CHƯƠNG
Trận tổng chung kết《 Nhạc động toàn cầu 》kết thúc trọn vẹn, cũng không có giảm bớt nhiệt nghị của dư luận, trừ bỏ phong cảnh vô hạn, một đêm bạo hồng tiền tam danh, Lạc Khâu Bạch cũng thành tiêu điểm.
Tuy rằng trong đó không thiếu nghi ngờ hắn sao tác ngôn luận, nhưng hắn đóng《 Tà dương ca 》phá kỷ lục phòng vé, lại liên tiếp đóng vài phim truyền hìnhđại hồng đại tử, thậm chí làm người phát ngôn vài sản phẩm mỗi cái đều được hoan nghênh, này vì hắn tích góp từng tí một nên có duyên với người xem, hơn nữa tin tức”Đêm khuya mang con đi khám bệnh”, vô hình chung đã giúp hắn tạo ra hình tượng ba ba tốt, có tác phẩm đóng vai nam nhân si tình yêu gia đình, rất được hoan nghênh, trong lúc nhất thời hai chữ “Sao tác” cũng bất quá chỉ là tiểu bọt nước, thực nhanh đã được đại bộ phận ngôn luận chính diện bao phủ.
Cũng bởi vì như thế, đối tượng được hắn công khai bày tỏ tình yêu rốt cuộc là ai, cũng thành đề tài câu chuyện được thảo luận trong lúc trà dư tửu hậu (giờ rỗi rãi).
“Lại nhìn một lần, Khâu Bạch nói rõ ràng là ‘Cô ấy’ ngay trên hiện trường trận đấu, chủy địa! Rốt cuộc là nữ nhân nào mệnh tốt như vậy, nếu bạn trai tôi thổ lộ với tôi như vậy, tôi nhất định sẽ cảm động chết.”
“Lạc Khâu Bạch chỉ nói là “TA (Người đó) thực thẹn thùng, các người không cần ồn ào”, lại chưa nói là cô ấy hay là anh ấy, không phải nam nhân, scandal của hắn cùng đại thiếu gia Kỳ gia mới truyền đi vài ngày, lại đột nhiên công khai thổ lộ, rõ ràng là cố ý mà.”
“Đứa bé kia giải thích sao đây? Nếu cùng nam nhân thổ lộ, không sợ mẹ hài tử ở sau lưng thống dao nhỏ?”
“Có thể nhận nuôi a, bất quá… Nhược Nhược nói một câu, chỉ có một mình tôi cảm thấy tiểu bằng hữu kia bộ dạng rất giống đại thiếu gia Kỳ gia sao…”
“Ngọa tào! Cấp trên quỳ!”
“Cấp quỳ +, nam nam sinh tử, vì chân ái thay hắn dưỡng hài tử cũng sẽ không tiếc cái gì, tôi đã dừng không được…”
…
Bài post trên mạng càng truyền càng thái quá, các phóng viên vắt óc tìm mưu kế cũng tìm không thấy người thứ hai, sau không vài ngày đã có yêu sách, tự xưng đêm đó khi trận đấu chấm dứt nhìn thấy hai người rời đi, trong lúc nhất thời scandal của Lạc Khâu Bạch cùng Kỳ Phong hoả tốc lan tràn.
“Rầm” một tiếng, báo bị hung hăng vứt qua một bên.
“Hoang đường!”
Kỳ lão gia nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, ngồi trên ghế sô pha sắc mặt phi thường không xong.
Quản gia bưng tới một chén trà nóng cùng hoa quế xốp, thấp giọng nói, “Lão gia, uống trà chiều đi, đây là phổ nhị từ Vân Nam mới vừa chuyển tới, ngài nếm thử.”
Kỳ lão gia không nói chuyện, quản gia yên lặng thu thập báo trên bàn.
“Đừng động vào, ta còn chưa xem xong.”
Ông mở to mắt, trầm giọng mở miệng, quản gia bất đắc dĩ thở dài, “Ngài xem còn sinh khí, cần gì chứ, này không phải tự tìm tội sao?”
“Ta muốn xem bọn chúng còn nháo ra sao.”
Kỳ lão gia ho khan một tiếng, hừ lạnh nói, “Kỳ gia làm ăn bao nhiêu năm, không có mất mặt xấu hổ như vậy. Ta thấy hai người bọn họ quả thực là không biết hổ thẹn, xem đồng tính luyến ái là chuyện gì sáng rọi, hận không thể cho toàn thế giới biết.”
Nói tới đây ông dừng một chút, thở dài, “Thôi thôi, nhắc tới chuyện này ta liền một bụng khí, chuyện takêu ông làm thế nào rồi?”
