Đột nhiên có một ngày, Tần Trình hết thời.
Làm một minh tinh, tám chín phần đều sẽ hết thời, đơn giản là hết sớm hết muộn mà thôi.
Hết thời là tình huống mà % minh tinh đều sẽ gặp được, nguyên nhân hết thời có rất nhiều, chẳng hạn như chuyển hình tượng thất bại. Tiểu sinh thần tượng lớn tuổi dần, bốn năm mươi tuổi chung quy không thể đi đóng phim thần tượng nữa, lúc này một khi chuyển hình tượng thất bại, đối mặt sẽ là hoàn cảnh càng ngày càng suy thoái.
Nhưng nói chung, minh tinh nổi tiếng đến mức như Tần Trình, muốn hết thời, gần như là không thể nào. Thường thì lúc bốn năm mươi tuổi siêu sao liền rời khỏi giới giải trí, đi hưởng thụ cuộc sống, tự mình đầu tư, mở công ty, sống tiêu dao dễ chịu, thậm chí có thể làm một phen du lịch vòng quanh trái đất.
Hơn nữa siêu sao nổi tiếng đến mức này không có khả năng chỉ đơn thuần dựa vào mặt, tất nhiên phải có thực lực mạnh, dù không lui ra khỏi giới giải trí, bọn họ cũng sẽ không bởi vì lớn tuổi liền hết thời. Siêu sao như vậy hoặc là kỹ thuật diễn xuất chúng, hoặc là ca hát nhất lưu, thực lực của họ cam đoan tương lai của họ, làm cho bọn họ gần như ở địa vị bất bại.
Nhưng Tần Trình cũng không có chống đỡ được đến lúc đó.
Vào lúc hắn ba mươi ba tuổi, hắn liền hết thời.
Đúng độ tuổi tác phong hoa chín muồi nhất, thời kỳ hoàn mỹ nhất của đàn ông, ai cũng không ngờ rằng, người đàn ông này lại liên tiếp năm bộ phim điện ảnh nằm liệt giữa đường, phòng bán vé sụt đến đáy cốc, danh tiếng nghịch chuyển bị nghiêng về một bên mắng chửi, một cái đề cử giải thưởng cũng không có, càng miễn bàn lấy giải.
Dù là căn cơ dày như Tần Trình, trong ba năm nằm liệt giữa đường liên tục như vậy, cũng chậm rãi đi lên con đường hết thời.
Mở TV lên, MC chương trình giải trí đang cảm khái với khách mời, bộ phim trước của Tần Trình sao lại tối nghĩa khó hiểu như vậy, thật khó coi; lại mở máy tính lên, chỉ thấy trên mạng, các fan ngày xưa cũng lần lượt thoát fan, biến thành người qua đường, bọn họ cũng trăm miệng một lời tỏ vẻ: [ Bộ phim «Ác mộng» của Tần Trình thật sự là quá dở, căn bản xem không hiểu. ]
Nhìn những bình luận và cảm thán đó, người đàn ông nào đó ngồi ở trên sofa, yên lặng một lát, gửi một tin nhắn cho người đại diện của mình: […… có phải tôi nên lui giới hay không? ]
Lúc này đây, Từ Tấn thật lâu không có hồi âm. Qua hơn một giờ, hắn mới trả về một tin nhắn: [ kỳ thật hiện tại lui giới cũng khá tốt, giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang, qua mấy năm nữa tất cả mọi người đều chỉ nhớ rõ mấy tác phẩm kinh điển của cậu, sẽ không nhớ rõ bộ dạng cậu hiện tại. ]
Nhìn hàng chữ lập loè trên di động, người đàn ông hơi hơi nhấp môi, không có hồi âm.
Trước kia là thông cáo quá nhiều, nhưng một cái cũng không muốn nhận. Hiện tại là cả ngày rảnh rỗi ở nhà, căn bản không có thông cáo để nhận. Quảng cáo phát ngôn gửi tới cũng đều là mấy sản phẩm thấp kém, nhận sẽ chỉ làm tình huống càng thêm tệ hại, sẽ không có một chút chuyển biến tốt đẹp.
