Tập đoàn Lục thị
Cốc...cốc...cốc...A Tôn trong dáng vẻ vội vàng, gấp gáp, gõ cửa phòng làm việc của Lục Dĩ Tường, nghe tiếng gõ cửa, anh vẫn cặm cụi, chăm chú làm việc, không nhanh không chậm cất giọng, vọng ra:"Vào đi."
A Tôn mở cửa bước vào, đứng trước mặt của Lục Dĩ Tường, ngay lập tức mở miệng nói với anh:"Chủ tịch! Hiện tại, bên ngoài có rất nhiều phóng viên muốn phỏng vấn anh về chuyện anh và phu nhân."
Lục Dĩ Tường dừng làm việc, ngước mặt lên nhìn A Tôn, anh rất muốn ra đó nói với họ mối quan hệ giữa anh và Bạch Nhã Băng nhưng nếu như tự ý làm như thế thì cô nhất định sẽ giận, không thèm quan tâm đến anh nữa. Lục Dĩ Tường cầm điện thoại lên gọi cho Bạch Nhã Băng.
Đang họp, Bạch Nhã Băng thấy màn hình hiển thị tên của anh, cô nhanh chóng cầm điện thoại bước ra ngoài nghe:"Alo!"
"Tiểu Băng! Bên phía em có phóng viên không?" Lục Dĩ Tường cất giọng hỏi Bạch Nhã Băng, vốn dĩ anh đã chắc chắn rằng phóng viên xuất hiện ở Lục thị thì chắc chắn cũng sẽ xuất hiện ở Bạch thị, anh chỉ là muốn hỏi cô cách xử lý của cô là như thế nào?
Bạch Nhã Băng không nhanh không chậm trả lời anh:"Có, nhưng em không quan tâm, em biết bên anh cũng có, anh cứ mặc kệ bọn họ đi, đứng một lát mỏi chân, mệt mỏi cũng sẽ rời đi thôi."
"Anh biết rồi." Nụ cười trên khóe môi của Lục Dĩ Tường rất nhạt, trong lòng của anh luôn hy vọng, mong chờ rằng cô sẽ nói là anh hãy công khai cho mọi người đi, cho dù ai cũng đã biết nhưng vẫn luôn chờ đợi câu trả lời khẳng định chính thức từ cô và anh.
"Vậy thôi, em đang họp." Bạch Nhã Băng vừa nói dứt tiếng liền cúp máy, quay trở lại phòng họp tiếp tục công việc.
Tập đoàn Bạch thị
Lục Trân Trân lúc nào cũng đi theo Hoàng Việt, anh đi đâu cô đi theo đó, khó khăn lắm anh mới cắt đuôi được, anh cùng Jack đi lên tầng cao nhất của tập đoàn vừa hóng mát vừa nói chuyện trong lúc cô họp.
Tìm mãi, cuối cùng Lục Trân Trân cũng đã phát hiện Hoàng Việt ở đâu, cô phấn khích, vui vẻ cầm đồ ăn lên cho anh, vừa định mở cánh cửa ra cho anh một sự bất ngờ thì cô nghe thấy cuộc nói chuyện giữa anh và Jack.
"Hoàng Việt! Tôi thấy Lục tiểu thư cũng rất tốt, nhiệt tình theo đuổi cậu như thế cậu thật sự không có chút động lòng nào sao?"
"Không! Cậu cũng biết trong lòng tôi chỉ có tiểu thư của mình, cho dù có người con gái tốt hơn cô ấy đi chăng nữa thì tôi cũng sẽ không thích, cả đời này tôi chỉ yêu một mình cô ấy mà thôi." Hoàng Việt lắc đầu, cất giọng khẳng định với Jack, trong lòng của anh chỉ có duy nhất một người đó chính là Bạch Nhã Băng.
Jack lắc lắc đầu, bó tay với Hoàng Việt:"Cậu đúng là hết thuốc chữa rồi, mà tôi hỏi thật cậu, cậu thấy Lục tiểu thư như thế nào?"
Hoàng Việt thẳng thắn trả lời những gì mà anh suy nghĩ, cảm thấy về Lục Trân Trân:"Lục tiểu thư đúng là một cô gái rất tốt, nhiệt tình, nhưng lại rất phiền, từ sáng đến giờ tôi dường như muốn phát điên vì cô ấy. Cô ấy rất tốt nhưng đáng tiếc cô ấy không phải là người mà tôi yêu chính vì thế khi Lục tiểu thư theo đuổi tôi, tôi rất khó chịu, cảm thấy rất phiền phức, có lẽ một phần là do tôi lạnh lùng, vô cảm trước mọi thứ."
"Cậu vô cảm, lạnh lùng với mọi thứ nhưng cậu lại rất dịu dàng, ôn nhu đối với tiểu thư."
Đứng ở cánh cửa, Lục Trân Trân nghe hết những gì mà hai người các anh nói với nhau, cô bật khóc, cố gắng không khóc thành tiếng, cô quay người mau chóng rời khỏi đó.
Vừa đi Lục Trân Trân vừa khóc, đi ngang qua thùng rác, cô quăng hết tất cả đồ ăn vào bên trong đấy, đi một mạch rời khỏi tập đoàn Bạch thị. Lục Trân Trân thật sự không thể nào ngờ được Hoàng Việt lại thích Bạch Nhã Băng, nằm mơ cô cũng không dám ngờ đến chuyện này.
Họp xong, Bạch Nhã Băng không nhìn thấy Lục Trân Trân đâu liền lên tiếng hỏi hai người các anh:"Trân Trân đâu rồi?"
Hoàng Việt cùng Jack nhìn nhau, lắc đầu, Hoàng Việt ngay tức khắc đáp lại:
"Chúng tôi không biết, chỉ mới lúc nãy Lục tiểu thư còn ở đây."
Bạch Nhã Băng lấy điện thoại ra gọi điện cho Lục Trân Trân, đổ chuông một hồi lâu Lục Trân Trân mới nghe máy:"Alo."
"Trân Trân! Em đi đâu rồi?" Bạch Nhã Băng nghe giọng Lục Trân Trân có chút kì lạ, cô nhíu mày hỏi.
"Em đi chơi với bạn rồi ạ." Lục Trân Trân nói xong liền cúp máy, tắt nguồn luôn, bây giờ cô rất đau lòng, khó chịu không muốn gặp ai cũng không muốn nghe ai nói bất cứ chuyện gì cả.
Buổi chiều, Bạch Nhã Băng bước ra khỏi cánh cửa Bạch thị, vừa chuẩn bị bước lên xe thì bỗng có một người đàn ông cầm dao lao thẳng về phía của cô, nó vô cùng bất ngờ, đột ngột.
Do bất ngờ và rất gần Bạch Nhã Băng chỉ có thể giơ tay lên đỡ, lưỡi dao cắt vào cánh tay của cô khiến cho máu ngay lập tức tuông ra ngay. Hoàng Việt cùng Jack giật mình, nhanh chóng bắt lấy người đàn ông ấy.
Hắn ta chạy không kịp, bị hai người các anh khống chế, Bạch Nhã Băng vịnh chặt cánh tay đang chảy máu kia, đôi mày khẽ chau lại, nói:
"Hoàng Việt! Anh hãy đưa hắn ta về Bạch gia, tôi sẽ xử lý chuyện này."
"Vâng!" Hoàng Việt gật đầu, ánh mắt anh vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cánh tay đang bị thương kia, gấp gáp nói với Jack:
"Jack! Cậu hãy mau đưa tiểu thư đến bệnh viện băng bó vết thương đi."
Jack gật đầu, mở cửa xe cho Bạch Nhã Băng, chiếc xe ngay lập tức lăn bánh rời khỏi Bạch thị, chạy nhanh đến bệnh viện. Trên xe, Jack bật chế độ cho xe tự động chạy một lúc, anh xé một phần áo sơ mi của mình cho cô cầm máu trước rồi tắt chế độ tự động, nhấn ga chạy thật nhanh.