Lục Dĩ Tường nhẹ nhàng mở cửa ra, không thấy Bạch Nhã Băng ở trên giường hay bàn làm việc anh quay đầu sang bên phải thấy cô đang co người, cúi đầu tuy cô không phát ra tiếng khóc nhưng đôi vai của cô đang run lên không ngừng.
Lục Dĩ Tường bước đến gần, ngồi xuống bế Bạch Nhã Băng lên giường, ngồi trên giường anh ôm cô vào lòng, vuốt tóc an ủi:
"Em đừng có cố nén nữa hãy khóc to lên đi như vậy sẽ thoải mái hơn, anh biết hiện tại em rất đau buồn, anh sẽ cố gắng hết sức giúp em điều tra về cái chết của mẹ."
Bạch Nhã Băng khóc thành tiếng nấc, vùi mặt vào lòng ngực của Lục Dĩ Tường, hai tay ôm lấy, nắm chặt áo của anh. Cô có thể cảm nhận được anh rất ấm áp, là chỗ dựa vững chắc để cô tựa vào, rất an tâm.
Khóc được một lúc, Bạch Nhã Băng đã ngủ thiếp ở trong lòng của Lục Dĩ Tường từ lúc nào không hay, thấy cô đã ngủ Lục Dĩ Tường nhẹ nhàng, dịu dàng đặt cô nằm xuống giường, đắp chăn cho cô.
Lục Dĩ Tường bước ra ngoài khẽ đóng cửa lại, Lục Trân Trân thấy anh đi xuống liền vội hỏi:"Chị ấy sao rồi? Chắc chị ấy đau lòng lắm."
Nét mặt Lục Dĩ Tường không chút biểu cảm, không nhanh không chậm trả lời:
"Cô ấy ngủ rồi, em căn dặn mọi người đừng lên đấy quấy rầy cô ấy."
Lục Trân Trân gật gật đầu, Lê Ngọc Quân từ bên ngoài chạy nhanh vào trong, vịnh lấy cánh tay Lục Trân Trân, vội vàng hỏi:
"Tiểu Băng sao rồi? Mẹ vừa nghe Trân Trân nói liền cho người chở mẹ về đây ngay, Tiểu Băng không sao chứ?"
Lục Dĩ Tường lắc lắc đầu cất giọng đáp:"Cô ấy đã ngủ rồi ạ, bây giờ con xin phép ra ngoài gọi điện thoại."
Lục Dĩ Tường bước ra ngoài đứng gần hồ bơi, cầm điện thoại gọi điện cho Black, bên kia Black thấy anh gọi đến, ánh mắt có chút ngạc nhiên, khóe môi nhếch lên cất tiếng:
"Hôm nay là ngày gì mà có thể khiến cho Lục tổng gọi thẳng cho tôi vậy?"
"Bây giờ, tôi không có tâm trạng đùa với cậu đâu, tôi có chuyện quan trọng cần cậu giúp đây." Lục Dĩ Tường nghiêm giọng, gương mặt vô cùng nghiêm túc nói.
Black khẽ cau mày, hiếm khi nghe Lục Dĩ Tường nói với giọng nghiêm túc như vậy, anh chắc chắn chuyện sắp nói rất quan trọng:
"Được rồi, cậu nói đi cần tôi giúp chuyện gì? Liên quan đến vợ của cậu sao? Chỉ có liên quan đến Bạch Nhã Băng cậu mới nghiêm trọng, căng thẳng như vậy thôi."
"Tôi nhờ cậu hãy điều tra mười bảy năm về trước mẹ của Tiểu Băng đã xảy ra chuyện gì?" Lục Dĩ Tường cau chặt đôi mày, bây giờ anh còn rất nhiều chuyện cần phải giải quyết, cánh tay vẫn chưa hồi phục, về chuyện điều tra anh chỉ còn có thể nhờ cậy vào Black.
"Mẹ vợ của cậu? Chẳng phải bên phía vợ của cậu cũng đang điều tra tung tích của bà ấy sao? Điều tra suốt mười mấy năm vẫn chưa ra thì làm sao tôi có thể tra ra." Quả thật Black giỏi về chuyện điều tra nhưng Bạch gia cũng không phải tầm thường, nhân tài không thiếu nếu họ điều tra mười mấy năm vẫn không có chút tin tức gì thì anh làm sao có thể tra đây, cái này không có khả năng.
"Mẹ của Tiểu Băng đã không còn nữa rồi, theo những gì mà tôi nghe được từ người chứng kiến thì tôi dám chắc chắn rằng bà ấy bị người khác hãm hại nhưng đến giờ vẫn chưa biết là ai? Nguyên nhân tại sao lại giết bà ấy."
Black kinh ngạc, anh khẽ nheo mắt lại, nói:"Được! Cậu yên tâm tôi nhất định sẽ cố hết sức điều tra chuyện này, có tin tức gì tôi sẽ báo cho cậu ngay."
"Cảm ơn cậu." Vừa dứt lời, Lục Dĩ Tường cúp điện thoại, đi lên phòng xem Bạch Nhã Băng như thế nào?
Cạch! Mở cửa phòng Lục Dĩ Tường thấy Bạch Nhã Băng đã thức dậy, anh bước nhanh đến ngồi xuống bên cạnh, vén tóc của cô ra phía sau, dịu dàng, ôn nhu cất tiếng:
"Sao em lại thức rồi? Em chỉ mới ngủ có phút thôi, em hãy ngủ thêm một chút nữa đi."
Bạch Nhã Băng ngồi dậy tựa lưng vào đầu giường, đôi mắt buồn bã, đau thương:
"Bây giờ, em phải quay về Bạch gia, em phải lấy lại tinh thần để điều tra rõ mọi chuyện. Lần này, em sẽ huy động hết tất cả người ở Bạch gia điều tra, không những như vậy em còn phải cho người điều tra, giám sát một người nữa."
Lục Dĩ Tường dường như hiểu được ý nghĩ của cô, biết cô muốn điều tra, giám sát ai?
"Tiểu Băng! Người mà em muốn điều tra, giám sát có phải là cậu của em không?"
Bạch Nhã Băng gật đầu, nói:"Đúng vậy! Em nghi ngờ cái chết của mẹ em liên quan đến ông ta, từ trước đến giờ ông ta luôn là người muốn gia đình em chết để có thể thừa hưởng toàn bộ tài sản của ông ngoại."
Lục Dĩ Tường khẽ gật gù, khẽ cau môi mỉm cười:"Về việc điều tra anh đã liên lạc với Black, anh sẽ giúp em một tay."
Bạch Nhã Băng bước đến một bước ôm lấy anh, không nhanh không chậm nói:
"Người chồng như anh quá tuyệt vời rồi đấy, biết bao nhiêu người sẽ ghen tỵ với em đây."
Mỗi lần cô ở bên cạnh anh, cô điều cảm thấy rất an toàn, được anh che chắn, bảo vệ, dường như càng ngày cô càng ỷ lại anh rồi.