Cự Tinh Chi Danh Khí Lô Đỉnh

chương 32

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

CHƯƠNG

“Khi tôi lái xe đi ngang qua thấy hoa đẹp.”

Kỳ Phong mặt không đổi sắc mở miệng, Lạc Khâu Bạch bị nghẹn một chút, hắn cho rằng Kỳ Phong có chuyện quan trọng muốn nói, kết quả trầm mặc lâu như vậy chỉ nói câu này?

Không khí trong lúc nhất thời có chút ngượng ngùng, Lạc Khâu Bạch xấu hổ, đưa tay gãi tóc, tiểu miêu trong ngực cũng học bộ dáng của hắn, giơ lên tiểu móng vuốt múa may trên mặt.

“Ách… Rất đẹp, cái kia, sao hôm nay anh lại đột nhiên như vậy… Kỳ quái như vậy?”

Kỳ Phong mím môi, đưa cánh tay lên, nhìn kỹ đều phát hiện động tác của hắn có chút cứng ngắc.

“Sao vậy, em không thích?”

“Không phải, những thứ xinh đẹp ai cũng thích a, ha hả a.” Lạc Khâu Bạch cười gượng vài tiếng, cố gắng muốn giảm bớt xấu hổ.

Hắn vốn cho rằng lúc Kỳ Phong gọi điện thoại cho hắn, đã triệt để phẫn nộ, mình trở về y đã rất tức giận rồi, dù sao tính tình cổ quái và kiêu ngạo của Kỳ Phong, căn bản sẽ không cho phép bất luận kẻ nào xem nhẹ y.

Chính là tất cả chuyện đó đều không có phát sinh, Kỳ Phong không chỉ không giận dữ vì chuyện vừa rồi, thậm chí còn vô duyên cớ vô cớ tặng quà cho hắn, thật sự quá cổ quái, làm hắn nhịn không được miên man suy nghĩ.

Kỳ Phong hừ một tiếng, từ trên cao nhìn xuống liếc hắn một cái, lỗ tai lại có điểm đỏ lên, “Thích còn hỏi nhiều như vậy làm gì?”

Nói xong ycầm tay Lạc Khâu Bạch đi vào nhà bếp, lúc này trong nhà bếptỏa ra hương thơm, đẩy cửa ra là một bàn thức ăn ngon, trên bàn còn mấy cây nếnvàSâm panh, ánh nến lóe ra, hương thơm kiều diễm.

Tiểu bạch miêu từ trong ngực Lạc Khâu Bạch, Miêu Miêu đi về phía ngọn nến, thân thể béo lùn chắc nịch lăn qua lăn lại trên khăn trải bàn, thiếu chút nữa đem mấy cái đĩa trên bàn ném xuống đất.

Kỳ Phong lúc này tức đến khó thở tiến lên một bước, đem tiểu miêu xách lên, quát lớn một tiếng, “Việc chính của tao còn chưa làm xong, mày đừng phiền nữa!”

Tiểu miêu không rõ cho nên chóp mũi hướng về phía y không hài lòng kêu lên, móng vuốt hồng nhạt múa may trên không trung.

Lạc Khâu Bạch nhịn không được cười lên tiếng, hắn cảm thấy một màn trước mắt này thật sự rất buồn cười, rất giống đại miêu và tiểu miêu.

Ngọn đèn mờ ám, Kỳ Phong ngẩng đầu trừng mắt nhìn Lạc Khâu Bạch, đi đến bên cạnh ấn mở nhạc.

Tiếng đàn du dương phát ra, là River Flows In You, Lạc Khâu Bạch cười đến lợi hại hơn .

Nếu vừa rồi hắn còn không hiểu ra sao, lúc này đã rõ, quả thựcđúng là ngốc tử.

Hắn đứng ở cửa, đứng xa ánh nến, ánh sáng chiếu không tới hắn, chỉ có thể nhìn thấy khuôn mặt mờ mờ, nhưng ánh mắt của hắn rất sáng ngời, tiếng cười thực đạm, thanh âm của phù dung câu phiêu tán trong tiếng đàn dương cầm, làm cả phòng nhiễm không khí ái muội.

Kỳ Phong nhìn hắn nhìn thật lâu, nuốt nước bọt liên tục.

“Không cho cười, lại đây ăn cơm.”

Lạc Khâu Bạch ý cười càng đậm, “Đã hơn giờ, hơn nữa tôi đã ănrồi.”

Hắn biết rất rõ ràng ý của Kỳ Phong cũng không phải là ăn cơm, nhưng cố ý giả ngu đùa hắn, trong lòng có một chút xúc động, hắn chưa từng nghĩ Kỳ Phong lãnh ngạnh kiêu ngạo sẽ làm ra chuyện như vậy, đây không phải là chân tâm hắn đã chờ đợi sao?

“Ăn rồi thì lại đây bồi tôi ăn.” Kỳ Phong không kiên nhẫn mở miệng, che dấu sự xấu hổ của mình, tiến lên kéo tay Lạc Khâu Bạch ngồi lên trên ghế bên cạnh.

Lạc Khâu Bạch dở khóc dở cười, chờ đến khi Kỳ Phong ngồi ở bên cạnh mình, cong ánh mắt hỏi y, “Kỳ Phong, anh không phải có lời gì muốn nói với tôi sao?”

“… Ai nói tôi có lời muốn nói với em?” Kỳ Phong nhướng mày nhìn hắn, mặt không đổi sắc ăn cơm.

Anh không nói gì với tôi, còn làm quá như vậy sao? Lạc Khâu Bạch thấy ybiệt nữu tính tình lại dễ nổi điên, ý cười trên khóe miệng càng sâu.

Hắn vốn đã chuẩn bị kỹ càng cùng Kỳ Phong chiến đấu lâu dài, dù sao những gì Kỳ lão gia nói vẫn luôn làm hắn canh cánh trong lòng, tuy rằng không đau nhưng cũng có chút chán ghét. Dù sao khi không thích một người, hắn lãnh đạm và lợi dụng, cũng có thể mỉm cười, nhưng khi bắt đầu để ý, trong lòng nhịn không được muốn nhiều hơn.

Hắn không nguyện ý lợi dụng thân thể và quan hệ, cho nên nếu Kỳ Phong có một chút đáp lại với hắn, hắn sẽ lập tức mềm lòng.

Quay đầu đi, nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng của Kỳ Phong, trong lòng Lạc Khâu Bạch càng mềm dịu hơn, đè lại tay y nói, “Anh không có gì muốn nói với tôi, nhưng tôi có lời muốn nói với anh.”

Kỳ Phong ngẩng đầu lên, nhướng mày liếc hắn một cái, phó biểu tình giống như đang nói “Nói nhanh đi, không cần quấy rầy tôi”

Lạc Khâu Bạch hé miệng nở nụ cười, vuốt đầu tiểu béo miêu, thấp giọng nói, “Hôm nay… Ân, thực xin lỗi.”

Kỳ Phong không nghĩ tới thê tử lại giải thích với mình, sửng sốt một chút, tiếp tức giận hừ một tiếng, “Tôi cũng không biết em đang nói cái gì.”

“Hôm nay cùng đoàn phim đi ra ngoài ăn cơm tôi hẳn là phải chủ động gọi điện thoại cho anh, chuyện này là tôi không đúng, anh không sinh khí còn chuẩn bị nhiều như vậy, kỳ thật… Tôi rất vui vẻ.”

Hắn theo bản năng gảy ngón tay của Kỳ Phong, đầu ngón tay dài nhỏ mang theo độ ấm. Đôi mắt xếch cong lên, đồng tử màu đen mang theo thần sắc nhu hòa, nhẹ giọng nói xong, ba chữ cuối cùng mang theo ý cười.

May mắn nhà bếp ánh sáng quá mờ, che dấu lỗ tai đỏ bừng của Kỳ Phong.

Y nóng nảy rút tay về, “Buồn cười, tôi vì cái gì phải sinh khí vì loại chuyện nhàm chán này?”

Lạc Khâu Bạch bật cười, “Ân” một tiếng, ôm lấy tiểu miêu, nắm cái đuôi lông xù của nó quét qua cánh tay Kỳ Phong, “Được, anh không sinh khí, là tôi bụng dạ hẹp hòi .”

“Nói nhiều điều vô nghĩa như vậy làm gì, ăn cơm đi.” Kỳ Phong liếc mắt nhìn hắn, tiếp tục ăn thịt bò.

Lúc này đây động tác nhanh lên rất nhiều, như không thể chờ đợi được muốn làm chuyện gì.

Buổi tối Lạc Khâu Bạch uống rượu, bụng trướng đến lợi hại, không muốn ăn, một bên đùa với tiểu miêu một bên hát theo tiếng đàn dương cầm.

Hắn cảm thụ nhạc rất tốt, mỗi âm đều chuẩn, tiểu miêu tựa hồ thực thích thanh âm của hắn, không ngừng mà lăn vòng trong g ngực hắn, lộ ra cái bụng tròn vo.

Mà Kỳ Phong ngồi một bên tựa hồ không nhẹ nhàng như vậy, hạ phúc theo thanh tuyến của phù dung câu không ngừng buộc chặt, có một cỗ nhiệt lưu nảy lên, theo xương sống bùng nổ toàn thân.

Chết tiệt… Lại tới nữa!

Hắn nhìn ánh mắt sáng ngời cùng khóe miệng đang vểnh lên của Lạc Khâu Bạch, bước lên, cơm cũng không ăn, ném dụng cụ trên bàn qua một bên, đứng lên giữ chặt tay Lạc Khâu Bạch.

“Anh làm gì?” Lạc Khâu Bạch lảo đảo một chút, tiểu miêu lập tức nhảy sang chỗ khác.

Kỳ Phong không trả lời, thay đổi âm nhạc, đáp hai chữ “Khiêu vũ” .

“Hả?” Lạc Khâu Bạch lại ngây ngẩn cả người, người này đang ăn cơm, tại sao lại muốn khiêu vũ?

“Tặng hoa, ăn cơm, khiêu vũ? Có cái gì không đúng?” Kỳ Phong liếc mắt nhìn hắn, không đợi Lạc Khâu Bạch kịp phản ứng đã nâng hắn lên.

Kỳ công tử nhảy một cách máy móc, vừa thấy là biết luyện tậptrong các bữa tiệc, mà Lạc Khâu Bạch cũng không phải không biết, mấy thứ lòe loẹt gì đótrong giới giải trí nghệ sĩ đều phải biết.

Nhưng vấn đề là hai người là đàn ông, như vậy sao khiêu vũ?

“Chờ một chút, tối rồi đừng có loạn thất bát tao được không?” Lạc Khâu Bạch một bên cười một bên lui, nhưng Kỳ Phong ôm thắt lưng hắn chặt quá không chịu buông tay.

Hai người hoàn toàn chậmhơn tiết tấu, không phải tôiđạp anhthì là anh đạp tôi, hỗn loạn thành một đoàn, nhiều lần hai người đều theo bản năng bước về phía trước, trán đụng vào nhau đau chết đi được, bên cạnh tiểu miêu xem đến cao hứng, không ngừng mà “Miêu Miêu” đi theo.

“Ngốc tử, lãng mạn, em hiểu hay không?” Kỳ Phong tức giận liếc hắn một cái.

Lạc Khâu Bạch bị biểu tình vô cùng nghiêm túc của y làm nở nụ cười, trong lòng như có cái gì ấm áp chảy vào, hắn dừng bước, hai tay lớn mật đè lại đầu Kỳ Phong.

Trước đây hắn cũng không có hứng thú làm ra chuyện phạm thượng như vậy, nhưng vào giờ phút này có lẽ bởi vì có cồn, lại có lẽ là Kỳ Phong cho hắn hy vọng, hắn thấp giọng nói, “Kỳ Phong, lãng mạn không phải vậy.”

Tiếp, hắn hôn lên môi Kỳ Phong.

Kỳ Phong lập tức bất động.

Từ buổi sáng đôi môi mình mơ ước rốt cục như ý nguyện dán đi lên, mang theo hương vị quen thuộc, nhẹ nhàng gặm cắn bờ môi của y, cảm giác thấm ướt, đôi mắt gần trong gang tấc, lông mi yên tĩnh, tựa như Lạc Khâu Bạch.

