Cự Tinh Chi Danh Khí Lô Đỉnh

chương 71

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

CHƯƠNG

Thẳng đến khi hai người đi vào đại sảnh yến hội, phóng viên vẫn theo sát.

Mồm năm miệng mười làm cho lỗ tai ông ông tác hưởng, Lạc Khâu Bạch lúc này thật không biết phải cảm tạ mị lực kinh người của đại điểu quái, hay là bội phục tinh thần bát quái của thợ săn ảnh, bình thường chỉ có một mình hắn xuất hiện đàn phóng viên này cũng không có điên cuồng như hiện tại.

“Kỳ tiên sinh, ngài lần này tới tiệc của Tinh Huy, là cố ý tạo thế cho Lạc Khâu Bạch sao?”

“Lạc tiên sinh, ngài hôm nay mặc quần áogiống ngày đó tham gia trận dấu《 Nhạc động toàn cầu 》, xin hỏi này có hàm nghĩa đặc biệt gì sao?”

Vấn đề cuối cùng làm Lạc Khâu Bạch hung hăng sặc một cái, dưới chân trơn trợt, thiếu chút nữa ngã quỵ trên mặt đất, lúc này một cánh tay hữu lực đột nhiên ở sau lưng đỡ lấy hắn, tư thế này cơ hồ giống như là ôm, quan trọng là đỡ lấy thắt lưng hắn…

“Cẩn thận.” Kỳ Phong nhíu mày liếc hắn một cái, trầm giọng nói ra hai chữ.

Lạc Khâu Bạch xấu hổ da đầu đều đã tê rần, theo bản năng muốn đứng sang bên cạnh, Kỳ Phong lúc này mới không cam lòng thu hồi cánh tay.

Hai người duy trì tư thế này hai giây, chính vì động tác này thật sự làm cho người ta mơ màng, làm tập thể phóng viên thét lên kinh hãi, vài nữ phóng viên thậm chí mãn nhãn hét lên một tiếng.

Thợ săn ảnh dâng lên thủy triều, lần này trực tiếp ngăn chặn đường đi của hai người, một cây bút ghi âm đột nhiên duỗi đến trước mặt Lạc Khâu Bạch, liên hoàn pháo mở miệng:

“Lạc tiên sinh, ngài cùng Kỳ tiên sinh hôm nay muốn công khai xuất quỹ sao? Ngài rốt cuộc thích nam nhân hay nữ nhân, trước cự tuyệt Mạnh Lương Thần theo đuổi, chẳng lẽ không phải bởi vì ngài không thể tiếp nhận đồng tính luyến ái?”

Lạc Khâu Bạch biết nhất định sẽ bị hỏi vấn đề này, hắn chỉ cần nhẹ nhàng gật đầu, ngày mai báo chí truyền thông khẳng định sẽ nổ tung.

Một nam nhân thích nam nhân, sẽ không cảm giác được đồng tính theo đuổi? Trong nhật kí Tô Thanh Lưu không có nói tới tên của hắn, cũng nói không rõ hắn rốt cuộc có liên lụy trong tam giác luyến năm đó hay không, cứ như vậy đề tài này xem như vĩnh viễn trốn không thoát .

Huống chi, paparazzi là loại động vật giàu sức tưởng tượng nhất trên cái thế giới này, bạn không chú ý, bọn họ sẽ bắt gió bắt bóng (làm theo lời đồn), dựa theo bọn họ, mình cự tuyệt Mạnh Lương Thần, ngược lại cùng Kỳ thiếu gia tài đại khí thô công khai xuất quỹ, kia tuyệt đối chạy không được cái mũmê tiềntrên đỉnh đầu.

Hắn kiên trì, cười khoát tay áo, vắt hết óc muốn tìm cái cớ thích hợp, “Mọi người hiểu lầm rồi, hôm nay tôi cùng Kỳ công tử xuất hiện chính là…”

Câu nói kế tiếp hắn còn chưa nói xong, Kỳ Phong lại đột nhiên mặt không đổi sắc ngắt lời hắn, “Tôi cùng Khâu Bạch tới để cùng tuyên truyền trận chung kết sắp tới của《 Nhạc động toàn cầu 》.”

Y đương nhiên hiểu được tâm tư thê tử, nhìn sắc mặt phù dung câu, y biết hắn đang suy nghĩ gì.

Chẳng lẽ hắn cũng cùng mấy paparazzi ngu xuẩn có chỉ số thông minh thấp giống nhau, cho rằng y thật sự sẽ ở loại địa phương này công khai tin vui kết hôn?

Kỳ Phong không vui nhăn lại mày, thê tử của y đem y trở thành cái gì? Liền tính thật sự muốn xuất quỹ, y cũng sẽ mời họp báo, làm một buổi tiệc long trọng lại lãng mạn, mới sẽ không ở nơi không phẩm vị này nói ra.

Hiện tại bất quá chính là phương pháp dự phòng trước phóng viên mà thôi, về sau đỡ phải nói hưu nói vượn đắc tội thê tử của y thôi.

