CHƯƠNG
“Kỳ lão tiên sinh, đây là giải thích của ngài với con cùng Khâu Bạch?”
Kỳ lão gia nhìn thoáng qua TV, mặt trên còn một vết rạn dài, nhưng tin tức vẫn còn tiếp tục.
Ông ho khan hai tiếng, đi từ từ xuống.
“Phát sớm vậy, ta cho rằng phải chờ hai ngày.”
Ông ngồi ở trên ghế sô pha, tùy tay muốn tắt đi TV, lại bị Kỳ Phong ngăn lại, ánh mắt sắc bén nói, “Ông đã làm, còn sợ con không nhìn thấy? Vẫn là nói, conbị nước bỏ vào đầu mới tái tin tưởng ông một lần,lời nói dối của ông đã bị chọc thủng, cho ông cảm thấy thất bại trong gang tấc?”
Lão gia thay đổi sắc mặt, gắt gao nắm chặt gậy, “Tiểu Phong, con lại hồ nháo cái gì? Kết quả như thế con còn có cái gì không hài lòng?”
“Vừa lòng?”Y gắt gao nắm chặt tay, châm chọc mỉm cười, cảm thấy mình đáp ứng lão gia ăn bữa cơm này, quả thực là báo ứng!
Tim đập mạnh, y thấy may mắn lúc này Lạc Khâu Bạch còn đứng ở cửa sổ, không nhìn thấy một màn trước mặt này.
Y rất ít cười, nhưng giờ khắc này y cười phẫn nộ, y từng bước một tiêu sái đến trước mặt Kỳ lão gia, ánh mắt giống dao nhỏđâm tới, “Ông làm ra một nữ nhân mạc danh kỳ diệu, còn nói chuyện làm người hiểu lầm, còn muốn kêu con vừa lòng?”
“Kỳ lão tiên sinh, con thật sự là không rõ ông rốt cuộc suy nghĩ cái gì, ông nói dối này nọ với phóng viên, tại sao có thể yên tâm thoải mái dối trá với con và Khâu Bạch!”
Y hít một hơi, hàn khí triệt để bao phủ, tự giễu mỉm cười, “Tối buồn cười chính là con còn tin tưởng, cho rằng ngài thật sự nguyện ý tiếp nhận chúng con, kết quả vẫn là như vậy.”
Kỳ lão gia cương mặt, mím môi thật chặt, mãnh liệt gõ gậy một chút, “Ta không tiếp nhận? Ta ngay cả mặt mũi cũng không muốn, ăn nói khép nép giải thích cho Lạc Khâu Bạch, cho phép hai người các con vào nhà, như vậy còn không gọi là tiếp nhận? Tiểu Phong, con không biết tốt xấu!”
Kỳ Phong như là nghe được cái gì chê cười, hoang đường mỉm cười, chỉ vào nữ nhân trên màn ảnh kia, “Vậy đó là cái gì.”
“Ông nói thậtcho con biết, tin tức này có phải lại là ông cố ý rải đi ra ngoài? Nếu không phải ông sau lưng làm vậy, phóng viên làm sao dám chụp ảnhcủa con truyền đi ra ngoài? Nữ nhân không rõ lai lịch nàykhông phải ông mời, có thể đi vào chỗ này sao, những phóng viên đó còn có thể ỡ trong thư phòng phỏng vấn ông?”
Vài chữ cuối cùng y cơ hồ là do nghiến răng, may mắn hôm nay y đúng lúc thấy được tin tức, nếu ngày mai lộ ra hết, y không dám tưởng tượng Lạc Khâu Bạch sẽ như thế nào.
Một người không tiếc thanh danh mượn tên y đóng kịch, hắn sẽ bị cho là mình biết rõ đối phương có bạn gái còn tử triền lạn đả (liều chết), nếu lúc này cả hài tử cũng bị dính vào, làm không tốt hắn chẳng phải một lần nữa dính mũ “Tiểu tam”?
Nghĩ đến đủ loại chuyện, Kỳ Phong cơ hồ phẫn nộ trái tim băng giá nói không nên lời.
Mới đây, y còn vì lão gia mà giải thích cho Lạc Khâu Bạch, thậm chí biết rõ thê tử không thích như vậy, vẫn nguyện ý tin tưởng lão gia một lần cuối cùng, cố ý mang theo người một nhà đến ăn bữa cơm đoàn viên, kết quả chỉ là một hồi âm mưu.
Lúc trước y không nên mềm lòng, lại càng không nên mang Lạc Khâu Bạch lần thứ hai về nhà cũ Kỳ gia, cho tới nay ykhông muốn Lạc Khâu Bạch chịu một chút ủy khuất nào, hiện giờ lại thiếu chút nữa thành đồng lõa.