“Tôi đang muốn hội báo chuyện này với ông.” Quản gia bán cung thân mình, cung kính nói, “Vương trợ lý đến, hiện tại đang chờ ngoài cửa, tôi thấy ngài đang nghỉ ngơi nên kêu anh ta đợi trong chốc lát, hiện tại muốn gọi anh ta tiến vào sao?”
“Sao không thông báo sớm? Kêu cậu ta tiến vào.” Kỳ lão gia ngồi thẳng người, đem báo ném vào thùng rác bên cạnh.
Cửa phòng mở ra, Vương trợ lý bước nhanh tiến vào hành lễ.
Kỳ lão gia khoát tay áo, trầm giọng hỏi, “Có kết quả chưa?”
“Thưa rồi lão gia, trước dựa theo phân phó của ngài, tôi đã chào hỏiviện trưởng bệnh viện nhân dân, xét nghiệm DNA của hài tử kia cùng đại thiếu gia, hiện tại đã có báo cáo giám định.”
Nói xong lấy từ trong bao công văn một phần văn kiện đưa qua, “Hài tử kia cùng đại thiếu gia đích thật là phụ tử.”
Bàn tay Kỳ lão gia run lên một chút, mu bàn tay nổi gân xanh, trên mặt hiện lên cảm xúc phức tạp, vừa giống như khiếp sợ lạinhư mừng như điên, lại giống như không vui cùng lo lắng, tóm lại làm người ta nhìn không phân minh.
Ông trầm khẩu khí, lấy ra báo cáo, nhìn chằm chằm mặt trên “Thích hợp: . %”, qua thật lâu ông mới nhắm mắt lại.
“Quả nhiên là như vậy, Tôn đạo trưởng nói một chút cũng không sai, thành chìa khoá chi khế quả nhiên có thể…”
Câu nói kế tiếp ông không có nói ra, phất tay kêu Vương trợ lý đi ra, ôngcầmbáo cáo giám định, xị mặt một câu cũng không có nói.
Bên cạnh quản gia đoán không ra tâm tư của ông, do dự trong chốc lát mở miệng hỏi, “Lão gia, nếu đứa bé kia thật là tiểu thiếu gia, ngài… Định làm như thế nào?”
Kỳ lão gia không nói lời nào, nhìn chằm chằm mấy tờ báo trong thùng rác, nửa ngày sau mới chống gậy đứng lên nói, “Chuẩn bị xe, ta phải đi ra ngoài một chút.”
Bên ngoài scandal truyền đi khí thế ngất trời, cũng không có ảnh hưởng đến sinh hoạt của Lạc Khâu Bạch cùng Kỳ Phong.
Hai người nên đi làm thì đi làm, nên quay thì đi quay, ngay từ đầu phóng viên còn vây truy chặn đường, sau Kỳ Phong dùng chút thủ đoạn tạo áp lực, liền không còn có phóng viên nào dám xuất hiện, vì thế thế giới nháy mắt an tĩnh rất nhiều.
Ngày hôm nay, Kỳ Phong đi gặp một chủ tịch ngân hàng, nói chuyện làm ăn xongngồi xe công ty gọi đện thoại cho Lạc Khâu Bạch.
Kết thúc công tác liên tục, Lạc Khâu Bạch có ba ngày nghỉ ngắn ngủi, vừa lúc ở trong nhà bồi Đoàn Đoàn chơi.
Tiểu tử kia mắt thấy liền sắp một tuổi, miệng đã có thể bật ra vài chữ linh tinh, lúc này nghe được điện thoại truyền đến thanh âm Kỳ Phong, cao hứng “Ngô a” một tiếng, tiếp trong ống nghe truyền đến tiếng”Bang bang”.
“Thằng nhóc này làm gì?” Kỳ Phong nhíu mày hỏi.
Điện thoại đầu kia Lạc Khâu Bạch bật cười, “Tiểu tử kia có thể nhận ra thanh âm của anh, hiện tại vỗ di động chào hỏi anh đó.”
“Uy uy, thằng nhóc con đừng đoạt, theo banói —— ba ba, nói đúng liền cho con di động chơi.”
“Ngô? A…” Tiểu tử kia há miệng thở dốc phát ra âm điệu không rõ, lúc này Phong Phong nhảy lên, tò mò nghiên cứu di động, “Miêu Miêu” gọi không ngừng.
Lạc Khâu Bạch bị tiểu tử kia& Đoàn Đoàn vây quanh, không kịp nói chuyện, cười nắm bụng tiểu miêu, “Phong Phong, nếu mày không nói hai chữ ba ba, tao về sau không cho mày ăn miêu lương thế nào?”
“Miêu nha ——” Phong Phong bất mãn liêu móng vuốt, lộ ra cái bụng tròn vo.
“Ba… Ba ba…”
Miệng Đoàn Đoàn đột nhiên phát ra một âm, Lạc Khâu Bạch sửng sốt một chút, nhất thời không kịp phản ứng, tiểu tử kia cười khúc khích, lại phát ra một tiếng “Ba… Ba” .
Lần này cả Kỳ Phong cũng nghe được, “Thằng nhóc này… Đây là gọi ba ba?!”
Lạc Khâu Bạch cũng kinh hỉ không được, cầm mặt nhi tử cười nói, “Đoàn Đoàn tái nói một lần, con vừa rồi nói cái gì?”
Tiểu tử kia bị thanh âm cất cao của hai ba ba cả kinh mở to hai mắt, “Y nha” một tiếng, cười ánh mắt cũng bị mất “Ba… Ba ngô, ba ba”
Khóe miệng Kỳ Phong không ngừng nhếch lên, bị thanh nãi của nhi tử gọi tim thẳng thắn đập, cưỡng chế nghiêm trang chững chạc nói, “Đó là mẹ con, ba con ở chỗ này, nhanh kêu một tiếng.”
Tiểu tử kia cũng không biết làm sao vậy, Lạc Khâu Bạch kêu bé gọi bé vẫn luôn lặp lại, đổi thành Kỳ Phong bé chỉ biết ngây ngô cười, chổng vó ở trên giường xoay qua xoay lại, y y nha nha không nói một tiếng.
Lạc Khâu Bạch quát quát cái mũi của tiểu tử kia, cười ha ha, “Nhi tử còn không có học được chữ mẹ đâu, như thế nào kêu anh? Anh cứ nóng vội.”
Kỳ Phong mặt đen, nhi tử xuẩn như vậy quả thực hết thuốc chữa!
Lạc Khâu Bạch vừa thấy y không nói lời nào chỉ biết y ghen tị, điện thoại đầu kia Đoàn Đoàn cười càng lớn, Kỳ Phong lược tiếp theo câu “Anh vì sao phải nóng vội, mạc danh kỳ diệu”, tiếp răng rắc một tiếng cúp điện thoại.
Phía trước lái xe lúc này nhịn không được cười mở miệng, “Kỳ tiên sinh, tôi thật hâm mộ ngài.”
Kỳ Phong liếc anh ta một cái, nhíu lông mày.
Lái xe nhìn y cũng không có sinh khí, nói chuyện phiếm, “Vừa rồi nghe ý của ngài, tiểu thiếu gia gọi ba ba? Thật tốt, gọi ba ba chứng minh nó thân cận ngài, tiểu hài tử đều như vậy, trong lòng thân cận ai sẽ họcnói tên người đó, tựa như tôi khi còn bé cùng ông nội lớn lên, cho nên mới vừa học được nói chuyện, người đầu tiên gọi chính là ông nội.”
“… Ông nội.” Kỳ Phong lập lại một lần, gắt gao mím môi, ánh mắt rũ xuống xem không rõ đồng tử.
Lái xe thấy thần sắc của y trầm xuống dưới, cho rằng y ngại huyên náo, thức thời không mở miệng.
Lúc này gặp đèn đỏ, xe đậu ở bên đường.
Trong xe dị thường an tĩnh, Kỳ Phong đưa ánh mắt nhìn ra ngoài, thấy được chợ hoa quen thuộc kia.
Trong chợ này có rất nhiều chủng loại trong thành phố không có, y biết lão gia thích hoa cỏ, cho nên trước kia thường xuyên tới nơi này mua hoa lan, thậm chí chậu hoa lan trên bàn lão gia, là lễ vật y tặng ông lúc sinh nhật.
Nơi này chủ tiệm đã rất quen thuộc với y, có mấy lần y còn mang theo lão gia đến tự mình chọn lựa.
Chuyện cũ đột nhiên nổi lên trong lòng, trong lòng Kỳ Phong không có tư vị.
“Quay đầu đi, tôi đi nơi đó nhìn xem.”
Xe thay đổi phương hướng, đứng ở cửa chợ hoa, Kỳ Phong quen thuộc đi về phía trước, lái xe ở phía sau đi theo y.
Nơi này vẫn như cũ, có mấy người chủ tiệm còn chủ động chào hỏi Kỳ Phong, đi đến mặt tiền, y liếc mắt một cái liền thấy được một chậu xuân kiếm quý báu hồng sắc.
Y nhớ rõ lão gia thực thiên vị chủng loại này, năm đó bởi vì người hầu sai lầm làm héo một chậu xuân kiếm hồng sắc, ông đau lòng thật lâu, vẫn luôn nhắc tới muốn mua một chậu, nhưng thật sự là khả ngộ bất khả cầu (có thể gặp không thể cầu), giống một chậu trước mắt được dưỡng tốt như vậy, càng là trân phẩm khó có được.
“Kỳ tiên sinh, ngài thích hoa lan?” Lái xe hỏi y.
Kỳ Phong không nói chuyện, qua nửa ngày mới mở miệng, “Không thích.”
Nhưng là bởi vì hàng năm đều mua cho lão gia, nhiều năm như vậy đã thành thói quen.
Gọi chủ tiệm hỏi giá cả, xuân kiếm giá cả xác thực không rẻ, hơn vạn, Kỳ Phong không quen trả giá, trực tiếp lấy chi phiếu ra mua.
Lái xe nhìn thấy, “Kỳ tiên sinh… Ngài không thích sao? Kia mua đồ quý như vậy làm gì, chẳng lẽ muốn đưa cho người khác?”
Kỳ Phong mím môi không trả lời anh ta, trực tiếp đem hoa lan đưa cho anh ta nói, “Tìm một công ty chuyển phát nhanh, đem thứ nàyđưa đến nhà cũ Kỳ gia, nhớ rõ đừng làm hư.”
Lời này tương đương ngầm thừa nhận muốn đưa lễ, lái xe sửng sốt một chút, tiếp há to miệng, “Ngài mua bồn hoa lan này là đưa cho Kỳ lão gia? Ngài không phải cùng lão nhân gia…”
Câu nói kế tiếp anh ta không dám nói ra, nhưng là ý tứ đã thực hiểu được.
Nếu đã ly khai Kỳ gia, lại cùng Kỳ lão gia nháo thành như vậy, thì tại sao còn muốn đưa thứ này?
Ánh mắt Kỳ Phong thâm trầm, trên mặt không có nửa điểm biểu tình, y không cần phải giải thích vấn đề này, huống chi nói cũng giải thích không rõ ràng lắm.
Trong lòng trường thán một hơi, y rũ xuống con ngươi xúc xúc cánh hoa kiều nộn của xuân kiếm.
Ytuyệt không hối hận quyết định ngày đó, cho dù là hiện tại, y cũng vẫn là sẽ làm ra quyết định như vậy. Y hiểu rất rõ lão gia, ở trong lòng ông thể diện của Kỳ gia cùng hương khói rất trọng yếuhơn bất kỳ thứ gì khác, ông đối với mình tốt chỉ vì mình là trưởng tử Kỳ gia, trưởng tử này chỉ có thể dựa theo quy định của ông mà làm, một khi vượt qua khống chế của ông, ông liền sẽ tâm ngoan thủ lạt chèn ép, mặc kệ là đối với mình hay là đối với ân nhân cứu mạng.
Dù vậy, y ly khai Kỳ gia, sẽ không liên lụy với Kỳ lão gia, đánh gãy xương cốt còn hợp với cân, có một số việc không có biện pháp dứt bỏ.
“Yêu cầu tôi tái lặp lại một lần sao? Cầm gửi qua bưu điện.” Kỳ Phong nhìn lái xe, trên mặt không có một chút biểu tình.
Lái xe không dám tái nói thêm cái gì, gật gật đầu đáp ứng, đem hoa lan đưa cho chủ tiệm.
Lúc này cửa mở ra, đi tới bốn năm người, chủ tiệm vừa thấy người tới lúc này nhiệt tình nghênh đón, “Nguyên lai là Kỳ lão tiên sinh, ngài hôm nay như thế nào tự mình đến?”
Nghe nói như thế, đồng tử Kỳ Phong co rụt lại, lúc này căng thẳng.
“Khụ… Ta nghe nói nơi này có nhậo một chậu hồng xuân kiếm, khụ khụ… Cho nên cố ý đến nhìn.”
“Này…”Chủ tiệm do dự, lúc này khó xử, “Kỳ lão tiên sinh này… Cái này, ngài đã tới chậm một bước, bồn xuân kiếm mới vừa bán đi, người mua còn ngồi bên kia, chờ chúng tôi đóng gói.”
Lời này rơi xuống đất, lái xe vừa lúc dọn thùng từ trong đi ra, Kỳ Phong đứng lên, gia tôn lưỡng nháy mắt bốn mắt nhìn nhau.
Kỳ Phong cung kính gật đầu với Kỳ lão gia, với lái xe bên cạnh đã há hốc mồm phất phất tay, “Nếu Kỳ lão tiên sinh ở trong này, liền đem đồ vật trực tiếp đưa đi.”
Lão gia phía sau đi theo vệ sĩ cùng cấp dưới, nhìn Kỳ Phong, lại nhìn bồn hoa lan, một lát sau mới mở miệng, “Con còn hiếu tâm như vậy.”
Gặp mặt bất ngờ, y trầm mặc một hồi mới mở miệng, “Con chỉ là mua để trang trí cho phòng ở thôi, quân tử không đoạt người chi mỹ, nếu ngài thích sẽ đưa cho ngài, dù sao con cũng không hiểu biết.”
Nói xong y cung kính, “Con còn có việc, đi trước một bước, chúc ngài thân thể an khang.”
Làm thủ thế, y xoay người bước đi, con ngươi trầm xuống che dấu đồng tử.
Kỳ lão gia hừ lạnh một tiếng, một câu cũng chưa nói.
Nhưng khi Kỳ Phong mới vừa đi ra cửa hàng bán hoa vài bước, phía sau đột nhiên truyền đến một trận kịch liệt ho khan, một mảnh hỗn loạn, “Lão gia!? Lão gia ngài làm sao vậy!?”
Đồng tử Kỳ Phong đột nhiên co rụt lại, quay đầu chạy tới, lúc này cửa hàng bán hoa đã loạn thành một đoàn, Kỳ lão gia tựa vào một bên ghế, ho khan phi thường lợi hại, trợ lý giúp ông vỗ ngực uống thuốc, một bên chủ tiệm đều chân tay luống cuống.
Kỳ Phong một phen đoạt lấy thuốc trong tay trợ lý, dìu lão gia tình thế cấp bách hỏi, “Ông nội, ông nội? Ngài làm sao vậy?”
Lão gia ho khan rất lợi hại, cũng không nói lời nào, bưng ngực thoạt nhìn phi thường khó chịu.
Kỳ Phong gắt gao xị mặt, một bên giúp ông thuận khí, vừa hướng quản gia đang sửng sốt bên cạnh, “Còn làm gì, còn không gọi xe cứu thương! ?”
Vài cấp dưới lúc này mới xoay người lại, Kỳ lão gia mở to mắt suy yếu khoát tay áo, “… Khụ… Không cho đi! Khụ khụ… Dìu ta đi vào trong xe nằm trong chốc lát… Thì tốt rồi.”
Nói xong ông muốn tránh ra Kỳ Phong đứng lên.
Mày Kỳ Phong gắt gao nhăn lại, sắc mặt đều trắng vài phần, một câu cũng không có nhiều lời, cõng lão gia đi ra ngoài, lạnh lùng nói, “Các người còn thất thần làm gì, xe ở đâu dẫn đường a!”
Thẳng đến khi đem lão gia bỏ vào trong xe, ông vẫn không thấy khá, ho khan thần trí đều không rõ.
“Này rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, như thế nào đột nhiên bệnh lợi hại như vậy?”
Kỳ Phong ninh mi hỏi người bên cạnh, quản gia cũng là vẻ mặt lo lắng, hấp tấp vội vàng nói, “Lão gia bệnh gần đây mới tăng thêm, trước phạm qua một lần, nghỉ ngơi trong chốc lát là khỏe, lần này không biết như thế nào lại nặng như vậy …”
Sắc mặt Kỳ Phong phi thường không xong, một bên giúp lão gia thuận khí, một bên bưng trà sâm từ tay quản gia đưa đến miệng ông, “Ông nội, uống chút nước, con liền mang ngài đi bệnh viện.”
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Lão gia ho khan phi thường lợi hại, mặt đỏ bừng, ngực kịch liệt phập phồng, Kỳ Phong trầm giọng nói với người đứng ở ngoài xe, “Mở ra, đừng ngăn cản.”
Quản gia cùng trợ lý đều đẩy ra, lái xe cũng đứng ở xa, cửa sổ xe toàn bộ mở ra, không khí lưu thông, lão gia uống vài hớp trà sâm cuối cùng hoãn một hơi, mơ mơ màng màng nhìn thoáng qua Kỳ Phong, ho khan một tiếng, “… Là Tiểu Phong a.”
Một câu nói kia làmmôi Kỳ Phong đều run rẩy, y thật sự không nguyện ý nhìn thấy lão gia trong cái dạng này, trầm giọng “Ân” một tiếng, “Con ở đây.”
Lão gia hiển nhiên là bệnh phát đột nhiên, hơn nữa ho nhiều, ánh mắt đều mê mê hoặc hoặc, bán nằm ở sau xe, một lát sau mới nói, “Ta không nằm mơ a… Thấycon trở lại.”
Nói xong vuốt ve bắt lấy tay Kỳ Phong, “Ông nội rất nhớ con.”
Kỳ Phong nhắm mắt lại, một câu cũng nói không nên lời, đầu ngón tay run rẩy.
“Ông nội, trước đừng nói, uống trà sâm đi, con mang ngài đi bệnh viện nhìn xem.”
“Trở lại là tốt… Trở lại là tốt… Ông nội biết sai, khụ khụ… Tiểu Phong, ông nội cũng là vì tốt cho con…” Lão gia lầu bầu, đồng tử chớp lên.
Kỳ Phong nghe không nổi nữa, y cảm thấy mình quả thực biến thành một tội nhân tội ác tày trời, y chỉ muốn muốn một nhà đoàn viên, thân nhân của y, người yêu cùng hài tử đều có ở bên người, nếu nguyện vọng này vô pháp đạt thành, y cũng không nguyện ý nhất phương khó chịu, cho nên chỉ có thể lựa chọn rời xa, bảo hộ bọn họ, nhưng…
Uống sạch trà sâm, lão gia cũng dần dần thanh tỉnh, chờ hoãn qua một hơi mới ý thức tới mình đang nằm trong xe Kỳ Phong.
Ông bỏ ra Kỳ Phong, run run rẩy rẩy ngồi xuống, mặt lạnh xuống dưới, “… Không cần conmèo khóc chuột.”
Kỳ Phong không lên tiếng, lấy thuốc ra, “Khó chịu đừng nói, uống thuốc trước đi.”
“Con không phải không nhận ta làm ông nội sao? Còn làm bộ làm tịch cái gì? Khụ khụ… Khụ khụ…” Lão gia kích động lại bắt đầu ho khan.
Kỳ Phong giúp ông thuận thuận khí, “Ngài uống thuốc con sẽ đi, sẽ không ở lâu.”
Kỳ lão gia nhắm mắt lại, nửa ngày sau mới đem viên thuốc nuốt vào, sau liền nhắm mắt dưỡng thần không nhìn Kỳ Phong liếc mắt một cái.
Kỳ Phong băng khóe miệng, ở trong lòng hít một hơi, biết có ở lại cũng không làm nên chuyện gì, bởi vì hai người kiên trì đều không có biện pháp nhượng bộ, y không có khả năng yêu thương người khác trừ Lạc Khâu Bạch, tựa như lão gia không thể tiếp nhận Lạc Khâu Bạch trở thành người Kỳ gia.
Mở cửa xe, Kỳ Phong phân phó vài câu cho quản gia cùng cấp dưới, quay đầu lại cung kính mở miệng, “Nếu không có chuyện khác, con đi trước, bồn xuân kiếm kiaông thích thì lấy, không thích thì ném đi.”
Nói xong y xoay người bước đi, lão gia lại đột nhiên gọi y lại, “Tiểu Phong.”
Kỳ Phong dừng bước lại, cuối cùng vẫn quay đầu, lão gia trường thán một hơi, cũng không đối diện y, trầm giọng mở miệng, “Ngày mai là ngày .”
Ngày mỗi tháng, là ngày mọi người trong Kỳ gia đoàn tụ, đây là quy củ bao nhiêu năm rồi chưa bao giờ thay đổi.
Kỳ Phong mím môi, chợt nghe lão gia ho khan một tiếng nói, “Ngày mai… Kêu Tiểu Lạc còn có hài tử kia, về nhà ăn một bữa cơm đi.”
Đồng tử chợt co rụt lại, Kỳ Phong mãnh liệt quay đầu lại.
Không phải”Lạc Khâu Bạch”, hay là “Nam nhân kia”, cũng không phải “Lô đỉnh kia”, mà là giống như trước ngóng trông Lạc Khâu Bạch có thể cứu mạng của y, gọi hắn “Tiểu Lạc”.
“… Về sau nếu là người một nhà, phải thấy mặt.” Lão gia lại nói một câu.
Kỳ Phong không dám tin mở to hai mắt.
“Anh với em?” Lạc Khâu Bạch như là không lý giải ý tứ, chống giường ngồi xuống lại lập lại một lần.
Kỳ Phong nhìn hắn, trầm giọng “Ân” một chút, nhéo nhéo Đoàn Đoàn trong ngực Lạc Khâu Bạch, “Còn có thằng nhóc này, chúng ta ba người.”
Lạc Khâu Bạch vẫn khó có thể tin, “Nhưng… Vì sao? Lão gia không phải vẫn luôn thực chán ghét em sao? Chính miệng ông ấy nói cho anh?”
Kỳ Phong nhếch môi, đem chuyện hôm nay ở cửa hàng hoa gặp được lão gia lại gặp phải lúc ông phát bệnh nói ra.
