Tập đoàn Bạch thị
Từ xa, Dương Diễn đứng tựa người vào xe ngắm nghía Bạch thị, đầu khẽ gật gù:
"Không ngờ Bạch thị lại lớn như vậy, một lát nữa đi sang Lục thị xem nó có lớn như vậy không."
Hứa Tiểu Niệm đẩy cửa xe bước ra, đứng khoanh tay tựa vào xe, không nhanh không chậm cất giọng:"Có cần phải như vậy không? Cái này đâu có quan trọng đâu chứ?"
Dương Diễn quay đầu sang nhìn Hứa Tiểu Niệm ngay lập tức đáp lại:"Ai bảo là không quan trọng? Nếu như lúc trước thì anh sẽ không quan tâm đến chuyện này nhưng bây giờ Lục Dĩ Tường đến cả vợ mình là thật hay giả cũng không nhận ra thì phải tính cả chuyện này, chỉ cần cậu ta có một khuyết điểm nhỏ thôi anh cũng không chấp nhận cậu ta là em rể của mình đâu."
Đột nhiên, Dương Diễn nhớ ra một chuyện khá quan trọng bèn hỏi Hứa Tiểu Niệm:"Đúng rồi, Tiểu Niệm, theo những gì em nói thì rất có khả năng tên bắt cóc té xuống vực kia là giả, tên bắt cóc thật sự vẫn còn sống và Nhã Băng giả kia có thể là cùng một phe của hắn, nếu thật là như vậy thì em định làm thế nào? Dù sao em cũng là một trong những đứa trẻ bị bắt cóc năm đó."
Hứa Tiểu Niệm nhún vai một cái, bĩu môi đáp lại:"Không biết, em chưa nghĩ đến việc sẽ xử lý hắn như thế nào nhưng chắc là em xử lý hắn nhẹ nhàng thôi."
Dương Diễn bĩu môi nhìn Hứa Tiểu Niệm nhìn cái vẻ mặt không đáng tin của cô, trong lòng anh thầm thốt lên:"Có ma mới tin em xử lý nhẹ nhàng."
Bỗng nhiên, sắc mặt Dương Diễn thay đổi, đôi mắt nheo lại khều nhẹ vào cánh tay của Hứa Tiểu Niệm:"Tiểu Niệm! Em hãy nhìn đằng kia kìa."
Hứa Tiểu Niệm nhìn sang hướng mà anh chỉ, cô nhìn thấy Dụ Bối đang lén lút nói chuyện với lão Hữu, Dương Diễn khẽ hỏi cô:
"Tiểu Niệm! Cô ta đang nói chuyện cùng với ai thế? Có khi nào đó là tên bắt cóc thật sự không?"
Cô nheo chặt đôi mắt của mình lại, quan sát một cách kĩ lưỡng rồi khẽ lắc đầu nói với anh:"Không, ông ta không phải..." Đột nhiên gương mặt của Hứa Tiểu Niệm trở nên lạnh lẽo, đáng sợ, hai bàn tay siết chặt lại:"Ông ta không phải là kẻ bắt cóc mà là thuộc hạ của kẻ bắt cóc, hình xăm trên tay của ông ta cả đời này em không thể nào quên được."
Thấy cô dần dần mất bình tĩnh, Dương Diễn choàng cánh tay qua vai của cô, vỗ nhẹ lên tiếng:"Chúng ta lên xe đi thôi, đừng để bọn họ phát hiện, anh có cách điều tra rõ chuyện này."
Hứa Tiểu Niệm lạnh lùng bước vào trong xe, chiếc xe từ từ lăn bánh rời khỏi đấy, trên xe Dương Diễn gọi điện cho Bùi Tư Nam:
"Tư Nam! Tối nay cậu rảnh không? Đi chơi với tôi và Tiểu Niệm, ba chúng ta lâu lâu mới có dịp hội tụ lại với nhau sẵn tiện bàn kế hoạch điều tra luôn."
Bùi Tư Nam ngay lập tức trả lời:"Không được rồi, để mai đi hôm nay tôi phải ở lại bệnh viện trực."
"Ừm...đành để mai vậy." Dương Diễn không nhanh không chậm nói.
Quán bar Lovers
Dạ Thành Đông uống một ngụm rượu rồi nói với Lục Dĩ Tường:"Dĩ Tường! Trưa nay, Quyên Quyên có đi đến thăm Nhã Băng, sau khi về cô ấy nói với tôi là Nhã Băng có gì đó rất lạ, dường như đó không phải là Nhã Băng."
"Hả? Không phải là Nhã Băng? Ý của Quyên Quyên là sao chứ? Không phải là Nhã Băng là sao?" u Hoằng Phong ngồi bên cạnh cảm thấy khó hiểu, khẽ chau mày cất giọng hỏi.
Dạ Thành Đông lắc lắc đầu chính anh cũng không hiểu những gì mà Hạ Tử Quyên đã nói:"Tôi cũng không biết, Quyên Quyên chỉ nói rằng cô ấy có cảm giác như đó khôn phải là Nhã Băng, khi tiếp xúc, nói chuyện cảm giác rất xa lạ hơn nữa khẩu vị, cách ăn mặc Nhã Băng cũng thay đổi."
Phương Thần, Tần Đình Danh, Dạ Thành Đông và u Hoằng Phong đồng loạt quay sang nhìn Lục Dĩ Tường, bây giờ những gì mà họ thắc mắc người có thể giải đáp chỉ có anh mà thôi, Lục Dĩ Tường lắc lư ly rượu trên tay, đôi mắt chỉ nhìn chăm chăm vào ly rượu vang đỏ trong tay, không nhanh không chậm cất tiếng nói:
"Cảm giác của Quyên Quyên không sai, Nhã Băng hiện tại không phải là Nhã Băng thật sự, người bây giờ ở bên cạnh tôi chỉ là giả mà thôi."