Trong tim đau đớn lợi hại, y từng bước tới gần đến trước mặt lão gia, lạnh lùng mở miệng, “Này hết thảy đều là kế hoạch của ngài, bao gồm chuyện đột nhiên phát bệnhtrong cửa hàng hoa, những lời cô ích hôm nay ngài nói với con và Khâu Bạch đều là nói dối, đúng hay không?”
Kỳ lão gia ho khan vài tiếng, chậm rãi nhắm mắt lại, tuy rằng không nói gì nhưng đã ngầm thừa nhận.
Sắc mặt Kỳ Phong như sương, không nói gì nữa, xoay người đi vào nhà bếp.
“Con làm gì?!”
Kỳ Phong một câu cũng không muốn nói thêm, lập tức đivào nhà bếp mang Lạc Khâu Bạch đi.
Kỳ lão gia đập mạnh gậy trong tay xuống đất, phát ra thanh âm”Phanh”, hiển nhiên là tức giận, “Ta đã đồng ý để Lạc Khâu Bạch trở về, thậm chí không truy cứu chuyện hai người các conlà đồng tính luyến ái, ta đã nhượng bộ đến trình độ này, con còn muốn thế nào!? Scandal của hai người các con nháo bay đầy trời, đem ta cùng Kỳ gia đặt ở đâu, hiện tại bất quá là cho convà một nữ nhân xử lý công bằng chuyện này, chẳng lẽ trong lòng con chỉ có một mình Lạc Khâu Bạch, thậm chí vì Kỳ gianuôi con từ nhỏ đến lớn, nhượng bộ đều làm không được!?”
Kỳ Phong lạnh lùng cười nhạo một tiếng, “Nhượng bộ? Ngài là lão hồ đồ tính kế rất nhiều chuyện ngay cả mình đang làm cái gì đều không rõ ràng. Con thật không hiểu ngài vì sao đến bây giờ ngài còn chưa từ bỏ ý định, nếu đồng ý để Khâu Bạch trở về, thì tại sao nhất định phải bảo con ở chung với nữ nhân, nếu chỉ là vì không cho Kỳ gia đoạn tử tuyệt tôn, Đoàn Đoàn đều lớn như vậy, ngài rốt cuộc còn muốn cái gì?”
“Ta đồng ý cho Lạc Khâu Bạch vào cửa, cũng không đồng ý đem một cái tên của nam nhân viết trong gia phả Kỳ gia!”
Kỳ lão gia kịch liệt ho khan vài tiếng, thuận khẩu khí, quyết tuyệt mở miệng, “Vừa rồi những lời ta nói với các conkhông có nửa câu nói xạo, ta đích thật là thành tâm thành ý muốn cho Lạc Khâu Bạch trở về, ta đã lớn tuổi, còn cùng vãn bối giải thích, đã có thành ý lắm rồi. Nếu không bởi vì có hài tử, ta làm sao có thể không so đo nó tại giới giải trí không có lý tưởng, thậm chí ba người các con trở về, sản nghiệp Kỳ gia cũng đều là của một mình con, ta nói được thì làm được.”
“Nhưng ta vì một mình Lạc Khâu Bạch, hy sinh cùng nhượng bộ như thế cũng không phải không có điểm mấu chốt. Ta không thể để cho con làm mất hết thể diện Kỳ gia, càng không thể để nhân gia ở sau lưng chỉ trỏ, cho nên ta cũng mặc kệ hai con sau lưng hồ nháo thế nào, ít nhất bên ngoài cũng không thể có trở ngại, yêu cầu này quá phận sao?”
Nghe xong lời này, ánh mắt Kỳ Phong triệt để trầm xuống.
Nguyên lai cái gọi là “Tiếp nhận cùng giải thích” là bố thí cho bọn họ, cho nên y thiên ân vạn tạ trở về, lại một lần nữa tiếp thu bài bố của lão gia.
Y châm biếm một tiếng, trầm giọng mở miệng, “Đừng sở tác sở vi lấy cớ, có một câu ông nói đúng, nếu không phải bởi vì Đoàn Đoàn, chỉ sợ cả đời ông cũng sẽ không tiếp nhận Khâu Bạch. Con không ngại đoán coi ông nghĩ như thế nào.”
Nói xong y dừng một chút, bỏ tay vào túi đến trước mặt Kỳ lão gia nói, “Trải qua một lần minh đoạt, người của ông hẳn là giúp ông tra được không ít thứ hữu dụng, trong đó khẳng định Đoàn Đoàn chính là con của con, huyết mạch của Kỳ gia, đương nhiên cũng khẳng định biết Khâu Bạch mới là người giám hộ duy nhất của hài tử, nếu ông dám minh đoạt, nháo đại, không cho chuyện hai con hấp thụ ra ánh sáng, như vậy thể diện ông quan trọng nhất liền giữ không được.”