Nhưng mà trái ngược với cái này, sự nghiệp của Dung Hủ lại phát triển không ngừng.
Một năm ngày, gần như có ngày không ở nhà. Diễn viên Hoa Hạ trẻ tuổi này bay khắp trời nam biển bắc, một năm ít nhất ra hai tác phẩm điện ảnh, hơn nữa phòng bán vé mỗi bộ đều đắt như tôm tươi, danh tiếng bùng nổ, nhận giải thưởng nhận đến mỏi tay, bất luận là phố lớn ngõ nhỏ hay là internet TV, nơi nơi đều có thể nhìn thấy cái tên “Dung Hủ”.
Trong căn phòng trống rỗng không có một chút hơi người, Dung Hủ rất ít khi về nhà, cậu phải bận rộn làm việc.
Căn hộ này thật sự quá lớn, một chút hơi người cũng không có, ngồi trên sofa yên lặng một tiếng đồng hồ, Tần Trình mở TV lên. Vừa vặn lúc này, trên màn hình phát một chương trình giải trí, một nữ phóng viên đang ở đoàn phim phỏng vấn Sở Kỳ.
Sở Kỳ thế mà lại đóng phim, hơn nữa còn là hợp tác với Dung Hủ, nữ phóng viên hỏi Sở Kỳ mấy vấn đề, đối phương đều có lễ phép trả lời. Mà trên phụ đề chạy qua dưới màn hình, lại viết mấy tin tức bên lề nóng hổi hôm đó như “hôm qua Lâm Huyên công bố đính hôn với bạn gái”, “Ôn Tuyền tự tiết lộ đã từng yêu thầm Tần Trình”.
Người đàn ông tuấn mỹ mặt không biểu tình nhìn màn hình TV, lúc Sở Kỳ trả lời đến vấn đề thứ ba, hắn bỗng chốc mở to hai mắt, kinh ngạc mà lại vui mừng nhìn người trẻ tuổi từ phía sau Sở Kỳ đi tới.
Lúc nữ phóng viên nhìn thấy Dung Hủ, hiển nhiên càng thêm kích động, cô ta nhanh chóng đưa microphone lên, giọng điệu hưng phấn hỏi vài vấn đề.
Năm nay Dung Hủ mới hai mươi lăm tuổi, nhưng cậu đã là siêu sao siêu cấp đứng ở đỉnh giới giải trí toàn cầu. Hơn nữa hiện tại cậu đúng là thời điểm như mặt trời ban trưa, tin tức về cậu gần như mỗi bài đều có thể lên đầu đề, fan của cậu trải rộng toàn cầu, có thể nói là tình nhân trong mộng của thiếu nữ toàn cầu.
Khuôn mặt tinh xảo tuấn nhã bởi vì năm tháng lắng đọng lại, có thêm chút hơi hướm nam tính trưởng thành. Khi cậu nghiêm túc nghe nữ phóng viên đặt câu hỏi, biểu tình chuyên chú, nhẹ nhàng phong độ, khiến nữ phóng viên kiến thức rộng rãi cũng nhịn không được đỏ mặt. Mà khi người này cong khóe môi, lộ ra tươi cười trầm tĩnh ôn hòa, thời gian đều vì cậu mà yên lặng.
Không hề nghi ngờ, ánh sao trên toàn thế giới đều tụ tập trên người này.
Dung Hủ thực kiên nhẫn trả lời vấn đề của nữ phóng viên, Tần Trình hạ mắt, nhìn TV. Hắn đã một tuần không nói chuyện với Dung Hủ, đây là lần đầu tiên trong một tuần này hắn nhìn thấy đối phương, mỗi lần gọi điện thoại đối phương đều rất bận, nhưng hắn hiểu, người yêu của hắn phải làm việc.
