Một lát sau có thêm một đám người xuất hiện, bọn chúng đều mặc đồ đen, khuôn mặt vô cùng bặm trợn.
Trương Tiểu Hy siết chặt máy ảnh, sẵn sàng bấm máy.
"Đem đủ tiền không?"
Mặt trời khuất bóng, một giọng nói trầm đặc vang lên, Trương Tiểu Hy mở mắt to hết cỡ nhìn người đàn ông vừa xuất hiện, Hàn Đăng Kỳ, sao anh ấy lại ở đây? Bọn người kia còn ra vẻ rất tôn kính nữa.
Trương Tiểu Hy không kịp hiểu cái mình đang nhìn thấy là gì, chẳng lẽ Hàn Đăng Kỳ chính là tên trùm khét tiếng đó sao?
Bọn họ giao dịch xong, bên giao tiền, bên giao hàng cực kỳ nhanh chóng.
Trương Tiểu Hy mất hồn nhìn người đàn ông khiến mình "say nắng" làm chuyện phạm pháp mà không nhấc nổi máy ảnh, anh ta nói mình là tổng giám đốc của một công ty lớn, không ngờ công việc kinh doanh của anh ta lại là buôn bán chất cấm.
Trương Tiểu Hy nghe mùi lừa đảo bao quanh lấy mình, cô quyết định trả thù, dù bị lừa dối thì cũng không thể lỗ vốn, hôm nay cô phải lập đại công.
Trương Tiểu Hy nâng máy ảnh, chỉnh ống kính "tách."
Ánh sáng lóe lên thu hút đám người kia, Trương Tiểu Hy tá hỏa, sao cô có thể quên tắt đèn flash kia chứ? Chuyện đến nước này còn do dự thì sẽ chết, cô dứt khoát quay đầu cắm cổ chạy thoát thân.
Nhưng địa bàng này là của bọn chúng, cô chỉ như con giun bò giữa đường quốc lộ, bốn chân cùn thì làm sao thoát được "bánh xe tải cán qua".
Trương Tiểu Hy bị túm cổ lôi tới trước mặt Hàn Đăng Kỳ, hắn cũng rất bất ngờ khi nhìn thấy cô, tuy nhiên hắn biết cô là phóng viên nên chắc chắn là tới đây để săn tin rồi.
"Sao nào, em đã chụp được bao nhiêu tấm ảnh rồi?"
Máy ảnh của Trương Tiểu Hy bị bọn họ tịch thu, cô giương mắt nhìn Hàn Đăng Kỳ, miệng phun ra mấy câu chửi rủa:
"Đồ tồi, anh dám lừa tôi, anh nói mình là tổng giám đốc nhưng thật ra là một tên rẻ mạt làm chuyện phạm pháp."
Hàn Đăng Kỳ rít một hơi thuốc, hắn khom người phun khói vào mặt Trương Tiểu Hy khiến cô ôm cổ ho sặc sụa.
"Cô tưởng mình có giá trị lắm sao, tôi chỉ muốn vui đùa thân xác cô một chút thôi nhưng cô cũng thật cứng đầu, đã có chồng rồi còn ôm khư khư chỗ đó làm gì? Em yêu, vốn dĩ anh định cùng em đi du lịch rồi lên giường ở một bãi biển thơ mộng nào đó, sau đó thì đá em thật hoành tráng, nhưng mà hai vé máy bay đó anh phải đốt xuống âm phủ cho em rồi."
"Thằng chó!"
Trương Tiểu Hy chỉ kịp phun ra hai chữ trước khi tiếng súng vang lên, bên ngực trái máu đỏ tuôn ra lênh láng, còn chưa kịp nói lời chăn chối cuối cùng.
Trước lúc nhắm mắt từ giã cõi đời cô nhìn thấy Triệu Tử Hiên từ xa chạy tới gào tên mình.
Quá muộn rồi...!xin lỗi anh.
***********
"Mợ chủ, mợ chủ."
Tiểu Hy bị ai đó kéo tay, cô giật mình ngồi dậy, mồ hôi ướt đẫm trán.
Cô chết rồi sao, ở đây là âm phủ à, cô ta vừa gọi cô là gì mợ chủ sao, số cô tốt quá, chết còn có người hầu hạ nhưng mà cô là phu nhân của ai vậy?
Tiểu Hy nhìn căn phòng một lượt, không đúng, đây là phòng của cô nhưng nhà cô đâu có người giúp việc, cô cũng bị Hàn Đăng Kỳ thủ tiêu rồi sao còn ở đây được?
Thím Chu thấy Tiểu Hy cứ ngơ ngơ như người mất hồn liền gọi cô thêm vài tiếng nữa.
"Mợ chủ, mợ nằm mơ thấy ác mộng sao? Vừa nãy mợ la lớn quá cậu chủ không được vui."
Cô nào có nằm mộng, cô vừa mới bị giết xong.
Nhưng mà cậu chủ là ai, sao cái người này nãy giờ cứ nói mấy chuyện khó hiểu vậy? Tiểu Hy bước xuống giường tát vào mặt mình mấy cái, không có mơ, không lẽ chết rồi vẫn cảm nhận được cảm giác bị đau sao?
Tiểu Hy đứng trước gương nhìn ngắm khắp cơ thể mình, không có gì thay đổi, cô kéo chiếc áo phông lên tự nhiên kiểm tra ngực mình, không bị thương, chuyện gì đang xảy ra vậy?
"Mợ chủ, cậu chủ còn đang đợi cô ở dưới lầu."
Tiểu Hy quay lại nhìn người giúp việc, bán tín bán nghi mở cửa phòng đi xuống lầu.
Đây rõ ràng là nhà cô mà, không lẽ Triệu Tử Hiên đốt vàng mã cho cô, đốt luôn căn nhà và người giúp việc gửi xuống cho mình, chu đáo ghê.
Cái gì vậy, Triệu Tử Hiên, sao anh lại ở đây vậy? Còn mặc vest nữa, trước nay Tiểu Hy chỉ trông thấy Triệu Tử Hiên mặc vest có một lần đó là vào ngày cưới, hôm nay là lần thứ hai, chẳng lẽ anh ấy ở trên kia đốt hình nộm xuống cho cô sao, ây da đúng là người chồng tốt nha.
Tiểu Hy ung dung bước tới ngồi xuống bên cạnh Triệu Tử Hiên, vỗ vỗ vai anh, dốc hết gan ruột nói lời chân tình.
"Tử Hiên à, là em mù quáng tin lời tên khốn nạn Hàn Đăng Kỳ kia mới thành ra thế này, anh cũng gửi hình nộm của mình xuống đây rồi em sẽ dốc sức mà phù hộ cho anh."
Triệu Tử Hiên đen mặt nhìn Trương Tiểu Hy nói hươu nói vượn, cô dám xem anh là hình nộm sao?
"Trương Tiểu Hy, cô chán sống rồi có phải không, có muốn tôi phạt cô dọn toilet một tháng không?".