Tầm mắt Dung Hủ chậm rãi chuyển động, ánh mắt xẹt qua quý phụ kích động tự trách trước mặt, lại nhìn về phía Đoàn quản gia cung kính đứng ở một bên. Lúc này Dung Hủ mới phát hiện, chú thím mình thế mà cũng đều ngồi ở trong phòng khách, sắc mặt chú nghiêm túc, thím thì tầm mắt tránh né. Cuối cùng cậu quay đầu nhìn sang người đàn ông đồ đen đứng ở trước người mình cách đó không xa.
Một tháng trước Đường Mộng Lam nói, gặp Tần Trình một lần còn khó hơn gặp Hạ Mộ Nhan.
Từ lúc đó, Dung Hủ liền đi thăm dò một ít tư liệu thế giới này, bù lại phương diện tri thức về nam diễn viên của mình.
Trong trí nhớ nguyên chủ thật sự không có mấy bóng dáng nam diễn viên, toàn bộ đều là nữ diễn viên nổi tiếng, mấy nam diễn viên nhớ rõ thế mà lại không phải là ảnh đế thiên vương gì, mà là vài người bạn minh tinh hạng ba của Chung Dịch với cậu ta.
Khi Dung Hủ nhìn đến tư liệu cá nhân của “Tần Trình”, cậu đột nhiên cảm thấy, chỉ sợ mình đã có một mục tiêu.
Mười sáu tuổi ra mắt, mới ra mắt liền diễn một bộ điện ảnh truyện ký, sắm vai một siêu sao rock tráng niên mất sớm. Đạo diễn của bộ điện ảnh kia là đại đạo diễn đứng đầu dưới cờ Hoa Hạ Entertainment, sau khi phim chiếu thổi quét phòng bán vé sáu mươi triệu, đánh rớt kỷ lục phòng bán vé của phim văn nghệ Hoa Hạ. Sau đó cùng năm, Tần Trình nhận được giải thưởng Kim Phượng Hoa Hạ, giải thưởng kim hùng Berlin và đề cử giải Oscar nam diễn viên chính xuất sắc nhất Hollywood.
Người mới mười sáu tuổi, bộ điện ảnh đầu tiên, hắn đã tháo xuống vòng nguyệt quế ảnh đế Berlin.
Sau này, là một lịch sử quật khởi làm người ta hoa cả mắt.
Trên đời chưa từng có minh tinh nào có thể mỗi bộ điện ảnh đều được đánh giá trên điểm, Tần Trình lại làm được.
Trên đời chưa từng có minh tinh nào có thể dựa vào phim huyền nghi lấy được phòng bán vé trên năm mươi triệu ở Hoa Hạ, Tần Trình làm được.
Trên đời chưa từng có minh tinh nào có thể liên tục lấy ảnh đế Berlin, Tần Trình làm được.
Những thứ này là thành tựu hắn lấy được trước năm hai mươi tuổi, chờ đến năm Tần Trình hai mươi mốt tuổi, một bộ «Mộ thanh» kinh diễm thế nhân khiến hắn một phát đoạt được giải Kim Phượng nam chính xuất sắc nhất và ảnh đế Oscar, chỉ tiếc không lấy được ảnh đế Berlin, nếu không hắn chính là người duy nhất trong lịch sử lấy đủ ba giải thưởng lớn.
Khởi điểm của Tần Trình rất cao, hắn một đường thuận buồm xuôi gió, chưa từng biểu diễn một bộ phim truyền hình nào, cũng không chịu xuống giá mà diễn bất cứ bộ điện ảnh nào đầu tư dưới năm tỷ. Trong giới ngoài giới đều có đồn đãi, nghe nói chỗ dựa của Tần Trình rất lớn, nhưng mà bất luận tưởng tượng như thế nào nữa, thì đó cũng chỉ là bắt gió bắt bóng, vĩnh viễn không có chứng cứ thiết thực.
Chỗ dựa có lớn nữa, nhận được giải thưởng cũng là dựa vào thực lực mà được.
Nói ngắn lại, từ sau «Mộ thanh», Tần Trình vẫn duy trì “một năm một bộ phim thương nghiệp, một bộ phim văn nghệ” mà nện bước, vô cùng tùy ý đi tới ở trong giới giải trí. Hắn không còn là chiến sĩ thi đua giống như năm năm trước lúc mới ra mắt, nhưng cố tình loại nhàn nhã này, vẫn như trước khiến hắn lấy được mấy giải vàng nam chính xuất sắc nhất trong năm năm sau đó, từng bước một đi lên đỉnh cao giới giải trí Hoa Hạ, trở thành vài người số ít đứng ở trên đỉnh kia.
Từ ánh mắt đầu tiên nhìn đến đối phương, Dung Hủ đã nhận ra người này.
Nhưng mà đối mặt lời nói của người dì xa lạ này, Dung Hủ lại im lặng cấm thanh, cậu hơi hơi cong khóe môi, dùng tươi cười trả lời đối phương.
Cậu thật sự là không biết vị quý phụ này là ai, lại càng không cần nói, vì sao Tần Trình lại ở chỗ này.
Tươi cười là đáp lại tốt nhất, đời trước vì biểu hiện ra dáng vẻ tốt nhất, Dung Hủ đã từng ngày ngày đêm đêm luyện tập tươi cười, cười đến cơ bắp cứng ngắc. Khóe môi nâng lên °, ánh mắt nhu hòa lại, tiếp điểm trên mặt mày thoáng cong, lúc tầm mắt nhìn về phía đối phương không thể đi xuống quá thấp, phải nhìn bộ phận giữa mắt và mũi đối phương.
Dung Hủ tự nhiên không biết, giờ phút này ở trong mắt người khác, nhìn thấy chính là một bức họa như thế nào.
Xuyên thấu qua cửa sổ sát đất sạch sẽ sáng ngời, ánh chiều tà hoàng hôn đem một chút nắng nóng cuối cùng ánh vào trong phòng, chiếu lên sợi tóc nhỏ vụn mềm mại của thiếu niên. Ánh mặt trời màu vàng giống như ngọn lửa xán lạn, làm nhu hòa mặt mày vốn dĩ xinh đẹp của thiếu niên, khi cậu cười rộ lên, tựa như thời gian đều ngừng lại, năm tháng tĩnh hảo, an ổn tường hòa. Trong con ngươi trong suốt sáng ngời phản xạ ra một vài thứ trong suốt rực rỡ, như lấp lánh ánh sáng, lại như bảo thạch rạng rỡ chiếu sáng.
Không khí trong phòng khách vốn dĩ áp lực, nhưng mà sau khi Dung Hủ đi vào, hết thảy đã có thay đổi hoàn toàn khác biệt.
Chú thím Dung gia ngồi ở trên sofa, rất có loại ý tứ thấp thỏm bất an.
Vị quý phụ kia thì hiền lành nhìn Dung Hủ, bà giống như không ý thức được Dung Hủ căn bản không trả lời vấn đề của mình, thậm chí Dung Hủ đều không hề mở miệng với mình, bà chỉ theo bản năng mà cảm thấy, tươi cười này chính là trả lời. Vì thế bà nói tiếp: “Nếu Dung Dung trở lại, chúng ta có thể tiếp tục thương lượng chuyện trước đó.”
Khi nói nửa câu đầu, quý phụ còn nhìn Dung Hủ, nói đến nửa sau, bà liền xoay người nhìn về phía chú thím Dung gia, âm thanh cũng lập tức nghiêm túc.
Vợ chồng Dung Hằng nhất thời biến sắc, hai người im lặng một khắc, tiếp theo là Dung Hằng đứng dậy, nói: “Tần phu nhân, di chúc của lão gia tử vẫn luôn đặt ở chỗ luật sư, chúng tôi chưa từng thay đổi. Tiểu Hủ tai nạn xe cộ là một việc ngoài ý muốn, cô cũng biết mà. Dung gia chúng tôi tuy rằng không thể nói là có quyền thế cỡ nào, nhưng nếu cô cứng rắn chụp cho Dung Hằng tôi một cái mũ ‘ngược đãi cháu trai’, Dung Hằng tôi tuyệt đối không có khả năng đáp ứng!”
Nghe đến câu “Tần phu nhân”, Dung Hủ khẳng định suy đoán của mình: quả nhiên là mẹ của Tần Trình sao?
Nghe vậy, Tần phu nhân cũng cười lạnh nói: “Mấy người tốt với Dung Dung à? Tốt với nó, sẽ ngay cả cơm chiều cũng không chừa nó, tự mình ăn trước sao!”
“Này…” Loại việc nhỏ như ăn cơm chiều này cho tới bây giờ Dung Hằng chưa từng suy xét đối sách, ở trong lòng ông ta, đây há lại là chuyện lớn. Vì thế ông ta nghĩ nghĩ, nói: “Chúng tôi cũng không nghĩ tới hôm nay tiểu Hủ sẽ trở về. Tần phu nhân, nó cũng không nhỏ, chuyện đi quay diễn không thương lượng với chúng tôi, chúng tôi cũng không có khả năng phái người điều tra hành tung của nó, làm sao biết hôm nay nó trở về?”
Tần phu nhân trực tiếp bắt lấy đề tài của ông ta: “Quan tâm Dung Dung, mà ngay cả gọi điện thoại hỏi thăm một chút mấy người cũng không có hơi sức hả?”
Dung Hằng: “… Tần phu nhân, cô đừng già mồm át lẽ phải.”
Tần phu nhân một phen kéo lại tay Dung Hủ, trong ánh mắt kinh ngạc của thiếu niên, vị quý phụ xinh đẹp này trong mắt rưng rưng, bi thương nói: “Tố Hoa đi sớm, cô ấy chỉ có một đứa con trai như vậy, chỉ có một tâm can như vậy, còn phải bị mấy người lạnh nhạt không nhìn. Đối mặt Dung Dung đáng yêu như vậy, mấy người tại sao có thể nhẫn tâm! Không phải ông khóa thẻ ngân hàng của nó chứ? Vậy nó ăn cái gì? Nó mặc cái gì? Nó mua cái gì? Còn có bà…”
Tần phu nhân quay đầu nhìn về phía thím Dung gia một bên, giọng điệu lạnh lùng: “Bà tuy rằng không có con, nhưng bà là nhìn Dung Dung lớn lên, thế mà bà lại đem đồ ăn của nó để ở phòng bếp! Bà cho Dung Dung là ai, là người ngoài bà tùy ý đuổi sao? Hơn nữa cho dù là người ngoài, cũng không có nhục nhã như bà vậy! Sao bà nhẫn tâm cho cháu ruột bà một mình ngồi xổm trên nền đất phòng bếp, ôm bát cơm, đi ăn những thứ cơm thừa canh cặn khó ăn đó chứ!”
Dung Hủ: “…” Kỳ thật đồ ăn của thím Vương thật sự không khó ăn, cho tới bây giờ cậu cũng chưa từng ngồi xổm trên mặt đất ăn cơm, nói như thế nào cũng phải đứng…
Tần phu nhân nói mãi, thế mà nói đến mình rơi nước mắt. Bà lại quay đầu nhìn Dung Hủ, cầm thật chặt hai tay cậu, vẻ mặt áy náy nói rằng: “Là dì không tốt, dì nghĩ con chỉ là người trẻ tuổi phản nghịch một chút, sống cũng không tệ lắm, không nghĩ tới con thế mà lại sống những ngày tháng nước sôi lửa bỏng như vậy, bọn họ ngay cả cơm cũng không cho con ăn, bọn họ muốn con đói chết!”
Dung Hủ: “…”
“Chúng tôi căn bản không có!” Thím Dung gia rốt cuộc nhịn không được đứng lên cãi lại.
Ai ngờ những lời này hạ xuống, Tần phu nhân phút chốc quay đầu: “Câm miệng!” Trong phút chốc, khí thế thuộc về người thượng vị bộc phát ra, khiến thím Dung gia đột nhiên cứng đờ. Loại quý khí không giận tự uy này không phải là loại người như chú thím Dung gia có thể bằng được, bọn họ kinh ngạc nhìn Tần phu nhân, ngay cả một chữ cũng không dám nói.
Vuốt tay nhỏ bé của Dung Hủ, nhẹ nhàng xoa khuôn mặt nhỏ nhắn non mềm nộn này, Dung Hủ bất đắc dĩ tươi cười, Tần phu nhân rốt cuộc giống như tiêu một chút tức giận. Bà xoay người ngồi trở lại trên sofa, bắt đầu đàm phán với chú thím Dung gia.
Nội dung đàm phán rất đơn giản, đầu tiên muốn lấy đi phần đồ vật thuộc về Dung Hủ trong di chúc của Dung lão gia tử; tiếp theo muốn cho Dung Hủ rời khỏi Dung gia, Tần phu nhân muốn dẫn Dung Hủ ở chung, muốn nhìn cậu cưới vợ sinh con, giúp cậu tìm một cô vợ tốt.
Nghe lời này, Dung Hủ lại hơi nhíu mày, nhẹ giọng nói ra câu nói đầu tiên của mình hôm nay: “Xuất ngoại?”
Tần phu nhân gật gật đầu, nói: “Dung Dung, vài năm này dì đều ở nước ngoài, cho nên không thể chăm sóc được con. Dì nghĩ rồi, cho con ở lại trong nước thì không ai chăm sóc, thằng nhóc thối nhà dì luôn bên trong thuận theo bên ngoài chống đối không nghe lời dì, khẳng định sẽ không chăm sóc con. Con liền đi với dì đi, dì nhất định sẽ chăm sóc thật tốt cho Dung Dung sweetheart nhà dì, tuyệt đối sẽ không để bất cứ ai ức hiếp con.” Nói xong, Tần phu nhân hung hăng trừng mắt nhìn thím Dung gia.
Đứng ở phía sau Tần phu nhân, thiếu niên xinh đẹp khó xử rũ mắt, hờn dỗi nói: “Dì, con tạm thời không muốn xuất ngoại.”
Vừa nghe lời này, Tần phu nhân sửng sốt, chú thím Dung gia ngược lại ánh mắt sáng lên.
Dung Hủ bổ sung: “Con muốn ở trong nước phát triển sự nghiệp của mình, hiện nay không có tính toán xuất ngoại.”
Tần phu nhân nhất thời nóng nảy: “Nhưng mà con ở trong nước, dì bận, không có biện pháp chăm sóc con thật tốt!”
Thiếu niên mỉm cười: “Con có thể chăm sóc tốt mình, đa tạ ngài quan tâm.”
Tần phu nhân nhìn khuôn mặt Dung Hủ, vẻ mặt đau lòng nói rằng: “Dung Dung nhà dì chính là săn sóc, thật là hiểu chuyện, không khiến người ta quan tâm. Chỉ là con xem xem, con cũng gầy thành da bọc xương rồi, làm sao chăm sóc mình nha.”
Dung Hủ gần đây mới béo lên nửa ký: “…”
Sau một hồi, Dung Hủ giận dữ nói: “Dì, con đã không còn nhỏ, tiếp qua mấy tháng liền thành niên. Nếu như con luôn cần người khác chăm sóc mới có thể an ổn lớn lên, vậy cũng thật sự rất vô dụng…” Mắt phượng vô ý nhấc lên, bỗng nhiên đụng vào một đôi con ngươi thâm thúy, âm thanh Dung Hủ thoáng khựng lại, nói tiếp: “Con đây cũng quá vô dụng rồi. Huống chi trước đó con vừa định nhận một bộ phim, nếu xuất ngoại, con liền không cách nào tiếp tục sự nghiệp của mình.”
Thiếu niên bất động thanh sắc dùng dư quang nhìn người đàn ông bên cạnh, chỉ thấy người này chẳng biết tại sao, vẫn luôn khó hiểu mà nhìn mình.
Dung Hủ suy tư một khắc, được một đáp án: đại khái là cảm thấy mình đoạt đi sự yêu thích của mẹ hắn, cảm thấy có chút ghen tuông?
Nhưng mà dù Dung Hủ nói như vậy, Tần phu nhân cũng không chịu bỏ một mình cậu ở lại trong nước.
Tần phu nhân đã sớm điều tra được hôm nay Dung Hủ về nhà, mới lựa chọn hôm nay đến Dung gia. Bà không nghĩ tới, mình vừa đến, nhìn thấy thế mà lại là cảnh tượng chú thím Dung gia đang ăn cơm! Rõ ràng Dung Hủ sắp trở về, nhưng hai người kia ngay cả nửa giờ cũng không thể chờ, thậm chí còn đặt một ít đồ ăn thừa dùng bát đựng ở phòng bếp!
Nói cái gì gọi là “không biết hôm nay Dung Hủ trở về”?
Nói cái gì gọi là “tốt với nó”?
Hoàn toàn là nói bậy bạ!
Càng nghĩ càng cảm thấy hai chú thím này khẳng định mỗi ngày đối đãi với sweetheart nhà mình như vậy, trong lòng Tần phu nhân vừa đau vừa vội. Bà vừa định khuyên nhủ khuyên nhủ sweetheart, để cậu cùng mình xuất ngoại, ai ngờ một cái tay thon dài phút chốc vươn ra, chắn trước mặt bà.
Tần phu nhân ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy con trai tuấn mỹ cao quý nhà mình đang hạ mắt nhìn mình.
Khuôn mặt đạm mạc bình tĩnh hoàn mỹ đến không thể soi mói, môi cực mỏng, mắt hẹp dài sắc bén, Tần phu nhân khó hiểu cảm thấy hôm nay con trai nhà mình có chút quái quái. Đừng nhìn bà luôn mồm nói muốn đi “đánh” con trai, nhưng một khi đối diện, thật sự là có chút sợ đứa con trai luôn lạnh như băng này.
Tần phu nhân mạnh miệng nói: “Làm gì? Trước kia con chưa bao giờ chăm sóc Dung Dung sweetheart, bây giờ còn có mặt mũi nhìn mẹ?”
“Con ở trong nước.” Âm thanh thanh lãnh trầm thấp giống như rượu vang thuần hậu nhất chậm rãi ủ ra.
Tần phu nhân nhất thời không kịp phản ứng, Dung Hủ lại mở to hai mắt, quay đầu nhìn về phía đối phương. Vừa nhìn, vừa vặn đối diện tầm mắt đối phương. Chỉ thấy con ngươi bình tĩnh của người đàn ông, giống như muốn nhìn thấu Dung Hủ, tỉ mỉ mà nhìn cậu, từng chữ không ngừng nói rằng: “Con thường xuyên ở trong nước, một năm… ít nhất bảy tám tháng.”
Trong nháy mắt lời nói ra, người nọ sải chân dài đi lên, kéo tay Dung Hủ, nghiêm túc thả một thứ trong lòng bàn tay cậu.
Dung Hủ hơi giật mình, cúi đầu nhìn lại. Chỉ thấy một cái chìa khóa dưới dưới ánh đèn phản xạ ánh sáng kim loại lạnh lẽo, trong lòng cậu chấn động, bỗng nhiên có một suy đoán, nhưng mà không đợi cậu nghĩ nhiều, đối phương liền trực tiếp nói cho cậu biết đáp án: “Đây là chìa khóa nhà trọ của tôi, phòng ở khu Tam Hoàn thành phố B, gần Hoa Hạ Entertainment. Cậu muốn vào giới giải trí, buổi tối tôi bảo người đưa cho cậu một phần hợp đồng, ký dưới cờ Hoa Hạ Entertainment, cứ ký ở phòng làm việc của tôi.”
Có người là không mở miệng thì thôi, vừa mở miệng liền kinh người!
Lời nói liên tiếp này, đừng nói đương sự Dung Hủ, ngay cả chú thím Dung gia và Tần phu nhân cũng đều vẻ mặt mộng mị nhìn Tần Trình, không biết nên phản ứng như thế nào.
Đại khái là ở chung với con trai nhà mình đã lâu, Tần phu nhân phản ứng lại đầu tiên, mở miệng hỏi: “Tần Trình, con làm cái gì vậy, con…”
“Không phải là mẹ bảo con chăm sóc cậu ấy sao, mẹ?” Người đàn ông nhấc đôi mắt phượng dài nhỏ, nhìn về phía quý phụ.
Tần phu nhân nhất thời nghẹn lời: “… Ai, đúng, mẹ bảo con chăm sóc cậu ấy.” Nhưng con bỗng đột nhiên, sao lại quan tâm nhiều như vậy hả! Hơn nữa đó là chìa khóa nhà trọ của con mà, không phải là chìa khóa mà ngay cả mẹ, con cũng không cho một cái sao!
Tần phu nhân tự nhiên là người hiểu rõ con trai nhà mình nhất trong những người ở đây, con trai cô bộ dạng đẹp, gia thế tốt, người lại thông minh, làm minh tinh cũng coi như làm được đến đỉnh cao, là tình nhân trong mộng của bao nhiêu thiếu nữ toàn thế giới. Nhưng cố tình, Tần phu nhân chưa bao giờ cảm thấy mình có thể tìm được con dâu. Chẳng trách gì khác, chỉ trách con trai này quá cường thế!
Người như thế, còn biết chăm sóc người, còn biết săn sóc cẩn thận ư?
Nói ra Tần phu nhân cũng không tin!
Chỉ cần ở chung vài ngày với người này, cam đoan tất cả con gái đều sẽ chịu không nổi, Dung Dung sweetheart cũng khẳng định sẽ bị hắn ức hiếp!
Nghĩ đến đây, Tần phu nhân nhất thời nóng nảy: “Không được! Trước kia mẹ ngàn dặn vạn dò, bảo con đi chăm sóc Dung Dung, nhưng con ngay cả gặp cũng không gặp nó một lần. Khi còn bé nói muốn dẫn con tới Dung gia, con cũng vẫn luôn không đến, cho tới hôm nay mới gặp nó lần đầu, con căn bản không đem Dung Dung sweetheart để ở trong lòng. Nếu con ức hiếp Dung Dung, vậy phải làm thế nào?”
Môi mỏng hơi hơi cong lên, bên môi dâng lên một độ cong như cười như không. Chẳng biết tại sao, tay Tần Trình còn kéo tay Dung Hủ không có buông ra, nhưng mà hắn lại chuyển con ngươi nhìn về phía mẹ mình, nghiêm túc nói: “Không phải mẹ nói, con ức hiếp cậu ấy, mẹ liền đánh con sao?”
Chú thím Dung gia: “…”
Dung Hủ: “…”
Tần phu nhân: “…”
Vậy cũng phải dám đánh chớ!!!
Một giờ sau, Tần phu nhân dẫn theo con trai của cô, rốt cuộc rời đi.
Sau khi Tần Trình mở miệng, ngắn ngủn mười phút, hắn liền cùng Dung Hằng định ra hiệp ước “chờ Dung Hủ mười tám tuổi, cậu có thể tới lấy đi thứ thuộc về cậu”. Vậy tại sao phải một giờ sau mới đi?
Bởi vì trong năm mươi phút sau đó, Tần phu nhân cường ngạnh yêu cầu thím Vương lại nấu một bàn đồ ăn, muốn Dung Hủ ngồi ở trên bàn ăn đàng hoàng, chậm rãi ăn, ăn cho thím cậu nhìn!
Đến lúc gần đi, Dung Hủ tự mình đưa Tần phu nhân và Tần Trình rời đi. Làn gió mát đêm hè thổi qua lọn tóc mỏng trên trán thiếu niên, hất mái tóc màu đen lên, lộ ra cái trán no đầy trắng nõn. Cậu mặc một cái áo sơ mi trắng đơn giản, đứng ở cửa nhà, mỉm cười đưa tiễn Tần phu nhân và Tần Trình.
Ánh trăng sáng ngời trong suốt vẩy lên trên người thiếu niên, phụ trợ cho da tay cậu nhẵn nhụi như sứ trắng.
Đưa Tần phu nhân xong, lúc này Dung Hủ mới quay đầu, nhìn về phía người đàn ông xa lạ kia.
Tần Trình đang hơi hơi cúi đầu, ngưng mắt nhìn Dung Hủ. Hắn cao hơn Dung Hủ nửa cái đầu, chỉ là loại ánh mắt nhìn xuống này lại không có bất luận một chút xem thường nào, ngược lại giống như vô cùng trịnh trọng. Đời trước Dung Hủ được người mê điện ảnh toàn thế giới ngắm nhìn, cậu vốn nên sớm thành thói quen loại ánh nhìn chăm chú này, nhưng hôm nay cậu lại không hiểu ra sao mà cảm thấy có chút không được tự nhiên.
Nhưng tóm lại, hết thảy chuyện xảy ra hôm nay rốt cuộc cũng kết thúc.
Cho tới bây giờ, dường như cũng chưa có chào hỏi với đối phương. Vì thế chậm rãi vươn tay phải ra, Dung Hủ cười nói: “Chào anh, tôi là Dung Hủ, lần đầu gặp mặt, xin chỉ giáo nhiều hơn.”
Trả lời Dung Hủ chính là im lặng dài lâu.
Thời gian im lặng này thật sự quá dài, Dung Hủ hơi hơi nhíu mày, nâng mắt nhìn đối phương.
Ánh trăng từ phía sau người nọ đánh tới, dát lên người hắn một tầng ánh sáng nhàn nhạt. Cho dù là như vậy bóng đêm cũng không cách nào che giấu dung mạo tuấn mỹ và khí chất lạnh lùng của đối phương, hắn nghiêm túc ngưng mắt nhìn Dung Hủ, thật lâu sau, mới vươn tay cầm bàn tay mềm mại kia, thấp giọng nói: “Tần Trình.”
Như thế, chính là câu nói đầu tiên Tần Trình nói với Dung Hủ.
Chỉ có hai chữ ngắn ngủn, sau khi nói xong, Tần Trình liền xoay người lên xe, cùng mẹ mình biến mất trong màn đêm tối đen.
Nhiệt độ trong lòng bàn tay còn sót lại, Dung Hủ nhìn chăm chú vào chiếc xe kia chậm rãi biến mất ở chỗ ngoặt, lúc này mới xoay người vào nhà. Tuy nói cậu không muốn nhận ý tốt của Tần Trình, chỉ là Tần phu nhân lại thật sự đem cái chìa khóa kia nhét vào túi cậu, còn nói cho cậu biết, về sau căn nhà trọ kia cậu có thể tùy tiện ở, Tần Trình cả ngày phải quay diễn, trên cơ bản sẽ không ở.
Trong lòng biết có chút không thích hợp, nhưng đối với Dung Hủ hiện giờ mà nói, cậu quả thật không muốn tiếp tục ở trong cái nhà này. Vốn dĩ cậu tính toán về sau chậm rãi lấy lại tài sản trong di chúc, nhưng nếu hiện tại có người giúp đỡ mình đi một bước này, vậy cậu không để ý bắt đầu kế hoạch bước tiếp theo trước, làm đầy lông cánh của mình, mưu định hành động sau này.
Có điều… ký hợp đồng đến phòng làm việc Tần Trình ư?
Dung Hủ suy tư một khắc, lấy điện thoại di động ra, tìm được tên La Chấn Đào, gửi đi một cái tin nhắn: [ Anh La, tư liệu tôi xem rồi, có một bộ phim truyền hình tôi cảm thấy rất không tồi. Hai ngày này có thời gian tán gẫu một chút không? ]
Nửa phút sau, Dung Hủ liền nhận được tin nhắn của La Chấn Đào: [ Được! Ngày mai sau chín giờ sáng, tôi đều ở Hoa Hạ Entertainment. Tôi chờ cậu. ]
Dung Hủ bất đắc dĩ mỉm cười, hồi âm nhanh như vậy, chẳng lẽ vẫn luôn ôm di động?
Mà Dung Hủ tự nhiên không biết, La Chấn Đào đúng là ôm di động vẫn luôn chờ tin nhắn của cậu, mà có một người đàn ông thì vẫn ôm tay phải của mình, hạ mắt nghiêm túc mà nhìn, không biết suy nghĩ cái gì.
Bàn tay kia thon dài gầy gầy, khớp xương rõ ràng, móng tay được cắt sửa đến mượt mà đầy đặn, vô cùng xinh đẹp, không một chút khác biệt với dĩ vãng. Nhưng từ sau khi lên xe, Tần Trình vẫn luôn cúi đầu nhìn tay mình, thời gian hắn nhìn thật sự lâu lắm, Tần phu nhân một bên nhịn không được hỏi: “Tay con làm sao vậy?”
Tần Trình chậm rãi dời tầm mắt đi chỗ khác, đem tay phải nhẹ nhàng đặt trong túi, thản nhiên nói: “Không có gì.”
Một đêm nhanh chóng qua đi.
Một đêm này, chú thím Dung gia hoàn toàn không nhìn Dung Hủ, xem cậu như không tồn tại. Dung Hủ không thèm để ý chút nào mà thu dọn hành lý của mình, chỉ lấy một ít đồ vật đơn giản, chờ ngày mai Đoàn quản gia giúp mình đưa đến nhà Tần Trình.
Cậu tính toán tạm thời ở nhờ nơi đó một đoạn thời gian, đợi sau khi tìm được phòng ở thích hợp, cậu liền dùng thù lao «Tranh giành» đi thuê một căn. Đánh giá hai ngày nữa hẳn là có thể tìm được phòng ở, loại chuyện này có thể giao cho La Chấn Đào đi làm, tìm kiếm chỗ ở cho nghệ nhân dưới tay, cũng là trách nhiệm của người đại diện.
Ngày hôm sau, Dung Hủ giao hành lý cho Đoàn quản gia, mình thì một mình đến Hoa Hạ Entertainment.
Trong hợp đồng La Chấn Đào cho cậu có ba cái tài nguyên không tồi, đây là lợi thế La Chấn Đào dùng để hấp dẫn cậu ký hợp đồng. Đó là một bộ điện ảnh và hai bộ phim truyền hình, Dung Hủ nhìn trúng chính là một bộ phim cuốn chiếu trong đó.
Nguyên văn là “chu bá kịch”, là thể loại phim vừa quay vừa chiếu, “chu” nghĩa là mỗi tuần chiếu tập. Thể loại này rất thông dụng ở Hàn Quốc và được gọi là phim “cuốn chiếu”. Nhưng ở Trung Quốc, chỗ trọng tâm của loại hình này không phải “vừa quay vừa chiếu”, mà là ở “mỗi tuần tập”.
Hết chương