“Cho nên nói cái gì để Khâu Bạch trở về, một nhà đoàn viên, căn bản là dối trá! Ông chỉ muốn hài tử!”
Lời của lão gia Kỳ Phong triệt để nhìn thấu, độ ấm cuối cùng cũng tan thành mây khói, giờ này khắc này, đối đãi với việc lão gia âm mưu tính kế, y rốt cuộc không còn một chút ôn nhu.
Người này không phải ông nội của y, mà là một người xa lạ tính kế y mà thôi.
Kỳ lão gia gắt gao băng trụ môi, ánh mắt đông lạnh, mu bàn tay nắm chặt gậy đều nhảy lên gân xanh.
“Thì thế nào, cuối cùng kết quả không phải là ta đồng ý các concho ở cùng một chỗ sao? Ta không bức hai người các con tách ra, chỉ tìm mẹ trên danh nghĩa cho hài tử, Lạc Khâu Bạch vẫn là phụ thân hài tử, nhưng lại có thể đi vào cửa Kỳ gia, nó tuyệt không chịu thiệt!”
“Ta muốn một nhà đoàn viên cùng thể diện Kỳ gia, nó muốn cùng một chỗ với con, hiện tại chỉ cần con đồng ý gật đầu, này đó hết thảy đều có thể thực hiện!”
Kỳ Phong cười lạnh, gằn từng tiếng “Không nên ép con tuyên bố quan hệ của con và Khâu Bạch với phóng viên, Đoàn Đoàn không có mẹ, trước kia không có về sau lại càng không có, đừng tưởng rằng làm ra một nữ nhân là có thể bảo trụ thể diện cho Kỳ gia, ông đừng mơ.”
Nói xong y xoay người bước đi.
Kỳ lão gia đột nhiên ở sau lưng lớn tiếng mở miệng, “Chậm đã!”
Ông lảo đảo ngồi xuống, chống gậy bước nhanh đi đến trước mặt Kỳ Phong, ánh mắt bén nhọn nhìn y, “Được, vậy con đi nói đi! Nói cho những phóng viên đó, Lạc Khâu Bạch là một quái vật sinh hài tử! Lời này con dám nói không?!”
“Con cũng không nhìn mặt hài tử kia, bộ dạng càng ngày càng giống con, scandal của con và Lạc Khâu Bạch hiện tại lại bay đầy trời, nó mỗi ngày làm con hát trên màn ảnh, mang theo một hài tử giống con như vậy, con nghĩ phóng viên mù nhìn đoán không ra sao? Đến lúc đó nếu như bị paparazzi đào ra chuyện nó ở Mỹ sinh hài tử, hai người các con chuẩn bị giải thích ra sao?”
“Liền tính connói đứa bé này là đại dựng, đó cũng là chuyện của Kỳ gia, Lạc Khâu Bạch vì sao mỗi ngày phải mang theo hài tử? Nói cho người khác biết, hai con là gay! Kỳ gia sẽ vứt bỏ người này!”
“Nữ nhân Tô Nhung kia bất quá chỉmuốn tiền của Kỳ gia thôi, chỉ cần lấy tiền che lại miệng của cô ta, các concưới nhau cũng chỉ là bề ngoài, đến lúc đó con cùng Lạc Khâu Bạch có thể cả đời cùng một chỗ, thân thế hài tử cùng thanh danh Kỳ gia cũng được bảo vệ, chúng ta có năng lực một nhà đoàn viên, lựa chọn tốt, ta cũng đã nhượng bộ đến tình trạng này, các con cũng phải hồi báo một chút chứ!”
Mặt mũi, thanh danh, thể diện… Gân xanh trên thái dương Kỳ Phong đều nổi lên, ngực kịch liệt phập phồng, sắc mặt âm trầm gần như đáng sợ.
Đúng vậy, nghe như là một biện pháp giải quyết hoàn mỹ lại khoan dung, nhưng tàn nhẫn biết bao với Lạc Khâu Bạch.
Trung Quốc không thừa nhận đồng tính kết hôn, hôn nhân của y cùng với thê tử nói trắng ra là không có hiệu lực gì, chỉ là hình thức”Đám cưới”mà thôi, cũng có một tờ giấy đăng kí kết hôn, nếu y hiện tại lựa chọn thỏa hiệp, một ngày kia, nếu y sắp chết, Lạc Khâu Bạch cả việc được thông báo bệnh tình nguy kịch haycả quyền lợi ký tên cũng không có.
Này căn bản không phải giải quyết hoàn mỹ, mà là dùng một loại phương thức khác đem Lạc Khâu Bạch bức ra khỏi cuộc sống của y.
