Cự Phách

chương 64: bánh trung thu dẫn đến bi kịch

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lúc Vương Thành nhận bằng lái thì đã là cuối tháng chín, tiết thu phân đã qua, lúc này cách Trung Thu chỉ còn hai ngày, tết Trung Thu là ngày nghỉ lễ được quốc gia quy định, được nghỉ ba ngày, cho nên mai không cần đi làm, sau khi tan làm cậu lập tức đi về nhà.

Tiết Thu phân, theo lịch Trung Quốc cổ đại, là tiết khí có khởi đầu bằng điểm giữa của mùa thu, nó là một trong hai mươi tư tiết khí trong nông lịch. Theo định nghĩa này, thời điểm bắt đầu của nó trùng với điểm thu phân (tiếng Anh: Autumnal equinox) tại Bắc bán cầu của khoa học phương Tây. Tuy nhiên, theo quan điểm của khoa học phương Tây thì nó là điểm bắt đầu của mùa thu tại Bắc bán cầu, thời điểm mà Mặt Trời xuất hiện trên "thiên xích đạo" (Mặt Trời ở gần xích đạo nhất) và bắt đầu đi xuống hướng nam. Về mặt thời gian, thu phân bắt đầu vào khoảng tháng đến tháng .

Chử Diệc Phong vì có việc nên đã tan ca sớm, nhưng anh đã nói sẽ về ăn bữa tối đúng giờ, nên Vương Thành vẫn làm phần cơm tối cho anh.

Đồ ăn vừa mang lên bàn thì cửa căn hộ đã mở, Chử Diệc Phong xách hai túi to đi vào.

"Ông chủ, anh về đúng lúc luôn, đi thay quần áo, rửa tay là ăn cơm được rồi." Vương Thành nói với anh rồi đi vào bếp.

Lúc đi ra, Chử Diệc Phong đã thay bộ vest không một nếp nhăn trên người, mặc bộ đồ ở nhà màu xám nhạt, chân đi một đôi dép lê ngồi trên ghế cạnh bàn ăn. Ăn xong cơm tối lại ngồi trên sô pha xem thời sự như thường lệ, Chử Diệc Phong đưa hai túi to mà anh mang đến cho Vương Thành.

"Đây là bánh Trung Thu? Không phải công ty đã phát rồi sao?" Vương Thành cầm túi. Chỉ nhìn túi là biết bánh Trung Thu ở trong rồi, nhưng xế chiều hôm nay Phạm Tề mới phát bánh Trung Thu cho bọn họ, lúc đó Trình Thành còn nói hộp bánh kia là của thương hiệu nào đó, giá không thấp.

"Đây là người khách tặng tôi." Chử Diệc Phong rất ít khi qua tết Trung Thu, nên không hứng thú với loại bánh ngọt nị này, hôm nay cũng định từ chối như năm rồi, nhưng nghĩ có thể Vương Thành chưa từng ăn loại bánh này nên nhận.

Vương Thành nhướng mày nói: "Người khác tặng cho anh thì anh phải giữ lại cho mình ăn chứ, cho tôi là sao?"

"Tôi chưa bao giờ ăn bánh Trung Thu."

"Không thể nào, ông chủ có phải là người Trung Quốc hay không, tết Trung Thu là ngày hội của chúng ta, sao lại không ăn bánh Trung Thu được, ít ra cũng phải nếm một miếng chứ."

"Tôi có nửa dòng máu nước ngoài."

"Nhìn không ra đấy." Vương Thành ngạc nhiên, thật ra từ lần đầu tiên gặp anh cậu đã thấy ngũ quan của Chử Diệc Phong hơi sâu, không hiền hòa như người trong nước, nhưng không nghĩ đến mặt này, tóc của anh cũng không phải màu đen mà là màu nâu nhạt, hơi thiên về màu vàng kim, nhưng cậu tưởng là nhuộm, thời đại này đều có thể thấy rất nhiều người trẻ tuổi nhuộm tóc đen thành đủ mọi màu, cho nên cậu cũng tưởng là như vậy.

Chử Diệc Phong không giải thích thêm.

Vương Thành tự bổ não một lúc, rồi bình thản nhận hai hộp bánh Trung Thu, "Đúng rồi, ông chủ, Trung Thu anh có về nhà đón tết không?"

"Chắc là có." Ngoài miệng Chử Diệc Phong không chắc chắn, nhưng trong lòng đã đoán được chắc chắn năm nay sẽ bị gọi về, năm vừa rồi anh ở nước ngoài, cho nên mấy người đó không có cách nào cả.

"Sáng ngày mốt tôi sẽ về nhà, lúc quay lại sẽ mang chút đặc sản của chúng tôi cho anh, mùa này có không ít hoa quả, tôi mang cho anh chút đồ thuần thiên nhiên..."

Thời gian từng chút một trôi qua, ánh trăng lặng lẽ ẩn mình.

Hôm sau, Vương Thành và Chử Diệc Phong ăn xong bữa sáng mua từ chợ rồi bắt đầu thu dọn đồ đạc, lần này cần mang rất nhiều đồ về, công ty và Chử Diệc Phong đưa tận ba hộp bánh, mỗi hộp còn không ít, hơn nữa cậu còn định đi siêu thị mua sắm những thứ khác nữa, đến lúc đó sẽ càng nhiều hơn, tiếng chuông di động bỗng vang lên, Vương Thành vừa thấy tên người gọi liền hơi bất ngờ.

"Ngụy Đan Đan, tìm tôi có việc gì?"

"Không có việc thì không thể tìm cậu sao?" Ngụy Đan Đan nói, "Đùa cậu thôi, bây giờ cậu có rảnh không?"

"Cho chúng tôi nghỉ ba ngày, khách sạn nói sẽ tăng gấp ba tiền lương để chúng tôi ở lại tăng ca trong tết Trung Thu, nhưng tôi không đồng ý, tết Trung Thu thì phải ở cùng cha mẹ chứ, cậu nói có đúng không?"

"Cô nói đúng, đúng rồi, cô tìm tôi có chuyện gì?"

"Bây giờ cậu có thể đi ra một chuyến được không? Tôi có chút chuyện muốn nói với cậu." Ngụy Đan Đan không trực tiếp trả lời câu hỏi của cậu.

Tuy Vương Thành thấy kỳ lạ, nhưng vừa lúc mình cũng có chuyện cần ra ngoài nên đồng ý, Ngụy Đan Đan rất vui đọc địa chỉ cho cậu, cũng không xa lắm, nhưng cũng mất nửa tiếng đi đường. Vương Thành quyết định lái xe đi, sau khi có bằng lại cậu chưa từng lái xe ra ngoài lần nào.

Đến nơi, đó là một quán cà phê có không khí ấm cúng, Vương Thành nhìn thấy Ngụy Đan Đan đang vẫy mình liền bước đến.

"Để cô đợi lâu rồi."

"Không đâu, tôi chỉ vừa đến thôi." Ngụy Đan Đan khách khí cười với cậu. Cô khác hẳn với lúc đi làm, đồng phục của khách sạn nhìn gọn gàng lại nghiêm túc, tóc cũng phải búi lên, bây giờ được cô thả xuống, mái tóc quăn buông xõa trên vai, trên người cũng mặc một chiếc váy liền thân màu lam, nhìn xinh đẹp hơn rất nhiều.

"Muốn uống cà phê không?" Vương Thành thấy cô chưa gọi gì liền hỏi.

Ngụy Đan Đan gật đầu nói: "Một ly cà phê Matcha."

Vương Thành gọi phục vụ đến, gọi một ly Latte và một ly Matcha.

Lúc này trong quán không có vị khách nào, một lúc sau, phục vụ đã mang hai ly cà phê nóng ra, cà phê nóng hổi tỏa ra mùi hương.

"Tôi xin lỗi chuyện lần đó, tôi không biết mẹ cậu sẽ nghe máy nên đã gây phiền phức cho cậu rồi, tôi thấy rất áy náy." Ngụy Đan Đan vừa dùng thìa khuấy cà phê, vừa ngẩng đầu nhìn cậu, trong mắt ngập tràn ý xin lỗi, sau đó cô vẫn luôn muốn giải thích, nhưng chưa tìm thấy cơ hội tốt.

"Không sao, cũng không phải là chuyện lớn gì." Vương Thành còn tưởng là cô muốn nói gì khác chứ, chuyện này đã qua lâu rồi, không ngờ cô vẫn còn áy náy, nếu cô không nhắc đến thì cậu đã quên chuyện này rồi.

"Ừm, dì không hiểu lầm cậu chứ?"

Vương Thành giật mình, nhớ đến ba mẹ sau khi biết cậu có liên lạc với một bạn học nữ hồi cấp nên mỗi khi cậu về cứ nhiệt tình hỏi han có liên lạc với người ta hay không, sau đó cậu bị hai lão làm phiền quá, nên liền nói rõ mình không có ý gì với Ngụy Đan Đan cả, cũng không liên lạc gì. Hai người thấy tiếc nhưng cũng không thể không từ bỏ, việc này liền qua, cũng không có gì để nói nữa, nghĩ vậy, cậu liền lắc đầu.

"Không, tôi đã nói rõ với bọn họ rồi."

Ngụy Đan Đan cười miễn cưỡng, rồi lấy một túi đưa qua cho Vương Thành. "Đây là bánh Trung Thu, gần đây tôi nhận được rất nhiều nhưng tôi không thích ăn lắm, vì vậy đều tặng đi hết. Đây là hộp cuối cùng, tặng cho cậu, mong cậu tha lỗi cho tôi."

Vương Thành rất bất ngờ, lại được tặng bánh Trung Thu nữa rồi, liền dở khóc dở cười, những tết Trung Thu trước đây cậu đều ăn bánh Trung Thu mà nhà mình làm, chưa từng nhận quà là bánh Trung Thu như vậy, năm nay lại nhận bốn hộp, nếu không phải cậu đã từ chối bánh mà mấy người Lý Dụ định tặng thì chỉ sợ không chỉ có từng đó đâu.

"Cảm ơn cậu, tôi đành nhận vậy." Vương Thành nhận túi bánh Trung Thu, đây là tấm lòng của Ngụy Đan Đan, cậu mà không nhận thì cô sẽ xấu hổ.

Ngụy Đan Đan thấy cậu nhận lấy thì rất vui.

Đúng lúc đó, bên ngoài quán cà phê vừa đúng lúc có một chiếc xe thể thao dừng lại, chủ xe nhìn qua cửa sổ trùng hợp thấy cảnh hai người cười nói vui vẻ, Ngụy Đan Đan đã chọn một vị trí cạnh cửa thủy tinh sát đất, dù là người bên ngoài hay người ở trong đều thấy rõ ràng, Chử Diệc Phong lại vừa lúc dừng đèn đỏ, không ngờ lại thấy được hình ảnh này.

Trong quán cà phê, Vương Thành bỗng có cảm giác bị nhìn trộm, nhưng nhìn xung quanh lại không phát hiện được gì, một lúc sau, cảm giác này mới biến mất, có lẽ là ảo giác thôi.

Sau khi chào tạm biệt Ngụy Đan Đan, Vương Thành đổi đường đi siêu thị, mua một đống thuốc bổ mới trở về.

Trong căn hộ, cậu nhìn một đống đồ dưới đất, trừ khi cậu có bốn cánh tay, nếu không một mình phải chạy hai ba lần mới dọn được hết. Bánh Trung Thu mà Ngụy Đan Đan tặng cũng để ở trong đó, nếu để ở căn hộ chắc chắn cậu sẽ không ăn. Không phải là cậu không thích đồ ngọt, nhưng bánh Trung Thu vừa ngọt nị lại nhiều mỡ, ăn một hai cái là đủ rồi, nhưng mà nói thật vẻ ngoài của hộp bánh mà Chử Diệc Phong đưa quá hoa lệ xa xỉ, bốn hộp bánh đặt cùng một chỗ, hộp của Ngụy Đan Đan lại có vẻ ảm đạm và mộc mạc.

"Reng reng!"

Chuông cửa vang lên, lúc này ai đến nhỉ?

Vương Thành nghĩ đến xe thể thao mà cậu đã thấy lúc ở bãi đỗ xe, mở cửa ra quả nhiên là Chử Diệc Phong, "Ông chủ, không phải anh ra ngoài làm việc sao? Anh đến đúng lúc lắm, tôi đang thiếu người giúp đây, đồ có rất nhiều, một mình tôi không mang xuống hết được."

Vương Thành vừa nói vừa xoay người, cánh tay trái bỗng bị người cầm chặt, chưa đợi cậu phản ứng lại, Chử Diệc Phong đã kéo cậu qua, một tay khác nắm cằm cậu, ngũ quan anh tuấn phóng lớn trước mặt, mạnh mẽ hôn lên môi cậu, ngoại trừ có tia lửa lúc va chạm, còn có nước bọt nữa.

Cho tới tận giờ chưa từng nghĩ mình sẽ bị một người đàn ông hôn, lúc uống say thì không tính, lúc đó cậu không có ý thức, mà lúc tỉnh tảo, cậu lại không thể phản ứng kịp nên đã bỏ qua thời cơ phản kháng tốt nhất, đầu lưỡi bị mút đến run lên, hormone giống đực ngập tràn trong xoang mũi, cậu cũng không biết là mình nhạy cảm như vậy, thậm chí có cảm giác vừa ngửi đã say.

Cho đến khi Chử Diệc Phong buông cậu ra, tay Vương Thành chống lên ngực anh, mắt hơi nheo lại, một đấm vung đến người nào đó.

"Mẹ anh chứ!"

Chử Diệc Phong đúng lúc tránh được, một đấm khác của Vương Thành đã vung ra, quyền cước của anh không thua gì những người chuyên nghiệp cả, người bình thường rất khó chiếm được chỗ tốt ở chỗ anh, nhưng Vương Thành lại làm được, hai người đánh qua đánh lại ở trong phòng.

Cà phê Matcha

Cà phê Latte

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio