Lục Dĩ Tường thấy sắc mặt Bạch Nhã Băng đã dịu xuống, tâm trạng của cô cũng đã khá hơn anh cảm thấy an tâm hơn hẳn, đột nhiên trong đầu anh suy nghĩ đến một chuyện liền hỏi cô:
"Tiểu Băng! Em...em có tình cảm với anh không? Dù chỉ một chút cũng được."
Bạch Nhã Băng im lặng nhìn anh không hề nói bất cứ lời nào, gương mặt tỏ vẻ lạnh lùng, Lục Dĩ Tường cảm thấy thất vọng, anh cứ tưởng cô đã dần có tình cảm với anh nhưng bây giờ anh biết chỉ là do anh ảo tưởng, cô không hề có tình cảm gì với anh cả.
Lục Dĩ Tường nở một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, môi mấp máy nói với Bạch Nhã Băng:
"Anh hiểu rồi. Tiểu Băng! Anh chấp nhận cho em ly hôn, rời xa anh, đến với người đàn ông khác nhưng em nhất định phải hạnh phúc nếu như người đàn ông đó làm em khóc, khiến em đau lòng thì anh sẽ một phát bắn chết hắn."
Bạch Nhã Băng khẽ bật cười, Lục Dĩ Tường thấy cô cười thì ngơ ngác ra, không hiểu chuyện gì cả, không hiểu tại sao cô lại cười? Anh nói sai chỗ nào sao?
Bạch Nhã Băng nhìn thẳng vào mắt Lục Dĩ Tường, cười mỉm, đôi mày hơi nâng lên hỏi anh:
"Lục Dĩ Tường! Có phải lúc nhỏ anh đã từng bị bắt cóc không?"
Lục Dĩ Tường nhướng mày ngạc nhiên, nghi hoặc hỏi cô:"Tiểu Băng! Tại sao em lại biết chuyện này? Là mẹ hay Trân Trân nói cho em biết sao?"
Bạch Nhã Băng không trả lời những câu hỏi đấy của Lục Dĩ Tường cô chỉ cười nhẹ hỏi tiếp:
"Lúc đấy, anh bị bọn bắt cóc đưa vào một căn hầm trong đấy còn rất nhiều đứa trẻ khác, trong đó có một cô bé mặc chiếc váy màu xanh lam, thắt bím hai bên, lúc cô bé ấy than đói anh đã cho cô bé ấy một thanh socola, đúng không?"
Lục Dĩ Tường càng lúc càng khó hiểu, tại sao cô lại biết tường tận như vậy chứ? Đến cả mẹ và em gái của anh cũng không biết rõ đến như thế, Bạch Nhã Băng thấy anh càng lúc càng ngơ ngác, cô thích thú, tỏ vẻ thần bí tiếp tục nói:
"Không những như vậy, anh còn đỡ đạn cho cô bé ấy, anh có còn nhớ lúc ấy cô bé đó đã giật lấy cái gì trên người của anh không?"
Lục Dĩ Tường cau mày cố gắng nhớ lại, xem năm đó cô bé kia đã giật cái gì trên người anh, nghĩ một lúc cuối cùng anh đã nhớ ra, cô bé đã giật lấy một chiếc cúc áo của anh:
"Cô bé ấy đã giật lấy một chiếc cúc áo của anh..." Bỗng anh sững người nhìn cô, mắt anh dần mở to lên nhìn vào sợi dây chuyền có chiếc cúc áo kia, ánh mắt không thể nào tin được, vô cùng bất ngờ:
"Tiểu Băng! Chẳng lẽ em chính là cô bé năm đó sao? Có thật em chính là cô bé đó không?"
Bạch Nhã Băng cười tươi gật đầu thừa nhận, cô còn tưởng đã rõ như thế mà anh còn không nhận ra nữa chứ, Lục Dĩ Tường vui mừng, vẻ mặt hớn hở, nắm lấy tay của cô:
"Nói như vậy là anh chính là mối tình đầu của em?"
"Đúng vậy, anh chính là mối tình đầu của em." Bạch Nhã Băng gật đầu một cái thật mạnh, biết là sau khi anh biết chuyện này anh chắc chắn sẽ rất vui nhưng không ngờ anh lại vui đến như thế:
"Anh có cần vui đến như vậy không?"
"Sao anh lại không vui được chứ? Anh chính là mối tình đầu của em đấy, anh chính là cậu bé mà em luôn thích luôn nhớ đến, anh không vui sao được." Lục Dĩ Tường kéo cô ôm vào lòng, bây giờ anh không có từ nào để diễn tả được sự hạnh phúc của mình, hóa ra bấy lâu nay anh luôn ghen với chính bản thân của mình.
"Anh đang bị thương đấy, coi chừng ảnh hưởng đến vết thương khiến nó lâu lành hơn đó." Bạch Nhã Băng dùng một lực nhẹ đẩy anh ra, nói.
"Sao bây giờ em mới nói cho anh biết chứ? Mà em biết chuyện này từ lúc nào vậy?"
"Em biết chuyện này từ lúc mẹ đưa cho em xem hình lúc nhỏ của anh, ngay từ lúc đó em đã biết anh chính là cậu bé năm đó đã cứu em, nếu nói sớm thì em đâu còn được thấy vẻ mặt anh ghen với chính bản thân mình được chứ. Những lúc đấy trông anh rất buồn cười."
"Em đó cứ thích hành anh thôi." Lục Dĩ Tường khẽ vuốt cái mũi thanh tú của cô, ánh mắt nhìn cô rất cưng chiều, thâm tình khiến người khác thấy được chắc chắn sẽ rất ghen tỵ, ngưỡng mộ.