“Vì mặt mũi, tình nguyện tính kế để con cưới một nữ nhân mê tiền, cũng không cần nam nhân của con, ngài cũng thật tự phụ.”
Kỳ Phong hít một hơi, phát hiện mình còn có thể cười, “Phản bội người yêu, chuyện cưới nữ nhân ghê tởm đó con làm không được, nhưng nếu có ngàycon và Khâu Bạch xuất quỹ, sẽ nói cho ông trước, ngàn vạn lần không nên xem TV, đỡ phải để mặt rơi xuống đất, con bồi không nổi.”
Đã đủ khắc cốt minh tâm, từ nay về sau, y không bao giờ niệm cập chuyện cũ với lão gia nữa, chỉ có một chút mềm lòng mà thôi.
Mặt của y triệt để lạnh xuống dưới, đáy mắt đầy hàn khí lạnh thấu xương, một câu vô nghĩa cũng không có, trực tiếp xoay người bước đi.
Phía sau lão gia kịch liệt ho khan vài tiếng, “Chờ một chút.”
Kỳ Phong không quay đầu lại.
Mặt Kỳ lão gia triệt để âm trầm xuống, lộ ra một cỗ dữ tợn thảm đạm, thanh âm băng lãnh, “Kỳ Phong, con dứt khoát muốn mâu thuẫn với ta sao?”
Kỳ Phong hừ lạnh một tiếng, vẫn đi về phía trước.
“Đứng lại!”
Thanh âm củaKỳ lão gia trầm thấp, thanh âm khàn khàn già nua giống như thạch đầu ma xát thiết bản, làm người ta cảm thấy âm lãnh.
Kỳ Phong đã chết tâm, tựa như không nghe thấy, trực tiếp đi vào ban công một phen nắm lấy Lạc Khâu Bạch còn nhắn tin, ôm lấy Đoàn Đoàn bên cạnh còn thở khò khè đi ra ngoài.
Lạc Khâu Bạch đang nói chuyện quay phim, căn bản không biết bên ngoài rốt cuộc xảy ra chuyện gì, chỉ nhìn thấy Kỳ Phong đi ra ngoài, hiện giờ lại lãnh ngạnh đi đến.
“Phát sinh chuyện gì? Sắc mặt của anh hảo khó coi.” Lạc Khâu Bạch hoảng sợ, muốn đứng lại hỏi rõ ràng.
Nhưng Kỳ Phong không ngừng, cơ hồ một giây đồng hồ đều không dừng lại, làm hắn không thể không lảo đảo bước đi.
Lạc Khâu Bạch vừa định hỏi lại một lần, lại đột nhiên cảm giác Kỳ Phong không thích hợp.
Khí lực y mạnh kinh người, nắm chặt cổ tay của hắn làm hắn đau, thậm chí khớp xương đều lồi ra, khuôn mặt lãnh ngạnh , nhưng đồng tử thâm sắc đầy phẫn nộ, thậm chí lòng bàn tay đều bởi vậy mà hơi hơi phát run.
Lạc Khâu Bạch mãnh liệt dừng lại cước bộ, “Kỳ Phong, anh không thích hợp, nói cho em biết có chuyện…”
Câu nói kế tiếp hắn còn chưa nói xong, Kỳ Phong ôm lấy hắn, “Đừng nói, cái gì cũng đừng nói, để anh ôm trong chốc lát.”
Tiểu tử kia bị kẹp giữa hai người, ngáp một cái, nước mũi phao phao, tay của Lạc Khâu Bạch dừng giữa không trung, sửng sốt trong chốc lát mới sờ sờ tóc nam nhân.
Lúc này y giống một con thú bị thương bị giam giữ, cũng không làm nũng chỉ không tiếng động ở trong ngực chủ nhân, một mình liếm liếm miệng vết thương.
Lạc Khâu Bạch cẩn thận cân nhắc một chút, nghĩ đến lão gia vừa rồi đột nhiên ân cần cùng vừa rồi mơ mơ hồ hồ nghe được gì đó, lập tức ý thức được vấn đề.
Từ đầu đến cuối hắn đều không tin tưởng lão gia, đêm nay giả mù sa mưa cũng khẳng định có mục đích riêng, liền tính hiện tại mở cửa nhìn thấy lão gia giơ thương súng, hắn tuyệt không kinh ngạc, chẳng qua không nghĩ tới biến cố sẽ phát sinh nhanh như vậy.
Lúc này Kỳ Phong buông hắn ra, một câu cũng không giải thích, trực tiếp lấy điện thoại ra bấm vài cái, lúc này ngoài cửa sổ mưa to, chợt nghe ngoài phòng rầm rầm, tiếp một đám người ngăn chặn toàn bộ cửa Kỳ gia.
Kỳ Phong không nói hai lời, kéo Lạc Khâu Bạch bước ra cửa, lúc này toàn bộ trong phòng khách đã biến thành hai phe giằng co.
Kỳ lão gia đứng phía sau một nhóm vệ sĩ, số lượng nhiều hơn so vớinhóm người Kỳ Phong gọi vào.
Ông đã không còn cẩn thận chặt chẽ như vừa rồi, bộ dáng đáng thương, lại biến thành con người cao thượng trước kia, ông lạnh lùng nhìn thoáng qua Lạc Khâu Bạch cùng Đoàn Đoàn, cuối cùng đem ánh mắt dừng lại ở trên người Kỳ Phong.
“Kỳ Phong, ta hỏi lại con một lần cuối cùng, con rốt cuộc có nguyện ý làm không.”
Kỳ Phong lười mở miệng, nhìn như không thấy đi ra huyền quan, lúc này rất nhiều vệ sĩ ngăn cản y và Lạc Khâu Bạch.
Kỳ lão gia gắt gao nhìn chằm chằm bóng lưng của y, dùng khẩu khí lạnh như băng trước nay chưa từng có mở miệng, “Đừng tưởng rằng ta thương con, con có thể muốn làm gì thì làm.”
Nói xong ông chỉ vào Lạc Khâu Bạch nói, “Trước convì người nam nhân này đoạn tuyệt quan hệ với ta ta có thể không so đo, nhưng ta chỉ cho con hai con đường. Nếu kết hôn, kế thừa gia nghiệp, sau đó chúng ta gia tôn lưỡng còn có thể hòa hòa khí khí, Lạc Khâu Bạch cùng hài tử cũng có thể ở lại Kỳ gia, sản nghiệp cũng đều là của một mình con, nếu không con hãy mang theo Lạc Khâu Bạch cùng đứa bé này lăn, đừng hối hận!”
Nghe xong lời này, Lạc Khâu Bạch phút chốc mở to hai mắt, mà Kỳ Phong lại không phản ứng gì, thản nhiên nói ba chữ “Làm không được”.
Ba chữ nhẹ nhàng rơi xuống đất, lại giống bom nổ tung trong phòng khách tĩnh mịch.
Kỳ lão gia nhắm mắt lại hít một hơi, lần thứ hai mở to mắt, đồng tử quyết tuyệt lại tâm ngoan.
Lúc Lạc Khâu Bạch còn không hiểu ra sao, không rõ chuyện gì xảy ra, Kỳ Phong đã kéo hắn đi tới cửa.
Lúc này vệ sĩ ở bên ngoài toàn bộ tụ lại, người bên ngoàigấp lần, quản gia bên cạnh vẫn luôn trầm mặc thấy Kỳ Phong phải rời khỏi, vội vàng vung tay lên với vệ sĩ, “Thất thần làm gì, còn không đuổi theo!?”
“Để nó đi.” Kỳ lão gia lần này phản ứng lạnh như băng cơ hồ như thờ ơ, giống như không phải Kỳ Phong mà là một người xa lạ.
Quản gia vốn đang muốn nói, lần này đem người thả đi, lần sau tái trông cậy vào thiếu gia cùng tiểu thiếu gia trở về sẽ có thể khó khăn, nhưng câu nói kế tiếp còn chưa kịp nói ra, liền chống lại ánh mắt xa lạ đông lạnh của lão gia, làm ông lập tức đem lời nói nuốt vào trong bụng.
Bên ngoài có vệ sĩ vây quanh, vây quanh Kỳ Phong cùng Lạc Khâu Bạch, Kỳ Phong cởi áo bành tô đặt trên người Lạc Khâu Bạch, đưa tay giúp Đoàn Đoàn ngăn trở phong hàn, trong phòng vệ sĩ không có chỉ thị vẫn không nhúc nhích.
Khi Kỳ Phong bước ra, thanh âm của Kỳ lão gia lần thứ hai vang lên.
“Kỳ Phong, đây là cơ hội cuối cùng ta cho con, chỉ cần con ra khỏi cửacon sẽ không phải người Kỳ gia, từ nay về sau chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt, phải biết Kỳ gia cũng không chỉ có một hài tử là con!”
Lạc Khâu Bạch nheo lại ánh mắt, những lời này có ý tứ gì?
Kỳ Phong không phải con trai độc nhất Kỳ gia sao, cái gì gọi là Kỳ gia cũng không chỉ có một hài tử là con?
Kỳ Phong dừng bước lại, từ góc độ của Lạc Khâu Bạch nhìn thấy trong mắt của ychỉ có thất vọng cùng lạnh lùng, chỉ thấy y gợi lên một tia tươi cười, thậm chí đều lười hỏi thâm ý, trực tiếp mở miệng:
“Tùy ông, dù sao không quan hệ với con.”
Nói xong lời này, y một cước bước ra khỏi cửa Kỳ gia, từ đầu đến cuối không quay đầu lại.
Khi về đến nhà, mưacũng đã ngừng, dọc theo đường đi Lạc Khâu Bạch hỏi Kỳ Phong vô số lần, trước tại nhà cũ Kỳ gia rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng người nào đó vẫn luôn lãnh mặt, một câu cũng không nói, không nói còn gắt gao ôm Lạc Khâu Bạch, nói cái gì cũng không buông tay, quả thực giống con gấulớn thích làm nũng.
Lạc Khâu Bạch dở khóc dở cười, chỉ có thể tùy ý để y ôm, thẳng đến khi về nhà, người nào đó mới rốt cục kêu hắn đi tắm rửa.
Từ phòng tắm đi ra, Kỳ Phong đang chỉ huy người hầu dọn TV trong phòng khách.
“Buổi tối anh vội cái gì?” Lạc Khâu Bạch lau tóc ngồi vào một bên, thuận tay mở ra Ipad.
Kỳ Phong đột nhiên tiến lên, lập tức cướp đi Ipad ném sang cái thùng người hầu vừa muốn đem đi.
“Uy! Em còn muốn sử dụng, anh lấy đi làm gì?”
Lạc Khâu Bạch trừng y, đứng dậy đi bới thùng, lại bị Kỳ Phong một phen ngăn lại, “Không cho đi.”
“Từ hôm nay trở đi, không cho em xem TV, không cho lên mạng, thẳng đến khi anh cảm thấy em có thể dùng mấy thứ này.”
Y than mặt, cường ngạnh mở miệng, hoàn toàn không thương lượng.
Lạc Khâu Bạch bất mãn, “Dựa vào cái gì a? Đại điểu quái anh giảng không nói lý, em xem TV lên mạng cũng chọc tới anh? Đưa Ipad cho em, Trịnh Hoài Giang gửi kịch bản mới vào mail của em, ngày mai em phải dùng rồi.”
Kỳ Phong gắt gao băng khóe miệng, “Anh nói không cho là không cho, kịch bản anh sẽ kiểm tra và nhận đóng dấu cho em, về phần lên mạng em đừng nghĩ nữa.”
Nói xong y lại như là nghĩ tới điều gì, lập tức nhăn lại mày, trong mắt hiện lên một tia lo lắng, tiếp hạ quyết tâm mở miệng, “Quên đi, kịch bản em đừng đọc, trong chốc lát anh sẽ giúp em xin phép, mấy ngày nay em đừng ra ngoài.”
Lần này Lạc Khâu Bạch thật sự tạc oa, lập tức đi ra phía sau lưng Kỳ Phong, nắm lỗ tai y, “Anh rốt cuộc thần kinh à, từ nhà cũ trở về liền không bình thường. Không cho em ra cửa, anh sợ cái gì?” W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Nói tới đây, hắn dừng một chút, nghĩ lại một chút những lời lão gia nói lúc gần đi, vuốt cằm ý vị sâu xa nói, “A… Em nhớ ra rồi, em nhớ rõ lão gia có nói một câu ‘Kết hôn’, anh muốn kết hôn với ai? Chẳng lẽ là bên ngoài có người yêu, sợ em phát hiện cho nên mới cố ý giấu diếm?”
Toàn thân Kỳ Phong cứng đờ, tiếp nóng nảy lên, “Buồn cười, cho dù anh có cũng nhất định tìm người tốt hơn em mấy vạn lần, có cần giấu em sao?”
“A —— Xem ra là thật a.” Lạc Khâu Bạch kéo dài thanh âm, ghé vào ngực Kỳ Phong, “Nếu là như vậy, lúc lão giakêu anh kết hôn, vì sao anhcầm tay em bỏ chạy? Chẳng lẽ là sợ tội trùng hôn(vi phạm chế độ hôn nhân một vợ một chồng), ai nha em không để ý đâu, em không muốn cãi nhau với lão gia.”
Hắn biết rõ sự tình khẳng định sẽ không đơn giản như vậy, dựa theo việc lão gia dùng quá nhiều thủ đoạn với hắn, lần này có thể làm đại điểu quái sinh khí thành như vậy, hơn phân nửa có liên quan tới mình, những lời giải thích cùng nước mắt đó hơn phân nửa cũng là nước mắt cá sấu.
Nhưng lời này không thể nói thẳng ra, bởi vì hắn nhìn ra tâm tìnhcủa Kỳ Phong phi thường tồi tệ, giờ phút này hắn chỉ muốn y cao hứng một chút.
Kỳ Phong lúc này nhíu mày lại, thê tử của y biết y muốn kết hôn với người khác, nhưng không ăn dấm!
