Cạch! Lục Dĩ Tường mở cửa bước vào phòng, nghe tiếng mở cửa Bạch Nhã Băng thờ ơ không thèm để ý đến anh, Bạch Nhã Băng lấy quần áo xong thì quay người cười như không, thở dài nói một câu:
"Đáng lẽ ra hôm nay anh sẽ được ngủ trên giường nhưng tâm trạng của em không được tốt nên anh vẫn ngủ ở ghế sofa."
Lục Dĩ Tường vội vàng đi đến nắm tay Bạch Nhã Băng, năn nỉ, làm nũng với cô:
"Tiểu Băng! Em đừng như vậy mà, tha cho anh lần này đi, lần này anh vô tội anh thật sự không biết gì cả. Tiểu Băng..."
"Vô ích thôi, cho dù anh có làm gì thì em cũng không thay đổi đâu, bây giờ nếu như anh không buông tay ra cho em đi tắm thì cánh tay còn lại của anh em không chắc là nó còn bình thường đâu." Bạch Nhã Băng nâng mày nhìn xuống cánh tay trái của Lục Dĩ Tường.
Thấy đã không thay đổi được Lục Dĩ Tường chỉ đành buông tay ra thà là như thế nếu không anh sẽ không còn tay nào để nắm Bạch Nhã Băng cả. Bạch Nhã Băng nhếch môi cười rồi bước vào phòng tắm.
Bên ngoài Lục Dĩ Tường ngồi trên giường nghiến răng thầm mắng Dụ Bối:
"Tất cả cũng tại Dụ Bối nếu không phải tại cô ta thì mình đã được nằm ngủ cùng với Tiểu Băng, đúng là kẻ phá hoại mà."
Sở cảnh sát
Đang điều tra cái chết của Cao Nhất Xuyên bỗng nhiên có một mail gửi vào máy tính của Trần Tử Vân, mở ra xem Trần Tử Vân vội chạy đi báo với Lưu Phàn Tâm cùng với Lưu Nghiêm.
Mọi người cùng nhau đi đến chỗ của Trần Tử Vân xem, anh mở đoạn clip cho mọi người xem, đó chính là đoạn clip được quay lại ở bên ngoài, Lưu Nghiêm nhìn Lưu Phàn Tâm, đôi mày ông cau lại cất tiếng nói:
"Xem ra trong sở cảnh sát của chúng ta có nội gián, sau này chúng ta phải cẩn trọng hơn, mọi người đừng tùy tiện nói bất cứ điều gì cho người khác biết, chỉ có trong đội chúng ta biết thôi." Nét mặt Lưu Phàn Tâm vô cùng nghiêm nghị, ông thật sự không thể ngờ rằng trong sở cảnh sát lại có nội gián.
Sáng hôm sau, Bạch Nhã Băng đến Bạch gia kiểm tra năng lực của những người mới vào, Lục Dĩ Tường cùng với cánh tay đang bị bó bột của mình đi đến tập đoàn Lục thị giải quyết một số công việc quan trọng.
Bạch gia
Đang kiểm tra, tiếng chuông điện thoại của Bạch Nhã Băng vang lên, cô khẽ nâng mày khi nhìn thấy người gọi đến là Lục Trân Trân, chẳng phải giờ này Lục Trân Trân đang học sao? Sao đột nhiên lại gọi cho cô chứ?
"Alo?" Bạch Nhã Băng vuốt ngang, nghe máy, mày cô hơi chau lại lên tiếng.
"Chị dâu! Bây giờ chị có rảnh không? Đến trường của em một chút đi." Lục Trân Trân cắn khóe môi, mặt mày nhăn nhó, giọng nói nhỏ nhẹ có chút sợ sệt nói.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Bạch Nhã Băng thấy ngữ điệu của Lục Trân Trân có chút khác lạ cô liền hỏi.
Lục Trân Trân gãi gãi đầu, ấp úng nói:"Em...em đánh nhau với bạn nên bây giờ nhà trường bảo em gọi phụ huynh đến, em định gọi cho mẹ nhưng mẹ hiền quá đến đây thế nào cũng bị người ta bắt nạt, còn anh hai thì em không dám anh ấy thế nào cũng sẽ mắng em té tát, em chỉ có thể gọi cho chị thôi."
Bạch Nhã Băng lắc đầu bó tay với Lục Trân Trân:"Chị biết rồi, chị sẽ đến ngay."
Bạch Nhã Băng cúp máy nói với Jack:"Jack! Anh hãy chở tôi đến trường của Trân Trân." Cô quay sang nói với Hoàng Việt:
"Còn anh thì ở đây kiểm tra họ giúp tôi."
Hoàng Việt gật đầu nhanh chóng đáp lại:"Vâng."
Đến trường, Bạch Nhã Băng cùng Jack nhanh chóng đi lên phòng của hiệu trưởng, Lục Trân Trân nhìn thấy cô liền vội chạy đến bên cạnh, vẻ mặt ủy khuất, đáng thương:"Chị dâu! Họ muốn em quỳ xuống xin lỗi."
Bạch Nhã Băng cau mày lại, cái gì mà quỳ xuống xin lỗi chứ? Cô không thể để cho Lục Trân Trân bị bắt nạt, ức hiếp như vậy được. Bạch Nhã Băng quay đầu nhìn về phía bên trái, mắt cô mở to khi thấy người ngồi đó chính là La Tố Chi, bên cạnh không ai khác chính là Bạch Lan Minh.
"Nhã Băng! Tại sao cháu lại ở đây? Tại sao cái con nhỏ hỗn láo này lại gọi cháu là chị dâu chứ? Cháu kết hôn từ khi nào sao mợ lại không biết?" La Tố Chi đứng bật dậy, vô cùng sững sốt, bất ngờ khi nhìn thấy Bạch Nhã Băng lại còn nghe Lục Trân Trân gọi cô là chị dâu.
"Nếu đã là người quen thì mọi người hãy ngồi xuống từ giải quyết đừng có căng thẳng như vậy." Hiệu trưởng thở phào trong lòng, vốn dĩ ông không biết nên giải quyết như thế nào, một bên là Bạch gia một bên là Lục gia, cả hai ông đều không thể đắc tội.
"Chị dâu! Bà ta là mợ của chị sao?" Lục Trân Trân tròn mắt, sự kinh ngạc hiện rõ trên gương mặt của cô, thật sự là không ngờ được mà.
Bạch Nhã Băng ngồi xuống ghế, vắt chéo chân, gương mặt lãnh đạm, ngữ điệu điểm lạnh nhìn La Tố Chi và Bạch Lan Minh:
"Bà cũng nghe rồi đó Trân Trân gọi tôi là chị dâu thì bây giờ bà chắc cũng đã đoán ra được chồng của tôi là ai rồi còn về việc tôi kết hôn lúc nào bà không cần biết. Bây giờ, hãy giải quyết nhanh đi, ai đánh ai trước?"
Lục Trân Trân rụt cổ từ từ giơ tay lên tiếng:"Là em..."
Bạch Nhã Băng tuy vào Lục gia chưa được bao lâu nhưng cô hiểu tính của Lục Trân Trân, cô không bao giờ đánh người một cách vô cớ cả, đôi mắt sắc lạnh của Bạch Nhã Băng quét qua người Bạch Lan Minh, trầm giọng hỏi:
"Là ai kiếm chuyện với ai trước?"
Trước mặt Bạch Nhã Băng, Bạch Lan Minh thở cũng không dám thở mạnh, nhìn ánh mắt kia của cô Bạch Lan Minh đã nhận ra chắc chắn cô đã biết được ai là người kiếm chuyện trước, Bạch Lan Minh lên tiếng thừa nhận:
"Là em...là em kiếm chuyện trước."
"Vậy thì xin lỗi đi." Bạch Nhã Băng nhẹ nhàng cất giọng, giọng nói nhẹ nhàng nhưng nó rất lạnh lẽo, đáng sợ khiến cho Bạch Lan Minh không dám không làm theo.
Bạch Lan Minh cắn môi nhìn Lục Trân Trân nói:"Xin lỗi."
Hiệu trưởng toát mồ hôi hột nãy giờ, ông thấy cái dáng vẻ lạnh như băng kia của Bạch Nhã Băng ông cũng đã rùng mình kinh sợ rồi huống chi là Bạch Lan Minh và Lục Trân Trân.
"Chuyện đã được giải quyết, tốt nhất chuyện này không còn tái diễn nữa nếu không thì đừng trách." Bạch Nhã Băng đứng dậy nhìn mẹ con Bạch Lan Minh bằng ánh mắt sắc bén, ngữ điệu cảnh cáo.
Bạch Lan Minh hít một ngụm khí lạnh, cho cô thêm mười cái mạng cũng không dám tái diễn, bây giờ Lục Trân Trân đã có người chống lưng cô mà còn dám làm gì thì chẳng khác nào là tự tìm đường chết.
La Tố Chi siết chặt hai bàn tay lại, cảm thấy Bạch Nhã Băng quá tự cao, huênh hoang rồi. Lúc trước đã không thể đắc tội với Bạch Nhã Băng bây giờ lại còn không thể, cô đã có thêm Lục gia chống lưng, càng ngày càng khó diệt trừ.