Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Ông chủ, đúng là trùng hợp quá, anh chuẩn bị về nhà sao?"
Vương Thành đi vào thang máy, còn chưa kịp ấn nút thì có một người đàn ông bước vào theo, ngẩng lên thì thấy là Chử Diệc Phong, trong lòng hơi kinh ngạc, cậu còn tưởng rằng lúc ông chủ đi làm phải tăng ca đến bảy tám giờ mới về, nhiều lần cậu nghe được tiếng mở đóng cửa đối diện vào giờ đó, hiệu quả cách âm của căn hộ không tệ, nhưng không so được với cái tai thính hơn người thường của cậu.
"Có chuyện nói thẳng." Sao Chử Diệc Phong không đoán ra được cậu có chuyện chứ, điều khiến anh thấy mới lạ là, mỗi lần nói chuyện với người này, cậu ta luôn cho anh những lĩnh hội khác nhau.
"Không hổ là ông chủ, đều bị anh nhìn ra cả." Vương Thành cũng không xấu hổ khi bị nhìn thấu, ngược lại vẫn một vẻ cười tủm tỉm, kết hợp với gương mặt đẹp trai kia của cậu khiến người thích, "Nếu ông chủ sắp về nhà, có thể tiện đường chở tôi một đoạn được không?"
"Da mặt dày đấy." Vẻ mặt Chử Diệc Phong bình tĩnh.
"Ông chủ quá khen rồi, tôi cũng chỉ có ưu điểm vậy thôi." Vương Thành cảm thấy nếu có thể để mình thoải mái hơn, không cần chen chúc trong xe bus chật chội, thì da mặt dày chút cũng không sao cả, tuy bây giờ Chử Diệc Phong là ông chủ của cậu, nhưng hai người dù gì cũng là hàng xóm, hàng xóm và hàng xóm, nếu có thể chiếm chút lợi cậu sẽ không khách sáo.
"Chở cậu đi cũng được."
Vương Thành lập tức hiểu ý nói tiếp: "Nếu ông chủ không chê, cơm tối tôi bao."
Cửa thang máy "đinh" mở ra, Chử Diệc Phong bước ra đầu tiên, Vương Thành biết anh đã đồng ý, vội vàng theo sau, nói chuyện với người thông minh là tốt ở đây nè.
Xe đi ra khỏi bãi giữ xe tầng ngầm, Vương Thành nói với Chử Diệc Phong đang ngồi ở ghế lái: "Ông chủ, đi siêu thị mua nguyên liệu đã, tủ lạnh nhà tôi chỉ còn thực phẩm đông lạnh."
Chử Diệc Phong nhìn cậu, quay hướng xe chạy.
Siêu thị cách cao ốc Trường Hà mà bọn họ đi làm không xa, chưa đến mười phút đã tới, đó là một siêu thị lớn, đồ bên trong cũng không đắt, cho nên rất nhiều dân đi làm đều thích đến siêu thị này mua sắm. Vương Thành và anh cả cậu mua đồ cũng đều đến siêu thị này.
"Ông chủ, tôi sẽ quay lại nhanh thôi." Vương Thành xuống xe nói với Chử Diệc Phong.
"Tôi đi với cậu." Chử Diệc Phong cởi dây an toàn ra.
"Vậy được rồi." Vương Thành không sao cả nhún nhún vai, có một cu li miễn phí tất nhiên là cậu không để ý.
Sau khi vào siêu thị, hai người đi thẳng đến khu đồ tươi sống ở tầng một, vốn là ở tầng hai, nhưng cuối tuần trước đã dời vị trí, rất nhiều siêu thị đều thích làm thế này, thứ nhất là có cảm giác mới mẻ, thứ hai là có thể cho khách hàng tìm tới tìm lui trong siêu thị sẽ ở lại lâu hơn, trên đường mua càng nhiều đồ hơn, là một ý hay.
Hai người tới nơi để thịt, ăn cơm với Chử Diệc Phong hai lần, Vương Thành ít nhiều gì cũng hiểu rõ yêu thích của anh, là người không thịt không vui giống như cậu vậy.
Vương Thành nghĩ về món ăn hôm nay sẽ làm, nên chọn một miếng thịt ba chỉ lớn, thịt ba chỉ là phần thịt bụng, gồm các lớp thịt mỡ và thịt nạc xếp lớp lên nhau, thích hợp để kho, bởi vì cậu định làm món đầu sư tử kho, lại chọn thêm hai con cá tươi, một miếng thịt bò và thịt gà, còn có hai mươi mấy quả trứng gà, rồi hai người mới đến khu rau củ bên kia.
Củ sen [] thì chọn đốt to và ngắn, khoảng cách giữa các đốt càng dài càng ngon... Học vấn của môn chọn đồ ăn này Vương Thành chắc chắn có thể lấy điểm tối đa.
Chử Diệc Phong đứng bên cạnh cậu, vừa nghe cậu lẩm bẩm, khoai tây, cà chua, củ cải đỏ [] vân vân, cậu dường như có thể giảng giải một đống kiến thức ra, khiến người phụ nữ trung niên bên cạnh phải nhìn bọn họ vài lần, rất ngạc nhiên khi thấy hai người đàn ông cũng đi siêu thị mua đồ ăn.
Vương Thành không chủ ý đến, chỉ chăm chú chọn rau củ tươi ngon, Chử Diệc Phong cũng không nhắc nhở cậu.
Chọn xong rau củ, giỏ đựng đã để đầy, Vương Thành nhìn thấy gần đó có một chiếc xe đẩy, lập tức dời nguyên liệu trong giỏ sang xe đẩy, nhưng nghĩ đến cậu còn mua thứ khác nữa, có thể xe đẩy cũng không đựng đủ, nên cậu liền cầm giỏ đi, còn xe đẩy thì để Chử Diệc Phong đẩy.
Hai người lại đi dạo quanh khu hoa quả và khu ngũ cốc, mua rải rác không ít thứ, giỏ cũng không dùng làm gì nên trên đường đã bị cậu ném vào góc nào đó, sau khi mua xong, hai người đi tính tiền, Vương Thành cầm thẻ mà anh cả cậu đưa trả tiền, bên trong có một phần phí sinh hoạt, nhiều ít ra sao cậu cũng không biết.
Rời khỏi siêu thị cũng đã bảy giờ, Vương Thành cũng không ngờ rằng lại trễ thế này, có chút chột dạ nhìn Chử Diệc Phong, sau khi về nhà cậu lập tức bay vào nấu ăn, bây giờ chỉ có một mình cậu ở đây, anh cả sau khi đi công tác vẫn chưa thấy về.
Đầu sư tử kho, cá chim nướng, thịt bò hầm khoai tây, trứng gà xào cà chua và canh sườn nấu bí [], thức ăn cho hai người rất phong phú, Vương Thành là xét đến việc bọn họ đều ăn khá nhiều, cho nên mới làm nhiều như vậy, sau đó mới sang nhà bên gọi Chử Diệc Phong sang ăn.
Chử Diệc Phong không thấy không tự nhiên chút nào, đi vào nhà người khác mà như đi vào nhà mình vậy.
Vương Thành cảm thấy ăn ở phòng khách hay hơn, nên bưng đồ ăn đến bàn trà ở phòng khách, hai người ngồi trên thảm trải sàn mặt đối mặt nhau, trong nhà mở điều hòa nên không nóng chút nào, người có tiền thì xa xỉ một chút, lúc ăn cơm hai người đều không nói gì, dường như Chử Diệc Phong rất thích đồ ăn cậu làm, ăn nhiều hơn cả cậu nữa.
"Ông chủ, tôi có làm món xoài tráng miệng [], anh có muốn ăn không?" Thu dọn bát đũa xong, Vương Thành bỗng nghĩ đến món tráng miệng cậu thuận tay làm lúc nấu cơm, không biết ông chủ có thích đồ ngọt không, cho nên khách sáo hỏi một câu.
"Được."
"..." Tôi thực sự chỉ khách sáo mà thôi.
[] Củ sen
[] Củ cải đỏ
[] Đầu sư tử kho
Cá chim nướng
Thịt bò hầm khoai tây
Trứng xào cà chua
Canh sườn nấu bí
[] Món xoài tráng miệng