Buổi trưa, Lục Dĩ Tường đưa Bạch Nhã Băng đi ăn ở nhà hàng, hai người vô tình gặp Hạ Tử Quyên cũng mới vừa đến, ba người cùng nhau đi vào phòng VIP, gọi món ăn xong, Bạch Nhã Băng lên tiếng hỏi Hạ Tử Quyên:
"Quyên Quyên! Sao cậu đi ăn có một mình vậy? Thành Đông không đi cùng cậu sao?"
Hạ Tử Quyên khẽ lắc đầu trả lời ngay:"Hôm nay, anh ấy có công việc nên không đi cùng tớ, à mà vụ mấy tên bắt cóc sao rồi?"
"Mấy tên bắt cóc?" Lục Dĩ Tường khẽ cau mày nhìn Bạch Nhã Băng, mấy tên bắt cóc là sao chứ? Anh nhìn hai người các cô bằng ánh mắt nghi hoặc, khó hiểu.
Hạ Tử Quyên thấy anh nhìn như thế thì biết chắc anh vẫn chưa biết chuyện đấy liền cất giọng nói:"Tiểu Băng vẫn chưa nói cho anh sao? Tối qua, cậu ấy đi theo dõi mấy tên bắt cóc năm đó đã bắt cóc hai người đấy."
Lục Dĩ Tường nghiêm mặt nhìn Bạch Nhã Băng, Bạch Nhã Băng khẽ nhíu mày cất tiếng nói:"Anh đừng có nhìn em bằng ánh mắt đó, chẳng phải bây giờ em vẫn an toàn sao? Có mất cọng tóc nào đâu."
Cô hướng mắt sang nhìn Hạ Tử Quyên thở mạnh một hơi, nhún vai, bĩu môi nói:
"Thất bại rồi, vốn dĩ đã có thể tóm được tất cả nhưng không biết từ đâu xuất hiện một đám người mặc đồ đen, đội mũ, đeo khẩu trang kín mít mặt mày, làm cho ba tên trốn thoát thành công, hai tên còn lại một tên bị cảnh sát bắt còn một tên thì bị bọn họ bắt."
Đồ ăn đã được dọn từ từ lên bàn nhưng ba người vẫn chăm chú nói chuyện với nhau, Hạ Tử Quyên cau mày suy đoán:"Tiểu Băng! Cậu nghĩ bọn người mặc đồ đen đó là ai?"
Bạch Nhã Băng khẽ lắc đầu:"Tớ không biết nhưng tớ nhìn có vài người trong số bọn họ rất là quen với lại khi đánh nhau với tớ bọn họ không hề đánh lại chỉ có tớ đánh họ thôi, nếu cho tớ gặp một lần nữa tớ chắc chắn sẽ nhận ra ngay."
Lục Dĩ Tường cảm thấy khó chịu trong người khi cô lại không nói cho anh biết chuyện này, cô lúc nào cũng thế chuyện gì cũng thích làm có một mình, chịu đựng cũng chịu đựng một mình, Bạch Nhã Băng thấy sắc mặt của anh vô cùng khó ở liền véo nhẹ má của anh, cười nhẹ nói:
"Anh hãy thôi cái mặt khó ở của anh đi."
Hạ Tử Quyên cười mỉm, cảm thấy hạnh phúc thay cho cô bạn thân của mình bởi vì cuối cùng Bạch Nhã Băng cũng tìm được tình yêu đích thực của đời mình hơn nữa đó là tình đầu cũng như tình cuối.
Lục Dĩ Tường chợt nhớ đến một chuyện, vốn dĩ anh đã muốn hỏi từ lâu rồi nhưng có quá nhiều chuyện nên anh lại mất chuyện này:"Đúng rồi Tiểu Băng, anh có một thắc mắc rằng ba của em là ngay từ đầu là họ Bạch luôn sao? Vốn dĩ lúc đầu anh nghĩ ba của em mất nên em theo họ mẹ nhưng đến khi anh nhìn thấy tên của ba em thì anh đã rất bất ngờ."
Bạch Nhã Băng khẽ lắc đầu trả lời:"Không phải, ba của em vốn dĩ không phải là họ Bạch, năm xưa ba của em bị thất lạc ba mẹ của mình nên được ông ngoại đem về nuôi dưỡng, sau này ba em đổi họ của mình thành họ Bạch luôn. họ thật của ba em là họ Dương."
Lục Dĩ Tường khẽ gật gù hiểu ra, ba người bắt đầu động đũa, vừa ăn Hạ Tử Quyên vừa lên tiếng nói với Lục Dĩ Tường:
"Thật ra anh vẫn còn nhiều điều chưa biết về Tiểu Băng lắm, cậu ấy khiêm tốn nên không bao giờ kể cho anh nghe đâu, người khác càng không."
Lục Dĩ Tường nâng mày, ánh mắt hứng thú, hiếu kỳ nhìn Hạ Tử Quyên, anh chờ đợi, lắng nghe, Hạ Tử Quyên cười nhẹ, nói cho anh biết những chuyện lúc Bạch Nhã Băng còn đi học:
"Anh biết không, lúc còn đi học Tiểu Băng là học bá ở trong trường đấy, sau khi lên đại học Tiểu Băng trở thành sinh viên tốt nghiệp sớm nhất của trường hơn nữa cậu ấy còn là hoa khôi của trường nữa đấy nhưng cậu ấy cũng là chị đại của trường."
"Chị đại?" Lục Dĩ Tường sững sốt quay sang nhìn Bạch Nhã Băng, khóe môi cong lên mỉm cười, với tính cách của cô quả thật là một chị đại chính hiệu.
Hạ Tử Quyên gật gật đầu, nói tiếp:"Có một lần sinh viên của trường bọn em bị sinh viên của trường khác bắt nạt thế là cậu ấy ra tay xử lý hết bọn họ, cậu ấy còn lớn giọng nói rằng trường tôi không phải là trường dễ bị bắt nạt nếu như các người bắt nạt sinh viên của trường tôi thì chính là động đến tôi mà động đến tôi thì các người biết hậu quả rồi đấy, cũng chính từ lần đấy cậu ấy thu về cho mình một rổ fan hâm mộ có cả nam lẫn nữ."
Lục Dĩ Tường nhìn Bạch Nhã Băng với ánh mắt vô cùng tự hào, đúng là vợ của anh. Bạch Nhã Băng gắp đồ ăn cho Lục Dĩ Tường rồi cho Hạ Tử Quyên, bĩu môi lên tiếng:"Đừng nói chuyện nữa, ăn mau đi."
Ăn xong, anh và cô tạm biệt Hạ Tử Quyên rồi cùng nhau đi mua sắm, đến chiều anh chở cô về Lục gia, vừa về đến Bạch Lan Minh đã từ trên lầu chạy xuống, vui tươi nói:"Chị về rồi sao? Tối qua chị không về làm em lo lắm đấy."
Bỗng Bạch Lan Minh mở to mắt, khóe mắt tràn đầy ý cười, cái tay chỉ chỉ vào cổ của Bạch Nhã Băng:"Chị, cổ của chị..."
Lục Trân Trân đứng kế bên cười mỉm, giả vờ ho vài tiếng, Bạch Nhã Băng sờ lên cổ của mình, giật giật khóe môi:"Lúc nãy chị bị muỗi cắn nên bây giờ nó mới đỏ lên như thế."
"Aaaa...là muỗi cắn sao?" Lục Trân Trân lên tiếng, đầu khẽ gật gật nhìn mặt của cô nghĩ cô sẽ tin những lời của Bạch Nhã Băng nói hay sao? Có ma mới tin.
Bốp! Lục Trân Trân bước đến đánh vào người của Lục Dĩ Tường làm anh giật mình, cau mày, trợn mắt hỏi:
"Trân Trân! Sao đột nhiên em lại đánh anh vậy?"
Lục Trân Trân tròn mắt, ánh mắt giả vờ ngây ngô, thản nhiên đáp lại:"Em là đánh con muỗi đã cắn chị dâu của em, con muỗi này to lắm đánh mãi vẫn không chết được, con muỗi to lớn đấy còn có họ tên đàng hoàng luôn đấy, họ Lục tên Dĩ Tường."
Bạch Lan Minh che miệng lại phì cười liếc nhìn Bạch Nhã Băng và Lục Dĩ Tường, Bạch Nhã Băng sờ sờ mũi, ngượng ngùng đi lên phòng, Lục Dĩ Tường véo hai má của Lục Trân Trân, nghiến răng nói với em gái của mình:
"Thông minh, nhanh nhạy quá cũng không tốt đâu."
Lục Trân Trân bĩu môi đi lên phòng lấy túi xách rồi ra ngoài, tài xế lái xe đưa cô đến khu trung tâm mua sắm rồi theo lời của cô quay trở về Lục gia, Lục Trân Trân đứng ở ngoài đợi bạn của mình đến, đứng đợi được một lúc thì bạn của cô gọi đến bảo không đến được, cô giận dỗi vì bị bạn của mình cho leo cây, liền lẩm bẩm một mình:"Không đi thì mình đi chơi một mình."
Đi dạo phố một mình, Lục Trân Trân đi ngang qua một quán trà sữa mới mở, cô đứng sựng lại quan sát, đầu gật gù đánh giá:
"Nội thất bên trong cũng không tệ, lại còn là quán mới mở vào uống thử xem sao."
Lục Trân Trân vừa định bước vào trong liền bị nhân viên của quán cản lại:
"Xin lỗi, quán trà sữa chúng tôi là quán trà sữa dành cho các cặp đôi yêu nhau nếu như cô muốn vào trong thì cô hãy cùng bạn trai của mình đến ạ."
Lục Trân Trân nhăn nhó mặt mày thầm nghĩ trong đầu:"Bây giờ ngay cả trà sữa cũng kì thị người ế sao? Không lẽ bây giờ cô vung tiền thuê bạn trai để vào đây uống thử sao?"
Cô cảm thấy ý đấy cũng không tệ, quay người rời đi, cô lấy điện thoại ra lên những trang cho thuê bạn trai, đang lướt tìm thì cô bắt gặp Bạch Huyền Nghị đang đi ra từ cửa hàng tiện lợi, khóe môi của cô đột nhiên cong lên, cô nở một nụ cười rất gian xảo, quỷ dị:"Có rồi, lần này mình không cần phải tốn tiền thuê rồi."
Lục Trân Trân cất bước về phía của Bạch Huyền Nghị, nắm lấy tay của anh nói đúng ba chữ:"Đi theo tôi."
Bạch Huyền Nghị bỗng nhiên bị cô kéo đi như thế thì không hiểu chuyện gì, gương mặt ngơ ngác, mất vài giây để định hình, anh nhíu mày cất tiếng hỏi cô:
"Lục Trân Trân! Cô định kéo tôi đi đâu vậy?"
"Đi uống trà sữa." Lục Trân Trân ngay lập tức đáp lại, câu trả lời của cô khiến cho anh một lần nữa đứng hình, ngạc nhiên.
Đến quán trà sữa, nhân viên ở đấy tươi cười chào đón:"Cô đã đưa bạn trai của mình đến rồi sao? Xin mời vào ạ."
"Hả? Bạn trai?" Bạch Huyền Nghị tròn mắt nhìn Lục Trân Trân, từ khi nào anh lại trở thành bạn trai của cô vậy chứ?
Lục Trân Trân cười như không quay người lại, nghiến răng khẽ nói với anh:"Anh phối hợp chút đi nếu không tôi đánh anh đấy."
Lục Trân Trân không để Bạch Huyền Nghị nói liền kéo mạnh anh đi vào trong ngồi, gương mặt của Bạch Huyền Nghị vặn vẹo khó coi nói:
"Cô vì trà sữa mà nhận một người cô ghét cay ghét đắng làm bạn trai luôn sao?"
"Thì có làm sao đâu, đâu phải tôi bảo anh là bạn trai thì anh là bạn trai của tôi luôn đâu, chỉ là giả vờ thôi với lại bây giờ tôi không còn ghét anh nữa." Lục Trân Trân rất tỉnh, thản nhiên đáp trả.
Bạch Huyền Nghị không biết phải nói gì với cô nữa rồi, hoàn toàn bó tay, anh chống cằm, nghiêng đầu hỏi cô:
"Này, cô nắm tay con trai như thế không có một chút nào là ngại ngùng luôn sao?"
"Ngại ngùng gì chứ? Tôi nắm tay chị em của mình thì có gì phải ngại." Lục Trân Trân vừa uống trà sữa vừa bình thản đáp lại, nói rất chắc chắn như thể anh thật sự là cong chứ không phải thẳng.
"Chị...chị em?" Bạch Huyền Nghị trợn mắt, cứng đơ người, há hốc miệng khi nghe cô thốt ra hai chữ chị em, anh nhìn lại mình rõ ràng là anh đàn ông thế cơ mà, có chỗ nào là giống con gái đâu chứ? Anh thật sự không ngờ cô lại có thể nói được như thế. Lần đầu tiên trong đời lại có người dám nói anh như thế, còn nói thẳng trước mặt của anh nữa, anh tức không nói nên lời được nữa rồi.