Đã nửa đêm, Bạch Nhã Băng lái xe quay về Lục gia, đang trên đường quay về Bạch Nhã Băng nhận được một tin nhắn từ số lạ, cô mở lên xem, mắt của cô trợn ngược, kinh hãi khi nhìn thấy đoạn clip mẹ của cô bị tên đầu trọc cưỡng bức năm đó, mẹ của cô vừa bị làm nhục vừa bị đánh đập dã man.
Đôi mắt của cô dần trở nên đỏ hoe, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống lăn dài trên má, Bạch Nhã Băng quơ tay khiến cho điện thoại rơi xuống, trong đầu của cô văng vẳng tiếng la hét đau đớn, khổ sở của mẹ mình, cô nhấn ga, điên cuồng lao về phía trước, tâm trí hoảng loạn, kinh sợ đã chiếm trọn trong đầu của cô.
Ting...ting...Tiếng còi xe tải phía trước vang lớn khiến cho Bạch Nhã Băng giật mình, hoàn hồn cô hoảng hốt khi nhìn thấy chiếc xe tải ấy sắp đến phía của mình, cô quay vô lăng bẻ lái sang hướng khác, cứ như thế chiếc xe của cô lao vào hàng chắn bên đường, đầu cô đập mạnh vào trong vô lăng rồi ngất đi.
Tài xế của chiếc xe tải ấy thắng gấp, vội bước xuống xe chạy về phía xe của Bạch Nhã Băng, thấy cô đã bất tỉnh liền lấy điện thoại gọi xe cấp cứu.
Lục gia
Đang nằm ngủ, tiếng chuông điện thoại vang khắp cả phòng khiến cho Lục Dĩ Tường tỉnh giấc, anh cầm điện thoại lên nghe. Mắt Lục Dĩ Tường mở to, ngồi bật dậy, quăng điện thoại lên giường thay quần áo rồi đi xuống lầu, đúng lúc Lục Trân Trân đang uống nước dưới bếp thấy anh hoảng hốt, vội vàng như thế liền cất giọng hỏi:
"Anh hai! Khuya như vậy anh còn định đi đâu vậy?"
Lục Dĩ Tường lớn tiếng đáp lại rồi bước lên xe lái đi:"Chị dâu của em gặp tai nạn đang được cấp cứu ở bệnh viện."
"Hả? Chị dâu gặp tai nạn?" Lục Trân Trân đặt ly nước xuống hớt hãi chạy lên phòng báo cho Lê Ngọc Quân biết:
"Mẹ! Mẹ! Có chuyện không hay rồi, chị dâu bị tai nạn đang được cấp cứu ở bệnh viện."
Lê Ngọc Quân giật mình tỉnh giấc, kinh hãi, bước nhanh xuống giường:"Trời ơi ~ Con dâu của tôi."
Hạ Tử Quyên và những người khác hay tin cũng vội vàng đi đến bệnh viện, Hạ Tử Quyên thay đồ đi vào phòng cấp cứu, Bạch Triết, Bạch Huyền Nghị cũng có mặt, Lục Dĩ Tường thấy Bạch Triết đến liền gật đầu chào ông:"Ông ngoại."
Bạch Triết nắm lấy cánh tay của Lục Dĩ Tường lo lắng hỏi:"Tiểu Băng sao rồi? Nó không sao chứ?"
Lục Dĩ Tường khẽ lắc đầu:"Cô ấy vẫn còn ở trong đó ạ."
Hoàng Việt cùng Jack hay tin cũng lê cả người đang bị thương của mình đến phòng cấp cứu, hai người các anh khom người cung kính chào Bạch Triết và Bạch Huyền Nghị. Hai bàn tay Bạch Huyền Nghị đan chặt vào nhau, đứng ngồi không yên:"Tại sao đột nhiên lại xảy ra tai nạn chứ? Sao chưa có ai ra báo gì hết vậy chứ? Lo chết đi được."
"Hoàng Việt! Cậu nghĩ có khi nào vụ tai nạn này có liên quan đến ba tên bắt cóc đó không?" Jack quay người khẽ nói với Hoàng Việt.
Mọi người ở đấy nghe thấy Jack nói với Hoàng Việt, Bạch Huyền Nghị phản ứng mạnh hỏi:"Jack! Anh vừa mới nói gì? Chị ấy đã bắt được ba tên bắt cóc ấy rồi sao?"
Jack gật gật đầu hướng mắt nhìn thuộc hạ lúc nãy đã báo tin cho hai người các anh biết, Jack cất giọng hỏi:"Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra trong lúc tiểu thư tra hỏi ba tên đó vậy?"
Không có sự cho phép của Bạch Nhã Băng thì người thanh niên ấy không dám nói, Bạch Triết nghiêm nghị, lên tiếng:"Nói, rốt cuộc là đã có chuyện gì?"
Bạch Triết đã lên tiếng hỏi, người thuộc hạ ấy không thể không nói:"Trong lúc tra hỏi thì bọn bắt cóc đã khai ra rằng có một người đàn ông thần bí đưa cho bọn chúng một số tiền lớn bảo bọn chúng bắt cóc tiểu thư và giết chết ba của cô ấy hơn nữa...hơn nữa..."
"Hơn nữa cái gì? Mau nói đi." Bạch Huyền Nghị kích động mạnh, lớn tiếng quát.
"Hơn nữa...bọn chúng còn khai rằng người đàn ông thần bí đó còn bảo bọn chúng bắt cóc một người phụ nữ đó chính là mẹ của tiểu thư, bọn chúng đã cưỡng bức rồi ra tay giết chết mẹ của tiểu thư."
Bạch Huyền Nghị cứng đờ, mắt trợn ngược, đôi tai của anh sau khi nghe những lời nói ấy liền lập tức trở nên lùng bùng, mọi người ở đấy không khỏi kinh hãi, sững sốt, ở đấy đột nhiên im lặng đến đáng sợ.
Bạch Triết lên cơn đau tim vội ôm ngực trái của mình ngã khụy xuống ngất đi, Lục Dĩ Tường hoảng hốt, vội đỡ lấy ông:"Ông ngoại! Ông ngoại!"
Bạch Triết nhanh chóng được đưa đến phòng bệnh, Bạch Nhã Băng cũng rời khỏi phòng cấp cứu ngay sau đó, Hạ Tử Quyên nhìn thấy Lục Dĩ Tường lo lắng như thế liền cất giọng trấn an anh:
"Dĩ Tường! Anh yên tâm đi Tiểu Băng không sao, cậu ấy đã qua khỏi nguy kịch rồi, Tiểu Băng sẽ nhanh chóng tỉnh lại thôi."
Đã ba ngày trôi qua, Lục Dĩ Tường vẫn luôn túc trực ở bệnh viện chăm sóc Bạch Nhã Băng không rời, mọi công việc ở tập đoàn Lục thị đều giao cho A Tôn xử lý, Lục Trân Trân mang đồ ăn đến cho Lục Dĩ Tường:
"Anh hai! Anh hãy ăn chút gì đi, từ sáng đến giờ anh vẫn chưa ăn gì cả đấy."
"Em hãy để đó đi lát nữa anh sẽ ăn." Mắt của Lục Dĩ Tường vẫn không rời khỏi Bạch Nhã Băng, tay anh vẫn nắm chặt bàn tay của cô.
"Lần nào anh cũng nói thế nhưng anh có ăn đâu chứ, em sẽ ngồi ở đây cho đến khi nào anh ăn thì thôi." Lục Trân Trân ngồi xuống ghế, khoanh tay tức giận.
Lục Dĩ Tường quay đầu nhìn Lục Trân Trân, gương mặt không hề có một biểu cảm nào, lãnh đạm cất giọng đáp lại:"Tùy em thôi, em muốn ở đây đến khi nào cũng được."
"Sao anh lại không ăn?" Giọng nói yếu ớt khẽ phát ra từ miệng của Bạch Nhã Băng.
Lục Dĩ Tường vội quay lại nhìn Bạch Nhã Băng, anh bật cười mừng rỡ khi thấy cô đã tỉnh:"Tiểu Băng! Em đã tỉnh lại rồi sao? Để anh gọi bác sĩ."
Lục Dĩ Tường ấn chuông gọi bác sĩ, Hạ Tử Quyên nhanh chóng đi đến thấy Bạch Nhã Băng đã tỉnh lại, cô vui mừng tiến đến kiểm tra:"Cuối cùng cậu cũng tỉnh, cậu làm tớ và mọi người lo lắng chết được."
Kiểm tra xong, Hạ Tử Quyên cất tiếng nói với Lục Dĩ Tường:"Bây giờ, anh có thể yên tâm được rồi đấy, cậu ấy ổn rồi, cũng đã tỉnh rồi."
Bạch Nhã Băng nhìn Lục Dĩ Tường lên tiếng hỏi anh:"Dĩ Tường! Tại sao anh lại
không chịu ăn vậy? Trân Trân đã cất công mang đến đây sao anh lại không ăn?"
"Ai bảo là anh không chịu ăn chứ? Bây giờ anh ăn ngay đây." Lục Dĩ Tường không muốn Bạch Nhã Băng lo lắng lại muốn cô vui liền đi đến cầm hộp đồ ăn mở ra ăn.
Lục Trân Trân bĩu môi lên tiếng:"Đúng là chỉ có chị dâu mới trị được anh, em gái bảo ăn thì lại trừng mắt, dáng vẻ y chang như một con hổ đến vợ lên tiếng nói liền ngoan ngoãn như một con mèo, chẳng có chút tiền đồ nào."
"Lục Trân Trân! Em im lặng lại cho anh." Lục Dĩ Tường vừa ăn vừa trừng mắt lớn giọng bảo.
"Chị! Thật tốt quá, cuối cùng chị cũng tỉnh lại rồi." Bạch Huyền Nghị từ bên ngoài mở cửa bước vào, dáng vẻ vội vã, vui mừng khi hay tin Bạch Nhã Băng đã tỉnh lại, Alex cũng đi đến thăm cô cùng anh.
Bạch Nhã Băng nâng mày nhìn Bạch Huyền Nghị khẽ cất tiếng nói:"A Nghị! Tin tức của em cũng nhạy bén quá rồi đó, chị mới vừa tỉnh thôi là em đã hay tin mà đến rồi, là ai báo cho em vậy?"
"Còn ai nữa chứ, chính là Lục Trân Trân, cô ấy nhắn tin nói với em rằng chị đã tỉnh nên em mới nhanh chóng đến đây đấy." Bạch Huyền Nghị nhìn Lục Trân Trân rồi quay lại nói với Bạch Nhã Băng.
Lục Dĩ Tường dừng động tác ăn lại, ngẩng đầu lên nhìn Bạch Huyền Nghị rồi lại nhìn Lục Trân Trân, anh hiếu kỳ, thắc mắc hỏi hai người:
"Hai người từ lúc nào mà thân thiết với nhau đến mức có chuyện gì cũng thông báo cho nhau vậy?"
Bạch Huyền Nghị vừa nghe Lục Dĩ Tường nói thế liền trở nên lúng túng, gãi gãi đầu, Lục Trân Trân thì vẫn điềm tĩnh, thản nhiên cất tiếng nói:"Bây giờ em xem Bạch Huyền Nghị như chị em tốt của mình, dĩ nhiên có chuyện gì em cũng phải thông báo một tiếng chứ?"
"Chị em tốt?" Bạch Nhã Băng, Lục Dĩ Tường cùng Hạ Tử Quyên và Alex đồng loạt thốt lên, hướng mắt nhìn Bạch Huyền Nghị.
Hạ Tử Quyên phì cười hỏi Bạch Huyền Nghị:"A Nghị! Từ khi nào mà giới tính của em bị bẻ cong vậy? Nếu như vậy thì sau này chị sẽ không gọi em là A Nghị nữa mà phải gọi em là "Tiểu Nghị Nghị" rồi."
Bạch Huyền Nghị vặn vẹo gương mặt đến mức khó coi:"Lục Trân Trân! Cô đừng có mà nói bậy nữa, tôi trở thành chị em tốt của cô từ khi nào chứ?"
Cạch! Cánh cửa phòng bệnh lại mở ra, Bạch Lan Minh bước vào thấy Bạch Nhã Băng đã tỉnh liền tiến nhanh đến, mừng rỡ:"Chị! Chị đã tỉnh rồi sao? Thật tốt quá rồi."
Bạch Huyền Nghị ngơ ngác, anh không nhìn lầm chứ? Bạch Lan Minh đến đây thăm chị của anh hơn nữa còn tỏ ra thân thiết như vậy, anh đẩy Bạch Lan Minh ra không cho Bạch Lan Minh đến gần chị của mình:
"Này, Bạch Lan Minh! Cô đến đây làm gì? Có ý đồ gì đây?"
"Em có ý đồ gì đâu chứ, em chỉ đến đây thăm chị Tiểu Băng thôi." Bạch Lan Minh ngay lập tức đáp lại.
Bạch Huyền Nghị bĩu môi quay người nhìn Bạch Nhã Băng thấy cô khẽ lắc đầu, anh liền bỏ tay Bạch Lan Minh ra, đứng sang một bên cho Bạch Lan Minh đến gần Bạch Nhã Băng.
Black từ bên ngoài đi vào, dáng vẻ có chút gấp gáp, vội vàng lên tiếng:"Dĩ Tường! Tôi có chuyện muốn nói với cậu."
Mọi người hướng mắt nhìn về phía của Black, Bạch Lan Minh và Black chạm mặt nhau, hai người há hốc miệng, kinh ngạc đồng thanh cất giọng:"Là anh/cô?!"