“Không để ý? Em vì sao không để ý, dựa vào cái gì không để ý, em dám không để ý thử xem!”
Những lời này là lời nói dài nhất đêm nay của y, khẩu khí nóng nảy, ngữ tốc nhanh vài phần so với bình thường.
Lạc Khâu Bạch nhịn cười, trên mặt còn nhất phái vô tội, “Em… Phải để ý sao? Kỳ thật nếu anh muốn thực sự kết hôn, em tuyệt đối sẽ không để ý, ngược lại sẽ chúc các người hạnh phúc.”
Phù dung câu chết tiệt, y đêm nay rốt cuộc là vì ai, y làm chồng kiên quyết bảo vệ quyền lợi cho thê tử, kết quả hắn còn không biết tốt xấu như vậy.
Kỳ Phong lúc này giận tái mặt, một phen nắm lấy tay Lạc Khâu Bạch rà qua rà lại trên mặt y, quát lớn, “Ăn dấm là bổn phận của thê tử, em cả bổn phận đều quên? Vậy em đừng nghĩ lên mạng, hảo hảo ở nhà tỉnh lại.”
Lạc Khâu Bạch đã sớm dự đoán được y sẽ như vậy, cười hắc hắc, bóp chóp mũi của nam nhân, nhỏ giọng nói, “Nhưng em nhớ ông xã của em chỉ ngạnh đứng lên với một mình em? Như vậy em còn có cái gì lo lắng.”
“Có người vội vàng kết hôn với em, mới nói em có mắt nhìn, tốt nhất khi kết hôn phải nhớ em, dù sao vừa lên giường cũng sẽ nhận ra, em thành tâm chúc các người ‘Tính phúc’.”
Lạc Khâu Bạch nói xong những lời này, liền phát hiện cả người Kỳ Phong đều cương ở trên ghế sô pha, giống khối thiết bản vẫn không nhúc nhích, biểu tình trên mặt cũng thực cứng ngắc, lúc Lạc Khâu Bạch nhìny, nháy mắt đem ánh mắt dịch sang một bên, trong tim đập nhanh.
Thê tử của y thích nhất nói mấy lời đãng, không phải đã nói cho hắn biết trừ trên giường không cho nói hai chữ”Ông xã” này sao? Trí nhớ đều bị xuẩn nhi tử ăn!
“Em thực phiền, đừng đè nặng anh.”
Kỳ Phong đẩy ra Lạc Khâu Bạch liền muốn từ trên ghế sô pha đứng lên, Lạc Khâu Bạch đè nặng y không dịch, cố ý nháy mắt mấy cái nói, “Phong Phong, kia có thể đừng tịch thu máy tính cùng TV không?”
Thanh âm vi ách của phù dung câu vi làm Kỳ Phong thần tình đỏ bừng, y nghẹn nửa ngày mới cứng rắn nói một câu, “Phải xem biểu hiện của em.”
Lạc Khâu Bạch cầm mặt nam nhân, cúi đầu hôn lên bờ môi của y, hút lấy bờ môi của y, còn không quên dùng đầu lưỡi vẽ hình dạng bề ngoài của môi nam nhân phát ra tiếng nước chậc chậc.
Lúc này Đoàn Đoàn bên cạnh ngáp một cái, mở mắt ra thấy được ba ba đang hôn, lắc lắc tiểu mông xoay thân, chán ghét, lại làm loại chuyện ba ba hôn mẹ, đều không hôn bé.
Một bên Phong Phong “Miêu nha” một tiếng nhảy lên trên bả vai Lạc Khâu Bạch, thân mình béo đô đô đè lên, cái đuôi trắng xù quét tới quét lui trên mặt Kỳ Phong.
Kỳ Phong đoạt lại quyền chủ động, một hơi quặc trụ đầu lưỡi thê tử, như là đem áy náy cùng xin lỗi của đêm nay đều bù lại trở về, từ trong đến ngoài cẩn thận liếm, không bỏ rơi ngõ ngách nào.
Chờ đến khi Lạc Khâu Bạch bị hôn thở hồng hộc, lại bị Phong Phong áp tê liệt ngã xuống trong ngực Kỳ Phong, hắn liếm liếm môi, cười tủm tỉm hỏi, “Lần này có thể cho em lên mạng chứ?”
“Không thể.” Kỳ Phong chiếm đủ tiện nghi, một phen xách khởi miêu mễ, “Xuẩn Nam Kinh, đừng đè nặng mẹ của mày.”
Lạc Khâu Bạch há to miệng, nhìn nam nhân, tức điên.
Mẹ nó, đại điểu quái xấu xa!
Kỳ Phong tịch thu toàn bộ những thứ có kết nối mạng, rốt cục an tâm ôm Lạc Khâu Bạch ngủ.
