Cự Tinh Chi Danh Khí Lô Đỉnh

chương 7

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

CHƯƠNG

Vô tri vô giác, nửa mê nửa tỉnh bị gây sức ép một đêm, Lạc Khâu Bạch rời giường, lộ ra đôi mắt cú mèo.

Suốt một đêm, khuôn mặt của Kỳ Phong không ngừng xuất hiện trong đầu, cường ngạnh cầm cổ tay của hắn mà lặp đi lặp lại: ” Tôi cho em ba ngày suy nghĩ, một là em lựa chọn chủ động ký tên gả cho tôi, hoặc để cho tôi bức em ký tên gả cho tôi, chọn một trong hai.”

Ánh mắt quá mức sắc bén lãnh đạm, tuy rằng anh tuấn, suy nghĩ nhiều làm cho Lạc Khâu Bạch ăn không vô, hắn xốc lên chăn rời giường, vặn cổ, liếc mắt một cái thấy được trên bàn kia chiếc nhẫn người nam nhân đưa, ăn điểm tâm khẩu vị cũng mất.

Hắn cũng không tín Kỳ Phong thật sự có chân tình thực lòng gì với hắn, làm như vậy đơn giản là cố ý vui đùa thôi, hoặc là mặt dày mày dạn ra oai một chút, Kỳ công tử khẩu vị cũng thật độc đáo, Lý Thiên Kỳ bề ngoài xuất sắc “Cỏ non”thì không cần, lại đi gặm “Rau dại”như mình.

Kẻ có tiền, khẩu vị khó trách có chút kỳ ba, cái này có vẻ đúng.

Lạc Khâu Bạch nhếch khóe miệng, gặm miếng bánh mì, đem nhẫn nhét vào túi áo khoác, tóc cũng lười chải, trực tiếp đi ra khỏi nhà.

Tập đoàn tài chính Côn Luân nổi danh, mà hắn chỉ là một diễn viên nhỏ trong giới giải trí đều như sấm bên tai, gặp phải người như vậy đã định trước không có cái gì tốt, nhưng hắn còn không sợ, dù sao hắn cũng cũng không có gì để mất, nên đắc tội người cũng đã đắc tội, nếu lúc này giống như khuê nữ bị sơn đại vương bức hôn mà sợ hãi tránh ở trong nhà, quả thực là mất mặt.

Cho nên hắn không muốn ngồi chờ chết, cũng không muốn vào đền thờ cùng Kỳ Phong anh chết tôi sống, mà là bình tĩnh đi vào công ty, đem hết tiền tiết kiệm ném tới trước mặt Lý Kim Hâm, không vòng vo tam quốc, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề”Tôi muốn hủy hợp đồng” .

Dù sao hắn ở S thị, không có tiền cũng không có người thân, trừ bỏ hợp đồng cùng công ty, không vướng bận gì cả, Kỳ Phong có thể bắt được nhược điểm của hắn bất quá chỉ là thứ này thôi, chỉ cần hắn rời đi nơi quỷ quái này, thậm chí rời đi S thị, hắn cũng không tin nam nhân kia có thể một tay che trời, ép mua ép bán.

Lý Kim Hâm đang uống nước, thiếu chút nữa sặc chết, trừng lớn hai mắt hỏi, “Cậu nói cái gì?!”

“Tôi nói tôi muốn hủy hợp đồng, vô luận là bồi thường bao nhiêu tôi cũng chịu, tôi biết trong công ty anh thân thiết với lãnh đạo, nếu việc này anh không làm chủ được tôi tự mình nói vậy.”

Lạc Khâu Bạch trong ánh mắt không có cảm xúc gì, gắt gao mím môi.

Trong trí nhớ của Lý Kim Hâm, Lạc Khâu Bạch vẫn luôn là một người tính tình ôn thuận, như thế nào sau một đêm lại đột nhiên biến thành như vậy?

Anh ta không có hảo ý đem Lạc Khâu Bạch đánh giá từ trên xuống dưới một phen, lúc nhìn cổ hắn có chút cứng ngắc cùng đôi mắt đen như gấu trúc, nhịn không được cười nhạo một tiếng, “Nha, mới cùng Kỳ thiếu gia ngủ một đêm, lập tức chạy trốn sao ? Tôi còn lo lắng cậu đắc tội người ta, cả một đêm đều lo lắng đề phòng, sợ Kỳ công tử tức giận,điện thoại trách cứ tôi, không nghĩ tới đêm qua an tĩnh như vậy, như thế nào , cậu thông suốt ? Chậc chậc, đoán không ra ánh mắt cậu cũng cao, không muốn Kỳ công tử buồn nha.”