Nhưng mà ngay giờ phút này, lại nghe nữ phóng viên kia đột nhiên hỏi: “Đối với việc phòng bán vé «Ác mộng» thất lợi, không biết Dung Hủ thấy thế nào? Tần Trình liên tục năm bộ điện ảnh phát huy thất thường, trong ba năm này, xin hỏi Dung Hủ có kiến nghị gì với biểu hiện của Tần Trình không?”
Nghe được lời này, Tần Trình không dám tin tưởng mở to hai mắt, yên lặng nhìn người yêu trên màn hình TV.
Lại thấy Dung Hủ nhíu mày, thật lâu sau, nhẹ nhàng thở dài nói: “Tôi không hy vọng người yêu của tôi luôn mất tinh thần suy sụp như vậy. Nói thật, tôi cũng từng giúp Tần Trình, nhưng tôi cũng không hiểu sao hắn lại biến thành như bây giờ. Hiện giờ chúng tôi đã thật lâu không gặp mặt, tôi cảm thấy chúng tôi đều cần một quãng thời gian bình tĩnh, có lẽ đối với cả hai người chúng tôi đều tốt.”
Tần Trình đột nhiên cứng đờ.
Trên TV, nữ phóng viên lập tức bắt được tin tức lớn: “Dung Hủ, lời này ý là…… cậu có suy xét về việc chia tay hả?!”
Dung Hủ bất đắc dĩ cười nói: “Gần đây đúng là tôi đang nghĩ về chuyện chia tay.”
Oành!
Giống như sấm dậy đất bằng, người đàn ông nào đó tức khắc ngây người. Hắn gắt gao nhìn chằm chằm người yêu trên màn hình TV, tiếp theo bỗng nhiên cầm lấy di động của mình, tìm ra cái tên quen thuộc nhất trên danh bạ, tiếp đó chuẩn bị ấn xuống. Nhưng ngay trong tích tắc ấn xuống, động tác của Tần Trình bỗng chốc dừng lại, hắn chau mày: “Từ từ, trước kia Sở Kỳ từng nói, hắn tuyệt đối sẽ không đi đóng phim…… với lại, không phải Lâm Huyên là gay à? Hắn đính hôn? Ôn Tuyền sao có thể từng yêu thầm mình? Mình quay bộ phim tên «Ác mộng» hồi nào……”
Tầm mắt chậm rãi chuyển qua TV, không biết khi nào, TV lại tự tắt mất, Tần Trình híp mắt lại, nhìn chằm chằm màn hình TV đen thui. Ngay lúc này, phía sau hắn bỗng nhiên truyền đến tiếng mở cửa, Tần Trình xoay người nhìn, Dung Hủ rõ ràng đang xa ngoài ngàn dặm thế mà lại đứng ở trước mặt hắn, dùng biểu tình thất vọng mở miệng nói: “Tần Trình, anh hết thời.”
Đột nhiên, Ôn Tuyền cũng xuất hiện ở bên cạnh Dung Hủ: “Anh hết thời.”
Sở Kỳ xuất hiện: “Ông hết thời.”
James xuất hiện: “Tần, ông hết thời.”
Lưu lão đứng ra: “Tần Trình, cậu hết thời.”
Lâm Huyên: “Ông hết thời.”
Hạ Mộ Nhan: “Anh hết thời.”
Clemens, Hughes, Jennifer, Hứa Sanh, lão Hult…… ngay cả trợ lý La Thiến của Dung Hủ cũng đứng dậy, lớn tiếng hô: “Tần Trình, hết thời rồi kìa!”
Mà đến cuối cùng, một gương mặt không thể quen thuộc hơn bỗng nhiên xuất hiện ở trước mặt Tần Trình, dùng biểu tình vô cùng đau đớn, bắt đầu thao thao bất tuyệt: “Cho cậu không nhận phim mới của Lưu lão, cho cậu không chịu nhận phát ngôn Carlot, cậu xem cậu hết thời kìa! Cái tên nhà cậu quả thực rất quá đáng, đã nghỉ ngơi bốn tháng, tôi làm người đại diện của cậu dễ dàng sao! Cậu……”
“Từ Tấn.” Người đàn ông nhẹ nhàng cong môi, hai mắt nhíu lại, cười như không cười nói: “Chúng ta chậm rãi tính sổ……. trong hiện thực.”