Từ đầu đến cuối, y im bặt không đề cập tới chuyện gì đã xảy ra, coi như “Bữa cơm đoàn viên” chưa từng tồn tại, người nam nhân này luôn luôn như thế, chỉ cần y nguyện ý, có thể đem những chuyện không muốn nói hết thảy đều giấu trong bụng, cả đời sẽ không nói ra.
Có thể là mệt, Kỳ Phong nhanh ngủ, chờ đến buổi đêm yên tĩnh, Lạc Khâu Bạch mở to mắt, xác định nam nhân ngủ say, mới trộm mà đem cánh tay của y dịch sang một bên, từ ngăn kéo lấy ra di động.
Đại điểu quái thiên toán vạn toán, dọn đi TV và máy tính, còn cường ngạnh rút ra SIM của hắn, tịch thu điện thoại của hắn, nhưng y tuyệt đối không thể tưởng được mình còn có một cái cũ.
Chỉ cần quen thuộc, liền sẽ phát hiện tâm tư của nam nhân này thật sự quá tốt, chỉ cần phản lý giải sẽhiểu ý tứ chân chính của y.
Tỷ như y không để cho mình xem TV lên mạng, cũng không giải thích nguyên nhân, hơn phân nửa là bởi vì truyền thông lại không biết tuôn ra tin tức không tốt gì?
Lạc Khâu Bạch nhíu mày, dùng di động trực tiếp mở ra võng trang, thuận tay tìm tòi tên của mình, kết quả đầu đề chính là “Kỳ Lạc luyến giả dối hư ảo, chuẩn tôn tức của Kỳ gia đã được khẳng định”.
Tùy tay mở ra, bên trong rõ ràng là ảnh chụp Kỳ Phong cùng nữ nhân thân mật tiếp xúc, còn có video Kỳ lão gia ám chỉ chuyện tốt với phóng viên, thậm chí là võng hữu bốn phía thảo luận cùng chúc phúc.
Khó trách hắn tại nhà cũ Kỳ gia gặp được nữ nhân này, cảm thấy nhìn quen mắt như vậy, nguyên lai lànữ nhân ngực bựở lễ mừng Tinh Huy, vẫn luôn hướng trên người Kỳ Phong.
Nghĩ đến lão gia giả mù sa mưa nói những lời kia, còn có Kỳ Phong thình lình phẫn nộ, hắn còn có cái gì không rõ?
Nhịn không được nở nụ cười một tiếng, hắn khinh thường đem di động ném sang một bên, cúi đầu nhìn mặt Kỳ Phong.
Khi nam nhân ngủ ngũ quan anh tuấn mang theo vài phần trẻ con, hắn dùng tay chậm rãi vuốt ve đường cong góc cạnh phân minh, cúi đầu hôn y một chút.
Đứa ngốc, lại bởi vì chuyện này mà áy náy, hắn chỗ nào sẽ bởi vì lão gia sở tác sở vi liền cần người bảo hộ, thật sự là ngu ngốc.
Huống chi nói đến thương tâm, chân chính khó chịu kỳ thật là đại điểu quái mới đúng chứ?
Lạc Khâu Bạch trợn tròn mắt nhìn trần nhà, trong đầu khống chế không được hiện ra lúc gần đi, lời Kỳ lão gia nói.
—— Kỳ gia cũng không chỉ có một hài tử là con.
Những lời này rốt cuộc là có ý gì.
Chẳng lẽ là nói Đoàn Đoàn? Nhưng Kỳ lão gia rõ ràng nói sẽ ân đoạn nghĩa tuyệt với Kỳ Phong, nhất đao lưỡng đoạn, nếu ông còn trông cậy vào tiểu tử kia, như vậy lúc rời đi ông khẳng định sẽ nghĩ tất cả biện pháp đoạt lấy, mà không phải giống như bây giờ thờ ơ.
Hay là nói… Kỳ Phong còn có huynh đệ khác?
Lạc Khâu Bạch nhíu mày, tiếp lại nở nụ cười. Điều này sao có thể, Kỳ Phong từ nhỏ là con trưởng, chỗ nào có huynh đệ, huống chi nếu thật sự có huynh đệ, lão gia lúc trước cũng sẽ không vì lưu lại huyết mạch mà dùng chiêu số bức mình rời đi Kỳ Phong.
Nghĩ như vậy, di động Lạc Khâu Bạch đột nhiên vang lên một chút.
Hắn hoảng sợ, sợ Kỳ Phong bị đánh thức, nhanh chóng cầm lên dĩ nhiên là Hàn Chiêu:
【 Nhị điện hạ, ngày mai có rảnh không, ăn một bữa cơm đi? PS: Thuốc cảm mạo dùng rất tốt, đa tạ em】
Lời của editor: Ông của anh Phong âm hiểm quá mức!