“Lạc Khâu Bạch” cùng “Khâu Bạch” hai từ xưng hô này đừng nhìn chỉ kém một chữ, còn kém thân thiết nhiều lắm.

Lạc Khâu Bạch ở trong lòng thả lỏng, nhịn không được liếc mắt đại điểu quái, lời này của anh còn không bằng không nói cho rồi, quả thực là càng nói càng đen.

Quả nhiên phóng viên phản ứng càng thêm kịch liệt, đem lửa đạn đều tập trung trên người Kỳ Phong.

“Nếu ngài cùng Lạc tiên sinh chỉ đến tuyên truyền, vì sao lại ngồi chung một chiếc xe?”

“Chẳng lẽ là Kỳ tiên sinh ngài cố ý đi đón Lạc tiên sinh sao?”

“Có vấn đề gì sao?” Kỳ Phong lãnh đạm đảo mắt qua, “Cùng một mục đích còn đi hai chiếc xe, thêm vào chi tiêu các người phụ trách sao?”

Lạc Khâu Bạch: “…”

Đường đường là người cầm quyền công ty giải trí, có tiền mua quần áo cao cấp, không có tiền cung cấp lộ phí cho nghệ sĩ, nói ra có người tin sao?!

Phóng viên cũng không nghĩ tới Kỳ Phong sẽ trả lời như vậy, lúc này bị hung hăng nghẹn một chút, trợn mắt há hốc mồm.

Tiếp có người thực nhanh phục hồi lại tinh thần, tiếp tục theo sát hai người, “Một khi đã như vậy, kia nhị vị vì cái gì đều không mang theo bạn gái.”

Kỳ Phong bị hỏi đến phiền, lạnh như băng nhìn phóng viên liếc mắt một cái.

Đây là tòa soạn báo nhà ai, rốt cuộc bị cái gì? Thê tử của y ngay tại bên cạnh y, còn giựt giây y đi tìm người khác, là thành tâm châm ngòi ly gián sao?

Lạc Khâu Bạch xem như hiểu được ý tứ của y, lúc này có chút muốn cười lại không dám cười, theo như Kỳ Phong nói, đùa dai với phóng viên kia, “Không có biện pháp a, lần này công ty cấp kinh phí quá ít, phó không nổi phí cho bạn gái mua châu báu, hơn nữa xe của Kỳ tiên sinh cũng không có nhiều người như vậy.”

Hai người kẻ xướng người hoạ, phối hợp ăn ý, phóng viên bên cạnh đều trợn tròn mắt, biết rõ lời này căn bản không thể tin, nhưng lại tìm không ra lý do phản bác.

Dù sao, không ai quy định nam nhân không mang bạn gái sẽ nhất định là gay.

Kỳ Phong nhìn Lạc Khâu Bạch, khóe miệng gợi lên độ cung, không để ý chút nào thê tử hình dung y thành quỷ keo kiệt.

Giữ gìn chồng, mà còn yêu ai yêu cả đường đi, cả xe của chồng cũng muốn biểu thị công khai quyền sở hữu, trình độ làm nũng của phù dung câu thật sự là làm người ta không biết làm thế nào.

Mắt thấy hai người đi xa, các phóng viên không cam lòng, lại đi qua truy vấn, “《 Nhạc động toàn cầu 》có nhiều thí sinh dự thi như vậy, vì sao ngài chỉ đem theo Lạc Khâu Bạch? Chẳng lẽ là ngài kính trọng hắn?”

“Đúng vậy, anh có ý kiến?” Kỳ Phong lười ứng phó, trực tiếp đưa tay ôm bả vai Lạc Khâu Bạch.

Tư thế này hai nam nhân làm không có một chút vấn đề, thoạt nhìn nhiều nhất là quan hệ cá nhân của hai người không tồi, y như là cố ý chờ đợi bọn họ chụp ảnh, ôm Lạc Khâu Bạch vẫn không nhúc nhích, mặc cho bả vai Lạc Khâu Bạch đều cứng ngắc cũng không buông tay.

Hiện trường loang loáng đèn, Lạc Khâu Bạch bị y gây sức ép trái tim thiếu chút nữa ngừng đập, khóe miệng khống chế không được co rút, chết tiệt, đại điểu quái đáng chết anh cố ý khoe khoang đúng không, kia xem ai chơi với ai.

Hắn lộ ra nụ cười tiêu chuẩn, “Nếu tất cả mọi người nhiệt tình như vậy, tôi không làm gì sẽ có lỗi với kỳ vọng của Kỳ tiên sinh.”

Nói xong phóng viên đều nhìn đến, Lạc Khâu Bạch từ thảm đỏbước sang bồn hoa bên cạnh, rút ra một đóa hoa hồng đưa cho Kỳ Phong, tiếp cũng không biết thấp giọng nói gì đó bên tai y, liền nhìn thấymặt Kỳ Phong nháy mắt cứng đờ, tiếp giống như bị chạm điện rồi đặt cánh tay trên vai Lạc Khâu Bạch, lỗ tai đỏ hồng.