Y đem cằm đặt ở gáy Lạc Khâu Bạch, hai cánh tay rắn chắc buộc chặt, nhắm mắt lại nói, “Anh không biết lão gia nghĩ như thế nào, có lẽ ông ấy thật sự nghĩ thông suốt, hay là nguyên nhân khác. Nhưng mặc kệ nguyên nhân gì, ít nhất ông ấy cũng buông lỏng, này là một chuyện tốt, anh muốn dùng cơ hội này cùng ông ấy hảo hảo nói chuyện, nếu không thể đồng ý, kết quả cũng sẽ càng nguy hơn hiện tại, Khâu Bạch, không ai có thể từ trong tay em cướp đi Đoàn Đoàn, anh cam đoan.”
“Nếu lão gia dùng thỉ đoạn cường ngạnh, anh cũng không phải không có đòn sát thủ.”
“Vậy không cần.” Lạc Khâu Bạch cười lắc lắc đầu, “Lão gia có quá phận với em thế nào thì ông ấy cũng chưa làm gì anh, huống chi các người vốn là thân nhân. Anh đã vì em mà làm quá nhiều, còn như vậy sẽlàmem áy náy.”
Kỳ Phong quay đầu của hắn, chớp mắt nhìn chằm chằm vào hắn, “Vậy em muốn đi không? Nếu không muốn đi không cần đi, không ai có thể cường bách em.”
Lạc Khâu Bạch đưa tay vuốt tóc ngắn cứng rắn của y, trác một chút trán của y, cười nhạt nói, “Đi chứ, đương nhiên muốn đi. Hai ta cả giấy chứng nhận kết hôn đều có, em còn chưa có quang minh chính đại về nhà mẹ đẻ với anh, này không thể tưởng tượng nổi.”
Kỳ Phong gắt gao ôm hắn, trong tim đập nhanh, cúi đầu gặm cắn cổ Lạc Khâu Bạch vài cái, đột nhiên ý thức được một vấn đề, tiếp hung hăng đem Lạc Khâu Bạch đặt ở trên giường, nóng nảy mở miệng, “Đó là nhà chồng em!”
Lạc Khâu Bạch cười ha ha, “Anh phản xạ nhanh a.”
Kỳ Phong vừa muốn phát tác, bên cạnh Đoàn Đoàn “Nha a” một tiếng, đi đến trướcngực hai người, ngẩng đầu nhìn đại điểu quái, đôi mắt ngạc nhiên chớp chớp, lắc lắc thân mình muốn ba ba ôm bé lên.
Lạc Khâu Bạch bị nhi tử cọ đến ngứa thịt, nhanh chóng đem tiểu tử kia giơ lên, Đoàn Đoàn toàn bộ đều ôm vào ngực Kỳ Phong.
Thân hình Kỳ Phong cứng đờ, không đợi kịp phản ứng, tiểu tử kia “Nha” một tiếng nghiêng đầu, hé miệng một hơi ngậm vào nhũ đầu nâu nhạt trước người Kỳ Phong, dùng sức hút vài cái phát hiện cứng rắn không thể ăn, tiếp bĩu môi, lộ ra một bộ ghét bỏ.
“Con… Này thằng nhóc!” Kỳ Phong lập tức đem bé kẹp lấy, đưa tay muốn trừu tiểu mông bé.
Lúc này Đoàn Đoàn cười khúc khích, tiểu móng vuốt dán đến trên mặt Kỳ Phong, nãi thanh nãi khí phát ra một tiếng, “Ba… Ba ba…”
Cả người Kỳ Phong nháy mắt cứng đờ, bàn tay dừng lại giữa không trung, thật sự không bỏ xuống được.
Xuẩn nhi tử làm nũng càng ngày càng lợi hại, y cảm thấy phụ quyền đã bị khiêu chiến.
Ngày hôm sau, thời tiết không tốt, trời còn chưa sáng cũng đã mưa to. Ngoài cửa sổ gió cuốn lá rơi, nước tí tách chảy xuống trên cửa sổ thủy tinh, cả một ngày cũng không có ngừng.
Kỳ Phong có mấy hội nghị trọng yếu phải tham gia, bất đắc dĩ phải ra ngoài, vốn là cho rằng trước giữa trưa có thể trở về, kết quả khách bên kia bởi vì mưa to chậm trễ hành trình, thẳng đến khi trời tối đen y còn chưa xử lý xong công sự.
“Anh kịp trở về không? Mưa quá lớn, biệt thự lại không cùng đường với nhà cũ, hai ta tách ra đi nha, anh không cần trở về đón em.”
Lạc Khâu Bạch nhìn mưa to ngòai cửa sổ gọi điện thoại cho Kỳ Phong.
“Mới vừa xong, anh hiện tại đã ở trong xe, em chờ anh một chút.” Kỳ Phong không từ phân trần hạ quyết định, Lạc Khâu Bạch cũng không có ý kiến gì.
