Tiểu Hy giam mình cả ngày trên phòng không dám đi đâu, nhìn khuôn mặt của mình trong gương cô sầu đến não ruột, bây giờ cô mà đi xuống dưới Triệu Tử Hiên lại cười cô cho xem nhưng mà cô đói quá, đói đến vật vã ra rồi.
Mười giờ tối, ánh sáng từ phòng khách phản chiếu ra khoảnh sân dưới kia đã tắt, Tiểu Hy rời khỏi ban công thực hiện phi vụ trộm lương thực trong chính ngôi nhà của mình.
Tiểu Hy phủ chăn lên đầu lén la lén lút như ăn trộm nấp góc này, trốn chỗ kia lần mò đường đi trong bóng tối.
Phòng của Triệu Tử Hiên ở tầng 3, phòng của thím Chu và những người làm khác gần nhà bếp, cô ở giữa nếu không cẩn thận sẽ bị họ phát hiện và sau đó họ chắc chắn sẽ cười vào mặt cô.
Bệnh nghề nghiệp nổi lên, Tiểu Hy liếc ngang liếc dọc nhón chân đi xuống cầu thang.
Gần tới rồi, chỉ một chút nữa thôi.
Phòng bếp tối thui y như dạ dày của Tiểu Hy bây giờ, cô rón ra rón rén mở đèn pin điện thoại tìm nồi cơm nhưng kì diệu thay, đáy nồi chống trơn, một hạt cơm cũng không còn, có phải là muốn cô chết đói mới chịu không?
Tiểu Hy nhẹ lau lệ cho cái dạ dày của mình rồi mở tủ lạnh.
"Bụp."
"Áaaa…"
"Mới hơn 10 giờ mà trộm đã hoành hành, trộm gì không trộm lại trộm đồ ăn trong tủ lạnh."
Triệu Tử Hiên một quyền hạ gục tên ăn trộm, anh phủi tay mở công tắc đèn.
Phòng bếp sáng trưng, anh quay lại định còng đầu tên trộm thì nhìn thấy đôi dép hình con ong này có hơi quen.
Triệu Tử Hiên ho khan vài cái khẽ khàng mở chăn lên kiểm tra, cái mặt nhỏ trong chăn nghẻo qua một bên lưỡi lè ra ngoài, hai mắt trợn lên như xác chết, Triệu Tử Hiên hoảng hồn vội vàng phủ chăn lại.
Trương Tiểu Hy, sao lại là cô?
Triệu Tử Hiên đá đá vào chân Tiểu Hy mấy cái nhưng cô vẫn không nhúc nhích, anh vác cô lên ghế tốc chăn lên vỗ nhẹ vào mặt gọi.
"Đồ đáng ghét, tỉnh lại đi."
Tiểu Hy hoàn hồn méo mặt nhìn Triệu Tử Hiên, hai hàng nước mắt chảy dài xuống mặt hét lên.
"Cổ của ta gãy làm hai rồi, đồ vô lại."
Triệu Tử Hiên liếm liếm môi cảm thấy mình nặng tay thật, lúc nãy tưởng là trộm nên anh hạ một đòn knock out, chắc là nặng lắm nhưng mà anh cũng đâu có cố ý.
"Ai kêu cô lén lút ở đây làm gì?"
"Em đói bụng."
Triệu Tử Hiên nhìn cái mặt nhăn nhó của Trương Tiểu Hy, một bên mắt vẫn còn đen thui như bị đánh mấy ngày chưa hết bầm, anh nhịn không được quay mặt đi lén cười trộm.
Tiểu Hy ôm cái cổ đã sớm về chầu tổ tiên của mình đá vào chân Triệu Tử Hiên một cái.
"Anh dám cười em?"
"Không có."
"Cả người anh đang run lên kìa, đừng tưởng là em không biết, quá đáng."
Triệu Tử Hiên ngưng cười, sửa soạn lại khuôn mặt mình một chút rồi quay đầu tỉnh bơ nói.
"Tôi đã nói là không cười, tôi đi ngủ đây."
"Triệu Tử Hiên…"
"Gì?"
"Em đói."
Mùi thịt xào thơm phức khiến Tiểu Hy không ngừng hít hà, Triệu Tử Hiên mặc tạp dề đứng trong bếp xào thịt bò với ớt chuông đỏ.
Tiểu Hy từng nghĩ chỉ có đàn ông yếu đuối mới mặc tạp dề trốn sau bếp lửa, thực tế cho thấy cô sai rồi, nhìn xem chồng cô mê người tới như vậy, cổ tay điêu luyện vẫy chảo đẹp mắt, chắc chắn sẽ rất ngon.
Triệu Tử Hiên tắt bếp mang cả chảo thịt bò đặt trước mặt Tiểu Hy lạnh nhạt vô cùng: "Ăn đi."
"Ăn như vậy luôn sao, ít nhất cũng phải đổ ra đĩa chứ."
"Lắm chuyện, không ăn thì thôi."
Triệu Tử Hiên định mang chảo thịt đi, Tiểu Hy vội vàng giành lại.
"Đừng đừng, ăn trong chảo sẽ ngon hơn."
Tiểu Hy tự khinh bỉ bản thân mình, không ngờ có một ngày cô phải nịnh nọt để được ăn thịt.
Thôi không sao, trước mắt no bụng là được.
Tiểu Hy gắp một miếng thịt bò thơm mềm bỏ vào miệng, Triệu Tử Hiên nhìn cô mong đợi, đây là lần đầu tiên anh xuống bếp nấu ăn, chỉ nhờ vào khuôn mặt soái khí này bảo đảm sẽ không tệ.
"Sao, rất ngon có phải không?"
Mặt Tiểu Hy từ hy vọng trở nên thất vọng tràn trề, miếng thịt bò mặn chát rơi ra khỏi miệng cô, mặt Tiểu Hy méo xệch run run cánh môi phát ra âm thanh.
"Cho em xin nước."
Triệu Tử Hiên cau mày kéo chảo thịt bò về phía mình ăn thử một miếng, thật thần kì, có thể mặn như vậy sao?
Triệu Tử Hiên không đủ kiên nhẫn để ở đây phục vụ cái đồ đáng ghét này nhưng thấy Trương Tiểu Hy đói tới móc meo ra rồi anh cũng không nỡ làm người xấu.
Triệu Tử Hiên đứng lên nấu nước sôi ban bố cho Tiểu Hy tô mì gói.
Tiểu Hy nhìn tô mì trước mặt mà tâm hồn khô héo, chồng cô nấu ăn ngon như vậy sao bây giờ thành ra thế này? Ai đó mang Triệu Tử Hiên thật tới cho cô được không? Cô chịu hết nổi rồi...
Tiểu Hy húp một hơi hết tô mì, cô hít hít mũi nhìn Triệu Tử Hiên ngồi một bên nhìn mình như sinh vật lạ.
Gì vậy, trên mặt cô dính gì sao, hay anh lại bắt đầu nghiên cứu tới vết bầm trên mắt của cô rồi?.