Một màn này thật sự là rất hủ, rất tận lực, nữ phóng viên ở đây khống chế không được thét lên, quan hệ của hai người biến thành đề tài rộng lớn, càng khó phân biệt.

Đèn flash một mảnh, ánh mắt trên thảm đỏ giờ phút này tất cả đều tập trung vào hai người, Lạc Khâu Bạch thong dong ngẩng đầu, Kỳ Phong than mặt cũng không quay đầu lại vào trong.

“Kỳ công tử vừa rồi thẹn thùng đi, đúng không đúng không?!”

“Ngọa tào, hai người bọn họ rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, chân chân giả giả tôi đều không rõ!”

“Đưa hoa hồng cái gì manh chết!! Các người nói Lạc Khâu Bạch vừa rồi có thể thổ lộ với Kỳ thiếu gia không?”

“Hủ nữ xin tự trọng, không nhìn ra đây là cố ý bán hủ sao?”

Trên mạng nổ tung, giả cũng thật thì thật cũng giả, lúc này lại có vài người có thể đoán được, bọn họ YY để tồn tại, mà câu vừa rồi Lạc Khâu Bạch mới vừa nói cũng tuyệt đối không bán hủ, mà là quang minh chính đại hô một tiếng “Ông xã”.

Thẳng đến khi bắt đầu yến hội, sắc mặt Kỳ Phong vẫn không tốt lên.

Trời biết phù dung câu đối với kí chủ có ảnh hưởng nhiều thế nào, thanh âm đãng như vậy vang lên bên tai, còn đưa hoa hồng, quả thực… Quả thực là không biết xấu hổ!

Lạc Khâu Bạch liếc mắt nhìn y, trộm cười, đột nhiên cảm thấy tham gia yến hội lần này cũng rất thú vị.

Hai người đồng thời bước vào hội trường, đưa tới không ít ánh mắt, một người là nhân vật nổi tiếng trong thương giới, một người là minh tinhnổi bật gần đây, lại là lúc người khác đều mang theo bạn gái, chỉ có hai người bọn họ sóng vai dắt tay nhau đến, ánh mắt tự nhiên có chút nghiền ngẫm.

Bất quá tại cái nơi danh lợi như thế này, ai cũng sẽ không nói ra, chỉ đi lên nhiệt tình chào hỏi.

Với thân phận của Kỳ Phong, mới vừa bước vào cửa đã bị một đám người xum xoe vây quanh, y phi thường phiền chán, nhưng ngại công sự, y lại không thể không cùng những người này hàn huyên, thừa dịp nhàn rỗi, y cứng rắn dặn dò Lạc Khâu Bạch một câu “Không cho chạy loạn”, sau đã bị một đám người vây quanh.

Lạc Khâu Bạch vốn không thích loại xã giao này, một mình tự do tự tại, bưng một ly sâm panh đứng trước bàn ăn chút gì đó.

Lần này làlễ mừng năm của Tinh Huy, thanh thế to lớn, ngọn đèn dầu huy hoàng, trên màn ảnh Led lớn treo hai chữ “TH”tinh quang rực rỡ, hiện trường phi thường náo nhiệt, ngợp trong vàng son.

Tinh Huy nói như thế nào cũng là công ty giải trí số một số hai của quốc nội, lần này tổ chức lễ mừng sinh nhật, tự nhiên mời tới không ít nhân vật nổi tiếng hai giới chính thương, nhìn minh tinh lớn nhỏ trong công ty cố gắng tạo quan hệvới bọn họ, lôi kéo làm quen, Lạc Khâu Bạch có chút chán nản, đưa ánh mắt dịch đến trên người Kỳ Phong cách đó không xa.

Bình thường nhìn y lãnh đạm, nhưng trên thương trường y lại thành thạo, tuy rằng nói không nhiều lắm, nhưng lại chặt chẽ hấp dẫn ánh mắt mọi người ở đây, trầm ổn tùng nhung, anh tuấn bức người, ánh mắt của mọi người nhìny đều bốc lên ánh sáng.

Chậc chậc, thật sự là tao bao a.

Lạc Khâu Bạch cảm khái một câu, mắt thấy một nữ nhân ngực lớn quần áo hở hang lượn lờ đi qua, hắn bưng chén rượu đang chuẩn bị lên phía trước nhìn người của mình một chút, ánh mắt đều đặt trên người Kỳ Phong ở xa xa, hoàn toàn không chú ý người trước mắt.

Cũng không biết người nọ là cố ý đi lên, hay là hắn không phát hiện, tóm lại trước mắt đột nhiên xuất hiện một bóng đen, chờ Lạc Khâu Bạch chú ý tới đã không kịp, hai người lập tức đụng vào nhau.

Sam panh trong chén rượu của Lạc Khâu Bạch lập tức đổ ra, tất cả đều đổ trên quần áo của người đối diện, hắn vội vàng lấy khăn tay đưa qua, giải thích, “Xin lỗi xin lỗi, tôi không phải cố ý, ngài có khỏe không?”

Loại địa phương này đánh lên người, phi phú tức quý, nếu không phải nghệ sĩ cùng công ty ký hợp đồng, sự việc sau lưng anh lừa tôi, hơi chút không chú ý sẽ dẫn đến một loạt phiền toái, Lạc Khâu Bạch suy nghĩ một chút liền chóng mặt.

Ai biết người nọ lại cười nhẹ một tiếng.

Lạc Khâu Bạch ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt cực kỳ anh tuấn.

Người này thân hình cao lớn, mặc áo khoác tây trang tím sắc, mặt mày thâm thúy, ánh mắt hẹp dài, khóe môi nhếch lên, nhưng sắc mặt tái nhợt, có loại cảm giác không khỏe mạnh như quỷ hút máu lúc nửa đêm.

Lạc Khâu Bạch cũng không nhận ra anh ta, nếu là nghệ sĩ của Tinh Huy, hắn đều có thể nhận ra đại khái, nếu mình không biết, hơn phân nửa là khách quý công ty mời đến.

Nhìn vạt áo người này dính rượu, hắn có chút khốn quẫn nói, “Xin lỗi, làm y phục của anh dơ, nếu cần tôi sẽ mua đồ mới cho anh, thật sự ngại quá.”

Người nọ vẫn luôn nhìn hắn, nghe được thanh âm của hắn nhíu lông mày, đánh giá hắn một chút, trên mặt lộ ra một tia tươi cười khó lường.

Khoát tay áo, tựa hồ hoàn toàn không để ý chuyện này, trực tiếp mở miệng nói, “Lạc Khâu Bạch?”

Lạc Khâu Bạch ngẩn người, có chút kinh ngạc, “Anh biết tôi?”

Nhưng hắn với người này một chút ấn tượng cũng không có.

Người nọ duỗi thắt lưng, tựa vào bàn bên cạnh, hai đùi giao điệp cùng một chỗ, không trả lời ngược lại cười nói, “Nhìn người thật so với trong hình khỏe mạnh hơn nhiều.”

Những lời này có chút cổ quái, Lạc Khâu Bạch ở trong lòng hơi hơi nhăn lại mày, trên mặt vẫn cười, “Khó được có người nói thật, tôi cũng hiểu được bản thân càng suất một chút, đa tạ anh.”

Người nọ sửng sốt, tiếp ha ha mỉm cười, ánh mắt gắt gao khóa trên cổ củaLạc Khâu Bạch, nhìn thoáng quanơi phát ra dây thanh mới mở miệng, “Cậu rất thú vị.”

“Bất quá, mặt mũi cũng thật lớn, có phải đóng được《 Tà dương ca 》 liền chướng mắt những thứ khác không? Khó có được cơ hội tôi chủ động đi tìm diễn viên, cậu đến hiện tại không một chút đáp lại, đau thấu tim tôi.”

Lạc Khâu Bạch trố mắt một chút, phản ứng nửa ngày cũng không nhớ tới người này rốt cuộc là ai, “Xin lỗi, tôi không rõ anh đang nói cái gì, anh là… ?”

“Lạc Khâu Bạch.”

Xa xa đột nhiên có người gọi hắn, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Trịnh Hoài Giang bước nhanh tới, “Hôm nay vài đạo diễn lớn đều đến, tôi tìm cậu khắp nơi, nghĩ thầm cậu không đến, tôi có tha cũng phải tha cậu lại đây.”

“Diêm vương gia, ngài nghỉ ngơi một ngày địa phủ cũng sẽ không trừ tiền lương của ngài, thật vất vả có một ngày nghỉ ngơi, ngài còn muốn kéo tiểu nhân đi bán mình, còn có thiên lý hay không?” Lạc Khâu Bạch cười chào hỏi.

Trịnh Hoài Giang đang chuẩn bị lãnh mặt mắng, đột nhiên nhìn đến bên cạnh còn đứng một người, tập trung nhìn vào kinh ngạc nhướng mày mao, “Hàn Chiêu?”

Lạc Khâu Bạch dừng một chút, tiếp quay đầu, trong lúc nhất thời cũng kinh ngạc, nhịn không được hỏi một câu, “Anh chính là Hàn Chiêu?”

Hàn Chiêu đạo diễn thiên tài trong giải trí, giải thưởng không ít, tính tình cổ quái, hiếm khi có người gặp qua?

Nam nhân cười cười, lộ ra một tia “Ai nha như thế nào nhanh như vậy đã bị người ta nhận ra”, chủ động vươn tay ra với Lạc Khâu Bạch, “Hàn Chiêu, nếu đã gặp qua đừng nói cái gì lần đầu gặp mặt thỉnh chỉ giáo nhiều.”