Trong phút chốc lời vừa nói ra, hết thảy đều ầm ầm vỡ nát. Tần Trình mở hai mắt, chỉ thấy ánh trăng ảm đạm từ ngoài cửa sổ chiếu xuống, soi trần nhà một mảnh sáng ngời. Trên trán, sau lưng hắn đều là mồ hôi, tuy rằng đến cuối cùng đã hiểu rõ đây khẳng định là ác mộng, nhưng trước đó vẫn bị dọa, hiện giờ đột nhiên tỉnh lại, phản ứng đầu tiên của hắn cũng không phải lau mồ hôi, mà là một tay ôm chặt người trong ngực hơn nữa.
Dung Hủ bỗng nhiên bị kéo vào trong lòng, không khỏi mơ mơ màng màng tỉnh lại, cậu ghét bỏ đẩy người đàn ông nào đó ra, lẩm bẩm một câu “nhiều mồ hôi như vậy, thối muốn chết”, tiếp đó trở mình, tiếp tục nặng nề ngủ.
Nhưng mà Tần Trình sao có thể ngủ được nữa?
Hắn cầm lấy di động, đi ra ngoài ban công, sau khi đóng cửa sổ lại, không chút do dự gọi một cuộc điện thoại. Lúc điện thoại mới vừa được nhận nghe, đối phương còn nổi giận đùng đùng mắng: “Tần! Đại! Thiếu! Gia! Hiện tại là rạng sáng ba giờ, tốt nhất cậu có một lý do thích hợp nói cho tôi biết, vì sao cậu lại nửa đêm nhiễu dân! Cậu không ngủ được nhưng tôi còn muốn ngủ! Cậu nói đạo lý chút đi!!!”
“Giúp tôi nhận phim mới của Lưu lão.”
“Cậu biết nửa đêm giờ rưỡi tôi mới đút sữa cho con gái tôi, dỗ nó ngủ được không hả? Tôi mới ngủ nửa tiếng…… từ từ, vừa rồi cậu nói cái gì?!”
Tần Trình: “Giúp tôi nhận phim mới của Lưu lão.”
Bên phía Từ Tấn lập tức tỉnh táo, sau khi hắn luôn mãi xác nhận, mới vô cùng kích động gật đầu nói: “Tuy rằng bộ phim đó phải huấn luyện trước nửa năm, hết sức vất vả, cậu cũng không gặp được Dung Hủ nhà cậu, nhưng đó xác thật là một bộ phim hay. Tôi đã nói mà, cậu không thể luôn vì nguyên nhân cá nhân liền không nhận phim này không nhận phim kia, cậu còn như vậy tiếp, không quá ba năm khẳng định hết thời, không chừng liên tục năm bộ phim sẽ nằm liệt giữa đường, một cái đề cử cũng không lấy được, đến lúc đó cậu liền thật sự hết thời ha ha ha ha. Cậu mà hết thời, là không xứng với Dung Hủ nhà cậu nữa đâu, có sợ không? Cơ mà còn ổn, hiện tại cậu nghe một câu khuyên bảo của tôi vẫn còn kịp, ngày mai tôi liền liên hệ với Lưu lão.”
“Từ hai tháng trước, anh đã luôn tụng mấy lời này bên tai tôi mải.”
Giọng nói trầm thấp từ đầu kia di động truyền đến, rõ ràng ngữ điệu đối phương rất bình tĩnh, nhưng không biết sao, nghe âm thanh này, trong lòng Từ Tấn hoảng hốt, chỉ cảm thấy da đầu tê dại, lông tơ dựng đứng, giống như bị cái gì đó thực khủng bố từ sau lưng nhìn thẳng. Hắn ho khan một tiếng, tận lực bình tĩnh hỏi: “Tôi…… tôi tụng cái gì?”
Tần Trình bỗng nhiên cười nhẹ một tiếng: “Tôi hết thời.”
Cả người đánh một cái rùng mình, Từ Tấn run môi, nhạy bén nhận thấy được một chút khác thường.
“Tần…… Tần Trình?”
Tần Trình hơi hơi mỉm cười, giọng điệu dịu dàng nói: “Bắt đầu từ ngày mai, anh liền vào đoàn phim, giúp tôi làm quen quy trình huấn luyện một chút.”
Từ Tấn hoảng sợ trợn to mắt: “Tần Trình!!!”
“Thân là người đại diện của tôi, vương bài của Hoa Hạ Entertainment, tôi cần anh trợ giúp, cũng tin tưởng thực lực của anh.”
Từ Tấn: “Tôi còn muốn nghỉ ngơi thêm hai ngày, tôi……”
Tần Trình: “Hửm?”
Từ Tấn: “QAQ!!!”
Rốt cuộc tôi đắc tội cậu cái gì hả!!!
Sau khi khe khẽ trừng trị đầu sỏ gây tội tụng kinh bên tai mình hai tháng, làm hại mình gặp ác mộng xong, Tần Trình liền vào phòng, không nói hai lời, cách chăn ôm lấy người yêu nhà mình.
Dung Hủ bị vật nặng hơn năm mươi ký đè cho tức khắc tỉnh rụi, cậu tức giận vứt một tát trên khuôn mặt đó: “Anh không ngủ em còn muốn ngủ. Nữ thần quả cam, mong anh biết rõ, anh cũng không phải nữ thần có cân nặng không quá năm mươi như lời fan nói đâu, hơn nửa đêm anh không ngủ được không ai quản anh, nhưng kính nhờ anh buông tha cho em, để em ngủ ngon được chứ?”
Dung Hủ không chút khách khí đẩy người đàn ông nào đó ra, kéo chăn lại ngủ. Nhưng khi cậu vừa mới nhắm hai mắt còn chưa thật sự ngủ, lại nghe một giọng nói tủi thân quá đỗi vang lên bên tai mình: “Tiểu Hủ, em nói em muốn chia tay với anh……”
Cơn buồn ngủ tức khắc biến sạch, Dung Hủ co rút khóe miệng, kéo chăn xuống, cạn lời nói: “Anh nằm mơ hả?”
Tần Trình lại còn nghiêm túc gật đầu: “Ừm, gặp một cơn ác mộng.”
Dung Hủ: “……”
Kế tiếp, Dung Hủ nghe được một cơn ác mộng hoang đường nhàm chán. Thực ra cậu một chút cũng không quan tâm là trong cái ác mộng thấy mình hết thời ấy, rốt cuộc Tần Trình đã chịu tổn thương tinh thần bao lớn, mà cậu vô cùng tò mò: “Anh mơ thấy em chia tay anh, cái này em còn có thể hiểu được, chung quy thì mấy lúc Từ Tấn tụng kinh em cũng đã nghe qua hai lần rồi. Nhưng anh mắc gì lại mơ thấy anh Sở đi đóng phim, Lâm Huyên đính hôn, trọng điểm là…… còn mơ thấy chị Tuyền yêu thầm anh?”
Nói đến đây, Dung Hủ nghiêm mặt: “Đúng vậy, giải thích rõ ràng coi, mắc gì lại mơ thấy chị Tuyền yêu thầm anh? Vì sao lại là chị Tuyền? Sao lại là yêu thầm anh?”
Tần Trình lui về sau nửa bước: “…… Bởi vì cái này tuyệt đối không có khả năng. Tựa như Sở Kỳ đóng phim và Lâm Huyên đính hôn vậy, là không có khả năng.”
Dung Hủ căm tức nhìn: “Vậy anh có thể mơ thấy chị Tuyền là les mà! Vì sao lại phải mơ thấy chị ấy yêu thầm anh?”
Tần Trình suy tư một lát: “Bởi vì dù cô ấy có là les, thì cũng sẽ không yêu thầm anh.”
Dung Hủ: “…… Hình như hơi có đạo lý.”
Ôn Tuyền nằm cũng trúng đạn: “……” hai chồng chồng mấy người có bệnh hả! Rõ ràng là cô thích ăn tiểu thịt tươi mà ok?!!!
Huyên náo một phen như vậy, hai người liền thật sự không ngủ được nữa. Dung Hủ nghe Tần Trình nói về phim mới của Lưu lão, cũng có chút hiểu rõ, qua hai ngày nữa là người đàn ông này liền phải vào đoàn phim tham gia huấn luyện đặc thù, chỉ sợ nửa năm tương lai thật sự rất ít gặp.
Bộ phim này vô cùng phù hợp với Tần Trình, nam chính mà Lưu lão hướng tới nhất chính là Tần Trình. Từ hai tháng trước, Lưu lão liền tự mình liên lạc với Tần Trình, hy vọng đối phương có thể nhận kịch bản. Nhưng người đàn ông đó từ trước đến nay luôn tùy hứng, vừa vặn mấy tháng kế tiếp Dung Hủ sẽ nghỉ phép, giữa “ngọt ngọt ngào ngào với người yêu nhà mình” cùng với “đến đoàn phim đặc huấn nửa năm”, hắn vẫn lựa chọn cái trước. Lưu lão biểu lộ tiếc nuối sâu sắc, nhưng vẫn hy vọng Tần Trình đảm nhiệm nam chính, thế cho nên đến bây giờ phim cũng chưa khởi động máy.
Thật ra thì Tần Trình biết, bộ phim này cực kỳ hợp với mình, hoàn toàn là một bộ phim để lấy giải. Nhưng hứng thú chủ quan của bản thân hắn đối với kịch bản cũng không phải quá lớn, chỉ khách quan hiểu rõ đây là một kịch bản hay mà thôi. Đây cũng là một trong những nguyên nhân trước đó hắn quyết định không nhận kịch bản.
Vì thế trong hai tháng này, Từ Tấn lại nhiều lần tới cửa khuyên nhủ. Có lẽ là hắn ta khuyên quá nhiều, đoạn lời nói kia cũng lặp lại hàng ngàn hàng vạn lần, người đàn ông nào đó mới có thể đột nhiên gặp một cơn ác mộng về những lời này, còn mộng đến đổ mồ hôi cả người.
Trời đã sáng, Tần Trình đến phòng tắm tắm rửa, Dung Hủ đi làm chút đồ ăn sáng. Cậu bưng bát múc cháo, một đôi tay từ phía sau vòng lên, hormone nam tính mạnh mẽ che trời lấp đất đánh úp lại, Dung Hủ hừ nhẹ một tiếng, nhàn nhạt nói: “Về sau không được nằm mơ mấy thứ khó hiểu vậy nữa.”
Tần Trình hỏi: “Không được mơ thấy anh hết thời hả?”
Dung Hủ một tát chụp bay móng heo: “Là không được vô cớ mơ thấy em chia tay với anh. Em sẽ nói chia tay với anh hả?”
Ý cười bên môi Tần Trình càng tăng lên, hắn nhẹ nhàng lắc đầu, lại một lần nữa da mặt dày ôm lên: “Anh biết, em chắc chắn không.”
Dung Hủ bĩu môi, lại không giấu được ý cười dưới đáy mắt: “Ăn cơm ăn cơm, mau đi bưng bát.”
Ba ngày sau, Tần Trình rời Hoa Hạ, đến New Zealand tham gia đặc huấn.
Cùng ngày rời khỏi Hoa Hạ, thừa dịp máy bay còn chưa cất cánh, Tần Trình ngồi ở trên máy bay, hiếm khi hứng thú mà đăng một cái weibo ——
[ Tần Trình: Mấy hôm trước buổi tối mơ thấy tôi hết thời. Tất cả các fan đều thực thất vọng với tôi, tôi bất lực, chỉ có thể trơ mắt nhìn họ rời đi. Còn mơ thấy @Sở Kỳ đi đóng phim, @Lâm Huyên đính hôn, @Ôn Tuyền…… về cô ấy thì không nói vậy. Cuối cùng mơ thấy, @Dung Hủ muốn chia tay với tôi. Thật lâu không gặp ác mộng rồi, cơn ác mộng này, không muốn nhớ lại lần nữa. ]
Vừa nghe lời này, các fan tức khắc bùng nổ.
