thế?"
Mạnh Chương: "..."
Tiểu Đinh: "Xong rồi, hết cả "Ừ" luôn rồi."
Mạnh Chương thần quân chưa bao giờ bị động đến vậy, hắn quyết định đoạt lại quyền chủ động trong cuộc nói chuyện này: "Ngươi cũng là người ban phước ư?"
Tiểu Đinh ngơ ngác nhìn hắn một hồi, đột nhiên hỏi: "Em có thể ra ngoài không?"
"Không phải ngươi sợ có "dư chấn" sao?" Mặc dù không hiểu từ, nhưng câu này thì Mạnh Chương nhớ như in.
Tiểu Đinh đã ngoẹo đầu trốn dưới gầm bàn thấp tẹt này nửa ngày giời rồi, nhăn mặt hết sức đáng thương: "Sợ chứ, nhưng mà mỏi cổ quá..."
Mạnh Chương hậm hực kéo cậu ra ngoài, Tiểu Đinh xoay cổ trên dưới trái phải một hồi, bấy giờ mới thoải mái: "Ban nãy ngài hỏi gì cơ?"
"Ngươi là người ban phước à?" Mạnh Chương thở dài, lặp lại lần nữa, lần đầu tiên cảm thấy mệt mỏi trong suốt cuộc đời làm tiên.
"Không phải." Tiểu Đinh kiên quyết lắc đầu, lắc xong lại hỏi, "Người ban phước là cái chi?"
Mạnh Chương: "..."
Mưa rơi suốt đêm, thần tiên cũng "thắp nến tâm sự" với Tiểu Đinh suốt một đêm, cuối cùng cũng hiểu ra mặc dù Tiểu Đinh không phải khách hành hương, nhưng cũng chẳng phải người ban phước như hắn, nếu nhất định phải gắn một cái mác thì chắc Tiểu Đinh là "người ban xe", cứ gặp phải khách hành hương là kiểu gì cũng vật lộn một hồi, cuối cùng để đối phương cướp xe đi mất.
Đồng thời Mạnh Chương cũng biết được rằng trong thành phố này còn rất nhiều khác cũng giống như Tiểu Đinh, cố gắng sống sót giữa vòng vây trùng điệp của bọn zombie.
Ban đêm là lúc thành phố này nguy hiểm nhất, cửa hàng bị phá, sạp tiệm bị cướp, zombie hoành hành, máu chảy thành sông. Nhưng đến ban ngày, tất cả những vết tích này đều sẽ trở nên nhạt nhòa, phường buôn lại mở, phần lớn zombie náu mình, lực lượng vũ trang trong thành phố lại vào vị trí, bởi vậy cuộc sống của mọi người vẫn có thể tiếp tục như thường.
"Về phía Bắc thành phố để đi làm?" Nghe thấy câu tạm biệt của Tiểu Đinh, Mạnh Chương bỗng dưng có chút không nỡ, "Không phải ngươi có chết cũng không muốn sang phía Bắc à?"
"Đó là buổi tối, ban ngày thì đâu vấn đề gì." Tiểu Đinh lo lắng liếc vết máu trên tay áo một cái, "Mỗi tội không kịp thay quần áo nữa rồi, sếp chắc chắn sẽ mắng em."
Mạnh Chương nhớ lại những vị khách hành hương hắn từng thấy, chọn một người hắn thấy vừa mắt nhất rồi giơ tay phất nhẹ một cái, từ đầu đến chân Tiểu Đinh đã được khoác lên bộ đồ sạch sẽ hệt như vị khách đó.
"Ngài hữu ích quá đi mất!" Tiểu Đinh mừng rỡ nhìn bộ quần áo mới toanh trên người mình, bật ra lời khen từ tận đáy lòng.
"..." Mạnh Chương đã từ bỏ rồi, Tiểu Đinh thích nói gì thì nói, hắn tươi cười là được.
Cậu thanh niên hứng chí bừng bừng đi đến cửa miếu, đột nhiên nhớ ra điều gì, vội vàng quay đầu lại hỏi: "Sau này em có thể đến chơi với ngài không?"
"Tất nhiên rồi." Mạnh Chương còn chưa kịp nghĩ kĩ, câu trả lời đã ra đến miệng.
Tiểu Đinh bật cười hai tiếng, hết sức mãn nguyện.
"Khoan đã," Mạnh Chương đột nhiên nhớ ra câu hỏi đã canh cánh suốt một đêm, "Tên ngươi là Đinh gì?"
Họ tên họ tên, phải có họ có tên.
Tiểu Đinh ngơ ngác nhìn hắn, chẳng hiểu mô tê gì hết: "Cứ gọi là Tiểu Đinh thôi."
Mạnh Chương chau mày: "Không có tên ư?"
Lần đầu tiên nhận được câu hỏi này, Tiểu Đinh nghiêm túc suy nghĩ một lát, cuối cùng lắc đầu đầy nuối tiếc: "Không có, em họ Đinh, mọi người đều gọi em là Tiểu Đinh."
Dõi mắt tiễn bước đối phương đi xa dần, Mạnh Chương cứ vấn vương mãi một câu "Sau này em có thể đến chơi với ngài không", bất giác trong lòng có chút chờ mong.
Mười ngày lặng lẽ trôi qua.
Trước đây, mười ngày đối với Mạnh Chương mà nói cũng giống như nước chảy vậy, chớp mắt là qua, nhưng giờ đây ngày lại dài tựa năm.
Hắn ngờ rằng có sự chênh lệch giữa khái niệm "sau này" của mình và Tiểu Đinh.
"Sau này" của hắn, tức là vài ngày sau, nhưng "sau này" của Tiểu Đinh thì sao?
Mạnh Chương không biết, nhưng hắn không thể đợi thêm được nữa.
Lần đầu tiên hắn có suy nghĩ muốn rời khỏi điện Tam Giáo.
Hơn nữa nghĩ xong là làm luôn, hoàn toàn không chần chừ chút nào.
Nơi Tiểu Đinh làm việc ở phía Bắc thành phố, tan ca xong sẽ về phía Nam, Mạnh Chương xuất phát từ sáng sớm, lượn lờ trên bầu trời phía Bắc suốt một ngày.
Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy hoàng hôn ở thành phố giống như trong lời nói của những vị khách hành hương, nhưng hắn hoàn toàn không có chút tâm trạng nào để thưởng thức phong cảnh cả, hắn chỉ muốn tìm Tiểu Đinh, tìm thấy rồi sẽ hỏi một câu, người có biết kết cục của việc lừa dối thần tiên là gì không?
Vậy nhưng trong thành phố này là cả biển người mênh mang, đủ loại kiến trúc, đủ loại hàng quán, đủ loại xe cộ qua lại tấp nập. Muốn tìm một người, dù là thần quân cũng giống như mò kim đáy bể.
Mãi đến khi màn đêm buông xuống, phía Bắc thành phố chìm vào sự im lặng chết chóc sau những tiếng kêu gào hỗn loạn, phía Nam cũng chẳng còn náo nhiệt như ban ngày, người dân đều trốn vào khu vực an toàn, nín thở vượt qua đêm dài
đằng đẵng.
Bây giờ, những chiếc xe vẫn lượn lờ trên đường phố phía Nam mới trở nên bắt mắt.
Mỗi khi trông thấy một chiếc xe, Mạnh Chương lại đáp xuống, nguyên thần của hắn vô hình, dù là khách hành hương hay người dân trong thành phố đều không thể nào phát hiện ra sự tồn tại của hắn.
Cứ như thế, cuối cùng trong chiếc xe thứ chín, hắn trông thấy Tiểu Đinh.
Lần này bốn người mượn xe rất khách sáo, chiêu đãi chủ xe Đinh một bữa no nê, lúc nguyên thần của Mạnh Chương đáp xuống ghế sau của chiếc xe, cậu thanh niên này còn đang nhai snack khoai tây rau ráu, hết sức vui vẻ.
Mạnh Chương thổi một hơi về phía cậu.
Tiểu Đinh cảm nhận được một luồng gió lướt qua mặt cậu ngưa ngứa, giơ tay gãi một cái, tiếp tục nhai rau ráu, không hề nhận ra rằng mình đã bị thần tiên nhắm trúng.
Mạnh Chương cố nén cơn tức, mãi đến khi xe chạy đến bến tàu, đám người kia xuống xe lên thuyền, Tiểu Đinh lại quay về ghế lái chuẩn bị lái xe về nhà, hắn mới hiện hình ở ghế phụ xe.
Đầy một bụng tức còn chưa kịp xả câu nào thì Tiểu Đinh trông thấy hắn đã kêu lên trước, nảy dựng lên như muốn xuyên thủng nóc xe.
"A a a a có ma --"
Mạnh Chương cạn lời, thực sự không thể kiềm chế được nữa, búng mạnh một cái lên trán cậu.
Tiếng kêu đột nhiên dừng lại, tài xế Đinh ôm lấy trán mình, nhìn hắn bằng ánh mắt vô cùng tội nghiệp: "Sao lại búng tôi?"
Mạnh Chương thở dài một hơi, chợt thấy có chút hối hận, lẽ ra nên búng nhẹ một tí, nhưng giọng nói vẫn cứng nhắc như cũ: "Kẻ thất hứa, cả người lẫn thần đều căm phẫn."
Tiểu Đinh chau mày khó hiểu: "Thất hứa? Tôi thất hứa cái gì?"
"Ngươi bảo sau này sẽ đến điện Tam Giáo, mười ngày không đến chính là thất hứa." Mạnh Chương chẳng thèm quan tâm gì sất, đối với hắn thì giới hạn của "sau này" nhiều nhất là mười ngày!
Thế mà trong mắt Tiểu Đinh chẳng có chút hối hận nào, ngược lại sự nghi hoặc còn nồng đậm hơn: "Điện... Tam Giáo?"
Trông vẻ mặt cậu hoàn toàn không có ý trêu đùa, chỉ có nét hoang mang đơn thuần mà thôi, trong lòng Mạnh Chương run lên, chợt cảm thấy hoảng hốt: "Tiểu Đinh?"
"Anh biết tên tôi à?" Tiểu Đinh nhướng mày, ngạc nhiên một cách vô cùng triệt để, "Chúng ta quen nhau ư?"