Lạc Khâu Bạch cũng cười một tiếng, không nghĩ tới trong lúc vô ý, lại hội ngộ thấy, hắn vươn tay hàn huyên nói, “Cửu ngưỡng đại danh.(Hâm mộ đại danh đã lâu)”

“Các người quen nhau?” Trịnh Hoài Giang nhíu mày.

Lạc Khâu Bạch bất đắc dĩ sờ sờ mũi, Hàn Chiêu chỉ chỉ y phục của mình, “Lúc anh không xuất hiện mấy phút trước, cậu ấyđổ ly sâm panhlên người tôi, tôi hiện tại đang lo lắng có cần hợp tác với cậu ấy không.”

Trịnh Hoài Giang tái mặt, nhìnLạc Khâu Bạch lộ ra một tia được việc không đủ bại sự có thừa.

Lạc Khâu Bạch nhịn không được cười lên tiếng, vừa nhấc đầu lại đột nhiên phát hiện Hàn Chiêu dùng một ánh mắt ý vị sâu xa nhìn chằm chằm vào hắn, cặp mắt thâm sắc khó hiểu làm phía sau lưng của hắn nổi lên một tầng lạnh ý.

Bởi vì ánh mắt như vậy tuy rằng không lợi hại, nhưng đã xuyên thấu qua hắn, có cảm giác như nhìn đến bên trong thân thể của hắn.

Lúc này Hàn Chiêu nói, “Lạc tiên sinh, hiện tại cậu có rảnh hay không? Chúng ta tìm một chỗ nói chuyện đi.”

Trịnh Hoài Giang đang có ý này, chỉ chỉ trên lầu, ý bảo ở trên có phòng trống.

Với thanh danh của Hàn Chiêu, có thể nói hợp tác với anh ta chỉ có lợi không có hại, huống chi Lạc Khâu Bạch cũng đích xác có chút ngạc nhiên với đạo diễn xuất quỷ nhập thần này, cũng không nói thêm gì, đi theo hai người lên lầu.

Rời đi yến hội, Lạc Khâu Bạch nhìn chung quanh muốn tìm thân ảnh Kỳ Phong muốn gọi y, kết quả lại phát hiện yđang cùng nữ nhân ngực bự nói chuyện, nhịn không được ở trong lòng thầm mắng một tiếng “Còn mẹ nó nói em tao, anh đại điểu quái mới tao”.

Quên đi, dù sao hắn đang làm việc, liền tha thứ y, cùng lắm thì trở về không cho y ôm Đoàn Đoàn, lại nói, nam nhân bất lực chỉ có ở trước mặt hắn mới là đại điểu quái.

Suy nghĩ trong óc chợt lóe qua, Lạc Khâu Bạch bị ý tưởng của chính mình đùa nở nụ cười, phát ra tiếng cười nhỏ.

Hàn Chiêu lúc này xoay đầu lại, nhìn hắn một cái, không nói gì.

Thân ảnh ba người thực nhanh biến mất, nữ nhân ngực bự kia cố ý đi lên, đem bờ ngực ngạo nhân đi về phía trước, cắn môi nói, “Kỳ công tử, anh có rảnh không? Chúng ta đi lên lầu tán gẫu một chút, được không?”

Kỳ Phong chán ghét nhìn cô ta một cái, mặt không đổi sắc nói hai chữ, “Quá lớn”

Nữ nhân kia sửng sốt, “… Thập… Cái gì?”

“Tôi thích ngực phẳng, côcách xa tôi một chút, thật thối.” Kỳ Phong bị mùi nước hoa nồng nặc phả vào phi thường không vui, lãnh mặt lược hạ lời này, hoàn toàn không để ý nữ nhân kia đang ngây ra như phỗng, xoay người bước đi.

Nhưng khi ánh mắt dừng ở vị trí của Lạc Khâu Bạch, thê tử của y không biết đi nơi nào, ngẩng đầu tìm kiếm nơi nơi, y tại cửa thang lầu thấy được thân ảnh Lạc Khâu Bạch, bên cạnh hắn còn đi theo một nam nhân xa lạ.

Nhìn bên cạnh còn có Trịnh Hoài Giang, y từ trong xoang mũi hừ lạnh một tiếng, cũng không có theo sau, bất quá sắc mặt của y trong lúc nhất thời lại trở nên càng thối.

Ngồi ở phòng nghỉ trên lầu, Trịnh Hoài Giang lại trịnh trọng giới thiệu hai người một chút.

Danh tiếng của Hàn Chiêuở quốc nội không lớn bằng ở nước ngoài, anh ta thích quay những phim phi thường cực đoan ít người xem, đã từng quay một phim văn nghệ bối cảnh điên cuồng, còn chưa có chiếu phim đã bị tổng cục cấm chiếu, nhưng lại là đại thụ được truy phủng ở nước ngoài, được phong là”Cứu vớt tâm linh khác loại”, thậm chí cũng bởi vì bộ phim này mà thu hoạch nhiều giải thưởng đạo diễn giỏi nhất, biên kịch hay nhất, có thể nói phong cảnh vô hạn.