Nhưng mưa thật sự quá lớn, lại là giờ tan tầm, Kỳ Phong bị kẹt ở trên đường, không thể động đậy, bất đắc dĩ chỉ có thể kêu vệ sĩchở Lạc Khâu Bạch đi trước, còn dặn dò hắn nhất định không thể để cho vệ sĩrời đi tầm mắt.
Lạc Khâu Bạch gật đầu đáp ứng, thay đổi tây trang bảo thạch lam, phối hợp với cà vạt nguyệt sắc, ôm tiểu tử kia ra cửa.
Tiểu tử kia lần đầu tiên ra ngoài lúc mưa, bị bọc nghiêm nghiêm thực thực, chỉ lộ hai cái mắt to ở bên ngoài, bị lạnh chui vào trong ngực ba ba, thật vất vả đến nhà cũ Kỳ gia, bé tựa hồ đối với chỗ này vẫn có ấn tượng, vẫn sợ hãi không dám nhúc nhích, không hoạt bát như ở nhà.
Lạc Khâu Bạch đối với ấn tượng trong này cũng không tốt, nhưng nếu lão gia chính miệng thỉnh hắn đến, nếu hắn khôngcho ông mặt mũi, cũng không thể làm Kỳ Phong khó xử, cho nên xuất phát từ lễ tiết chuẩn bị lễ vật.
Người hầu thực hiển nhiên đều nhận ra hắn, nhưng hoàn toàn không đề cập đến lần đối chọi gay gắt kia, quản gia hữu lễ chào đón, “Lạc tiên sinh, bên ngoài mưa to, một đường xóc nảy vất vả, xin theo tôi tiến vào uống chén trà nóng ấm áp người đi.”
Lạc Khâu Bạch đem lễ vật giao cho người hầu, lần thứ ba bước vào phòng ở, một đường đi theo quản gia đi đến phòng nghỉ, hắn nghi hoặc hỏi, “Kỳ lão gia không có mặt? Ít nhất phải chào đón ông.”
“Xin lỗi Lạc tiên sinh, lão gia còn gặp khách nhân, thỉnh ngài chờ một chút.”
Lạc Khâu Bạch cảm thấy có chút kỳ quái, nếu lão gia đã sớm kêu hắn cùng Kỳ Phong tới dùng cơm, sao còn ở phía sau gặp khách?
Trong lòng tuy rằng nghi hoặc, nhưng hắn vẫn cười gật gật đầu, uống một ly hồng trà, ôm tiểu tử kia ngồi ở ghế lẳng lặng chờ đợi. Bên cạnh là vài vệ sĩ không nói một lời, giống thần giữ cửa đứng ở sau lưng, ai đuổi cũng không đi.
Đợi gần hơn nửa canh giờ, lúc Lạc Khâu Bạch sắp ngủ, đột nhiên nghe được từ xa xa truyền đến tiếng bước chân, hắn nhìn qua cửa thủy tinh nhìn thoáng qua.
Vừa lúc nhìn thấy Kỳ lão gia chống gậy đi ra, bên cạnh đi theo một nữ nhân xinh đẹp cao gầy.
Bởi vì khoảng cách quá xa, Lạc Khâu Bạch cũng không biết bọn họ đang nói cái gì, chỉ nhìn thấy Kỳ lão gia tựa hồ rất cao hứng, còn tự mình đưa nữ nhân kia lên xe, trước khi chia tay còn không quên đưa cho cô lễ vật.
Bên ngoài mưa phi thường lớn, tầm mắt có chút mơ hồ, nhưng Lạc Khâu Bạch tổng cảm thấy nữ nhân này có chút quen mắt, như là đã gặp nhau ở nơi nào, nhưng cẩn thận suy nghĩ một chút như thế nào cũng nghĩ không ra.
Hắn thu hồi tầm mắt trong chốc lát, quản gia liền gõ cửa thỉnh hắn đi xuống, Lạc Khâu Bạch đi đến phòng khách, Kỳ lão gia đã ngồi ở nơi đó.
Tâm tình Lạc Khâu Bạch có chút phức tạp, lần trước chuyện lão gia ở trong này đoạt Đoàn Đoàn ký ức vẫn còn mới mẻ, nói thật, nếu không phải Kỳ Phong, hắn tuyệt đối không nguyện ý để nhi tử tái kiến ông một lần.
Bất quá, làm vãn bối hắn vẫn mở miệng, “Kỳ lão gia, chào ngài.”
Kỳ lão gia nhìn hắn cùng Đoàn Đoàn, ho khan một tiếng, giống lần đầu tiên nhìn thấy hắn, cơ hồ hiền lành vẫy vẫy tay hắn, “Tiểu Lạc, lại đây bồi ta trò chuyện.”
Lời của editor: Kỳ lão gia thấy nghi nghi sao á!