Một câu này làm Lạc Khâu Bạch nháy mắt trầm mặc, hắn hít một hơi, ổn định lại cảm xúc chậm rãi mở miệng, “Lý Kim Hâm, đừng ép tôi nhớ tới chuyện ngày hôm qua anh gạt tôi, nói cho cùng ở trong công ty chúng ta chỉ là quan hệ hợp tác, anh còn không biết xấu hổ, xin đừng dính dáng đến tôi nữa, trừ bỏ việc hủy bỏ hợp đồng, chuyện khác không cần bàn.”

Lý Kim Hâm sắc mặt cứng đờ, tím mặt, “Tiểu tử cậu vong ân bội nghĩa! Tôi nhọc lòng giúp cậu tìm kim chủ, giờ có chỗ dựa, muốn vỗmông chạy lấy người, chẳng phải quá lợi cho cậu sao!?”

“Cậu cùng công ty còn bảy năm hợp đồng, dựa theo hàng năm trả lương ba trăm vạn, mười năm cậu phải trả hơn hai ngàn vạn! Cậu có bao nhiêu bao nhiêu máuvà thận có thể bán nhiều tiền như vậy, hay là hiện tại cậu gọi cho Kỳ công tử, chỉ cần ynói một tiếng giúp cho cậu, tôi không nói hai lời lập tức thả người.”

Lạc Khâu Bạch sắc mặt thoáng chốc thay đổi, hầu kết lên xuống vài cái, gắt gao mà nắm chặt tay.

Hắn tiền tiết kiệmchỉ có hơn mười vạn, đây là tiền mồ hôi nước mắt trong rất nhiều năm mới có được, hắn cho rằng chỉ cần mình vất vả một chút, diễn nhiều một chút, có thể hủy hợp đồng, lại không nghĩ rằng công ty lại lật lọng, muốn nhiều tiền như vậy.

Lý Kim Hâm nhìn hắn không nói lời nào, thanh âm dịu đi vài phần, cười nói, “Khâu Bạch, cậu đừng trách tôi nói chuyện không tốt, tôi cũng là vì suy nghĩ cho cậu. Cậu không biết đâu, ngày hôm qua lúc Kỳ công tử gọi điện thoại đến công ty, vài ngài lãnh đạo đều nói, chỉ cần cậu chịu khó một khoảng thời gian nữa, giúp công ty kiếm ít tiền, là có thể sửa chữa hợp đồng, đến lúc đó không cần bồi thường hợp đồng, công ty còn có thể giúp cậu, cớ sao mà không làm?”

Lạc Khâu Bạch giờ phút này không biết nên khóc hay nên cười, hắn ở trong công ty lăn lộn hơn ba năm, còn kém hơn một cuộc điện thoại của Kỳ Phong.

Đây là đạo lý gì…

Khi không khí đang căng thẳng, một nữ thực tập vội vã chạy tới, “Hâm ca, bên kia sắp bắt đầu, anh như thế nào còn chưa tới?”

“Lập tức đến liền, chờ một chút a.” Lý Kim Hâm phụ họa một tiếng, quay đầu vỗ bả vai Lạc Khâu Bạch nói, “Lát nữa có một chương trình, giới truyền thông sẽ có mặt đầy đủ, công ty cố ý cho cậu một cơ hội xuất hiện, Khâu Bạch cậu nhất định phải hảo hảo nắm chắc. Chúng ta trước để việc hợp đồng qua một bên, quay chương trình này đã, đến lúc đó cậu biểu hiện tốt, không phải sẽ có lợi thế khi đàm phán sao?”

“Khâu Bạch, cầu xin cậu đó ! Chương trình này rất quan trọng, cậu không thể không giúp tôi, xong chương trình tôi nhất định giúp cậu nói chuyện với lãnh đạo, được không?”

Lạc Khâu Bạch sắc mặt hơi dịu xuống, nhìn nữ nhân bên cạnh lo lắng chờ đợi anh ta, trong lòng mềm nhũn, tiểu cô nương này nhỏ hơn hắn một hai tuổi, đều lăn lộn trong giới, cũng dễ dàng gì, làm khó người khác hắn làm không được.

Cuối cùng hắn hít một hơi, vươn ra một ngón tay, “Đây là một lần cuối cùng.”

Thời gian cấp bách, Lạc Khâu Bạch không kịp thay quần áo, chính là chỉnhlại tóc, liền vội vã bị đưa lên sân khấu, còn không kịp chuẩn bị, hắn cũng không biết chương trình này rốt cuộc là chương trình gì.

Âm nhạc vang lên, hắn mơ hồ đi theo nhân viên đi vào, lúc nhìn thấy áp phích lớn trên màn hình, hắn cả người cứng lại.

“Bộ phim《 Tà dương ca 》ảnh đế Manh Lương Thần diễn xuất cùng Tô Thanh Lưu, nay bộ phim này một lần nữa được làm lại, thật chờ mong a!”

Trên màn ảnh rộng lớn là áp phích của Mạnh Lương Thần, anh tamặc trường bào cũ nát, cầm trong tay lưỡi dao sắc bén, ánh mắt giãy dụa nhìn một chỗ.

Người nam nhân ôn nhuận như ngọc, một thân long bào lộng lẫy, máu tươi nhỏ xuống ngực, trong mắt là lệ, khóe miệng lại tươi cười.

Nội dung phimnói về hai chàng trai vận mệnh bất đồng, chân chính thiên tử lưu lạc dân gian biến thành kiếm khách giết người không chớp mắt, hoàng đế nhân ái thiên hạ lại từng bước đuổi giết hắn ta.

Phim này giống nội dung phim Trung Quốc《 Vương tử báo thù 》, ba năm trước đây được giải thưởng điện ảnh lớn, giúp Mạnh Lương Thần và Tô Thanh Lưu trở thành bạn tốt, sự nghiệp lên đỉnh cao nhất.

Mà không ai biết, bộ phim này đối với Lạc Khâu Bạch mà nói, không có ý nghĩa như vậy.

Năm đó hắn vừa mới tốt nghiệp đại học, lần đầu tiên diễn chính là phim《 Tà dương ca 》, lúc đó hắn chỉ diễn vai tiểu thị vệ lời thoại không quá ba câu, đến ngày công chiếu còn bị cắt bỏ, nhưng chính là tại bộ phim này hắn lần đầu tiên biết Mạnh Lương Thần cùng Tô Thanh Lưu, hai người cả đời này đều không cách nào quên.

Khi đó, Tô Thanh Lưu vừa là ảnh đế vừa là đạo diễn, vẫn là người yêu của Mạnh Lương Thần, mà hắn chỉ là một diễn viên phụ.

Bây giờ, Tô Thanh Lưu đã chết, Mạnh Lương Thần chia tay với hắn, hắn vẫn là diễn viên không tên tuổi.

Chuyện cũ giống như dao, rất sắc bén.

Lạc Khâu Bạch trong lòng bàn tay tất cả đều là mồ hôi, sắc mặt tái nhợt, nhất thời đứng bất động.

Phía sau có người xô đẩy hắn, tức giận nói, “Cậu ngây ngốc làm gì? Nhanh chóng đi vào, đừng có đứng đây cản đường.”

Lạc Khâu Bạch vô tri vô giác tiêu sái đi vào, tìm vị trí xa khuất ngồi xuống, chung quanh rộn ràng nhốn nháo, hắn cũng không nghe thấy gì .

Mọi người chuẩn bị sắp xếp, phía sau phóng viên nóng lòng muốn vào, một lát sau, một người nam nhân bị mười mấy vệ sĩ vây quanh, ôn nhu cười đi tới, toàn trường quay điên cuồng thét chói tai và hò hét, “Lương Thần! Lương Thần! Lương Thần!!”

Mạnh Lương Thần mỉm cười vẫy tay, một đám tiểu cô nương hưng phấn thậm chí còn chảy nước mắt, Lạc Khâu Bạch bị bao phủ bởi ánh đèn sang choang, chớp mắt nhìn chằm chằm vào nam nhân trên sân khấu.

Anh ta vẫn anh tuấn mê người, góc cạnh sắc sảo, tươi cười, tây trang phẳng phiu nổi bật dáng người cao ngất như vương giả.

Chia tay ngày, không điện thoại không tin nhắn, đây là lần đầu tiên gặp mặt.

Lạc Khâu Bạch hít một hơi, cúi đầy, cảm thấy hốc mắt có chút đau nhức, trong đầu hiện lên hình ảnh hai người lần đầu tiên gặp nhau.

Thời điểm mới vừa tốt nghiệp, hắn giống như một người bướng bỉnh bị mất phương hướng, đi lòng vòng trong giới giải trí mà không có lối ra.

Hắn không xuất thân từ diễn viên chính quy, cũng không trải qua khóa huấn luyện diễn viên nào, vì muốn chữa bệnh cho cha, hắn kiên trì xông vào giới giải trí tàn khốc đẫm máu này, ký hợp đồng năm với công ty. Ngay từ đầu hắn không có bất cứ kinh nghiệm nào, vấp phải rất nhiều trắc trở, hơn nữa lại không có chỗ dựa, chịu không ít ủy khuất và khi dễ.

Lửa nóng như vậy, nước sâu như vậy, hắn không có bất cứ hy vọng nào.

Có một lần, hắn chọc phải diễn viên nam thứ, người nọ vì để hả giận, lúc diễn cố ý cho hắn hơn cái bạt tai, đạo diễn không can thiệp.

Tiết kiệm tiền, hắn không mua thuốc mỡ, ngồi xổm ở trong góc gặm một cái bánh bao, là Mạnh Lương Thần vươn tay với hắn.

“Cậu muốn làm diễn viên có thể tới tìm tôi, về sau có bị thương đừng ủy khuất bản thân như vậy nữa.”

Nam nhân này vĩnh viễn giống như ngọn lửa, không ngừng mà tản ra ánh sángvà hơi nóng, lúc hắn lạnh lẽo nhất, cho hắn hơi ấm duy nhất.

Lạc Khâu Bạch thần tượng hắn ta, giống như con chó nhỏ đi theo hắn ta mọi nơi, thậm chí vì người nam nhân này mà thích làm diễn viên, nguyện ý tiếp tục ở lại giới giải trí.

Chính là lúc hắn quyết tâm nói ra chân tình, mới phát hiện nguyên lai Mạnh Lương Thần đối tốt với hắn, có lẽ cũng coi hắn như con chó nhỏ mà thôi, người hắn ta yêu nhất vẫn luôn là Tô Thanh Lưu, chỉ là người này đã chết, mình còn sống mà thôi.

Âm hưởng trong truyền đến chói tai tạp âm, “Tư ——” một tiếng chấn động mọi người màng tai.

Lạc Khâu Bạch ngăn chặn lỗ tai, phục hồi lại tinh thần.

“Mạnh tiên sinh lần này một lần nữa đầu tư phục chế cho《 Tà dương ca 》 là để tưởng nhớ đạo diễn Tô sao?”

Mạnh Lương Thần nở nụ cười, ánh mắt thâm trầm, “《 Tà dương ca 》đối với tôi mà nói có ý nghĩa quan trọng, cũng là tác phẩm giúp Thanh Lưu đạt tới vinh quang cao nhất, tôi cảm thấy mình phải có trách nhiệm.”

MC hé miệng mỉm cười, “Kỳ thật bộ phim điện ảnh này không chỉ có ý nghĩa như thế, năm đó không ít diễn viênđược Tô đạo diễn coi trọng, đều muốn nhân cơ hội này tưởng nhớ Tô đạo diễn, Mạnh tiên sinh có hứng thú gặp họ một lần không?”

“Được thôi.” Mạnh Lương Thần gật đầu. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

Nói tới đây, dưới sân khấu có vài người đứng lên, Lạc Khâu Bạch bị ép trong đám người, không biết bị ai kéo đứng lên.

Hắn không kịp phản ứng, một ánh đènchiếu lên trên đầu hắn.

Lúc này Mạnh Lương Thần ngẩng đầu lên, ánh mắt hai người trong phút chốc chạm nhau.

Đồng tử Mạnh Lương Thần mãnh liệt co rút lại, Lạc Khâu Bạch hơi hơi nhếch khóe miệng, hắn cũng nở nụ cười đúng mức, không đến mức làm cho mình thua quá khó coi.

Trong lúc nhất thời, lời nói của MC đã bay rất xa rồi.

Lạc Khâu Bạch mím môi thật chặt, nhìn áp phích sau lưng Mạnh Lương Thần, nhìn thấy khuôn mặt trong sáng của Tô Thanh Lưu, hai người như hình với bóng, lúc Tô Thanh Lưu chết, Mạnh Lương Thần lập tức vứt hắn đi, hận không thể cùng chết với anh ta.

Hắn chỉ là một người bị phụ tình mà thôi, Lạc Khâu Bạch chưa bao giờ thanh tỉnh giống như bây giờ.