[ Tần Thần anh thật quá đáng! Em quyết định chuyển thành người qua đường một ngày! Sao bọn em có thể rời bỏ anh, sao có thể! Anh thật quá đáng! ]
[ Tôi tuyệt đối sẽ không thất vọng về @Tần Trình. Từ bộ phim đầu tiên đã thích anh, tôi thích anh mười bảy năm, thích từ một thiếu nữ biến thành một người mẹ của đứa nhỏ mười hai tuổi. Tần Trình, anh là diễn viên tôi thích nhất, mong anh tiếp tục quay nhiều phim càng hay! Vĩnh viễn ủng hộ anh! ]
[ Tần Thần phạm quy QAQ anh rất ít khi đăng kiểu weibo thế này, sao bọn em có thể rời khỏi anh được, vĩnh viễn ủng hộ anh có được không hả! ]
Trừ fan, còn có một ít người có phản ứng quá khích ——
[ Sở Kỳ:…… ông đang châm chọc tôi không có kỹ thuật diễn sao? Giống như chuyện ông hết thời, chuyện tôi đi đóng phim là tuyệt đối không có khả năng phát sinh hả? Tôi tuyệt giao với ông. //@ Tần Trình: Mấy ngày hôm trước buổi tối mơ thấy tôi hết thời……]
[ Lâm Huyên: gì gì gì? Tôi không thể đính hôn hả? Đây là có ý gì!!! //@ Tần Trình: Mấy ngày hôm trước buổi tối……]
[Ôn Tuyền: Có bệnh hả! @Sở Kỳ @Lâm Huyên ít nhất còn biết anh mơ thấy cái gì, nếu anh không chịu nói mơ thấy tôi làm gì, thì anh cũng đừng tag tôi chứ. Gợi lên lòng hiếu kỳ của tôi còn không chịu nói, đáng ghét. Tôi cũng quyết định tuyệt giao với người này. //@Tần Trình: Mấy ngày hôm trước buổi tối……]
Bạn hỏi vì sao ba vị này dám trực tiếp đối đầu với Tần Trình như vậy hả?
Đó là bởi vì mấy ngày hôm trước bọn họ đã biết, Tần Phong Phong sắp sửa đến New Zealand đặc huấn, tương lai nửa năm đều không thấy bóng dáng. Trời cao hoàng đế xa, hiện tại dù họ có huênh hoang như thế nào, chẳng lẽ Tần Trình còn có thể báo mộng ở trong mộng trị chết bọn họ sao? Ha ha ha ha.
Chờ đến lúc Tần Trình xuống máy bay, Dung Hủ cũng share cái weibo này.
[ Dung Hủ: Cho nên anh cảm thấy anh không có khả năng hết thời thành như vậy, sau đó liền tỉnh hả ^_^? //@ Tần Trình: Mấy ngày hôm trước buổi tối mơ thấy……]
Nhìn cái tin này, người đàn ông chậm rãi cong khóe môi, lại share lần nữa: [ anh mơ thấy em nói chia tay với anh, mới đột nhiên hiểu rõ là đang nằm mơ. //@Dung Hủ: Cho nên anh cảm thấy anh……]
Ngay sau đó, hắn đăng riêng một cái weibo, tag thiếu niên mình yêu nhất.
[Tần Trình: anh không tin chính anh, nhưng anh tin tưởng em. @Dung Hủ ]
Hết chương
Tần Tranh Tranh: Hù chết bảo bảo QAQ Dung Dung sao có thể nói chia tay với bảo bảo, sao có thể!
Dung Dung:…… Còn dám mơ lung tung, liền thật sự liên hợp với Từ Tấn trị anh đó.
Từ Tấn: QAQ cầu xin hai người buông tha tôi đi, tôi dễ dàng lắm sao!!!