Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương : Tọa độ mới
Từ Vọng không muốn dây dưa với anh về chủ đề nguy hiểm này nữa, dứt khoát ra vẻ "địa chủ", đuổi người ra phòng khách nhanh gọn lẹ.
Dưới cùng mái nhà, người ngồi sô pha, kẻ ngồi trên ghế, cách nhau một cái bàn trà anh nhìn tôi tôi nhìn anh, bầu không khí bỗng lặng như tờ.
Nét mặt Từ Vọng vẫn bình thản, thật ra trái tim đã sớm thình thịch va vào lồng ngực rồi. Cậu biết ngay chỉ cần hai người ở riêng là thể nào cũng sẽ dẫn đến tình cảnh trí mạng thế này mà!
"Cậu..."
Ngạc nhiên thay người mở lời trước lại là Ngô Sênh, đây là điều Từ Vọng không hề ngờ tới, cậu còn tưởng chỉ có mình cậu nãy giờ vắt óc tìm chủ đề nói chuyện.
"Sức khỏe cậu thế nào rồi?"
"..."
Lời hỏi thăm kỳ cục gì thế này!
"Một mình tôi chấp hai thằng cậu cũng được."
"Ý tôi là vết thương trên vai."
"..."
Huống Kim Hâm và Tôn Giang lần lượt có mặt, cuối cùng cũng đặt dấu chấm cho buổi tọa đàm đầy gượng gạo. Xem chừng ban ngày cả hai đã tranh thủ ngủ bù, đều có vẻ khá hăng hái.
Mười hai giờ đêm, tiếng cú kêu đúng giờ vang lên.
"Cúc cu --"
Phòng khách không có gì thay đổi, ba người đều quay đầu nhìn Từ Vọng, cậu thở dài một hơi, đứng dậy dẫn các đồng đội vào phòng ngủ.
Một giường cát lún.
Ngô Sênh gật gật đầu: "Cánh cửa này... đặc biệt ha."
Khác với hai lần trước liều mạng níu kéo, lần này, cả bốn người chủ động nhảy vào, mang theo vài phần khí thế xông pha chiến trường.
Từ Vọng là người cuối cùng nhảy vào, trước khi đi còn kịp nhét con dao gọt hoa quả trên bàn vào trong túi.
Cảm giác mất trọng lực quen thuộc ập đến, rơi xuống với tốc độ khủng khiếp, trong nháy mắt, bốn người đã rơi lộp bộp xuống nền tuyết.
Khoảng khắc chạm đất, cánh tay bốn người dường như cũng lúc phát ra âm thanh, hơn nữa không chỉ một tiếng, hàng loạt tiếng "Ding --" vang lên xen lẫn vào nhau vừa gấp gáp vừa hỗn tạp.
Rút kinh nghiệm những lần trước, lần này tất cả mọi người trước khi vào Cú đều đã xắn sẵn tay áo, vậy nên nghe thấy âm thanh thông báo, cả bốn người ngồi trên nền đất đồng thời giơ tay lên xem.
Từ Vọng có bốn thông báo mới. Hai cái ở , trong kho vốn dĩ đang trống lại có thêm hai vật phẩm mới, lần lượt là và ; một cái ở , nhắc nhở tọa độ mới được cập nhật thành (. , .); còn một cái ở , là dòng thông báo chạy ngang giống như khi người khác nộp bài họ đã từng nhìn thấy --
(: vẽ vòng cầm chân chỉ hành động vẽ một vòng tròn lớn trên mặt đất nhằm nhốt người bên trong vòng đó lại, kiểu như trên phim tiên hiệp hay có trò giam lỏng không để kẻ địch thoát ra khỏi phạm vi vòng tròn mình vẽ đó.
: nguyên văn là 武, "vũ" trong "vũ trang", "vũ khí", hẳn là chỉ đồ vật này dùng để tấn công. Vũ và phòng ý cũng tương tự như công và thủ trong game vậy.
: Tào Xung cân voi là điển tích kể về Tào Xung – con trai Tào Tháo – mới lên năm lên sáu mà đã thông minh hơn người. Tôn Quyền dâng tặng một con voi lớn, Thái Tổ muốn biết nó nặng bao nhiêu, Tào Xung bèn tâu: "Dắt voi lên thuyền, đánh dấu mực nước trên thân thuyền rồi lấy đồ vật chất lên cho đến khi nước chạm đúng vạch ấy, ắt biết voi nặng bao nhiêu.")
Từ thông báo trong có thể thấy, những thứ này hẳn là ngay lúc vượt ải thành công đã được phát, nhưng sau khi bọn họ nộp bài liền lập tức bị kéo về thực tại, nên đến hôm nay mới nhận được.
" "Cú" biết tên chúng ta." Ngô Sênh cũng đang xem , lẳng lặng trần thuật, khiến người nghe cảm thấy có chút nặng nề.
"Nó có thể lôi chúng ta vào đây, đùa bỡn bắt chúng ta làm nhiệm vụ vượt ải như chơi với khỉ vậy, có thần thông hơn nữa tôi cũng không thấy lạ." Miệng tuy tự trào phùng là thế, nhưng thực chất Từ Vọng đang an ủi Ngô Sênh, cũng an ủi chính mình, "Trước mắt thứ tôi càng quan tâm hơn là," Cậu vừa nói vừa giơ trên cánh tay ra cho đồng đội xem, chỉ vào hai hàng mới xuất hiện trên đó, " "Vẽ vòng cầm chân" chắc là dùng để cầm chân dã thú, thế "Tào Xung cân voi" là thứ quái quỉ gì?"
Trong mắt Ngô Sênh ánh lên sự ngạc nhiên, không trả lời, mà trực tiếp giơ cánh tay của mình ra.
Lúc này Từ Vọng mới thấy, trong của anh có thêm , .
(gió cuốn mây tan: Hán Việt là phong quyển tàn vân, đã được chú thích trong chương , nhưng vì được nhắc đến như một thành ngữ nên chúng mình vẫn giữ nguyên Hán Việt, còn ở đây vì được đặt tên cho một công cụ nên chúng mình mạn phép dịch sao cho thuần Việt.)
Từ Vọng lại đi xem hai chiến hữu khác, tọa độ được cập nhật trong và thông báo nộp bài trong hoàn toàn giống nhau, chỉ có trong , của Huống Kim Hâm là , ; của Tôn Giang là , .
(sét đánh giữa trời quang: Hán Việt là tình thiên phích lịch, đã được chú thích trong chương , tương tự như gió cuốn mây tan ở trên.)
Lúc trước ngoài "Giày trượt" ra, những vật phẩm mọi người nhận được đều giống nhau, khiến người ta sinh ra tư duy quán tính, không chỉ Từ Vọng, Ngô Sênh, Tôn Giang và Huống Kim Hâm cũng đều tự nhiên cho rằng vật phẩm mới hẳn đều không có gì khác biệt.
Có điều, đặc tính của vật phẩm càng khiến bọn họ khó hiểu hơn.
Phía trước viết [Phòng] thì dễ hiểu rồi, so sánh với "Chuông kêu tinh tang" và "Lốc xoáy cá" thuộc [Phòng] là biết ngay, đều dùng để thoát nạn cứu mạng, chủ yếu là phòng thủ, không phải tấn công. Nhưng những vật phẩm phía trước viết [Vũ] mới xuất hiện lần đầu, nhìn kiểu gì cũng thấy có vài chỗ kỳ quặc đáng ngờ.
"Gió cuốn mây tan," Ngô Sênh trầm mặc một lúc, gật gật đầu, "Hiểu rồi, gọi gió lớn đến làm vũ khí."
Từ Vọng cũng không biết anh lấy đâu ra tự tin để nói chắc như thế, nhưng lại không thể không thừa nhận, so với "Tào Xung cân voi" của mình, chí ít đọc tên vũ khí của người ta là đã có thể biết được công dụng rồi.
Nói như vậy, của Tôn Giang càng rõ ràng rồi. "Sét đánh giữa trời quang", tất nhiên là chỉ ai đánh kẻ đó rồi!
"Anh Từ," Huống Kim Hâm khe khẽ cất tiếng, cắt ngang dòng suy nghĩ vẩn vơ của Từ Vọng, "Nếu anh không thích cân voi thì chúng ta đổi đi."
Vật phẩm trong hộp bút có thể trao đổi hay không, hiện tại vẫn chưa biết được, nhưng Từ Vọng nghiêm túc xem xét "Nước mắt như mưa" của Huống Kim Hâm hết nửa ngày, cuối cùng vẫn lắc đầu, trả lời đầy kiên định: "Vận mệnh đã ban nó cho cậu, giữ gìn cẩn thận đi."
Huống Kim Hâm nhìn bốn chữ không có tí quan hệ nào với vũ khí kia, chỉ muốn tuôn lệ ngay bây giờ.
"Nếu đã là công cụ cần sử dụng trong ải thứ hai, tại sao chúng ta lại nhận được những thứ khác nhau?" Tôn Giang nghĩ mãi không hiểu, hoặc có thể nói là không muốn chấp nhận hiện thực này, "Nếu như giống với "Giày trượt" lúc trước, dưới tình huống đặc biệt mới phát huy tác dụng, vậy lỡ như chúng ta vượt ải thất bại, lần thứ hai quay lại chẳng phải là không còn công cụ hay sao?"
"Có lẽ không phức tạp đến thế, chỉ đơn thuần là phần thưởng của lần nộp bài trước." Từ Vọng đứng dậy phủi tuyết, mặc dù tinh thần căng thẳng, cơ thể lại không thể ngăn được sự mệt mỏi dâng trào, ngáp một lúc liền mấy cái, "Ai biết được đấy, đi bước nào hay bước ấy thôi."
Tôn Giang đã đứng dậy ngó nghiêng bốn phía sẵn sàng ra trận từ lâu rồi, thấy Ngô Sênh chậm chạp mãi không đứng lên, gấp gáp hỏi: "Tôi hỏi này, cậu định ngủ một giấc rồi mới dậy hay gì?"
"Cũng không đến mức ấy," Cuối cùng Ngô Sênh cũng chịu đứng dậy, có điều giọng điệu vẫn cứ không nhanh không chậm vậy, "Nhưng tôi cứ cảm thấy tối nay chúng ta có vội vàng hơn cũng không có tác dụng gì, trừ phi ai đó trong các cậu có thể biến ra một cái máy bay."
Tôn Giang nhíu mày: "Ý cậu là gì?"
Từ Vọng và Huống Kim Hâm cũng nhìn anh đầy khó hiểu.
Ngô Sênh giơ tay ra, nhấn vào tọa độ mới trong : "Chỗ này, không phải ở Bắc Kinh."
Vốn dĩ Tôn Giang chuẩn bị làm căng với anh, vừa nghe thấy lời này liền bật cười, là kiểu cười khẩy biểu thị rõ ràng không tin: "Vậy cậu nói xem, đây là đâu?"
Ngô Sênh không thèm để ý, nhấn vài cái quay về biểu tượng đầu cú, rút tay lại, chắc như đinh nhả ra hai chữ: "Thiểm Bắc()."
(Thiểm Bắc: phía bắc tỉnh Thiểm Tây.)
Thực tiễn là tiêu chuẩn duy nhất để kiểm nghiệm chân lý.
Sau khi một hàng người đi trên đồng tuyết suốt gần hai tiếng đồng hồ, lượn một vòng những nơi đã từng và chưa từng đi qua, mà vẫn không phát sinh chuyện gì, không kích hoạt cơ quan nào, cũng không gặp bất kì loại dã thú nào, cả Tôn Giang vốn dĩ hoàn toàn không tin và Huống Kim Hâm còn đang bán tín ban nghi, đều phải thật sự phục sát đất.
Từ Vọng đã đoán được kết cục này ngay từ đầu, hoàn toàn không hề cảm thấy bất ngờ.
Bốn người ngồi lại trong một sơn động cách thác băng không xa, mặc dù bề mặt nham thạch() cũng lạnh, nhưng dù sao cũng đỡ hơn nền tuyết. Từ Vọng rút điện thoại ra xem, mới hai giờ rưỡi sáng.
(hiện tượng thác băng là do lớp vỏ trái đất ở nhiệt độ dưới độ và nham thạch bị đóng băng tạo thành.)
"Chúng ta thực sự phải ngồi không ở đây đến năm giờ?" Hai lần Từ Vọng vào đây đều bị đẩy ra ngoài sớm, một lần bị thương, một lần nộp bài, còn chưa từng được trải nghiệm cảm giác không đau không ốm "đúng giờ tan ca".
"Cậu cũng có thể nhảy múa ca hát gϊếŧ thời gian," Ngô Sênh cầm một hòn đá không biết nhặt ở đâu vẽ lên mặt đất, thuận miệng đưa ra một đề xuất không hề có tâm, "Dù sao ở đây cũng chỉ có bốn chúng ta, cậu hát chán thế nào đi chăng nữa cũng chẳng gọi được yêu ma quỷ quái gì."
Từ Vọng nghiến răng, vừa muốn đáp trả, liền thấy Huống Kim Hâm ngồi sát lại gần Ngô Sênh, cực kỳ chăm chú thưởng thức "tác phầm" của anh, hỏi: "Anh Ngô, anh vẽ gì thế?"
Ngô Sênh hoàn toàn tập trung, không buồn ngẩng đầu: "Bản đồ kinh vĩ độ."
Càng nhìn Huống Kim Hâm càng thấy hình vẽ các đường kinh vĩ tuyến ngang dọc đang bao phủ quen mắt, đây không phải là tổ quốc gà chọi() hay sao! Cậu không thể tin được mà trợn tròn mắt: "Anh Ngô, anh thật sự học thuộc bản đồ kinh vĩ độ toàn quốc và các địa điểm tương ứng sao?!"
(tổ quốc gà chọi: do hình dạng lãnh thổ Trung Quốc trông giống con gà trống nên thường được người dân gọi là tổ quốc gà chọi.)
Ngô Sênh vẫn không ngừng tay: "Cũng không hẳn, còn sót vài tỉnh thành."
"Vậy cũng đủ lợi hại rồi!" Hai mắt Huống Kim Hâm sáng rực lên, "Khi nãy anh vừa nhìn tọa độ đã nói là Thiểm Bắc, em còn không dám tin, em cứ nghĩ, làm gì có người nào thần thông như vậy, nhìn tọa độ một cái là có thể định vị!"
Cuối cùng Ngô Sênh cũng bỏ đá xuống, chậm rãi ngẩng đầu, trong nụ cười nhàn nhạt chan chứa "khiêm tốn": "Thực ra không có phức tạp như cậu nói đâu, cũng chỉ là hai cái bản đồ, một cái bản đồ kinh vĩ độ, một cái bản đồ địa lý, trong đầu cậu ghép hai cái trùng lên nhau, dùng phương pháp phân tách khu vực..."
"Ngô Sênh --" Từ Vọng đảo mắt cắt ngang lời anh, âm cuối kéo dài mang đầy ý cảnh cáo "Xin đừng làm màu nữa".
Ngô Sênh phẫn nộ vứt lại một ánh mắt "Biết rồi", lúc quay lại đối mặt với Huống Kim Hâm, đã thành thật hơn nhiều rồi: "Trí nhớ ấy mà, là trời cho đó."
Huống Kim Hâm: "..."
Từ Vọng: "..."
Cũng không cần phải thành thật đến thế đâu!!!
Bạn học Huống vừa bị đả kích liền chui vào một góc, hết sức đáng thương. Từ Vọng muốn an ủi vài câu, lúc đứng dậy vô tình tay chạm vào túi quần, cậu đứng sững tại chỗ, tay lại vỗ vỗ túi vài cái, vẫn không sờ thấy đồ đâu, bèn cho hẳn tay vào túi lục lọi, quả nhiên, trống huơ trống hoác.
Dao gọt hoa quả không thấy đâu nữa rồi.
Cậu nhớ rất rõ ràng, lúc vào đây đã nhét sẵn trong túi rồi...
"Sao thế?" Ngô Sênh thấy cậu sờ túi quần liền ngẩng đầu, nhận ra điều khác thường.
Chuyện này chẳng có gì phải giấu, Từ Vọng thành thật trả lời: "Tôi đem theo con dao gọt hoa quả để phòng thân, nhưng bây giờ không thấy đâu nữa rồi."
Tôn Giang và Huống Kim Hâm nghe xong căng thẳng quay lại nhìn, ở nơi chuyện gì cũng có thể xảy ra như thế này, mất một con dao, chuyện này nói lớn không lớn, nói nhỏ chẳng nhỏ.
Ngô Sênh chau mày, vẫn còn bình tĩnh hỏi: "Là lúc vào vẫn còn, vừa nãy mới không thấy đâu, hay là vào một cái đã không thấy đâu rồi?"
"Có gì khác nhau?" Tôn Giang không theo kịp lối tư duy này, "Dù sao cũng là mất rồi."
Từ Vọng lại hiểu rõ. Mặc dù cậu mới chỉ ở cùng Ngô Sênh mười năm không gặp có một ngày ba đêm, thế nhưng đã lĩnh hội sâu sắc "tư duy lập trình viên" của người này. Chuyện gì cũng phải là , là , logic phải thật chặt chẽ, điều kiện phải thật rõ ràng, không thể có . mập mờ ở giữa.
"Sau khi vào đây tôi không sờ tới túi nữa, vậy nên không thể xác định được là vừa nãy mới mất, hay là vừa vào đã mất."
"Vậy thì chịu rồi," Ngô Sênh ảo não, rõ ràng cứ mãi canh cánh trong lòng đáp án chưa tìm ra được, "Không đủ điều kiện, không thể phán đoán xem là do nơi này tự động xóa bỏ những đồ vật có "tính công kích", hay do cậu không cẩn thận làm rơi mất ở đâu đó."
Từ Vọng cũng không nhất thiết phải tìm ra chân tướng, dù sao so với một con dao gọt hoa quả nho nhỏ, cập nhật mới trong càng đáng để chú ý: "Nếu như tọa độ đó thật sự là Thiểm Bắc..."
"Không có nếu như," Ngô Sênh không hề do dự ngắt lời cậu, cao giọng nhấn mạnh: "Chính là nó."
Nếu như không phải lo không đủ đội hình, Từ Vọng thật sự muốn đập anh: "Được -- chính là nó. Vậy xin hỏi chúng ta nên đi kiểu gì?"
"Nếu trong này đã không đi được, đương nhiên chỉ có thể đi trong hiện thực rồi." Ngô Sênh chẳng cần nghĩ ngợi, đáp một câu xanh rờn.
"Vậy tôi nên xin nghỉ với cấp trên kiểu gì đây?" Từ Vọng cố gắng giữ vững nụ cười, giả vờ một đoạn hội thoại có thể phát sinh tại hiện trường, từng câu từng chữ, nghiến răng nghiến lợi: "Sếp, có thể cho em nghỉ phép vài hôm không ạ? Có việc gì? Muốn đi thăm thú di tích cách mạng một chuyến."
Ngô Sênh: "OK, lý do rất hợp lý đó chứ."
Từ Vọng: "Cậu lại đây."
Ngô Sênh: "Tôi từ chối."
Từ Vọng: "Tôi đảm bảo không đánh cậu đâu."
Ngô Sênh: "Nhưng cậu sẽ hôn tôi."
Từ Vọng: "..."
Một bước sa chân, ngàn năm ôm hận!
"Ding --"
Một tiếng thông báo không hề báo trước, trong sơn động vang lên càng chói tai.
Từ Vọng lập tức cúi đầu kiểm tra.
Lần này thông báo mới đến từ .
Vốn dĩ màn hình danh sách của cậu là như thế này --
/ Từ Vọng [Rút()]
/ Huống Kim Hâm [Đá()]
/ Tôn Giang [Đá]
/ Ngô Sênh [Đá]
(, : đây là màn hình hiển thị danh sách nhóm của từng cá nhân, bên cạnh tên là các nút ấn, vì đây là màn hình của Từ Vọng nên nhấn vào rút nghĩa là cậu sẽ rút lui khỏi nhóm, còn nhấn vào đá nghĩa là cậu sẽ đá thành viên khác ra khỏi nhóm.)
Nhưng hiện tại trong danh sách chỉ còn ba người, mà ở phía trên danh sách xuất hiện năm chữ chạy ngang từ trái sáng phải -- .
Ngô Sênh và Huống Kim Hâm cũng đang cúi đầu kiểm tra, nhìn thấy rõ rành rành trên cánh tay mình.
Không đợi ba người cất tiếng, Tôn Giang đã nở nụ cười đầy ái ngại và cay đắng: "Tôi sẽ không rời khỏi Bắc Kinh, cho dù có thể xin nghỉ phép ở đơn vị, cũng đâu thể nói thế với gia đình được. Đừng nói đến việc cứ tiết lộ chuyện này là lại đau đầu, cho dù chuyện này có thể kể ra ngoài, cũng chưa chắc đã có ai tin, tôi không thể khiến vợ con ngày ngày nơm nớp lo sợ thay mình được..."
Một hồi, gã lại chuyển lời, giọng điệu cũng nhẹ nhàng hơn: "Nhưng mà nếu tôi không đi, cho dù các cậu tới nơi rồi, đoán chừng cũng không kích hoạt được ải này, so với việc chờ bị đá ra khỏi nhóm, chẳng bằng tôi chủ động nhường lại vị trí..."
Ngữ khí cố ý tỏ vẻ lông bông như chẳng hề quan tâm, trong từng câu chữ lại chất chứa sự chân thành.
"Nếu đã cho phép rời nhóm, chắc chắn còn có thể thêm người. Yên tâm đi, tôi có dự cảm, người mà các cậu sẽ gặp, nhất định đáng tin cậy hơn lão già này."