Lục Dĩ Tường quay về Lục gia nhìn thấy Bạch Lan Minh ở đấy thì tròn mắt kinh ngạc, anh đứng hình mất vài giây khi Bạch Lan Minh tươi cười chào anh nữa, Lục Dĩ Tường cất giọng hỏi Lục Trân Trân:
"Trân Trân! Tại sao Bạch Lan Minh lại ở đây? Còn lễ phép chào anh nữa chứ."
Lục Trân Trân vẫn còn giận dỗi chuyện phải ngủ chung với Bạch Lan Minh, cô lườm lườm Bạch Lan Minh rồi trả lời Lục Dĩ Tường:
"Cô ta đang nịnh anh đấy, còn về tại sao cô ta lại ở đây anh lên mà hỏi chị dâu ấy, nhắc đến chuyện này em lại bực trong người."
Lục Dĩ Tường bước lên phòng, thấy Bạch Nhã Băng vừa tắm xong đi ra, anh liền lên tiếng hỏi cô:"Tiểu Băng! Tại sao Bạch Lan Minh lại ở nhà của chúng ta vậy? Còn lễ phép tươi cười chào anh nữa chứ."
Vừa nói Lục Dĩ Tường vừa tiến đến đứng phía sau của Bạch Nhã Băng lau tóc giúp cho cô, Bạch Nhã Băng cười nhẹ, ngồi xuống ghế đáp lại:
"Bạch Lan Minh bị hai người kia ép hôn, nó không đồng ý liền bỏ nhà đi, bọn họ cũng đóng băng hết tài khoản của nó rồi, không còn nơi nào để đi nên đến tìm em giúp đỡ. Vì vậy, Bạch Lan Minh sẽ ở lại đây một thời gian, chuyện này em cũng đã nói với mẹ rồi và mẹ cũng đã đồng ý."
Lục Dĩ Tường nhìn Bạch Nhã Băng qua gương, anh nở nụ cười dịu dàng, đầy yêu thương, anh bắt đầu dùng máy sấy sấy tóc cho cô, vừa sấy anh vừa nói:
"Em đó, ngoài miệng thì nói không thích, không ưa Bạch Lan Minh nhưng trong lòng lại khác, luôn quan tâm đến đứa em họ này."
Bạch Nhã Băng nhếch môi cười mỉm, ngồi im cho anh sấy tóc:"Cho dù là em không thích Bạch Lan Minh nhưng nói thế nào thì nó cũng là em họ của em, em tuyệt đối không cho phép ai bắt nạt nó, bắt nạt, ức hiếp nó cũng chính là động đến Bạch gia, em tuyệt đối không cho phép."
Cô đột ngột quay người lại nói với Lục Dĩ Tường:"Đúng rồi, vốn dĩ ngày mai em định bảo Hoàng Việt đem quà đến nhưng anh đã đi rồi thì anh cầm quà của em mang đến đó tặng Tiểu Niệm luôn đi, em sẽ bảo Hoàng Việt và Jack đi bảo vệ Bạch Lan Minh."
"Bảo vệ Bạch Lan Minh? Tại sao lại phải bảo vệ chứ?" Lục Dĩ Tường cau mày khó hiểu, Bạch Lan Minh thì cần gì vệ sĩ để bảo vệ chứ? Anh đột nhiên nhìn Bạch Nhã Băng, đôi mày càng nhíu chặt lại hơn, vẻ mặt trở nên vô cùng nghiêm túc hỏi cô:
"Tiểu Băng! Ngày mai, em bảo hai người họ đi bảo vệ cho Bạch Lan Minh thì ai sẽ bảo vệ cho em?"
Bạch Nhã Băng mím môi, cô quên mất nếu như nói như thế thì chắc chắn anh sẽ không an tâm cho cô đi, nhất định sẽ phản đối, cô cười cười nhanh trí đáp lại:
"Ngày mai, em có việc quan trọng thật nhưng không có nguy hiểm gì cả nên không cần phải có vệ sĩ đi theo bảo vệ."
Lục Dĩ Tường nheo mắt nhìn Bạch Nhã Băng với ánh mắt nghi ngờ, anh không biết có nên tin lời của cô nói hay không, nhưng bây giờ cô đã nói như thế thì anh cũng không hỏi thêm nữa.
Sáng hôm sau, tại biệt thự Rose, Alex đi nhanh lên phòng của Bạch Huyền Nghị, mở toang cánh cửa ra thấy Bạch Huyền Nghị vẫn còn ngủ anh liền bước đến kéo mạnh cái chăn ra, lớn tiếng gọi:
"A Nghị! Cậu hãy mau thức dậy đi, có chuyện khẩn cấp đây này."
Bạch Huyền Nghị giật chăn lại, mặt mày nhăn nhó, khó chịu, mắt vẫn nhắm chặt, giọng nói ngáy ngủ của anh cất lên:"Mới sáng sớm thì có chuyện gì mà khẩn cấp chứ? Cậu đừng có phá giấc ngủ của tớ, có chuyện gì thì đợi sau khi tớ thức dậy rồi nói."
"Được thôi, hôm nay là ngày mà bọn bắt cóc kia ra tù, tớ định hỏi cậu sẽ định làm như thế nào? Nếu như bây giờ cậu nói như vậy thì tớ quay về đây." Alex quay người, giả vờ định quay về, anh dám chắc khi nghe anh nói như thế Bạch Huyền Nghị sẽ tỉnh ngủ ngay lập tức.
Quả nhiên, đúng như những gì mà Alex nghĩ, Bạch Huyền Nghị vừa nghe liền ngồi bật dậy, tỉnh ngủ ngay lập tức, mắt Bạch Huyền Nghị trợn lên, cất giọng hỏi:
"Alex! Cậu mới vừa nói gì? Ai ra tù?"
Alex quay người lại không nhanh không chậm cất tiếng đáp lại:"Là bọn bắt cóc năm đó đã bắt chị Tiểu Băng và giết chết ba của cậu đấy."
"Cho tớ bảy phút." Bạch Huyền Nghị bước xuống giường, mở tủ lấy quần áo rồi bước nhanh vào phòng tắm.
Alex ngồi xuống ghế đợi Bạch Huyền Nghị, rất nhanh Bạch Huyền Nghị đã bước ra, gương mặt của Bạch Huyền Nghị vô cùng nghiêm túc, lãnh đạm, anh ngồi xuống đối diện với Alex, cất giọng đều đều hỏi:"Alex! Cậu hãy nói rõ hơn đi."
Alex chậm rãi nói cho Bạch Huyền Nghị biết:"Thì chẳng phải cậu đã nói rằng khi nào bọn bắt cóc ra tù thì báo cậu biết sao? Tớ đã cho người điều tra rồi, bốn giờ chiều nay ba trong bốn người bọn họ sẽ ra tù."
Bạch Huyền Nghị siết chặt bàn tay lại thành nắm đấm, ánh mắt trở nên vô cùng sắc lạnh, đáng sợ:"Chúng ta hãy thực hiện kế hoạch đã định sẵn đi, tớ dám chắc rằng ba người họ sẽ liên lạc với những người bắt cóc đã trốn thoát năm đó, lần này tớ nhất định phải tóm gọn tất cả bọn chúng, trả thù cho ba và chị của tớ."
Alex gật đầu, đứng dậy, trước khi rời đi anh nói:"Vậy thì tớ sẽ cho người thực hiện kế hoạch, chiều nay tớ sẽ đến đón cậu."
Bạch Huyền Nghị khẽ gật đầu, sau khi Alex rời khỏi, Bạch Huyền Nghị đi đến tủ quần áo, anh mở ngăn tủ nhỏ lấy ra một khẩu súng, chị của anh từ trước đến giờ vẫn không cho anh động đến súng nhưng anh đã lén lút trang bị cho mình một khẩu súng với mục đích chính là trả thù.
Anh vẫn nhớ rất rõ ngày đó, anh cùng ba, ông ngoại của mình và cảnh sát đến nơi của bọn bắt cóc, tận mắt chứng kiến cảnh tượng ba của mình bị bọn bắt cóc ấy bắn chết, ký ức ngập tràn máu tươi ấy đã ám ảnh, đi theo anh suốt mười mấy năm qua khiến anh không thể nào quên được, càng nhớ đến lòng hận thù trong lòng của anh càng dâng trào.
Cũng chính từ ngày hôm đó, Bạch Nhã Băng đã trở thành một con người hoàn toàn khác, sự khác lạ ấy thể hiện rõ rệt nhất chính là lúc mẹ của cô biến mất, cô hoàn toàn trở thành một con người lạnh lùng đến đáng sợ, tạo cho mình một vỏ bọc mạnh mẽ để bảo vệ cho người thân của mình, biến thành một con người vô tình, lãnh khốc.