Buổi tiệc nhỏ kết thúc, Lục Dĩ Tường và Bạch Nhã Băng đi lên phòng thay đồ nghỉ ngơi, hai người đều đã thay đồ xong chuẩn bị đi ngủ thì Lục Dĩ Tường nhìn Bạch Nhã Băng mở miệng hỏi cô:
"Tiểu Băng! Anh thấy trong tủ em không có một cái váy nào cả, ngày mai em mới đi chọn váy dạ hội sao?"
Bạch Nhã Băng chớp mắt, khẽ gật đầu, đôi mày hơi nhướng lên hỏi anh:
"Sao? Ngày mai, anh định cùng tôi đi chọn sao?"
Đôi mắt của Lục Dĩ Tường sáng rực lên, trong ánh mắt có chút mong chờ, hy vọng, khóe môi anh cau lên hỏi cô:"Anh có thể đi cùng sao?"
Đầu Bạch Nhã Băng gật nhẹ, Lục Dĩ Tường vui mừng, tiến lại gần cô hỏi tiếp:
"Tiểu Băng! Ngày mai, anh có thể cùng em đi đến buổi tiệc, không cần phải đi riêng lẻ."
Nét mặt Bạch Nhã Băng lạnh như băng nhưng khóe mắt đã lộ ý cười, cô gật gật đầu nằm xuống giường, quay lưng về phía của anh, cất giọng nói:
"Chiều mai, dĩ nhiên là anh phải đi với tôi rồi nói như thế nào thì anh cũng giúp tôi mà."
Lục Dĩ Tường vui mừng như được mùa, miệng cười không ngậm được, Bạch Nhã Băng tuy không nhìn thấy nhưng cô có thể cảm nhận được anh đang cười, đang rất vui, cô cũng không kìm được mà nở nụ cười.
"Vậy trưa mai anh đến Bạch thị đón em đi chọn đồ." Thấy cô gật nhẹ đầu anh vui vẻ đi đến ghế sofa nằm, vẫn không thể ngừng cười được.
Bạch Nhã Băng đột nhiên quay người lại nhìn anh, mày hơi cau lại khi thấy anh vẫn còn cười, cô thật sự không hiểu anh có cần vui đến như thế không chứ? Bạch Nhã Băng cất tiếng nói với anh:
"Tôi thấy anh không có một chút gì giống với người khác đồn đại cả, hoàn toàn không giống."
Lục Dĩ Tường hơi nhướng mày, hiếu kì hỏi cô:"Bọn họ đồn gì về anh?"
Bạch Nhã Băng liền nói những gì mà cô đã nghe được về anh:
"Người ta nói anh là một người lạnh lùng, khó gần, quyết đoán, không bao giờ nở nụ cười cả lúc nào cũng trưng ra bộ mặt đầy sát khí khiến người ta sợ hãi không thôi, mỗi lần gặp anh thở cũng không dám thở mạnh nhưng bây giờ nhìn xem anh có chút gì là giống với bọn họ nói không chứ?"
Lục Dĩ Tường ngay tức khắc phản bác lại, phủ nhận tất cả những gì mà mọi người đồn đại về mình:
"Làm gì có chứ? Em đừng tin những gì mà người khác nói, em nhìn anh đi vừa đẹp trai, dễ thương, dễ gần như thế có chỗ nào giống với họ nói chứ? Toàn là bịa đặt mà thôi."
Bạch Nhã Băng bĩu môi gật gù thấy anh còn có một chút ngốc nghếch nữa, cô lên tiếng nói ngữ điệu có chút châm chọc:
"Anh nói thiếu rồi đấy, tôi thấy anh cái gì cũng có đủ nhưng chỉ có một thứ là không có."
"Là thứ gì?" Lục Dĩ Tường ngơ ra ráng nghĩ xem mình thiếu cái gì? Anh có đủ hết mà muốn gì là có đó, nhan sắc, tiền bạc, địa vị đều có cả không thiếu cái gì, vậy rốt cuộc thứ mà cô nói là thứ gì?
"Liêm sỉ! Anh thiếu liêm sỉ." Bạch Nhã Băng chậm rãi cất giọng đáp lại, cô nhớ lại những lần mà anh theo đuổi cô đều rất mặt dày, không có một chút nào gọi là đứng đắn nếu, nếu như lúc đó cô không biết anh là ai thì nói anh là tổng tài của Lục thị cô chắc chắn không tin.
Lục Dĩ Tường ngồi dậy bước nhanh đến giường rồi ngồi xuống nhìn cô cười ngây ngốc:"Ở trước mặt vợ của mình, người mà mình yêu thì cần gì liêm sỉ chứ?"
Bạch Nhã Băng thấy Lục Dĩ Tường cứ nhìn mình chăm chăm như thế liền ngại quay sang chỗ khác né tránh ánh mắt của anh:"Anh mau đi ngủ đi."
Lục Dĩ Tường đột nhiên tiến sát lại gần, nở nụ cười gian tà khẽ nói vào tai của cô:"Tiểu Băng! Anh ngủ ở ghế thấy không thoải mái chút nào hay là em cho anh ngủ trên giường với em có được không?"
Bạch Nhã Băng cười như không, đôi mắt không một chút gợn sóng, phun ra một chữ:"Cút!"
"Vâng! Anh cút." Lục Dĩ Tường tỏ vẻ đáng thương, gật đầu rời khỏi giường đi đến nằm xuống ghế, anh nhìn cô cảm thấy rất ấm ức, người ta khi kết hôn đêm đầu tiên chính là động phòng được ngủ cùng vợ của mình còn anh thì phải ngủ ở ghế sofa, động vào người cô còn không được huống chi là động phòng, anh cũng là đàn ông nhu cầu sinh lý cũng như bao người đàn ông khác mà thôi.
Sáng hôm sau, Lục Dĩ Tường cùng Bạch Nhã Băng ăn sáng xong thì đi đến tập đoàn, trên xe Bạch Nhã Băng không nhanh không chậm lên tiếng hỏi Hoàng Việt:
"Hoàng Việt! Anh có suy nghĩ gì về Lục Trân Trân?"
Hoàng Việt ngồi ở ghế lái phụ quay đầu xuống nhìn Bạch Nhã Băng, vẻ mặt có chút ngơ ngác, không hiểu ý của cô nói. Tại sao đột nhiên cô lại hỏi như thế? Anh không hiểu ý của cô nhưng vẫn rất thẳng thắn nói ra suy nghĩ của mình:
"Lục tiểu thư rất đáng yêu, dễ gần, thẳng thắn nghĩ gì nói đó nói chung Lục tiểu thư rất tốt ạ."
"Vậy anh thích Lục Trân Trân chứ? Trân Trân rất thích anh nếu như thấy hợp thấy ổn thì anh hãy thử suy nghĩ đến việc hai người trở thành một đôi đi." Bạch Nhã Băng thấy Lục Trân Trân không dám mở lời cô liền giúp Lục Trân Trân một tay, thử đề nghị với Hoàng Việt cô cảm thấy hai người cũng khá là xứng đôi với nhau.
Jack vừa nghe thấy thế liền liếc mắt sang nhìn Hoàng Việt, sắc mặt của Hoàng Việt đã đen như đít nồi, lạnh như băng, anh chậm rãi cất giọng đều đều đáp lại:
"Tiểu thư! Tôi và Lục tiểu thư là chuyện không thể nào ạ, với thân phận của tôi thì làm sao xứng với Lục tiểu thư hơn nữa tôi chỉ muốn chuyên tâm vào công việc của mình không hề có bất kì suy nghĩ nào khác."
Đây là lần đầu tiên cô thấy Hoàng Việt lạnh đến như thế, lời nói có vẻ tức giận, xa cách, cô cũng không phải là người nhiều chuyện, quản chuyện người khác quá nhiều thấy anh từ chối cô liền không nói nữa.
Tập đoàn Lục thị
Những nhân viên trong tập đoàn nhìn thấy Lục Dĩ Tường đến liền nhanh chóng khom người cúi chào, tuy bề ngoài anh lạnh lùng, đáng sợ nhưng hôm nay họ cảm nhận được anh không đáng sợ như những lần trước, cảm thấy dễ thở hơn rất nhiều.
A Tôn đi bên cạnh của Lục Dĩ Tường thấy tâm trạng cảu anh rất tốt liền khẽ hỏi:
"Chủ tịch! Tối qua, anh và phu nhân đã động phòng với nhau rồi sao? Thấy hôm nay tâm trạng của anh rất tốt."
Lục Dĩ Tường nghe thế liền quăng cho A Tôn một cặp mắt sắc lẹm, đáng sợ, nghiến răng nói:"A Tôn! Cậu không thể nào có suy nghĩ trong sáng hơn một chút sao hả? Mở miệng ra toàn là đen tối."
A Tôn cười hì hì nhanh chóng đáp lại:"Chủ tịch! Từ trước đến giờ tôi chưa bao giờ nói mình có đầu óc trong sáng cả."
Tâm trạng của anh hôm nay vô cùng tốt nên không chấp nhất A Tôn, ngoại trừ cái đầu óc đen tối, thích nói móc, châm chọc anh thì những thứ khác đều rất tốt bởi vì trong công việc A Tôn thể hiện rất xuất sắc, làm tròn công việc nếu không thì anh đã tống cổ đi lâu rồi.