“Mạnh tiên sinh, về điện ảnh mà nói, nếu dùng một câu để hình dung quan hệ của và Tô đạo diễn, ngài cho rằng đó là cái gì?”

Mạnh Lương Thần không nói chuyện, thần sắc nhìn Lạc Khâu Bạch, có chút thất thần.

“Mạnh tiên sinh?”

MC lại hỏi một câu, Mạnh Lương Thần phục hồi lại tinh thần, nhìn Lạc Khâu Bạch liếc mắt một cái, suy nghĩ trong chốc lát chậm rãi mở miệng nói, “Thanh Lưu là sinh mệnh của tôi, là người quan trọng nhất của tôi, có thể nói không ai có thể thay thế được anh ấy, tôi nguyện ý dùng cả đời hoài niệm anh ấy.”

Câu này quang minh chính đại nói ra, không cảm thấy đột ngột.

Dưới sân khấu tất cả mọi người đều khâm phục hữu tình nhiều năm của hai người, chỉ có Lạc Khâu Bạch cả người lạnh run, khóe miệng cứng ngắc cười, cho dù khó coi, hắn vẫn buộc chính mình cười.

Hắn biết, những lời này là Mạnh Lương Thần cố ý nói cho hắn nghe .

Tô Thanh Lưu là sinh mệnh duy nhất của hắn ta, không thể thay thế được, mày Lạc Khâu Bạch đã sớm hết hy vọng rồi, mày ngay cả làm thế thân cũng không xứng.

Ánh đèn thu hồi, Lạc Khâu Bạch lần thứ hai bị bao phủ trong bóng đêm.

Lúc này di động vang lên, hắn tùy tay lấy ra đã thấy một cái dãy số xa lạ, hơn nữa đã gọi mười mấy cuộc.

Hắn kinh ngạc nhíu mày, ổn định lại, muốn đi ra bên ngoài gọi điện thoại.

Lúc này bên cạnh đột nhiên có một cánh tay hữu lực lập tức ôm hắn, bờ vai của đụng vào khuôn ngực cứng rắn của y.

“Như thế nào… Tại sao là anh?” Lạc Khâu Bạch kinh ngạc ngẩng đầu.

Kỳ Phong mặt không đổi sắc, nhìn hắn một cái, không nói gì, dắt tay hắn đi ra ngoài.

Lạc Khâu Bạch hỏi, “Anh làm sao tìm được tôi? Không phải, anh sao lại ở chỗ này?”

“Tôiđã gọi cho em mười mấy cuộc.” Kỳ Phong ngắn gọn trả lời, ý tứ rõ ràng, gọi nhiều như vậy mà không ai trả lời, cho nên muốn tự mình đến tìm người.

Y dắt tay hắn đi ra ngoài, Mạnh Lương Thần trên sân khấu thân thể khẽ động, quay đầu lại nhìn Lạc Khâu Bạch.

Ánh mắt của hắn ta quá mức xa lạ, giống như Lạc Khâu Bạch chỉ là một người xa lạ.

Mạnh Lương Thần quay đầu, tiếp tục mỉm cười, giống như vừa rồi cái gì cũng đều không thấy.

Lạc Khâu Bạch cười nhạo một tiếng, bị Kỳ Phong dắt ra ngoài cửa lớn.

Xe chậm rãi đi, Lạc Khâu Bạch trong óc ông ông, toàn thân như rã rời, hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói một lời.

Kỳ Phong hừ lạnh một tiếng, lấy ra một hộp sôcôla đưa cho hắn.

Thái độ giống như dỗ trẻ con, nhượng Lạc Khâu Bạch sửng sốt một chút, nhịn không được cười cười, “Nói ăn ngọt sẽ làm người ta vui đều là gạt người, vậy mà anh cũng tin.”

“Kẹo cưới.” Kỳ Phong lỗ tai đỏ một chút, mặt không đổi sắc bổ sung, “Hai chúng ta.”

Lạc Khâu Bạch nở nụ cười rất nhẹ, thanh âm phiêu tán phong bế trong xe, khắc sâu vào tim Kỳ Phong.

Hắn không nói chuyện, Kỳ Phong cũng ngậm miệng không nói, xe chậm rãi chạy về phía trước, lúc đi trên đường lộ, Lạc Khâu Bạch đột nhiên thấp giọng mở miệng:

“Lúc trước anh nói muốn kết hôn, bây giờ còn kịp không?”

Chiếc Bentley đột nhiên đổi phương hướng, đậu ở ven đường.

Lời của editor: Ôi thương cho bạn Bạch!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio