Paul cầm một bộ vest đen mang vào trong đưa cho Lục Dĩ Tường và Bạch Nhã Băng xem:"Sao? Bộ vest cùng với chiếc váy tuyệt mỹ này hai người vừa ý chứ?"
Vừa nói anh vừa nhướng mày sang chiếc váy dạ hội, tuy hỏi như vậy nhưng gương mặt của anh đã tràn đầy vẻ đắc ý, đúng là chỉ có thể khen không có chỗ nào để chê cả.
Bạch Nhã Băng quan sát bộ vest đầu khẽ gật gù hài lòng:"Rất vừa ý."
Paul đưa bộ vest cho Lục Dĩ Tường rồi vẫy vẫy tay, ý tứ rất rõ ràng muốn đuổi hai người đi:"Bây giờ, anh đã hoàn thành nhiệm vụ rồi, mau lấy vest cùng váy về đi."
"Chưa gì đã đuổi chúng tôi đi rồi, ý của anh là sao đây?" Lục Dĩ Tường khẽ chau mày, hơi bất ngờ vì đột nhiên anh và cô bị đuổi, từ trước đến giờ chỉ có anh đuổi người khác làm gì có chuyện người khác đuổi anh chứ.
"Làm ơn đi! Hai người bóc lột tôi chưa đủ sao? Hai người muốn bốc lột tôi nữa thì cũng phải để cho tôi ngủ một giấc chứ, tôi đã hai ngày hai đêm không ngủ rồi đấy, tha cho tôi đi." Paul chắp tay năn nỉ hai người, ngay bây giờ anh rất muốn đi ngủ, mắt anh sắp mở hết lên rồi.
"Được rồi, được rồi." Bạch Nhã Băng gật gật đầu, cười mỉm, bảo nhân viên gói hai bộ này lại rồi cùng Lục Dĩ Tường rời khỏi cửa hàng.
Ở trên xe, Lục Dĩ Tường đột nhiên nhớ đến việc Paul muốn thiết kế cho Bạch Nhã Băng một chiếc váy cưới thật đẹp, anh thở dài một hơi, đôi mắt đượm buồn. Bạch Nhã Băng nghe anh thở dài như thế liền quay sang nhìn, nâng mày hỏi anh:"Anh bị làm sao vậy? Sao đột nhiên thở dài?"
Lục Dĩ Tường cười như không, không nhanh không chậm trả lời:"Anh đột nhiên nhớ lại việc Paul muốn thiết kế cho em một chiếc váy cưới, tưởng tượng đến cảnh em mặc váy cưới, chắc chắn sẽ trở thành cô dâu đẹp nhất đáng tiếc chú rể không phải là anh."
Bạch Nhã Băng muốn cười nhưng phải cố kiềm lại, gương mặt chỉ có một biểu cảm, cô gật gù đáp lại, ngữ điệu trêu chọc:
"Đúng! Chú rể của tôi không phải là, chú rể của tôi chính là chủ nhân của chiếc cúc áo này." Bạch Nhã Băng kéo sợi dây chuyền ra nhìn vào chiếc cúc áo rồi ngẩng mặt lên nhìn anh.
Nét mặt Lục Dĩ Tường càng buồn hơn, anh không hề nói thêm bất cứ lời nào nữa, chỉ tập trung lái xe quay về Lục gia.
Lục gia
Lục Trân Trân ngồi xem phim ở phòng khách, nghe tiếng xe bên ngoài, cô ngoảnh đầu lại nhìn hai người, bỗng nhiên cô cảm thấy anh trai mình có gì đó hơi lạ lạ liền đứng dậy đi về phía của hai người. Lục Trân Trân khom người nhìn Lục Dĩ Tường lom lom không chớp mắt.
Lục Dĩ Tường ngơ ngác theo phản xạ hơi ngả người về phía sau, khẽ cau mày hỏi:"Mặt anh có dính gì sao? Sao lại nhìn anh như vậy?"
Lục Trân Trân giơ tay sờ cằm của Lục Dĩ Tường, đôi mắt chớp chớp nhìn anh cất tiếng:"Anh hai! Dạo này anh hơi béo lên thì phải, mặt anh đã hơi hơi nọng rồi đấy."
Lục Dĩ Tường dạt tay Lục Trân Trân ra, lườm lườm cô em gái hay soi mói mình, Bạch Nhã Băng che miệng phì cười, Lục Trân Trân chuyển dời tầm mắt sang phía Bạch Nhã Băng:
"Chị dâu! Chị đừng xài hao quá dù nói như thế nào thì anh của em cũng là một tổng tài vạn người mê."
Bạch Nhã Băng vừa nghe như thế liền thu lại nụ cười, nheo mắt nhìn Lục Trân Trân một ánh mắt sắc lẹm, đúng là anh em có khác đầu óc đen tối như nhau. Lục Trân Trân cảm nhận được sự nguy hiểm liền nhanh chóng đổi chủ đề:
"Anh hai! Em nghe nói chiều nay anh sẽ cùng với chị dâu đi dự tiệc, hai người cho em đi theo với nha."
"Không được!" Lục Dĩ Tường và Bạch Nhã Băng ngay lập tức phản đối, nơi nguy hiểm như thế làm sao có thể để Lục Trân Trân đến đó được chứ.
Bỗng tiếng chuông điện thoại của Bạch Nhã Băng vang lên là Bạch Huyền Nghị gọi đến, cô trượt ngang nghe máy, bên kia Bạch Huyền Nghị đã nhanh chóng cất giọng:
"Chị hai! Chiều nay, mấy giờ chị đi dự tiệc thế? Em qua đón chị."
Bạch Nhã Băng cau mày có chút khó hiểu, tên nhóc Bạch Huyền Nghị cũng được mời đi dự tiệc?
"A Nghị! Em cũng được tập đoàn Cao Xuyên mời sao?"
"Em làm gì mà được mời chứ, người được mời là ông ngoại nhưng ông không đi nên bảo em đi thay."
"Đợi chị một chút." Bạch Nhã Băng giơ điện thoại ra xa, che loa lại nhìn Lục Trân Trân nói với giọng vừa đủ:
"Trân Trân! Nếu như em muốn đi dự tiệc thì em phải đi cùng với A Nghị chỉ như vậy anh chị mới cho phép em đi."
"Chị nói sao? Đi cùng với anh ta? Em không chịu, em tuyệt đối sẽ không đi cùng với anh ta đâu." Lục Trân Trân ngay lập tức phản đối, cô tuyệt đối không chịu đi cùng với Bạch Huyền Nghị, cô làm sao có thể đi cùng với người mà cô ghét cay ghét đắng được chứ?
"Được thôi, nếu như em không đi cùng với A Nghị thì anh chị sẽ không cho em đi dự tiệc nữa." Bạch Nhã Băng ngay tức khắc đáp lại.
Lục Trân Trân rất muốn gặp và ở cạnh Hoàng Việt nên chỉ có thể miễn cưỡng gật đầu đồng ý:"Thôi được rồi, em đồng ý đi với anh ta."
Bạch Nhã Băng áp điện thoại vào tai nói chuyện với Bạch Huyền Nghị:
"A Nghị! Chiều nay, em hãy lái xe đến Lục gia, em sẽ đi cùng với Trân Trân."
"Sao cơ? Chị đang nói cái gì vậy? Tại sao em lại phải đi cùng với bà chằn đó chứ? Chị muốn nhỏ đó giết chết em à?" Bạch Huyền Nghị nhăn nhó mặt mày, không đồng ý đi cùng với Lục Trân Trân, anh với Lục Trân Trân như nước với lửa làm sao có thể cùng đi dự tiệc được chứ?
"Em không có quyền phản đối nếu như chiều nay em không đến đây đón Trân Trân thì em chết chắc với chị." Bạch Nhã Băng đáp lại rất nhẹ nhàng nhưng đầy sự cảnh cáo, nếu lần này Bạch Huyền Nghị không đến thì chắc chắn sẽ bị phơi thây.
"Em biết rồi." Bạch Huyền Nghị làm sao dám từ chối, nói không với Bạch Nhã Băng trừ khi anh bị điên.