Y tạm dừng một giây, sau đó mãnh liệt đem Lạc Khâu Bạch ép trên tường, mưa rền gió dữ hôn.

“Ngô!” Lạc Khâu Bạch bị sặc một cái, không biết người này tại sao lại nóng nảy như vậy.

Đôi môi cực nóng môi cạy mở bờ môi hắn, cường ngạnh tiến vào, chóp mũi tất cả đều là hương vị của Kỳ Phong, thân thể rắn chắc ngăn chặn đường lui của hắn, đầu Lạc Khâu Bạch bắt đầu ông ông tác hưởng.

Kỳ Phong cũng cố gắng nghe lời Chương Húc dặn dò, chỉ nghĩ đem người trước mắt nuốt vào trong bụng, y đã lâu không phát tác quái bệnh, nhiệt lưu nóng bỏng ở trong thân thể tán loạn không chỗ phát tiết.

“Được, được rồi, dừng lại, dừng lại một chút…” Lạc Khâu Bạch bị hôn cơ hồ hít thở không thông.

Kỳ Phong lại không buông tha hắn, vươn tay cởi ra nút áo của Lạc Khâu Bạch, bàn tay đã vói vào trong áo sơmi.

Lạc Khâu Bạch hôm nay quay phim cả ngày, buổi tối lại uống rượu, lúc này chỉ cảm thấy cả người mệt mỏi, nếu không bởi vì Kỳ Phong chuẩn bị, hắn đã sớm chui chăn.

Lúc này đè lại tay của Kỳ Phong, lắc lắc đầu, môi đỏ hồng, “… Tôi ngày mai còn phải quay phim, lần sau đi…”

Ngày mai cảnh quay đầu tiên chính là bị quan binh triều đình đuổi giết, một đánh mười, không chỉ bị truy đuổi, còn có kỵ mã đuổi theo, tuy rằng hắn cũng có chút chịu không nổi trò đùa lần này của Kỳ Phong, vừa nghĩ tới ngày mai thắt lưng sẽ đau đến không nổi, lúc này thật sự không dám tìm đường chết.

Nói xong hắn áy náy hướng Kỳ Phong cười cười, trấn an không ngừng mà hôn lên bờ môi của y, hai tay vuốt ve sống lưng nam nhân nhỏ giọng nói, “Anh đừng nóng giận…”

Kỳ Phong lúc này mặt lạnh, không nói một câu, càng dùng sức đè lại Lạc Khâu Bạch, dùng sức gặm hôn cổ của hắn cùng xương quai xanh.

Lạc Khâu Bạch bị y gây sức ép sau thắt lưng đều mềm nhũn, miệng “Nha nha” phát ra thanh âm đứt quãng, hai tay đẩy y ra, tựa hồ muốn cùng y giải thích chuyện ngày mai.

Đáng tiếc Kỳ Phong vừa nghe thấy thanh âm của hắn càng thêm không khống chế được chính mình, tình triều như nước sôiphun tràokhắp cơ thể, từ ngày đó Lạc Khâu Bạch bị người ta hạ dược tới nay, hai người ngay cả một động tác thân mật đều chưa làm qua, lúc này y hao hết tâm tư muốn cho Lạc Khâu Bạch vui vẻ, vì cái gì hắn còn muốn cự tuyệt mình?

Tiểu bạch miêu ở bên cạnh vẻ mặt kinh ngạc nhìn hai người giao triền cùng một chỗ, không rõ chuyện gì xảy ra.

Kỳ Phong tay vén lên quần áo của Lạc Khâu Bạch, kéo đai lưng của hắn, lộ ra cái mông tròn, Lạc Khâu Bạch toàn thân như bị điện giật sợ run cả người, thở hổn hển đỏ mặt, nhịn không được cười cầu xin tha thứ, “Kỳ Phong, ân… Thật, thật đừng làm rộn, tôi hôm nay không muốn… Buông tha tôi đi, lần sau lại nói…”

“Tôi nghĩ nhìn lại… Kịch bản ngày mai, hơn nữa lần đầu tiên… Ân a, cùng ảnh đế hợp tác, tôi không thể thua quá khó coi…”

Hắn đứt quãng nói xong, tận lực không phá hư không khí hòa hợp của hai người, nghĩ thầm làm việc này, Kỳ Phong còn muốn uống thuốc, uống thuốc đối với thân thể cũng không tốt, không muốn miễn cưỡng, hơn nữa muốn lui, nếu Kỳ Phong không cần uống thuốc cũng cứng lên, chỉ cần y kiên trì, mình cũng nguyện ý giúp y dùng miệng làm.

Đáng tiếc Kỳ Phong vừa nghe thấy hắn nhắc đến nam nhân khác, thân thể nháy mắt cứng ngắc, nghiến răng, “Ý của em là em vì một người xa lạ, cự tuyệt tôi?”

Lạc Khâu Bạch biết y hiểu lầm, vội vàng giải thích, “Không phải, ý của tôi là chúng ta đã mệt rồi, về sau hai ta đều cùng một chỗ … Ngô!”

Câu nói kế tiếp bị Kỳ Phong lập tức ngăn chặn, toàn thân y nóng đến lợi hại, giống như quái bệnh tái phát, y nhẫn đến toàn thân đều bùng nổ, phù dung câu còn không ngừng dùng thanh âm câu dẫn y.

Nếu chủ động hôn y, vì cái gì lại lùi bước, ném ysang một bên? Bọn họ là vợ chồng, làm loại chuyện này vốn là chuyện thiên kinh địa nghĩa.

Nụ hôn của y mang theo độ ấm cuồng nhiệt, cơ hồ muốn đem Lạc Khâu Bạch hoả táng, hắn vốn không muốn kháng cự, chỉ cần đừng gây sức ép cho mình eo mỏilưng đau, hắn hận không thể đem người nam nhân này ôm vào trong ngực.

Ngẩng đầu lên, hắn chủ động gặm cắn môi Kỳ Phong, hai người gắt gao ôm nhau, môi răng phát ra tiếng nước chậc chậc.

Kỳ Phong cúi đầu một hơi ngậm nhũ đầu của hắn, Lạc Khâu Bạch sợ run cả người, “Ngô” kêu lên một tiếng đau đớn, gia hỏa phía trước cũng ngạnh đứng lên.

Da đầu Lạc Khâu Bạch đều đã tê rần, trong đầu còn duy trì một chút thanh tỉnh, nhấc tay đầu hàng, “Ân… Anh nha trước… Buông ra! Đừng hôn chỗ này… Tôi sợ anh, anh uống thuốc đi… Tôi, tôi dùng miệng cho anh! …”

Hắn tựa vào trên tường, bị Kỳ Phong gây sức ép hai chân như nhũn ra, quần áo rộng mở lộ ra bờ ngực trơn bóng bằng phẳng.

Dưới ánh nến mờ nhạt, làn da nhợt nhạt hiện lên một tầng đỏ ửng, ngực của hắn kịch liệt phập phồng, môi hồng, ướt át, tản ra mị hoặc…

Kỳ Phong nhìn thấy thê tử hoạt sắc sinh hương như vậy, ánh mắt tối sầm xuống, như một mãnh thú, nhìn chằm chằm vào con mồi, hầu kết lăn lộn, tình triều gần năm mới phá vỡ rốt cuộc vô pháp khống chế phun dũng mãnh tiến ra, y tiến lên, một bàn tay chặt chẽ nắm chặt cổ tay Lạc Khâu Bạch, một tay khác tham tiến quần của hắn, vuốt ve nơi thần bí.

“Anh người này!” Lạc Khâu Bạch không nghĩ y lại cố chấp như vậy, mình đã giải thích như vậy rồi, vừa buồn cười vừa tức giận đẩy y một chút, “Con mẹ nó anh gây sức ép nhiều như vậy, vì muốn lên giường với tôi?”

“Không phải sao?”Bất kể gây sức ép ra sao, cuối cùng cũng vì mục đích này?

Kỳ Phong không ngừng hôn bờ môi của hắn, quyết định lúc này sẽ không nhân nhượng, Chương Húc có lẽ nói đúng, bá vương ngạnh thượng cung mới là hữu hiệu nhất.

Hắn cả ngày đều cùng người khác cùng một chỗ, cái gì Mạnh Lương Thần, Diệp Thừa… Những người này đều có thể nhìn thấy Lạc Khâu Bạch, chỉ có y là không được. Rõ ràng lúc nào cũng có thể đọc kịch bản, sao phải nhất định là lúc hai người thân mật nói ra, huống chi cho dù là không diễn, hắn cũng muốn làm khó Kỳ Phong y, đáng tiếc thê tử của ycả cái này cũng đều không hiểu, tình nguyện vìchuyện khác mà thỏa hiệp, cũng không nguyện ý cùng mình thân thiết, kết hôn đã hơn một tháng, bọn họ mới lên giường hai lần, đạo lý gì chứ?

Động tác của y càng ngày càng kịch liệt, trên người triều dâng thổi quét mà đến, hận không thể trực tiếp đem Lạc Khâu Bạch nuốt vào trong bụng.

Lạc Khâu Bạch lúc này lại ngây ngẩn cả người, vừa rồi tươi cười bởi vì y nói mà cứng ngắc.

Xa xa còn có một bó hoa hồng, ngọn nến trên bàn cũng không có tắt, tiểu miêu tròn vo bởi vì xem không hiểu hai đại nhân du hý mà trốn dưới bàn liếm tiểu móng vuốt…

Tiệc tối với hoa hồng, ánh nến khikhiêu vũ…

Đồ vật lãng mạn, vào giờ khắc này trở nên có chút chói mắt.

Hắn tránh đi nụ hôn của Kỳ Phong, nhỏ giọng nói, “Tôi nghĩ anh muốn nói gì với tôi, không nghĩ tới vẫn là lên giường.”

Những lời này Kỳ Phong không có nghe ra, ynâng mặt Lạc Khâu Bạch, dùng môi bao trùm hắn, trái tim đập nhanh.

Lạc Khâu Bạch chớp chớp đôi mắt, cảm thấy hốc mắt có chút xót, được, bất quá là không vui mừng thôi, cũng không có gì.

Kỳ Phong hôn không ngừng mà dừng ở cổ của hắn, triệt để kéo áo Lạc Khâu Bạch, nghẹn ngùng cả đêm, vào giờ khắc này như mãnh hổthoát khỏi nhà giam, hung mãnh lao tới, lại mềm nhẹ rơi xuống đất.

Hắn nói, “Khâu Bạch, tôi rất thích em.”

Bạn đang �

Nói xong, ngọn nến vừa vặn tắt, nhà bếp tối sầm lại, y đỏ bừng mặt.

Lạc Khâu Bạch buồn cười, chủ động hôn một chút bờ môi của y, “Nhìn anh, bất quá chỉ là lên giường thôi, lại đi tặng hoa làm bữa tối có ánh nến, làm nhiều như vậy mánh lới cũng không chê mệt, anh nói thẳng không được sao?”

Nói xong, hắn chủ động cởi toàn bộ quần áo trên người, ném lên trên ghế, thân thể xích lõa đứng ở trước mặt Kỳ Phong, ôm cổ y nói, “Vừa rồi là tôi hồ đồ, tôi không nên cự tuyệt anh, lần sau sẽ không, bất quá anh hãynhẹ một chút, đừng đùa giỡn, thắt lưng của tôi chịu không nổi.”

Thân thể hắn dựa vào quá gần, hương khí tiến vào mũi.

Chop mũi Kỳ Phong có chút ngứa, ngoài cửa sổ ánh trăng rọi vào, y mơ mơ hồ hồ nhìn thấy thân thể trơn bóng và cái mông tròn của Lạc Khâu Bạch.

Nhịn không được vươn tay sờ, làn da bóng loáng làm người ta luyến tiếc.

Lạc Khâu Bạch đứng ở nơi đó tùy ý để y sờ, cười đến sáng lạn, “Kỳ Phong, anh hôm nay dùng chiêu này rất chán, một chút sáng ý cũng không có, cũng không biết là hoa hoa công tử lại không đứng đắn như vậy, tôi sao ngốc như vậy lại mắc mưu, kỳ thật hiện tại cả tiểu cô nương cũng sẽ không ăn bữa tối lãng mạn này đâu, biết không?”

“Hơn nữa, anh người này, thật sự không thích hợp lãng mạn ôn nhu đâu, vừa rồi khiêu vũ anh đạp tôi rất đau, nếu là người khác, đừng nói lên giường, trực tiếp trở mặt chạy lấy người anh tin hay không? Bất quá, hai ta không giống, ai bảo chúng ta là vợ chồng hợp pháp, anh trực tiếp nói cho tôi biết đây là nghĩa vụ vợ chồng không được sao, về sau nhớ rõ đừng bày vẽ như vậy.”

Nói xong lời này, hắn liếm liếm môi, vươn tay cởi bỏ nút áo sơ mi của Kỳ Phong, động tác hào phóng căn bản không giống vừa rồi.

Kỳ Phong mặt hồng một mảnh, trong thân thể tình triều không ngừng khởi động, hận không thể lập tức vùi vào trong thân thể phù dung câu hồn xiêu phách lạc trước mắt, nhớ tới hai lần trước, loại cảm giác này như khắc vào trong tủy, làm hạ phúc y buộc chặt đến phát đau.

Nhưng Lạc Khâu Bạch nói như là mang theo khối băng, cảm giác này giống như tỉ mỉ thiết kế một cái bẫy hoàn mỹ, chờ con mồi ngoan ngoãn dính bẫy, con mồi lại nhảy vào, vẻ mặt khinh thường cười nhạo trình độ y quá thấp, làm y có một loại cảm giác thẹn quá thành giận.

Kỳ Phong toàn thân cao thấp trong chốc lát nguội lạnh, không bị dày vò.

Y đã nghiêm túc nói cho Lạc Khâu Bạch tâm ý của mình, hắn vì cái gì vẫn là loại phản ứng nhẫn nhục chịu đựng? Hít một hơi, y nhìn Lạc Khâu Bạch, không quan tâmtình triều mãnh liệt phập phồng, cũng đột nhiên không có hứng làm nữa.

“Lên lầu, tắm rửa.” Kỳ Phong cắn môi, cầm lấy quần áo phủ lên người Lạc Khâu Bạch, ôm hắn lên lầu, phía sau là Miêu Miêu.

Lạc Khâu Bạch cũng không phản kháng, cười ôm bờ vai của y hỏi, “Kỳ công tử lại không làm? Đây là đùa sao, cởi quần khiến cho tôi xem cái này a?”

Kỳ Phong không nói lời nào, ngẩng đầu một hơi cắn môi Lạc Khâu Bạch, ngăn chặn miệng hắn, trong lòng uất ức.

Y mãnh liệt ôm Lạc Khâu Bạch lên lầu, đem hắn đặt ở bồn tắm lớn, chật vật đi vào toilet.

Giải quyết vấn đề sinh lý xong, y ngồi trong thư phòng, hút thuốc, trên bàn cầm hai tờ giấy, mặt trên rồng bay phượng múa điều thứ nhất là 【 Dùng lãng mạn làm cho đối phương cảm nhận được thành ý của anh, nhất định phải đầy đủ lãng mạn, tỷ như hoa hồng, ánh nến, khiêu vũ, đều là lựa chọn không tồi】

Điều thứ hai là【 Tiểu động vật là bằng hữu của nhân loại, theo số liệu khoa học điều tra, % nhân loại đều không thể kháng cự mị lực của tiểu động vật, cùng người yêu nuôi nấng sủng vật, chia sẻ giống như lạc thú nuôi dưỡng baby, có thể nhanh chóng kéo khoảng cách gần hơn, tuyệt đối sẽ thu phục được người ấy】

Cửa thư phòng “Hắt xì” một thanh âm vang lên, một tiểu thịt cầu tròn tròn xông vào, tiểu miêu phát hiện có người ở trong phòng, cao hứng mà bổ nhào vào chân Kỳ Phong, đà đà “Miêu ~” một tiếng.

Kỳ Phong đen mặt, mặt không đổi sắc dùng bút màu đenvẽ hai chữ X lớn.

Tuyệt chiêu chó má, một chút tác dụng cũng không có, chỉ biết người kia không đáng tin cậy.

Lời của editor: Cũng lãng mạn quá a!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio