Đã ba ngày trôi qua, Bạch Huyền Nghị không nhìn thấy Lục Trân Trân cô cũng không hề gọi điện hay nhắn tin gì cho anh cả làm cho anh đứng ngồi không yên cứ như cô đã bốc hơi khỏi thế gian này vậy, anh không thể ngồi yên như vậy được nữa phải tìm Bạch Nhã Băng hỏi về Lục Trân Trân.
Lục gia
Vừa đến Bạch Huyền Nghị thấy Bạch Nhã Băng cùng Lục Dĩ Tường ăn mặc đẹp dường như là đang chuẩn bị đi dự tiệc gì đó, anh bước nhanh đến cau mày hỏi Bạch Nhã Băng:
"Chị! Sao em gọi cho chị mãi mà chị không nghe máy gì hết vậy?"
Bạch Nhã Băng cười nhẹ không nhanh không chậm đáp lại:"Chị để quên điện thoại chị mới quay về lấy đây này."
Lục Dĩ Tường nắm tay Bạch Nhã Băng dáng vẻ vội vội vàng vàng rời đi, Bạch Huyền Nghị kéo tay chị của mình tò mò, thắc mắc hỏi:
"Hai người gấp gáp đi đâu vậy? Còn ăn mặc đẹp như thế nữa."
Bạch Nhã Băng nhíu mày ngay lập tức cất giọng hỏi anh:"Em vẫn chưa biết gì sao? Hôm nay là ngày mà Trân Trân kết hôn đấy."
"Chị nói sao? Kết hôn? Kết hôn với ai chứ?" Những lời nói của Bạch Nhã Băng như sét đánh ngang tai của anh, chỉ mới ba ngày không gặp mà Lục Trân Trân đã kết hôn rồi?
"Kết hôn với người mà em ấy đã xem mắt đấy, em ấy nói là em ấy rất thích chàng trai đó nên muốn kết hôn, Trân Trân không nói với em chuyện này sao?"
Bạch Huyền Nghị lắc lắc đầu, ánh mắt hoang mang tột độ, không tin được:
"Nhưng mà cô ấy vẫn chưa đủ tuổi làm sao mà có thể kết hôn được chứ?"
Lục Dĩ Tường ngay lập tức lên tiếng đáp lại:"Thì kết hôn trước rồi đợi sau khi Trân Trân đủ tuổi thì đi đăng ký." Anh ngoảnh đầu nhìn Bạch Nhã Băng nhướng mày nói:"Chúng ta đi thôi sắp trễ rồi."
Bạch Nhã Băng gật đầu cùng Lục Dĩ Tường đi đến lễ đường, Bạch Huyền Nghị rơi vào trạng thái hoang mang, rối bời vẫn chưa định hình được mọi chuyện đang diễn ra, thấy hai người đã đi anh vội lái xe theo anh tuyệt đối không thể để Lục Trân Trân kết hôn cùng người đàn ông khác được.
Đến lễ đường, Bạch Huyền Nghị mở tung cánh cửa chạy vào trong hét lớn:"Không được!!!"
Tất cả mọi người đều quay lại nhìn Bạch Huyền Nghị, nhìn thấy Lục Trân Trân đang mặc váy cưới đeo khăn voan anh đi nhanh về phía cô kéo cô rời khỏi, Lục Trân Trân hất mạnh tay anh ra, vẻ mặt tức giận lớn tiếng hỏi anh:
"Bạch Huyền Nghị! Anh đang làm cái gì vậy? Anh không thấy tôi đang kết hôn hay sao?"
"Kết hôn cái gì mà kết hôn anh không cho phép em kết hôn còn nữa người mà em thích là anh không phải là anh ta em thật sự chấp nhận một hôn nhân không có tình yêu sao?" Bạch Huyền Nghị nhíu chặt đôi mày, chỉ thẳng vào người đàn ông đang đứng trên bục kia lớn tiếng đáp trả.
"Anh có quyền gì mà không cho phép tôi kết hôn? Anh nhận ra là tôi thích anh sao? Tôi cứ tưởng là anh không nhận ra chứ?"
Lục Trân Trân trừng trừng mắt nhìn Bạch Huyền Nghị, mím môi tiếp tục nói:
"Tôi đã cố gắng để anh thích tôi nhưng cho dù cố gắng cỡ nào thì anh cũng không hề thích tôi vậy thì tôi còn cố gắng làm gì? Buông bỏ chẳng phải sẽ tốt cho cả hai hay sao?"
"Ai bảo là anh không thích em hả? Lục Trân Trân! Tại đây anh nói cho em biết người con gái mà anh thích đó chính là em. Sở dĩ anh không thừa nhận là bởi vì anh muốn đợi sau khi anh có sự nghiệp ổn định, em cũng thi đại học rồi anh mới tỏ tình với em." Bạch Huyền Nghị lớn tiếng nói với Lục Trân Trân, nói hết những gì mà anh đã cất giấu trong lòng chỉ mong cô không kết hôn nữa.
Tất cả mọi người ở đấy đều im lặng chăm chú nhìn Bạch Huyền Nghị, Lục Trân Trân cũng không nói gì khiến anh lo lắng, thấp thỏm, anh vội vàng nói tiếp lời nói bá đạo vô cùng:
"Lục Trân Trân! Anh nói cho em biết nếu như em dám kết hôn với người đàn ông khác thì anh nhất định sẽ đến phá tan cái hôn lễ chết tiệt của em, em kết hôn mấy lần anh sẽ đến phá mấy lần, em chỉ có thể kết hôn với anh thôi."
Lục Trân Trân bỗng nhiên bật cười khúc khích, Bạch Nhã Băng, Lục Dĩ Tường cũng mọi người ở đấy cũng bật cười không ngừng khiến cho Bạch Huyền Nghị ngơ ngác không hiểu, chẳng lẽ những lời mà anh vừa nói rất buồn cười sao?
"Sao đột nhiên mọi người lại cười như thế?"
Lục Trân Trân mỉm cười vui vẻ vô cùng nói với anh:"Cuối cùng em cũng đợi được anh nói những lời này rồi."
"Hả...? Em nói vậy là sao?" Bạch Huyền Nghị vẫn chưa nhận thức được là chuyện gì đang xảy ra, cô nói vậy là sao chứ?
"Anh ngốc thật đấy đến giờ vẫn chưa hiểu sao? Đây chỉ là hôn lễ giả thôi anh xem đâu có cha xứ đâu chứ?"
"Vậy người đàn ông đó là sao...?" Bạch Huyền Nghị chỉ tay về phía người đàn ông đang đứng nhưng đã không thấy đâu nữa anh chớp mắt, ngẩn người:"Người đàn ông đó đâu rồi?"
Alex vừa cười tươi vừa bước đến cất giọng nói:"Người đàn ông được anh rể của cậu thuê đến bây giờ đã hoàn thành nhiệm vụ thì phải đi chứ sao."
Bây giờ Bạch Huyền Nghị mới nhận ra là mình bị lừa, không phải là bị một người mà là bị tất cả mọi người lừa, ngay cả Alex là người bạn thân của anh cũng hùa theo lừa anh.
Lục Trân Trân thấy vẻ mặt hiện tại của anh vô cùng buồn cười, cô nhướng nhướng đôi mày nói:"Bạch Huyền Nghị! Lần này anh không trốn khỏi em được nữa đâu."