"Sao chứ? Nhã Băng hiện tại là giả? Vậy Nhã Băng thật sự đang ở đâu?" u Hoằng Phong kinh ngạc, sững sốt thốt lên, những người khác cũng không khỏi ngạc nhiên.
Lục Dĩ Tường khẽ lắc đầu, từ khi anh phát hiện Bạch Nhã Băng là giả thì anh đã điều tra không ngừng nghỉ nhưng có điều tra cách mấy thì cũng vẫn như vậy, không hề có một chút tin tức nào cả, anh tựa lưng vào ghế, ánh mắt đượm buồn, cất giọng đều đều trả lời:
"Bây giờ tôi cũng không biết Tiểu Băng ở đâu, cho dù là ở đâu tôi cũng chỉ mong là cô ấy bình an vô sự."
Tần Đình Danh thở mạnh một hơi nhìn Lục Dĩ Tường, anh biết Lục Dĩ Tường bây giờ chỉ mang một hy vọng nhỏ nhoi mà thôi bởi vì khả năng sống sót của Bạch Nhã Băng là vô cùng thấp:"Dĩ Tường! Nếu như cậu đã biết Nhã Băng hiện tại là giả vậy tại sao cậu lại không vạch trần? Chẳng lẽ cậu muốn xem mục đích của cô ta là gì sao?"
Lục Dĩ Tường gật đầu, gương mặt lãnh đạm, một chút biểu cảm cũng không có:
"Đúng thế, tôi rất muốn biết mục đích của cô ta là gì? Tôi sẽ cho cô ta cảm giác rằng mình đã thành công rồi sau đó mới đánh một đòn phủ đầu khiến cho cô ta không kịp trở tay, tốt nhất là cô ta không có liên quan gì đến việc Tiểu Băng bị rơi xuống vực nếu không thì hậu quả mà cô ta nhận được càng thê thảm hơn nữa."
Anh nói với ngữ điệu mỗi lúc một lạnh dần như muốn đóng băng cả căn phòng, chỉ cần nhắc đến Bạch Nhã Băng thì anh lại nhớ lại cái cảnh tượng cô bị rơi xuống vực thì cơn giận dữ, hận thù của anh lại sục sôi lên.
Bệnh viện Dương Diễn
Đã hơn mười một giờ đêm, Bùi Tư Nam đi đến phòng bệnh của Bạch Nhã Băng quan sát tình hình của cô, kiểm tra mọi thứ vẫn ổn anh vừa định bước ra thì nhìn thấy ngón tay của Bạch Nhã Băng khẽ cử động, anh vội cất giọng nói, mong chờ cô tỉnh lại:
"Nhã Băng! Cô tỉnh lại rồi sao? Cô có nghe tôi nói không? Nhã Băng! Nhã Băng!"
Đôi mắt của Bạch Nhã Băng từ từ hé mở, mày khẽ nhíu lại, giọng nói yếu ớt cất lên:"Anh là ai? Đây là đâu? Tại sao lại tối đến như vậy?"
Bùi Tư Nam chau mày nhìn xung quanh, rõ ràng trong phòng rất sáng mà, anh vội vàng kiểm tra mắt cho Bạch Nhã Băng, quả nhiên đúng như anh đoán do bị chấn thương nặng nên mắt của cô tạm thời sẽ không thể nhìn thấy gì.
Bạch Nhã Băng thấy anh im lặng, cô càng trở nên kích động dường như cô đã đoán ra được mắt của cô có vấn đề nhưng cô cần một lời khẳng định:"Sao anh lại không nói gì? Có phải mắt tôi đã mù rồi không?"
Bùi Tư Nam thấy cô kích động liền cất giọng trấn an, hai tay anh kìm chặt hai bả vai của cô:"Cô hãy bình tĩnh lại đi, đừng kích động mạnh, do cô bị chấn thương nặng nên mắt cô tạm thời không thể nhìn thấy mà thôi, một thời gian sau mắt cô sẽ tự động bình phục."
Đột nhiên, Bạch nhã Băng càng kích động hơn, vội vàng ngồi dậy sờ sờ chân của mình, hoảng hốt nói:"Chân của tôi, tại sao chân của tôi lại không có cảm giác gì hết vậy?"
"Cô hãy bình tĩnh đi, chân của cô cũng như vậy chỉ cần cô tập vật lý trị liệu một thời gian cô sẽ có thể đi lại được bình thường, cô yên tâm tôi sẽ cố gắng chữa khỏi mắt và chân cho cô."
Bạch Nhã Băng đẩy tay của Bùi Tư Nam ra khỏi người của mình, đôi mày cau chặt lại, nghi hoặc:"Tại sao tôi lại phải tin anh chứ? Rốt cuộc anh là ai? Tại sao anh lại biết tên của tôi?"
Bùi Tư Nam thở một hơi khá mạnh, nhìn cô chậm rãi cất tiếng đáp lại:"Tôi tên Bùi Tư Nam là bác sĩ của bệnh viện Dương Diễn, tin tức cô rơi xuống vực có mặt khắp các trang báo, đài làm sao mà tôi không biết được chứ. Nếu cô đã tỉnh rồi thì tôi phải gọi điện báo cho anh họ của cô hay tin."
"Anh họ? Tôi làm gì có anh họ chứ?" Bạch Nhã Băng nghiêng đầu, nghi hoặc, cô chỉ có em họ mà thôi từ khi nào mà cô lại có thêm một người anh họ chứ?
"Về chuyện này thì cô hãy đợi anh họ của cô đến giải thích cho cô nghe đi, cậu ấy giải thích sẽ rõ hơn."