Vòng luẩn quẩn nói một câu như vậy”Muốn bán vé tìm Sâm Xuyên, muốngiải thưởng tìm Hàn Chiêu”, đủ thấy thực lực của Hàn Chiêu trong giới điện ảnh như thế nào.

Bất quá đánh giá của ngoại giới đối với người này lại không tốt như vậy, bởi vì anh ta tuyển diễn viên cũng không nhìn bạn nổi hay không, bạn là thiên vương siêu sao, anh ta cảm thấy không thích hợp cũng sẽ không dùng.

Thế cho nên phim của anh ta thường xuyên tìm diễn viên bình thường đến diễn, chờ đến khi phim hơ khô thẻ tre (để viết chữ, ví với việc viết xong một tác phẩm), diễn viên nên trồng trọt thì trồng trọt, nên đi làm thì đi làm, căn bản không dính dáng gì tới giới giải trí, cho nên người gặp qua Hàn Chiêu càng ít, mà ngay cả Lạc Khâu Bạch người ngụp lặn trong giới giải trí nhiều năm, hôm nay mới lần đầu tiên nhìn thấy anh ta.

“Làm sao vậy, nhìn ngốc rồi?” Hàn Chiêu nhướng mày nhìn Lạc Khâu Bạch, khẩu khí có chút không đứng đắn.

Lạc Khâu Bạch ở trong lòng liếc mắt, đại điểu quái cái loại “Đại mỹ nhân tuyệt sắc”này mới có thể nhìn ngốc, Hàn tiên sinh ngài còn kém rất xa?

Trong lòng tuy rằng phun tào, bất quá trên mặt vẫn cười nói, “Đương nhiên, lần đầu tiên nhìn thấy người sống, ngẫm lại còn có chút kích động.”

Hàn Chiêu cười nhạo một tiếng, cúi đầu hạ giọng nói, “Nếu cậu đóng phim, về sau mỗi ngày đều có thể nhìn thấy người sống.”

Lại là ánh mắt này.

Lạc Khâu Bạch rất kỳ quái, có phải đạo diễn đại bài nào tính tình cũng đều cổ quái như vậy, nhất định phải dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu phân tích đánh giá người?

Hắn làm bộ như không thấy được ánh mắt của anh ta, thấp khụ một tiếng nói sang chuyện khác, “Hàn đạo diễn, không bằng chúng ta nói tới vấn đề chính đi, ngài lần này tìm tôi rốt cuộc là muốn nói về phim gì?”

Trịnh Hoài Giang bên cạnh vừa nghe, nhịn không được trừng hắn liếc mắt một cái, hạ giọng nói, “Tôi không phải đã sớm đem kịch bản cho cậu sao? Cậu đừng nói cả liếc mắt một cái cũngchưa có nhìn.”

Lạc Khâu Bạch vừa nghe cái này xấu hổ sờ sờ mũi, trên thực tế hắn thật sự liếc mắt một cái cũng không có.

Mấy ngày nay, Đoàn Đoàn sinh bệnh, Kỳ lão gia lại không ngừng phiền toái, hắn còn chuẩn bị cho trận tổng chung kết《 Nhạc động toàn cầu 》, còn phải vội vàng quay phim, bận việc nên quên.

“… Anh cũng biết tôi gần đây tương đối vội, cái kia…” Lạc Khâu Bạch nghiêng đầu, lập tức lấy cớ, “Anh xem đều tại anhkéo tôi tới tham gia yến hội, nếu không hôm nay tôi có thời gian nhìn kịch bản rồi?”

Hắn cường điệu lý do đưa tới Hàn Chiêu cười khẽ một tiếng, ánh mắt của anh ta cũng thay đổi vài phần, Lạc Khâu Bạch không chú ý, liền nhìn Trịnh Hoài Giang hừ lạnh một tiếng, “Đúng vậy, cậu đặc biệt vội, nghệ sĩkhác cũng không có như cậu, có rảnh nói thương yêu không rảnh…”

Nói tới đây anh ta dừng một chút, không nói thêm gì nữa, vấn đề tình cảm của nghệ sĩ tuy rằng không phải nghiêm trọng gì, nhưng là cấm kỵ cùng bí mật.

Bất quá Lạc Khâu Bạch cũng không sợ, nói thương yêu có cái gì dọa người, huống chi hắn đã kết hôn, cho nên cũng không sợ người khác biết, chỉ cần không nói ra đối tượng, làm sự phiệp của Kỳ Phong và mình gặp phiền toái.

Nếu là bình thường, đạo diễn nghe được minh tinh yêu đương, phản ứng đầu tiên chính là “Nguyên lai cậu đang yêu, kia có thể chậm trễ tiến độ quay phim không?”

Nhưng Hàn Chiêu lại như là cũng không quan tâm, tựa như giống như không nghe thấy lấy ra kịch bản đưa qua, “Cậu còn chưa xem qua kịch bản, tôi đây liền đại khái nói một chút nội dung…”

Lạc Khâu Bạch vốn là muốn hỏi anh ta vì cái gì mà chọn mình, dù sao cả nội dung cũng biết, còn không biết lý do lựa chọn mình thật sự có chút kỳ quái.

Bất quá ánh mắt cực nóng của Hàn Chiêu đột nhiên hiện ra, gằn từng tiếng mở miệng, Lạc Khâu Bạch lập tức không mở miệng được.

Đừng nhìn tính tình cổ quái của anh ta với giới bên ngoài, cũng đừng nhìn bộ dáng tùy ý của anh ta trước mặt người khác, nói đến điện ảnh thái độ của anh ta trở nên rất nghiêm túc.

Nội dung này tựa như những phim ít người xem trước kia anh ta quay: Phimtâm lý học phạm tội, ở cảnh cục đảm nhiệm chức vịtrọng yếu, ý nghĩa hắn tồn tại là đứng ở góc độ tội phạm, phân tích nhân tính, giúp cảnh sát tìm được manh mối cùng chứng cớ.

Nhưng, bao gồm bản thân hắn ở bên trong, ai cũng không biết, ban ngày hắn là người thông minh cơ trí, tiến sĩ tâm lý học nhất châm kiến huyết, đến buổi tối hắn biến thành người thứ hai, bởi vì trong lòng hắn lý học giống như thiên tài tồn tại, hắn có thể thoải mái dùng thanh âm của mình đoán được ý thức của người khác.

Này có ý nghĩa hắn có thể thoải mái dùng thanh âm của mình giết chết một người, hơn nữa không có chứng cớ gì.

Mà phim này chính là lấy cảm giác hồi hộp làm hành động, trong lòng trợ giúp cảnh sát tìm kiếm manh mối, lại không biết mình nguyên lai chính là kẻ sát nhân kia, nội dung cũng sẽ hồi hộp cực điểm, kéo tơ lột kiển vạch trần…

Hai nhân cách lại là đề tài tâm lý phạm tội, có thể nói phi thường phù hợp khẩu vị người xem, nếu như có thể diễn tốt, tuyệt đối hấp dẫn ánh mắt người khác.

Quan trọng là, câu chuyện đơn tuyến, nói cách khác không có cái gọi là nam nữ nhân vật chính, chỉ có một nhân vật chính, chính là nhà tâm lý học tâm thần phân liệtkia, một nhân vật như vậy sẽ đảm nhiệm toàn bộ nội dung phim, không thể nói không có sức ép. �

Một người phân sức lực làm hai, còn phải đảm nhiệm hai tính cách hoàn toàn tương phản, đây đối với nhiều diễn viên thực lực mà nói cũng không phải chuyện thoải mái, như vậy…

Hàn Chiêu rốt cuộc vì sao lại tìm hắn? Lạc Khâu Bạch càng thêm nghi hoặc.

“Được, nội dung chính là như vậy, cậu hiện tại có thể cho tôi một câu trả lời thuyết phục rồi, cậu có đóng hay không.” Hàn Chiêu dùng ánh mắt sáng quắc nhìn hắn, lông mày nhíu lại.

Lạc Khâu Bạch kỳ thật thật sự tâm động, tại giới giải trí trà trộn nhiều năm như vậy, hắn từ ban đầu chỉ có một đôi lời kịch, đi đến hôm nay, không thể nói không nhấp nhô, cũng chính bởi vì vậy, hắn mới biết được một kịch bản tốt có thể gặp mà không thể cầu.

Không thể nghi ngờ, Hàn Chiêu lấy ra nội dung phim phi thường hấp dẫn hắn, hơn nữa thanh danh của anh ta ở bên ngoài cũng không cần lo lắng chuyện khác, nhưng hắn vẫn không rõ, mình chỉ diễn một phim với nam chính là”Lão tân nhân”, rốt cuộc có gì có thể làm cho anh ta lựa chọn mình?

Vừa lúc Trịnh Hoài Giang ở đây, Lạc Khâu Bạch cũng không có gì băn khoăn, trong lòng nghĩ như thế nào, liền hỏi vậy.

Hàn Chiêu tựa hồ đã sớm dự đoán được hắn sẽ hỏi vấn đề này, cười cười nói, “Chuyện gièm pha của cậu tôi có nghe nói qua.”

Lời này vừa nói ra, Lạc Khâu Bạch cương một chút, cả Trịnh Hoài Giang cũng hơi hơi nhíu mày.

“Tôi cẩn thận quan sát qua, lúc gièm pha phát sinh một năm trước, tính cách của cậu thuộc loại người không đáng để tôi tức giận thì tôi cũng không để tâm làm gì, mà trong《 Tà dương ca 》biểu hiện của cậu rất đáng tán dương, Nhạc Triêu Ca nhân vật kia thuộc loại tính cách mạnh mẽ xâm lược, tương phản với tính cách thực của cậu, cho nên cậu có tiềm chất đóng hai nhân vật, đây là lý do thứ nhất.”

“Thứ hai, chuyện về cậu quá nhiều, mặc kệ là lúc trước đảm nhiệm vai trò người phát ngôn cho Côn Luân của Kỳ gia, hay là sau khi gièm pha, hay là nói cậu tham gia sáng tác ca khúc, đầy đủ kiếm được mánh lới cho phim trước khi chiếu.”

Anhta tựa vào ghế nói xong, ngón tay gõ nhịp trên bàn, tựa hồ đang chờ đợi đáp án của Lạc Khâu Bạch.

Lúc này di động Trịnh Hoài Giang đột nhiên vang lên, nguyên lai vũ hội dưới lầu sắp bắt đầu, anh ta có nhiều kinh nghiệm trong Tinh Huy, phải đi xuống nói chuyện.

Anh ta rất tin tưởng vào kịch bản mình chọn cho Lạc Khâu Bạch, nếu không tốt anh ta đã trực tiếp bỏ qua, sẽ không để hắn tới gặp đạo diễn, cho nên mắt thấy Lạc Khâu Bạch đã biết nội dung kịch bản, cũng biết lúc này hẳn là để đạo diễn cùng diễn viên giao lưu, nhất thời cũng không có chuyện gì, vỗ vỗ bả vai Lạc Khâu Bạch nói, “Tôi còn có việc phải đi xuống một chuyến, cậu tán gẫu vài câu vớiHàn đạo diễn đi, lát nữa nhớ rõ xuống dưới tham gia vũ hội.”

Nói xong anh ta gật gật đầu với Hàn Chiêu, lại như là nghĩ tới điều gì, trước khi đi ném cho Lạc Khâu Bạch một ánh mắt, tựa hồnói cho hắn biết phim nàyanh ta cũng thực tán thành, cơ hội khó bỏ qua.

Lạc Khâu Bạch trừng mắt nhìn, kêu anh ta yên tâm.

Khi cửa phòng “Răng rắc” một tiếng đóng cửa, Hàn Chiêu cười nhíu mày, ánh mắt hẹp dài bán híp nhìn Lạc Khâu Bạch hỏi, “Đã suy nghĩ kỹ chưa, tôi tin tưởng ánh mắt của mình, nếu cậu cảm thấy không thành vấn đề tùy thời có thể tiến tổ.”

Lạc Khâu Bạch trầm mặc một chút, đem chén nước trước mặt uống một hơi, ngẩng đầu chắc chắn mỉm cười, “Hàn đạo diễn, vừa rồi ngài nói những lý do đó phỏng chừng đều là hù tôi đi? Tôi cũng không tin.”

“A? Vậy cậu nói xem, vì sao không tin.” Hàn Chiêu ghé sát vào một chút.

Lạc Khâu Bạch mỉm cười, buông chén nước xuống, “Anh nói tính cách tôi cùng Nhạc Triêu Ca bất đồng, có thể đóng hai nhân vật, tôi tạm thời còn tin tưởng, chính là nguyên nhân thứ hai nghe rất nhảm.”

“Nghe đồn Hàn đạo diễn có một phim văn nghệ, ở quốc nội chiếu hai tháng mới chỉ bán có hơn vạn vé, nhưng anh vẫn chọn thành viên giống vậy mà quay, này chứng minh anh cũng không thèm để ý một bộ phim có đề tài hay không, tôilàm diễn viên đóng phải có trọng tâm, vốn không nằm trong phạm vi suy xét của anh, hay là, anh căn bản chán ghét loại tin tức đường viền hoa này.”

“Anh tới tìmtôi, tuyệt đối còn có nguyên nhân khác, tôi nói đúng hay không, Hàn tiên sinh?”

Nói lời này, mắt xếch của Lạc Khâu Bạch hơi hơi rủ xuống, dưới đuôi lông mày đều là ý cười, vừa lễ phép khiêm tốn, lại mang theo một cỗ truy hỏi kỹ càng dẻo dai.

Đồng tử của Hàn Chiêu trầm xuống dưới, trong ánh mắt lại toát ra ý muốn tìm tòi nghiên cứu phân tích, thậm chí muốn đem hắn toàn bộ nhìn thấu.

Lạc Khâu Bạch bị anh ta nhìn có chút lơ mơ, lúc này Hàn Chiêu lại đột nhiên nở nụ cười, khiêu lông mày, mang theo điểm tà ác, “Cậu muốn biết?”

Nói xong, một bàn tay đột nhiên quặc trụ cằm Lạc Khâu Bạch, cơ hồ đối diệnmình.

Sắc mặt Lạc Khâu Bạch khẽ biến đổi, theo bản năng chế trụ cổ tay anh ta”Hàn đạo diễn, anh làm cái gì vậy?”

“Hư…” Hàn Chiêu dựng thẳng lên ngón trỏ đặt ở trên môi Lạc Khâu Bạch, nhẹ giọng mở miệng, “Bởi vì thanh âm của em, tôi muốn.”

Lời của editor: Bạn Chiêu thích bạn Bạch sao?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio