PHIÊN NGOẠI HÀN CHIÊU X DIỆP THỪA. -
Đại hỏa phô thiên cái địa đánh úp lại, sương khói dày đặc bốn phía, hỏa tinh không ngừng hạ xuống nổ mạnh, toàn bộ đại địa tựa hồ cũng chấn động.
Trước mắt một mảnh đen kịt, cái gì đều thấy không rõ, tiếng chuông chói tai liên tiếp, anh ta đẩy ra, cửa thang máy “Phanh” một tiếng đóng lại, anh ta nghe được hắn thất thanh kêu lên tên mình.
Đây là lần đầu tiên trong đời này, trong mắt của hắn không còn có người khác, chỉ có mình, anh ta không tiếng động nở nụ cười, cười nước mắt rớt xuống dưới.
Độ ấm chung quanh càng ngày càng cao, anh ta không rảnh bận tâm, tha thân thể bị thương, từng bước một đi vào trong biển lửa, tiếng nổ mạnh càng ngày càng gần, anh ta nằm trên sàn nhà đã nóng lên, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Cứ như vậy đi, cứ như vậy không còn một mảnh kỳ thật cũng không tồi.
Đại hỏa thổi quét, anh ta cảm giác làn da bị bỏng đau đớn, huyết nhục toàn thân đau nhức gào thét, thậm chí anh ta đều nghe thấy được hương vị đốt trọi trên người mình.
Anh ta cho là mình đã sớm làm tốt công tác chuẩn bị chết, từ khi anh ta biết được thân thế mình, chấp mê bất ngộ bước trên đường về, anh takhông nghĩ mình sẽ sống sót. Trước kia dạ thâm nhân tĩnh, bệnh cũ tái phát, anh ta thường thường hỏi mình, biết mình sớm muộn gì có một ngày sẽ chết, vì sao còn muốn liều lĩnh hết thảy để sống như vậy?
Đại để là bởi vì, có rất nhiều quyến luyến, gia đình, người yêu, bạn bè… Nôi phồn hoa ngũ thải ban lan có lực hấp dẫn quá lớn, dù cho biết rõ là đau khổ giãy dụa cũng muốn liều lĩnh sống sót.
Chính là này đó anh ta đều không có, anh ta cứ như vậy cô đơn kiết lập, cũng sẽ cô đơn chiếc bóng, nhưng khi sinh mệnh thật sự đi đến một khắc cuối cùng, tâm lý của anh ta vẫn trào ra sợ hãi.
Rõ ràng mình lựa chọn chịu chết, đến thời khắc mấu chốt lại muốn rút lui, loại tâm lý nàylàm anh ta cảm thấy chê cười, sống cũng sống không an lòng, chết cũng chết không thoải mái…
“Con mẹ nó mày là người nhu nhược!”
Anh ta nở nụ cười rong đại hỏa, một cánh tay đã bị bỏng, anh ta cường bách mình ở trong đau nhức vẫn không nhúc nhích, cho dù chết, anh ta cũng muốn chết giống nam nhân.
Đại hỏa tàn sát bừa bãi, triệt để cắn nuốtanh ta, đau đớn tê tâm liệt phế, anh ta hận không thể lập tức chết đi, nhưng ý thức anh ta lại chết tiệt thanh tỉnh, lúc này một hỏa cầu từ đỉnh rơi xuống, anh ta mắt mở trừng trừng nhìn thân thể của chính mình bị chia năm xẻ bảy…
“!”
Xé rách đau đớn phô thiên cái địa vọt tới, ngay sau đó anh ta mãnh liệt mở mắt.
Bốn phía một mảnh tối như mực, trên cửa sổ treo bức màn trắng sữa, lúc này bị gió đêm xuy phất sàn sạt rung động, trong phòng an tĩnh cực kỳ, trên vách tường màu lam nhạt có hoa văn đại dương mát mẻ, tựa hồ trong nháy mắt liền bình phục lửa cháy biển lửa đau đớn vừa rồi.
Nguyên lai lại là mộng…
Anh ta chà mặt, xốc lên chăn đi đến bên cửa sổ, gió đêm trong trẻo đập vào mặt, cũng thấm xuất mồ hôi.
Thủy tinh trong suốt ấn xuất khuôn mặt hoàn toàn xa lạ, rõ ràng đã qua một năm, anh ta cũng hoàn toàn thích ứng thân phận mới, nhưng vào giấc mơ đêm khuya, anh ta vẫn thường xuyên nhận không ra mình đến tột cùng là ai.
Trên đời này chỉ sợ không còn có chuyện nào hoang đường buồn cười hơn.
Anh ta thực thanh tỉnh biết mình bị đại hỏa hừng hực cắn nuốt, thậm chí da thịt cháy tiêu đến nay còn thật sâu khắc ở trong đầu, nhưng lần thứ hai mở to mắt, anh ta không có xuống địa ngục, mà là nằm trong một phòng bệnhtuyết trắng, chung quanh là vẻ mặt cảnh giác lại đề phòng của bác sĩ cùng hộ sĩ, đeo dây ràng buộc, chuẩn bị tùy thời tùy chỗ trói anh ta thành bánh quai chèo.
Anh ta cứ như vậy mạc danh kỳ diệu biến thành một bệnh nhân tâm thần, không có gia nhân, cũng không có nơi để đi, chỉ có thể ở trong bệnh viện dưỡng bệnh, nghe nói người này đã từng bị điên, cắn qua toàn bộ nhân viên trong bệnh viện tâm thần, bệnh viện bất đắc dĩ nhốt người nàytrên phòng bệnhtrên tầng chót, đã nhiều năm, thẳng đến khi anh ta từ thân thể này tỉnh lại.
Anh ta căn bản không trông cậy vào mình còn có thể sống sót, nhưng vận mệnh lại đùa giỡn.
Lúc anh ta muốn sống, bắt anh ta có quái bệnh, bị tra tấn sống không bằng chết, khi anh ta muốn chấm dứt sinh mệnh đến chuộc tội, lại cố tình thay đổi một thân phận một lần nữa sống lại. Nhưng anh ta tình nguyện táng thân trong biển lửa, cũng không muốn kéo dài hơi tàn, ít nhất như vậy anh ta chết còn có ý nghĩa, mà không phải giống như bây giờ tham sống sợ chết, làm một kẻ điên.
Cho nên từ khi anh ta tỉnh lại, căn bản không có điên, cũng không có rời đi bệnh viện tâm thần.
Bởi vì thế giớilớn như vậy, trừ bỏ ở trong này an ổn như người điên, anh ta không biết mình còn có thể đi nơi nào.
Vụ án kiacũng không đưa tới nhiều chú ý, tiên khởi mấy đóa bọt nước đã bị người vứt đến sau đầu, S thị như cũ ngựa xe như nước, đương nhiên trong lúc này, cũng đã xảy ra rất nhiều chuyện, tỷ như, Lạc Khâu Bạch rốt cục lấy được ảnh đế Kim Ngưu ước mơ tha thiết, tỷ như… Chuyện hắn cùng Kỳ Phong kết hôn mọi người đều biết.
Ngày nào đó, anh ta thần không biết quỷ không hay từ trong bệnh viện chuồn ra, đi tới quảng trường kia.
Hoa tươi, vỗ tay, tiếng hoan hô… Hôn lễ tấp nập.
Lạc Khâu Bạch giữa quảng trường, vị trí tối chói mắt, cười quỳ xuống đất đối với Kỳ Phong lấy ra một cái nhẫn, hàng vạn hàng nghìn ngọn đèn dầu, toàn bộ quảng trường đều sôi trào.
Lúc này, hơn vạn pháo hoa nở rộ, anh ta đứng trong đám người, xa xa nhìn.
Tiếng chuông xao vang, hai tân nhân ôm hôn nhau, anh ta thâm hút một hơi, xoang mũi lần đầu tiên trong đời có chút chua xót, chuyện cũ tiền trần, ân oán tình cừu, tẫn phó, giờ phút này quay đầu hết thảy lại cửu viễn giống như đời trước.
“… Chúc các người bạch đầu giai lão.”
Anh ta thực đạm nở nụ cười một chút, thanh âm bị bao phủ tại ngàn vạn tiếng hoan hô, khi đó không có ai chú ý tới trên quảng trường đã từng có một người, sau đó lại lặng lẽ ly tràng.
Nghĩ đến đây, anh ta lập tức phục hồi lại tinh thần, nhịn không được cười khổ một tiếng, lắc lắc đầu.
Đều đi qua lâu như vậy, anh ta bây giờ còn nghĩ đến chuyện này để làm gì?
Lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân vội vã, tiếp cửa phòng “Đông đông” hai tiếng bị xao hưởng, “Triệu Hàm, anh chưa ngủ sao, đi ra nhìn xem tôi hôm nay tập thể hình thành quả thế nào.”
Thanh âm trong sáng lại sức sống mười phần truyền đến, mặc dù là còn không có nhìn thấy mặt, đã có thể tưởng tượng đến bộ dáng cười phó đại lạt lạt.
Nam nhân cười nhạo một tiếng, đã có thể tưởng tượng đến ngoài cửa tên kia nguyên khí tràn đầy, nhịn không được xem thường, nói, “Cậu không biết bệnh nhân tâm thần lúc nghỉ ngơi bị đánh nhiễu, thực dễ dàng phát bệnh sao?”
Một câu nghẹn trụ người ngoài cửa, hắn nhíu mày đứng dậy mở ra cửa phòng, trên khuôn mặt anh tuấn đầy mồ hôi của người nọ lập tức quải xuất cười, “Ai u uy, lão Triệu, anh đây không phải là không có ngủ sao, bực bội cái gì?”
“Là bị cậu đánh thức.”Anh ta theo bản năng cãi lại, chờ kịp phản ứng thân hình hơi hơi dừng lại, tiếp ở trong lòng lộ ra một tia cười khổ.
Nguyên lai anh ta đã theo bản năng đem mình trở thành Triệu Hàm, đều nhanh quên mình đã từng còn có một cái tên gọi Hàn Chiêu.
Đây là một nơi ở phòng, rộng mở sáng ngời, cũng là nhà của Diệp ảnh đế.
Diệp Thừa thích màu xanh lam, phòng dùng nhiều tiền trang hoàng thành thế giới dưới đáy biển, tường xanh lam, bình hoa xanh lam, gia cụ xanh lam… Tóm lại hết thảy đều giống như biển rộng thanh tân sảng khoái, nhưng bản thân của hắn lại hoàn toàn không có một chút khí chất”Biển rộng” trầm ổn nội liễm, ngược lại giống hổ điên, mỗi ngày nhảy lên nhảy xuống, cợt nhả, không một chút đứng đắn.
Ở trên là ấn tượng đầu tiên của Hàn Chiêu với Diệp Thừa, mặc dù anh ta đã ở trong này gần một tháng, vẫn không rõ trong óc người này có những thứ gì.
Trước kia lúc anh ta chưa”Chết”, không phải chưa từng nghe qua Diệp Thừa, hoặc là nói bởi vì duyên cớ với Lạc Khâu Bạch anh ta đối với Diệp Thừa cũng có hiểu biết nhất định, biết hắn diễn xuất không tồi, trong vòng điện ảnh đủ loại người, rất nhiều đạo diễn đều thực thích cùng hắn hợp tác, người khác miêu tả, Diệp Thừa phải là một hình tượng phong độ nhẹ nhàng, nho nhã bất cần đời.
Nhưng thẳng đến khi gần gũi tiếp xúc, anh ta mới hiểu được, cái gọi là nho nhã tất cả đều là giả tưởng, cùng nói nhiều mới là thật.
Hàn Chiêu phát thệ mình chưa từng thấy qua nam nhân nào huyên náo như vậy, hắn có thể từ buổi sáng mở mắt ra bắt đầunói chuyện phiếm với bạn, giảng một ít chuyện chê cười hoàn toàn không tốt, lúc người khác không phản ứng, hắn cười ngửa tới ngửa lui, nhưng lại tổng là một bộ”Tôi với anh rất quen thuộc”, kề vai sát cánh nói, “Lão Triệu, anh không cần nghiêm túc như vậy.”
Lần đầu tiên tại bệnh viện tâm thần gặp lại, Hàn Chiêu đích xác thực kinh ngạc.
Từ ngày trọng sinh, anh ta đã quyết tâm buông tha tình yêu thương điện ảnh, thậm chí không nghĩ tái cùng giới giải trí có bất luận cái gì liên lụy, đối với những giải thưởng cùng hư danh, anh ta cũng không để ý, nếu Hàn Chiêu đã “Vĩnh biệt cõi đời”, anh ta tình nguyện đem sự tình trước kia giấu trong bụng.
Nhưng khi anh ta nhìn thấy Diệp Thừa cầm kịch bản lúc trước mình tự tay viết tìm tới cửa, anh ta vẫn động tâm.
Nói thật, ngoài hình Diệp Thừa cùng hình tượng công trong phimvẫn thực tương xứng, chỉ cần tái gia tăng chút cơ bắp, đổi tạo hình, vẫn có thể xem là một lựa chọn tốt, nhưng nếu nói như vậy, sau đó không hề bảo lưu nói cho hắn biết một “Bệnh nhân tâm thần”chân chính rốt cuộc phải diễn như thế nào, phỏng chừng người này lần sau sẽ không đến.
Tư tâm quấy phá, anh ta đã không thể tham dự tiến trình quay phim, cũng nhịn không được chú ý nhất cử nhất động của đoàn phim, cho nên khi Diệp Thừa đột nhiên đề xuất muốn đem anh ta đi, anh ta đột nhiên khởi đùa tâm tư, rất muốn biết Diệp Thừa đến tột cùng sẽ vì phim này hy sinh đến cái tình trạng gì.
Ma xui quỷ khiến, anh ta không một tia do dự liền gật đầu đáp ứng, thậm chí lúc ấy đều không có suy nghĩ qua, tại sao mình sẽ vì một “Người xa lạ” rời đi bệnh viện nơi quy túc duy nhất.
Sau đó, hai người cứ như vậy mạc danh kỳ diệu sinh hoạt”Ở chung”.
Đại khái là trong bệnh viện thụ khí, hai người vừa mới bắt đầu ở chung dưới một mái hiên mấy ngày nay, Diệp Thừa mỗi ngày dùng một loại biểu tình tính kế =ủ rũ phá hư nhìn Hàn Chiêu, buổi sáng mỗi ngàytrời chưa sáng liền đi gõ phòng Hàn Chiêu, tại môn khẩu nói, “Lão Triệu a, anh xem hai ta coi như là có duyên phận, bất quá này thân huynh đệ cũng phải tính sổ, tôi đưa anh trở về, anh cũng nên tỏ vẻ chút chứ?”
Hàn Chiêu luôn luôn thức dậy rất sớm, hỏi hắn muốn tỏ vẻ cái gì.
Diệp Thừa lập tức chớp chớp mắt, hướng về phía phòng bếp nháy mắt, “Về sau một ngày bữa anh lo thế nào? Anh yên tâm, công tác tuyệt không nhiều, anh hiện tại bệnh nặng mới khỏi, vừa lúc có thể rèn luyện thân thể.”
Hắn nói đường hoàng, trên thực tế trong lòng lại cười gian.
Hừ hừ, bệnh nhân thần kinh, tôi sẽ khiến anhlàm người ở vài ngày, sát giết nhuệ khí anh, cho anh nhìn xem đương kim thế giới ai sợ ai.
Kim ốc của lão tử chỉ giấu mỹ nữ, giấuanh người bị bệnh thần kinh đã là thiên đại mặt mũi, hiện giờ anh ăn của tôi uống của tôi, tôi cũng không tin anhdám mặt dày mày dạn cự tuyệt.
Diệp Thừa cười vô hại, diễn xuất cao không hổ là ảnh đế, bất quá hắn lại không biết tâm tư của mình đều viết ở trong ánh mắt kia.
Hàn Chiêu nhìn thú vị, đột nhiên cảm thấy mỗi ngày nhìn người này đùa giỡn cũng là chuyện thú vị, “Cậu nói đúng, chúng ta đây đã quyết, về sau bữa đều do tôi làm, cậu đừng nhúng tay.”
Nói xong anh ta trực tiếp đứng dậy đi vào bếp, hoàn toàn không có một chút ý tứ đấu tranh.
Diệp Thừa có chút kinh ngạc, nghĩ thầm bệnh nhân tâm thần này như thế nào đột nhiên tốt như vậy, trong lòng còn có chút mỹ tư tư, cảm thấy mình rốt cục trở về điểm bãi.
Nhưng vài ngày kế tiếp, hắn lập tức liền hối hận, bởi vì Hàn Chiêu đích thật là nấu cơm, nhưng anh ta chỉ biết làm đồ ăn sống, phàm là thức ăn yêu cầu chiên xào toàn bộ sẽ không làm, Diệp Thừa liên tục ăn ba ngày hoa quả bánh mì lạp xưởng thật sự là nhịn không nổi nữa.
“Uy, tôi nói anh cố ý làm cho có lệ, anh không thể nấu đồ ăn sao? Tôi không nói cho anh biết hôm nay tôi muốn ăn sườn chua ngọt cùng ớt chua sao, như thế nào vẫn là lạp xưởng!”
Hàn Chiêu nhẹ nhàng nói, “Tôi sợ lửa.”
“Ha?” Diệp Thừa dùng ánh mắt nhìn ngoại tinh nhân nhìn anh ta, “Anh có coi tôi ngu dốt cũng phải tìm lý do đáng tin chứ, anh một đại nam nhân còn sợ lửa?”
Hàn Chiêu dịch tầm mắt, cặp mắt hẹp dài không hề chớp mắt nhìn Diệp Thừa, “Tôi chính là bởi vì bị lửa làm sợ mới biến thành tinh thần phân liệt, nếu cậu muốn ăn thực phẩm chín cũng không phải là không thể được, bất quá nếu tôi phát bệnh, đến lúc đó tôi cầm dao thái bị kích động, vạn nhất băm cậu thành miếng sườn heo, chính là mệnh đều không cần bồi. Diệp tiên sinh, cậu có thể tưởng tượng, rốt cuộc muốn ăn sườn heohay là muốn biến thành sườn heo.”
Phía sau lưng Diệp Thừa thấm xuất một tầng mồ hôi, đũa trong tay run run rớt một chiếc, “Anh… Mẹ kiếp…”
Hàn Chiêu nhìn hắn đột nhiên trợn to tinh mâu, nhịn không được xì một tiếng nở nụ cười, xoay người nhặt lên chiếc đũa để ở một bên, lấy ra một đôi mới nhét vào trong tay Diệp Thừa.
“Lừa gạt cậu, cậu cũng tin.”
Làn da hai người dán vàonhau, có một loại cảm giác thực thân mật, tay Diệp Thừa thực ấm, tựa như người này, giống tiểu hỏa lò.
Diệp Thừa thở phào một hơi, tức đến khó thở đưa tay nắm mũi Hàn Chiêu, “Thao, bệnh nhân thần kinh anh điên rồi, lão tử bị anh làm buồn nôn hôm nay cơm chiều đều không có khẩu vị ăn, anh bồi tôi!”
Một động tác này với gay mà nói thật sự quá mức thân mật, chưa có người nào làm vậy với Hàn Chiêu, mặc kệ trước kia, hay là Triệu Hàm hiện tại.
Con ngươi anh ta tối sầm lại, lấy mở tay Diệp Thừa, Diệp Thừa hoàn toàn không biết động tác này có thâm ý khác, tiếp tục lấy giấy ăn ném anh ta, còn chưa hết giận cả người áp đến phía sau lưng Hàn Chiêu, đưa tay lặc cổ anh ta, như chiếm nhiều tiện nghi cười ha ha, “Mau cùng lão tử giải thích, nếu không lão tử lặc cả ngày luôn!”
Hàn Chiêu tự xưng là là một người hỉ giận không hiện ra sắc, nhưng lúc này cũng nhịn không được đối với người nào đó thần kinh thô như cột điện xem thường, trên tay căng thẳng, thừa dịp không phòng bị, xoay người đem hắn đặt ở trên bàn cơm.
“Phanh” một tiếng, đầu Diệp Thừa đau một chút.
Hắn “Tê” một tiếng, cười vỗ Hàn Chiêu vài cái, “Anh người này xuống tay cũng quá ngoan, đầu tôi…”
Lúc này Hàn Chiêu đặt ở trên người hắn, nửa người trên Diệp Thừa nử toàn bộ quán bình, tay phải mới vừa nâng lên đã bị Hàn Chiêu đặt trên đầu, hai người cao thấp lập hiện, ngực kề sát, hô hấp hỗn loạn.
Diệp Thừa ngẩng đầu, mãnh liệt đối diện một đôi mắt hẹp dài thâm thúy thâm sắc, giờ phút này bán híp, bên trong bắt đầu khởi động thể xác linh hồn.
Tâm của hắn nhảy dựng, đột nhiên cảm thấy có chút quẫn bách, tiếp lại cảm thấy mình nhất định là đầu bị úng, nếu không vì cái gì sẽ cảm thấy tư thế này xuất hiện trong rất nhiều cẩu huyết ngôn tình, nam nhân vật chính thường xuyên dùng với nữ nhân vật chính?
“Uy uy, lão Triệu, tôi chiếu cố anh thân thể có bệnh, không thật sự đâu, anh đừnglàm tôi mất mặt a.”
Hắn đại lạt lạt mở miệng, một bộ ca ca tốt, cố gắng ngăn liên tưởng chặn trong lòng.
Hàn Chiêu vốn chỉ vì giáo huấn hắn loạn đốt lửa, lúc này đột nhiên nhìn thấy hắn có chút khẩn trương lại cố gắng băng trụ, cảm thấy thật sự thú vị.
Anh ta đột nhiên tin tưởng, trên thế giới thật sự có một loại người, trời sinh liền nhận người thích, dù có tái đại hỏa khí, gặp gỡ hắn cũng bị chỉnh không còn cách nào khác.
Tâm tư ác liệt lại khởi, anh ta nhướng mày nói, “Đã lâu không bắt người luyện tập, cậu muốn ăn sườn heo đúng không, tôi thay cậu chọn lựa một miếng nhiều thịt nhất.”
Nói xong thật sự giống chọn thịt heo, tại xương sườn Diệp Thừa sờ soạng.
Diệp Thừa một thân ngứa thịt, bị anh ta bính cười ngửa tới ngửa lui, “Thao, anh đủ! Ha ha ha… Đừng trảo, hảo ngứa!”
Hắn mỉm cười, mặt mày phi dương, luận tướng mạo hắn thật có thể tính đứng đầu, Lạc Khâu Bạch tuyệt đối không anh tuấn so với hắn, danh hào nam thần cũng không phải cho không.
Hàn Chiêu đột nhiên cảm thấy có chút khó thở, anh ta thực kinh ngạc tại sao mình sẽ như vậy.
Lúc này Diệp Thừa quằn quại, tay Hàn Chiêu đặt ở xương sườn hắn phiến diện, vừa lúc chạm được ngực, Diệp Thừa vốn vẫn luôn hi hi ha ha, tiếng cười im bặt ngừng.
Mới vừa… Vừa rồi… Là xảy ra chuyện gì? Như thế nào cùng bị điện giật lưu, lừa… Gạt người đi?
Tôi nhất định là bị kịch bản đồng tính quấy nhiễu!
Diệp Thừa hoảng hốt, không khí nháy mắt trở nên có chút kỳ quái, vừa lúc đó, Hàn Chiêu đột nhiên nhéo bụng hắn một phen, khinh thường nói, “Vốn là tôi còn muốn nói rằng cậu rất có cơ bắp, không nghĩ tới vẫn là gầy ba ba, thể trạng này còn muốn diễn phim kia, luyện năm rồi nói sau.”
Nói xong anh ta nghiêm trang chững chạc thu hồi tay, tiếp tục ngồi trở lại ghế ăn lạp xưởng, lưu lại Diệp Thừa thất thần.
Tiếp chợt nghe hắn “Ngọa tào” một tiếng, tiếp vội vàng chạy trở về phòng ngủ, đại môn “Phanh” một tiếng đóng cửa, Hàn Chiêu ngừng tay, túc mày.
Việc này anh ta làm, về sau muốn giữ một khoảng cách, công tác chính là công tác.
Trải qua chuyện lần này, Diệp Thừa không kêu Hàn Chiêu mỗi ngày làm”Đầu bếp nữ”.
Mà Hàn Chiêu cũng hiểu được Diệp Thừa hẳn là đối với chuyện nam nam có chút thông suốt , kỳ thật thẳng cùng khoảng cách bị bẻ cong cũng không thâm, có một số việc không cần cố ý nói, bằng cảm giác hẳn là cũng có thể lĩnh hội được.
Ít nhất người này về sau sẽ không ngốc hồ hồ cho rằng trên thế giới nam nhân đều chỉ có một loại quan hệ huynh đệ này, Hàn Chiêu trong lòng có chút may mắn, nhưng thực khoái anh ta liền phát hiện, mình thật sự là đánh giá cao người nào đó thần kinh thô, hoặc là nói người nào đó đối với anh ta”Tinh thần phân liệt” thật sự là rất yên tâm.
Ngày hôm nay, Hàn Chiêu ra ngoài mua vài cuốn sách, trở về nhàcửa mở ra.
Anh ta nghi hoặc đẩy cửa đi vào, phát hiện trong phòng có dấu vết người tới, lúc anh ta nghĩ là trộm, cách đó không xa trong phòng nghỉ truyền đến tiếng thở.
Lúc này là buổi sáng giờ, Diệp Thừa thời gian này hẳn là đi quay, hiện ở phía sau không có khả năng trở về a.
Hàn Chiêu cảnh giác chậm rãi đi vào, khi đi tới cửa, cửa phòng nghỉ không đóng, xuyên thấu qua khe cửa, anh a thấy được người ở bên trong, lúc này sửng sốt một chút, tiếp theo lập tức nheo lại ánh mắt.
Lúc này, Diệp Thừa đạp xe đạp huấn luyện, một bên xem TV một bên rèn luyện, hắn dáng người thon dài cao ngất, bả vai rộngthắt lưng chật hẹp, làn da màu mật ong ướt đẫm mồ hôi, giống như đổ một tầng mật sáp, người này căn bản không ý thức được trong phòng hiện tại đã không phải một mình hắn, lúc này chỉ mặc một cái quần đen bó sát người, thân trần, cổ đắp khăn mặt, tóc ngắn màu đen, mồ hôi chảy xuống, tích tại trên ngực.
Bởi vì muốn có bắp tay, hắn nghiêng về trước, sống lưng hoàn toàn ép xuống, ngồi ở đệm mân mê, buộc vòng quanh một đoạn thắt lưng thâm thúy. Hai đùi vừa đạp lên, cơ bắp rắn chắc lại không đột ngột co rút lại, có vẻ phá lệ thon dài hữu lực.
Hàn Chiêu cho là mình đã sớm biến thành cái xác không hồn không hơn không kém, nhưng hô hấp vào giờ khắc này vẫn đột nhiên cứng lại, đây là cảm giác lâu lắm chưa từng có.
Anh ta dịch khai tầm mắt, trên mặt không biểu tình, trầm mặc xoay người rời đi.
Ai biết mới vừa quay đầu lại, di động đột nhiên vang lên, Hàn Chiêu nhíu mày.
Lúc này trong phòng Diệp Thừa nghe được thanh âm ngửa thân mình, “Lão Triệu anh trở lại rồi à, tôi đang tìm anh, nhanh tiến vào.”
Bạn đang �
Hàn Chiêu lấy điện thoại di động ra, trên màn ảnh biểu hiện rõ ràng chính là Diệp Thừa.
Lúc này anh ta không có biện pháp tái rời đi, chỉ có thể đẩy cửa đi vào, một chân mới vừa bước vào, một thân thể nóng hổinhư hỏa lò thấu đi lên, một cánh tay ôm bả vai anh ta, cười tủm tỉm nói, “Anh chạy đi đâu, tôi thật vất vả về sớm tìm anh, anh còn chơi trò biến mất, vạn nhất anh ở trên đường phát bệnh lại bị người ta bắt lại, tôi cũng không đi cứu anh.”
Thân thể đầy mồ hôi, hương vị thanh tân, dương quang ngoài cửa sổ chiếu trên mặt hắn, buộc vòng quanh đường cong tuấn dật, đem ánh mắt của hắn đều chiếu tỏa sáng.
Hàn Chiêu câu một chút khóe miệng, không động thanh sắc rớt ra khoảng cách, tìm ghế dựa ngồi xuống, “Cậu không quay phim, tìm tôi làm gì?”
“Tìm anh lãnh giáo a, anh sẽ không thật sự cho rằng tôi thỉnh anh trở về là dưỡng anh đi? Lão tử dưỡng cũng muốn dưỡng em gái.”
Diệp Thừa mỉm cười trong sáng, lộ ra một hơi xem thường, mở ra nước khoáng uống vài hớp, toàn thân ướt sũng tễ đến bên người Hàn Chiêu, “Uy, anh xem xem cánh tay tôi có phải rắn chắc hơn trước kia một chút , còn có cơ bụng này, có phải hay không càng công một chút?”
Hắn cứ như vậy, duỗi cánh tay chen chân vào, còn không quên quyệt cổ, triển lãm đường cong phía sau lưng mình.
Hầu kết Hàn Chiêu lăn động một cái, anh ta không cách nào không thừa nhận, mình cũng là nam nhân, là động vật nhìn bắng mắt.
Dáng người Diệp Thừa không tục tằng khoa trương, mà là công tử nhẹ nhàng khi mặc quần áo, khi cởi quần áo thì rắn chắc thon dài, dáng người này trong giới gay tuyệt đối là số vạn nhân mê, chỗ nào còn công?
Huống chi, liền tính như thế đây cũng không phải là lý do tùy tiện lộ ra, trong óc người này đều là phân sao, như thế nào lòng cảnh giác kém như vậy?
Hàn Chiêu nhịn không được trầm giọng mở miệng, “Cậu ở trong này rèn luyện chính là vì kêu tôi tới nhìn cơ bắp cậu?”
“Đúng vậy.” Diệp Thừa gật đầu, còn không quên thối thí một chút, “Tôi đã sửa lại kế hoạch rèn luyện nghiêm khắc, nhất định phải trước khi quay phim rèn luyện xuất một thân bắp chân thịt, đến lúc đó lên màn ảnh, tuyệt đối mê chết hàng vạn hàng nghìn thiếu nữ.”
Nói xong hắn cầm tay Hàn Chiêu đặt ở bụng của mình, nháy mắt mấy cái nói, “Anh sờ đi, nơi này là không phải so với mấy ngày hôm trước anh sờ xúc cảm càng mềm mạisao?”
Diệp Thừa nói những lời này ý tứ phi thường đơn thuần, đơn giản lại nói cơ bụng so với trước kia càng khe rãnh phân minh, nhưng là lời này thật sự làm cho người ta mơ màng, dừng ở trong lỗ tai Hàn Chiêu liền hoàn toàn thay đổi vị.
“Tôi cũng đã sớm nói, hình dáng này của cậu có tái rèn luyện cũng không diễn được, nhanh chóng đem quần áo mặc vào, đừng lãng phí thời gian của mình và người khác.” Hàn Chiêu lãnh mặt.
Thời tiết quá nóng, trong phòng độ ấm giống như lên cao mấy độ, tim Hàn Chiêu nhảy vài cái, điều này làm cho anh ta cảm giác đến nguy hiểm, trực tiếp đứng dậy bước đi.
Khẩu khí của anh ta rất quyết tuyệt, càng châm hỏa khí của Diệp Thừa.
Này bệnh nhân thần kinh tuyệt đối là cố ý cùng hắn không qua được! Anh ta nói mình không diễn được tinh thần phân liệt, hắn trực tiếp bất cứ giá nào đem người khác về nhà, anh ta nói mình dáng người không tốt, hắn liều mạng rèn luyện, người này dựa vào cái gì nhìn đều không nhìn liền lại phủ định hắn một lần?
“Anh tên hỗn đản này nói rõ ràng, cái gì gọi là lãng phí thời gian.”
Diệp Thừa phút chốc đứng lên, bước nhanh tới, kết quả hắn ngồi xổm lâu, chân đều đã tê rần, đột nhiên đứng lên, thân hình hung hăng lảo đảo một chút, cứ việc hắn đầy đủ nhanh nhẹn cho dù vịn vào tay vịn trên ghế dựa, đầu gối vẫn hung hăng đập vào dụng cụ thể hình.
“Phanh” một thanh âm vang lên, Diệp Thừa đau đến lúc này kêu lên một tiếng đau đớn.
Hàn Chiêu nghe được động tĩnh quay đầu, phát hiện hắn đã bưng đầu gối không đứng lên nổi, lúc này thầm mắng một tiếng, vội vàng lại có điểm không biết nói như thế nào, “Đau chỗ nào? Để tôi xem.”
Diệp Thừa cảm thấy chính mình hảo dọa người, một đại lão gia trước mặt bệnh nhân tâm thần té, về sau còn như thế nào ngẩng đầu làm người!?
Hắn nhanh chóng lảo đảo đứng lên, đại lạt lạt phất tay, “Cái gì té hay không té, tôichỉ cúi đầu nhìn xem cái máy tập thể hình này là hiệu gì thôi.”
Nói xong hắn bắt được cơ hội bắt lấy cổ áo Hàn Chiêu, “Anh đừng nói sang chuyện khác, anh nói rõ ràng, tôi như thế nào liền không thể đóng kịch?”
Thấy hắn mạnh miệng, Hàn Chiêu cũng lười cùng hắn nhiều lời vô nghĩa, cúi đầu nhìn thoáng qua đầu gối hắn, “Cậu xác định muốn chảy máu theo tôi nói vấn đề này?”
Diệp Thừa sửng sốt, cúi đầu mới phát hiện đầu gối thật sự đổ máu. Máu đỏ tươi theo bắp chân lưu lại, thoạt nhìn có chút ghê người.
Hàn Chiêu đem hắn đặt tại một bên ghế, từ ngăn kéo lấy ra cồn i-ốt cùng bông băng, ngồi xổm xuống, đem đùi phải hắn đặt ở trên chân của mình,cái gì cũng chưa nói, cúi đầu bôi thuốc cho hắn.
“… Tôi, tôi tự mình làm.” Diệp Thừa luống cuống tay chân, tư thế này làm đầu của hắn đều đại.
Hàn Chiêu như cũ không nói chuyện, cồn i-ốt trên miệng vết thương áp, lúc này đâm vào làm đau, Diệp Thừa “Tê” một tiếng hút một hơi lương khí, Hàn Chiêu liếc hắn một cái, lấy bông băng hướng về phía miệng vết thương nhẹ nhàng thổi khí.
“Anh… ! Anh làm chi a!” Diệp Thừa đại 囧, hắn liền tính có tái trì độn, cũng hiểu được động tác này thái cổ quái.
“Khi còn bé lúc mẹ của tôi còn chưa có chết, tôi bị thương kêu đau, bà ấy cứ như vậy thổi cho tôi, thổi lập tức liền không đau.”
Hàn Chiêu gợi lên khóe miệng cười cười, ánh mắt hẹp dài sắc bén lộ ra nhu hòa, Diệp Thừa đánh lên tầm mắt của anh ta, mặt lúc này liền đỏ, trong tim cũng đập có chút không bình thường.
Hắn như thế nào sẽ bởi vì một người nam nhân tim đập gia tốc, này này này… Nhất định là ảo giác!
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: chương rồi đó! Hảo hải sâm ~(≧▽≦)/~ đa tạ mọi người một đường làm bạn, lăn lộn cầu quần chúng xuất hiện ngao ngao ~
Mấy ngày nay chuẩn bị đào hố mới, giải khóa thật sự là bị thương nguyên khí, tiểu yêu tinh mau tới an ủi bản đại vương >