Cự Tinh Vấn Đỉnh

chương 30

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

«Tranh giành» là con át chủ bài của Hoa Hạ năm nay, từ một năm trước đoàn phim còn chưa có trù bị hoàn toàn, đã có vô số fan trông chờ mong mỏi. Mà cuối cùng, đoàn phim này cũng không làm cho bọn họ thất vọng.

Đạo diễn là đại đạo Quách Long tiếng tăm lừng lẫy trong giới, nữ chính là Đường Mộng Lam đạt giải vàng thị hậu, nam chính là tiểu sinh hạng một Đổng Tranh, nam số hai là tiểu sinh đang hot Diệp Kiều. Ngay cả nam bốn Dung Hủ cũng một lần nổi tiếng nhờ bộ phim chiếu tuần «Mai phục» gần đây, có thể nói là con hắc mã lớn nhất năm nay.

Nói ngắn lại, «Tranh giành» dưới sự chờ mong của mấy ngàn vạn người xem toàn quốc, chính thức phát sóng.

Nhạc nền đại khí hào hùng, cảnh tượng hiệu ứng hào phóng hùng hồn, mở đầu tập một, liền bày ra trọn vẹn cảnh tượng chiến tranh chân thật tàn khốc trước mắt người xem. Theo tình tiết phát triển, khán giả rất nhanh liền biết Tiêu Tương, biết Tạ Cảnh Nhàn, biết Đông Ly Lan…

Bức họa khổng lồ của thế giới này từ từ triển khai trước mặt họ, khi tập một chấm dứt, rất nhiều người xem lúc này mới phát hiện: “Hóa ra thời gian đã qua lâu như vậy!”

Kế tiếp, chính là tập thứ hai.

Phim chiếu ngày chính là tốt chỗ này, có thể xem xong lại xem nữa, ngày hôm sau lại xem, xem xem không ngừng!

Rất nhanh, ngày đầu tiên của «Tranh giành» cứ như vậy kết thúc. Rạng sáng giờ vừa qua, rating đài truyền hình toàn quốc tuyên bố. Rất nhiều khán giả vừa hứng thú nồng đậm ở trên mạng thảo luận nội dung «Tranh giành», vừa mở bảng thứ hạng rating ra. Khi nhìn thấy con số kia, bọn họ kinh hãi mở to hai mắt, tiếp đó lại cảm thấy là lẽ đương nhiên gật gật đầu ——

[ cũng đúng, đoàn phim này, dù rating tập đầu tới ., cũng thực bình thường mà… ]

Phải, rating bình quân tập đầu «Tranh giành» .! Rating cao nhất .!

Rating như vậy, có thể nói là vua rating danh xứng với thực năm nay. Ngay cả «Mai phục» vừa mới kết thúc, rõ ràng vẫn luôn là hạng nhất rating cùng kỳ của toàn quốc, nhưng rating cao nhất của nó cũng chỉ vừa mới qua , rating bình quân chưa từng vượt qua . So sánh với những phim khác, «Mai phục» đã vô cùng ưu tú, nhưng so sánh với «Tranh giành», lại căn bản không thể so sánh!

Hơn nữa, đây mới là ngày đầu tiên.

«Tranh giành» là phim chiếu ngày, chỉ cần nội dung không có hỏng hóc quá lớn, rating nó sẽ từ từ tăng lên.

Khi Dung Hủ biết được rating này, tuy nói cảm thấy có chút kinh ngạc, nhưng vẫn có thể tiếp thu. Cậu ngồi trong phòng làm việc của La Chấn Đào, vừa lật xem tư liệu thông cáo, vừa cười nói rằng: “Kỳ thật như vậy cũng rất bình thường, em nghe nói chị Đường vẫn luôn là linh dược rating, chỉ cần là phim truyền hình chị ấy đóng, từ lúc chị ấy ra mắt đến hiện tại, chưa từng sụp hố.”

La Chấn Đào nghe vậy ha ha cười: “Vậy cậu biết không đủ nhiều rồi, tiểu Hủ, Đường Mộng Lam này có hơi quá may mắn, phim của cô ta chỉ có một bộ không lấy được hạng nhất rating cùng kỳ, cái khác toàn bộ đều là hạng nhất. Có điều cô ta cũng có chút không may, phòng bán vé điện ảnh của cô ta vẫn luôn không cao, rất khó chuyển hình.”

Hai người lại tán gẫu chốc lát, La Chấn Đào cầm lấy một phần thông cáo, nói rằng: “Cái quảng cáo này cũng không tệ lắm, cậu vừa mới vào giới, trước hết nhận một cái quảng cáo cũng không tồi.” Dừng một chút, hắn còn nói thêm: “Cậu liên tiếp quay hai bộ phim, sắp sửa năm mới, có muốn nghỉ ngơi một chút không?”

Nghe vậy, động tác lật giấy của Dung Hủ phút chốc ngừng lại, ngay sau đó cậu ngẩng đầu cười nói: “Anh La chuẩn bị năm mới như thế nào?”

La Chấn Đào không chú ý tới Dung Hủ đang nói sang chuyện khác, hắn cười nói kế hoạch của mình. Nghe kế hoạch năm mới của La Chấn Đào, suy nghĩ của Dung Hủ đã từ từ bay xa.

Người Hoa Hạ đều thích tết âm lịch, muốn cả nhà đoàn tụ, vui mừng náo nhiệt.

Nhưng khả năng cậu về Dung gia không lớn, cho dù về Dung gia, vậy cũng không phải đoàn tụ, lại càng sẽ không náo nhiệt.

Năm mới của cậu đã định trước là sẽ trải qua một mình, có lẽ thừa dịp lúc này quay bộ phim, cùng ăn tết với đoàn phim, cũng là lựa chọn không tồi. Nghĩ vậy, Dung Hủ tiện tay cầm lấy một thông cáo vừa mới xem, vừa muốn mở miệng, di động La Chấn Đào lại vang lên.

La Chấn Đào đi ra cửa nhận, chờ hắn trở về, Dung Hủ chuẩn bị một lần nữa nói với đối phương về cái thông cáo mà mình xem trọng, lại thấy La Chấn Đào sắc mặt vui mừng, ánh mắt tỏa sáng đi về phía mình, vui vẻ nói rằng: “Tiểu Hủ, có một bộ điện ảnh không tồi muốn mời cậu đi thử vai. Thế nào, có đi hay không?”

Phim có thể làm cho La Chấn Đào vui mừng như thế, tất nhiên không phải là một bộ phim nhỏ bình thường.

Dung Hủ hỏi: “Phim gì?”

Giống như đã nhận ra suy nghĩ của Dung Hủ, La Chấn Đào giải thích: “Đầu tư không tính là lớn, nhưng mà đạo diễn và nữ chính đã xác định đều rất tốt, kịch bản cũng rất tốt, quan trọng nhất là, hình tượng gốc của nhân vật kia rất tốt. Bộ phim điện ảnh này tên «Tầng mây màu đen», đối phương muốn cậu thử vai nam nhân vật chính. Có lẽ cậu từng nghe qua cái tên «Tầng mây màu đen» này rồi, phải, đây là bài hát ra mắt của ngôi sao ca nhạc đang hot qua đời vì bệnh mấy năm trước.”

Trước đó lúc thu «Vô cùng giải trí», Dung Hủ đã từng vô cùng lo lắng, nếu Đường Mộng Lam tùy tiện nói một bài hát nổi tiếng, mình có thể hát được hay không. Nhưng giả thiết lúc ấy Đường Mộng Lam nói không phải là «Chiến thanh» mà là «Tầng mây màu đen»… vậy thật khéo, bài hát này Dung Hủ hoàn toàn biết.

Nguyên chủ là một người thích nghe nhạc rock, bài «Tầng mây màu đen» này là bài tình ca số ít mà nguyên chủ từng nghe qua.

Bài hát này có địa vị hết sức quan trọng ở Hoa Hạ, trong trí nhớ nguyên chủ, ba năm trước đây lúc ca sĩ đó qua đời vì bệnh, toàn bộ Hoa Hạ, đi đến chỗ nào cũng có thể nghe được bài hát này.

Lăng Tiêu, ca sĩ tự sáng tác đứng đầu Hoa Hạ hơn hai mươi năm trước, cũng liên tục cầm giải thưởng vàng ca khúc hay nhất tròn bảy năm, tổng cộng cầm giải thưởng thiên vương giới âm nhạc mười bốn năm. Cái chết của hắn đối với giới âm nhạc lúc ấy mà nói không khác gì một trận động đất, có thể nói sau khi hắn tạ thế, giới âm nhạc Hoa Hạ bị thương nặng một lần, đến mấy năm gần đây mới chậm rãi khôi phục lại.

Hai mươi lăm năm trước, Lăng Tiêu ra mắt bằng ca khúc «Tầng mây màu đen», mới đầu hắn một bên đánh đàn ghita, một bên tự hát ở cửa tàu điện ngầm thành phố B. Sau đó video hắn ca hát được người ta đăng lên internet, bài hát này khiến vô số người cảm động, rất nhanh hắn liền ký hợp đồng, bắt đầu kiếp sống biểu diễn của mình.

Thiên phú của Lăng Tiêu thật sự rất cao, mỗi một bài hắn hát đều có thể đả động lòng người. Tuy rằng diện mạo hắn cũng không tính là anh tuấn cỡ nào, nhưng chất giọng dịu dàng trong suốt của hắn luôn có thể động đến thứ ở chỗ sâu nhất trong lòng người, khiến người ta dần dần an tĩnh lại, vứt bỏ phiền não.

Nhưng mà năm năm trước, Lăng Tiêu bị chẩn đoán ung thư hạch bạch huyết, chịu đựng hai năm, qua đời vào mùa xuân ba năm trước đây, mới chỉ bốn mươi mốt tuổi. Lúc hắn chết, nhóm fan ca nhạc nước mắt giàn dụa, gần như toàn bộ giới giải trí đều ai điếu vì hắn, trong giới giải trí nước ngoài cũng có hơn phân nửa minh tinh tiếc hận hắn rời đi, ngay cả Tần Trình lúc ấy cũng từ Hollywood chạy về Hoa Hạ, tham gia lễ tang của vị thiên vương này.

Cho nên La Chấn Đào nói rằng: “Bộ phim này đầu tư không lớn, bởi vì phương diện diễn viên dự toán không nhiều lắm, rất nhiều minh tinh lớn dường như đã xác nhận diễn hữu nghị. Cho nên bất luận là lực kêu gọi của bản thân Lăng Tiêu, hay là mấy minh tinh lớn làm khách mời đó, đều đủ để cam đoan phòng bán vé.”

Bộ phim điện ảnh này là vì kỷ niệm Lăng Tiêu, nhưng cuối cùng vẫn muốn thu hoạch ích lợi. La Chấn Đào phân tích không tồi, bộ phim điện ảnh này tuyệt đối thu hoạch được phòng bán vé cao, nhưng mà Dung Hủ lại có chỗ kỳ quái: “Vì sao tìm em?”

La Chấn Đào cười nói: “Vừa rồi phó đạo diễn gọi điện thoại cho anh, nói là bởi vì nghe bài song ca của cậu với Đường Mộng Lam trong «Vô cùng giải trí». Tiểu Hủ, anh cũng thấy về sau cậu có thể thử lấn sân xem, kỹ xảo của cậu rất tuyệt, điều kiện giọng nói cũng không tồi.”

Đáp án này khiến Dung Hủ hết sức kinh ngạc, cậu suy tư một khắc, gật đầu nói: “Chúng ta đi thử vai đi.”

La Chấn Đào thoáng nhẹ nhàng thở ra, hắn cười nói một ít chuyện ở phương diện kịch bản với Dung Hủ, tỏ vẻ chạng vạng đoàn phim sẽ gửi kịch bản lại đây. Chờ đến khi hắn muốn đưa Dung Hủ về nhà, nhìn nút thang máy, La Chấn Đào chậm chạp không có nhấn xuống.

Dung Hủ cười hỏi: “Làm sao vậy, anh La?”

La Chấn Đào cười cười, ấn nút: “Âm nhạc có lực lượng kêu gọi lòng người, khi còn bé anh cũng rất thích nghe nhạc Lăng Tiêu. Tiểu Hủ, nếu cậu có thể thông qua thử vai thì tốt rồi, anh tin tưởng cậu có thể diễn tốt.” Dừng một chút, La Chấn Đào giống như bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó, hắn quay đầu đánh giá Dung Hủ vài lần, sắc mặt đột nhiên trở nên mất tự nhiên.

Dung Hủ hơi hơi nhíu mày, không đợi cậu đặt vấn đề, La Chấn Đào liền tiếc nuối thở dài: “Đáng tiếc, tiểu Hủ, cảm giác cậu hát quả thật có chút giống hắn, mấy ngày nay ở chung, anh cũng thấy diễn xuất của cậu qua cửa. Khuyết điểm duy nhất là…”

Nói đến đây, La Chấn Đào bỗng nhiên dừng lại, Dung Hủ cười hỏi: “Là cái gì?”

La Chấn Đào thở dài một tiếng: “Bộ dạng cậu quá dễ nhìn, không quá phù hợp với Lăng Tiêu!”

Dung Hủ: “…”

Có rất ít người là thập toàn thập mỹ, ông trời cho Lăng Tiêu thiên phú sáng tác như thần, lại cho hắn giọng nói đả động lòng người, nhưng không cho hắn một tướng mạo tốt.

Diện mạo Lăng Tiêu hết sức bình thường, thuộc cái loại mặt đại chúng đặt ở trong đám người hoàn toàn không thu hút, nhưng lúc Dung Hủ đi thử vai, thợ trang điểm lớn tuổi kia lại vừa trang điểm cho cậu, vừa cười nói rằng: “Trước kia lúc tôi làm học đồ, đã từng gặp Lăng Tiêu. Con người Lăng Tiêu rất tốt, hắn vẫn luôn an an tĩnh tĩnh ngồi ở chỗ kia, có đôi khi khiến người ta xem nhẹ việc hắn là một siêu sao thiên vương, hắn còn giúp người khác dọn đồ đạc. Có lần tổ trưởng tổ trang điểm chúng tôi có việc gấp, cởi quần áo tiện tay để cho người khác cầm, lúc ấy hắn không biết, hắn thế mà lại ném quần áo vào trên tay Lăng Tiêu.”

Trong lòng Dung Hủ khẽ run lên.

Thợ trang điểm nói tiếp: “Chờ tổ trưởng tổ trang điểm kia trở về, hắn vừa nhìn thấy Lăng Tiêu, cả người liền sợ choáng váng. Khi đó Lăng Tiêu vừa mới được cúp vàng, cả giới âm nhạc nước nhà, cậu ấy là ngôi sao mới sáng nhất. Hắn ta thế mà lại dám để cho Lăng Tiêu giúp hắn ta lấy quần áo, hắn ta khẳng định xong đời. Nhưng mà Lăng Tiêu cũng rất kiên nhẫn đợi hắn ta nửa giờ, tự tay cầm quần áo đưa hắn ta, còn nói cho hắn ta biết, bên ngoài lạnh, đừng bởi vì sợ phiền toái liền cởi quần áo, nhớ phải mặc vào.”

Dung Hủ hạ mắt, La Chấn Đào một bên nhẹ nhàng thở dài.

Nói nói, thợ trang điểm kia ngược lại có chút nghẹn ngào, hiển nhiên nghĩ tới vị thiên vương ấy qua đời, cô vẫn không cách nào tiêu tan.

Khi trang điểm hoàn tất, thợ trang điểm kia nhìn Dung Hủ, không khỏi có chút thất thần, cô cười nói: “Tuy rằng bộ dạng hai người không giống, nhưng mà tôi đã thấy video cậu hát trên «Vô cùng giải trí». Dung Hủ, chúc cậu có thể thông qua thử vai.”

Trong con ngươi trong suốt phản chiếu một bóng người chân thành, Dung Hủ không khỏi cong môi, cậu cười khẽ gật đầu, nói: “Cám ơn chị.”

Rất nhanh, Dung Hủ liền theo sự hướng dẫn của nhân viên công tác đi đến phòng thử vai. Mà ở sau lưng cậu, thợ trang điểm kia lại nhìn bóng lưng cậu thất thần. Tiểu học đồ đi tới, hỏi: “Sư phụ, đang nhìn cái gì đấy?”

Thợ trang điểm kia lập tức lấy lại tinh thần: “Không có gì, chỉ là cảm thấy Dung Hủ này có chút giống Lăng Tiêu một cách khó hiểu. Năm đó hình như Lăng Tiêu cũng như vậy, chỉ là không xinh đẹp như Dung Hủ, nhưng bản chất đều giống nhau… Có chút dịu đang, tương đối dễ thân cận.”

Tiểu học đồ tỉnh tỉnh mê mê nói rằng: “Có sao? Sao vừa rồi con thấy vẫn luôn là sư phụ nói, Dung Hủ kia không hề trả lời mà.”

Thợ trang điểm không còn lời nào để nói: “Không nói lời nào chính là lạnh như băng hả? Được rồi, trở về đi trở về đi.”

Cùng lúc đó, một chiếc máy bay vượt qua Thái Bình Dương, chậm rãi đáp ở sân bay thủ đô. Lúc này không có lựa chọn lối đi VIP, người đàn ông tuấn mỹ cao lớn mặc một chiếc áo bành tô màu đen, kéo rương hành lý bước nhanh từ trong đám người xuyên qua.

Rất nhanh liền có người phát hiện bóng dáng hắn, lập tức, liền gây ra oanh động trong sân bay.

Giữa trưa đáp máy bay, thẳng đến buổi chiều ba bốn giờ, Tần Trình mới lên xe, về tới nhà trọ của mình. Mới vừa đem hành lý vào, hắn lập tức mở máy tính, không nói hai lời đánh hai chữ “Mai phục” trong khung tìm kiếm, ngay sau đó, liền trực tiếp mở video đại kết cục cuối cùng ra xem.

Trên khuôn mặt tuấn lãng đạm mạc không có một chút biểu tình dao động, Tần Trình vẻ mặt trấn định xem nội dung phát triển. Hắn yên lặng nhìn Bình thành bị công phá, yên lặng nhìn Hoắc Hi từ cầu thang đi xuống, yên lặng nhìn đám sĩ binh kia đá cong đầu gối Hoắc Hi, bức ép cậu quỳ xuống… Từ từ, cái này liền không “yên lặng” nữa!

Hai mắt Tần Trình co rụt lại, bắt đầu trực tiếp đánh chữ, không bao lâu, một cái bình luận liền xuất hiện trong đại quân bình luận đông đảo.

[ đá em ấy! Mày thế mà lại đá em ấy! Mày dựa vào cái gì đá em ấy!!! ]

Người dễ nhìn thế, tốt thế, sao mày lại nỡ đá em ấy!!!

Sau đó, hắn lại thấy được cảnh tượng Hoắc Hi uống thuốc độc tự sát.

Tần Trình: “…”

Tắt video, bộ phim này đến đây kết thúc.

Phía sau còn tình tiết hả? Không có, Hoắc Hi đã chết rồi, còn có kết cục gì, đây là kết cục!

Không cần thêm một giây, một bình luận liền xuất hiện dưới weibo đoàn phim «Mai phục » ——

[ Liên Dung Tranh Tử Hãm: mấy người đều là người xấu, vì sao muốn Dung Dung nhà tôi chết! Vì cái gì! Em ấy tốt như vậy, em ấy dễ nhìn như vậy, ai nỡ để em ấy chết! Tôi muốn gửi dao cho mấy người, tôi muốn gửi dao cho mấy người!!! ]

Vừa vặn, Lý phó đạo của đoàn phim «Mai phục» lên weibo, không cẩn thận nhìn thấy cái bình luận này. Ông cười ha ha, nói với con trai bên cạnh: “Con xem, hiện tại dân mạng thật biết điều, ba ngày hai lần nói gửi dao, gửi bao thuốc nổ cho chúng ta, thật sự là chơi quá vui ha ha, họ cũng phải gửi được mới được.”

Ba ngày sau, biên kịch đoàn phim «Mai phục» nhìn gói chuyển phát nhanh vừa mới mở ra, lệ rơi đầy mặt.

Sao còn có người thật sự gửi cho hắn một tờ giấy, trên đó viết hai chữ “lưỡi dao” chứ!

Nói đạo lý đi, đây là cái người kỳ quái gì chứ, cái này chỗ nào là lưỡi dao, mi rốt cuộc là tới bán manh hay là bán ngốc hả?!

—— ý không đúng, người này làm sao biết địa chỉ nhà hắn?!

Nghĩ tới bỗng thấy sợ…

Những cái này là chuyện nói sau, tạm thời không nói tới. Hiện giờ, Dung Hủ vừa mới bước vào cánh cửa phòng thử vai, mà thành phố B, chuông điện thoại không ngừng vang lên trong căn nhà an tĩnh. Rất nhanh, Tần Trình ấn nút nghe, thấp giọng nói một tiếng: “Chuyện gì?”

Bên Từ Tấn dường như có chút ồn ào, hắn lớn tiếng nói rằng: “Vừa rồi đoàn phim «Tầng mây màu đen» tới hỏi tôi cậu có đồng ý làm khách mời hay không, cảnh diễn của cậu không cần quá nhiều, lúc mở màn tham gia lễ tang một chút là tốt rồi. Đây là nghịch thuật, mở màn là lễ tang, cậu chỉ có mấy chục giây màn ảnh, thế nào, xem như khách mời hữu nghị, rất nhiều người đều đến, Ôn Tuyền, Hạ Mộ Nhan, Sở kỳ, bọn họ đều có cảnh diễn.”

Người đàn ông nhíu mày suy tư một khắc, thấp giọng nói: “Có thể, anh giúp tôi an bài ra thời gian là được.”

Từ Tấn: “…”

Sau một lúc lâu: “Ngài còn không có thời gian?! Nói một chút xem, bộ phim sau của ngài còn ba tháng mới quay, trong ba tháng này, ngài tính toán đi nhận phát ngôn, hay là tham gia chương trình tạp kỹ, hoặc là nói… ngài muốn cố gắng nhận thêm một bộ phim?”

Tần Trình nhướn mi: “Tôi đi nhận chương trình tạp kỹ, anh yên tâm hả?”

Nhớ tới bộ dạng lạnh lùng độc mồm độc mỏ của người đàn ông nào đó, Từ Tấn nhất thời rùng mình một cái: “Coi như hết, ngài ngàn vạn lần đừng nhận chương trình tạp kỹ đó, bằng không hình tượng ngài sẽ bị phá hư đến không còn một mảnh.” Nói nói một lát, Từ Tấn đột nhiên nghĩ đến: “A đúng, tôi nghe nói lần này Dung Hủ cũng muốn thử vai nhân vật Lăng Tiêu, tôi nhớ không phải cậu nói Tần phu nhân rất quan tâm cậu ta sao, vừa lúc cậu cũng có thể đi xem cậu ta mà, ha ha.”

Mắt phượng sắc bén phút chốc trợn to, môi mỏng mím lại, Tần Trình nói: “Cậu ấy muốn đi thử vai ư?”

Từ Tấn theo lẽ đương nhiên nói rằng: “Ừ đúng, hình như có ba diễn viên thử vai, cậu ta là một trong số đó. Có điều cơ hội rất xa vời, cậu ta chỉ là người mới, còn chưa từng đóng điện ảnh, đạo diễn cũng chỉ là nhìn thấy cậu ta ca hát cảm giác có chút giống Lăng Tiêu, mới để cho cậu ta đi thử vai.”

“… Kết quả nói cho tôi biết đầu tiên.”

Từ Tấn: “Cái gì?”

Người đàn ông lạnh lùng tự phụ hơi hơi hạ mắt, từng chữ từng chữ nói rằng: “Ba tháng tiếp theo hình như tôi rất nhàn nhã, có lẽ… có thể thêm một chút cảnh diễn.”

Từ Tấn: “…”

Vậy vừa rồi là ai nói mình bận đến không có thời gian, còn muốn người khác giúp hắn an bài thời gian đi làm khách mời hả!

Hết chương

Tần Tranh Tranh: em ấy đáng yêu như vậy, dễ nhìn như vậy, vì sao mấy người để em ấy chết! Gửi dao gửi dao gửi dao!!!

Nhìn tờ giấy viết “lưỡi dao”, biên kịch:… [ mi có bệnh hả hả hả hả!!! ]

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio