Tiểu Hy hôm nay không giữ nổi bộ dáng nhu mì trước mặt anh nữa, cô bước tới kéo cổ áo Triệu Tử Hiên gằn mạnh từng chữ.
"Khai mau, anh cho cô ta bao nhiêu tiền, em bắt cô ta trả bằng hết mới thôi."
Du Du nằm dưới sàn nhà nghe Trương Tiểu Hy nói thì vô cùng hoảng loạn, cô trườn tới bắt lấy chân Tiểu Hy xin hàng.
"Bà chủ… Bà chủ, tôi vô tội, tôi chỉ làm theo sắp xếp thôi, tôi và Triệu thiếu gia đây chưa từng tiếp xúc lần nào."
Tiểu Hy buông áo Triệu Tử Hiên ngồi xuống nâng cằm Du Du hỏi cho rõ: "Nói đầy đủ xem."
Du Du bây giờ quên luôn nhiệm vụ, cô có cảm giác nếu mình không nói sự thật thì ngày này năm sau là ngày giỗ của mình.
"Triệu thiếu gia hay gọi điện cho má mì ở Flower clup cho mấy cô nương tới đây chọc tức cô, những cô nương đó và tôi nữa đều chưa bị anh ấy sử dụng qua lần nào."
Triệu Tử Hiên đập trán than trời, đã bảo chị Mộng tìm người nào có thực lực một chút, chưa gì hết đã khai sạch rồi.
Tiểu Hy híp mi bóp cằm Du Du hỏi lại lần nữa: "Là thật chứ?"
"Thật, tôi thề là mình không gian dối nửa lời."
Tiểu Hy liếc Triệu Tử Hiên một cái rồi tháo đôi bông tai mình đang đeo nhét vào tay Du Du: "Bán nó lấy tiền mua thuốc đi, nhờ cô nhắn lại với má mì gì đó của các cô, sau này còn đưa người tới đây thì tôi sẽ san bằng cái quán bar đó, nghe rõ chưa?"
Du Du vâng vâng dạ dạ nghe theo, thím Chu đỡ cô ta ra ngoài, cổ cô ta bị lệch một bên trông rất thảm, đoán chừng phải vài ba ngày mới trở lại bình thường được.
Tiểu Hy ngồi xuống sofa rót một ly nước uống một hơi cạn đáy.
Cô bây giờ còn tức giận hơn lúc chưa biết họ thông đồng với nhau, thì ra là lừa cô, để cô tốn sức như vậy, được lắm, được lắm.
Triệu Tử Hiên bị phát hiện bí mật cũng chẳng vui vẻ gì, anh ngồi xuống ghế đối diện cứng miệng.
"Cô đúng là không có chút thùy mị nết na nào, con gái nhà người ta bị cô đánh người chẳng ra người ma chẳng ra ma, cô xem cô như vậy mà cũng đòi làm vợ người khác sao?"
Rầmmm….
Tiểu Hy chịu hết nổi đập bàn đứng lên chỉ vào mặt Triệu Tử Hiên.
"Ngoài chê em ra anh còn làm được gì hay không? Em nói cho anh biết, anh càng thấy em chướng mắt, em càng ở lì chỗ này không đi, cho anh tức chết mới thôi."
Cô hừ mũi một cái rồi đi thẳng lên lầu, bữa sáng cũng không thèm ăn.
Triệu Tử Hiên ngã người ra sofa thở một hơi thật dài, hình như cô ấy giận thật rồi.
**************
"Triệu Tử Hiên 28 tuổi, là một tay chơi chứng khoán có tiếng, gia tài kếch xù, trăng hoa gái gú không ai bằng, từng có tin đồn hắn một đêm ôm hai em sáng hôm sau cả hai cô gái đó đều đi không nổi."
Trần Nhị báo cáo một loạt thông tin vừa thu thập được về Triệu Tử Hiên cho Trần Đại nghe.
Trần Đại 30 tuổi, dáng người cao ráo, khuôn mặt anh tuấn nhưng rất tiếc là bị sẹo ở một bên trán.
Vết sẹo mãnh nhưng dài, hắn ngồi trên ghế đúc vàng khắc hình rồng tay cầm một điếu xì gà nhưng không hút.
Hắn híp mắt, vết sẹo vị vậy cũng nhăn theo.
"Tin tức này có đáng tin cậy không?"
Cái giọng trầm khàn của Trần Đại cất lên làm Trần Nhị rùng mình, hắn đặt xấp tài liệu lên bàn vỗ ngực chắc chắn.
"Cái này là do chính tay em điều tra còn không đúng sao? Lão đại em gặp mặt hắn rồi, thấy hắn rất có tiền đồ, chúng ta hợp tác với hắn biết đâu sẽ phất lên thêm."
Trần Đại trước nay chưa đặt niềm tin với ai quá nhiều, kể cả đàn em do đích thân hắn chọn hắn còn không tin tưởng hoàn toàn thì nói gì đến người lạ mặt.
Vả lại dạo gần đây nhiều bang phái bị bọn cốm vây phá, không cẩn thận là ăn cơm tù như chơi.
"Nghe nói A Kỳ là bạn thân của hắn, bảo cậu ấy đem cái này tới cho cho hắn xem thử phản ứng của hắn như thế nào."
Trần Đại ném cho Trần Nhị một gói thuốc bột loại thượng hạng, muốn thấy mặt Trần Đại này thì phải vượt ải đã.
Hắn dụi tắt điếu xì gà rồi đứng lên đi vào trong.
************
Tiểu Hy cố thủ trên phòng từ sáng đến giờ, cơm sáng không ăn, bữa trưa cũng bỏ phế, bình thường không cho cô ấy ăn cô ấy sẽ làm mọi cách để lắp đầy cái bụng, sao hôm nay để mình chịu thiệt vậy?
Triệu Tử Hiên cầm tờ báo buổi sáng lên đọc, đọc đi đọc lại mấy lần đến cầm ngược cũng không hay.
Anh liếc lên tầng hai thấy cửa phòng vẫn im lìm đóng kín, Trương Tiểu Hy giãy nảy không chịu chia phòng bây giờ chịu ở riêng rồi sao? Thật là phiền phức.
"Cậu chủ, tôi dọn cơm chiều được chưa?" Thím Chu đặc biệt thấy phiền não về cậu mợ chủ nhà này, mới có chút khởi sắc đã như chó với mèo, không bao giờ hoà hợp được quá lâu.
Triệu Tử Hiên ngã ra sau ghế quắc quắc thím Chu hỏi nhỏ.
"Chuyện sáng nay…Thím thấy… Tôi có sai không?"
Rồi để bào chữa cho mình anh tiếp tục nói: "Chỉ là đùa thôi mà, làm gì phản ứng mạnh vậy?"
Thím Chu bắt được tần số liền chen chân ngồi xuống sofa khua tay múa chân diễn giải.
"Cậu chủ không biết đó thôi, phụ nữ có tính chiếm hữu cao lắm, tôi đọc báo thường xuyên thấy mấy vụ chồng dắt gái về nhà, cô vợ canh nửa đem cắt đứt của quý nữa cơ, cũng may là cậu kịp quay đầu đó.
Vả lại mợ chủ thương cậu nên mới cắn răng nhịn nhục, bây giờ biết chỉ là màn kịch do cậu dựng lên, mợ chủ sẽ thấy mình giống như một trò đùa, có khi đang viết đơn ly hôn ở trên đó rồi."
Thím Chu nói một tràng dài muốn đứt hơi rồi tự nhiên rót một ly nước uống cho thông cổ.
Hai vợ chồng nhà này người 24, người 28 tuổi cả rồi mà không lớn gì cả, chuyện gì cũng tới tay thím.
Triệu Tử Hiên ngẫm nghĩ một hồi thấy lời thím Chu nói rất có lí nhưng mà anh cũng muốn ly hôn mà, sao bây giờ cô ta cũng muốn vậy? Không được, không thể để cô ta hành động trước được.
"Thím Chu, thím đi xem giúp tôi, cô ấy đang làm gì trên đó vậy?"
"Tuân lệnh."
Thím Chu mang sứ mệnh hoà giải đi thẳng lên lầu đưa tay gõ cửa phòng của Tiểu Hy: "Mợ chủ, mợ chủ."
Tiểu Hy đang dồn bánh bông lan vào trong miệng, đột nhiên có người gõ cửa cô sợ bị phát hiện đang ăn vụng liền dồn hết vào mồm nhai ngấu nghiến nhưng mà bánh quá khô khiến cô mắc nghẹn trợn trắng mắt, cổ họng "hước hước" lên vài cái.
Thím Chu nghe âm thanh lạ liền tông cửa đi vào, thấy Tiểu Hy tím tái mặt mày liền chạy tới vỗ vỗ lưng: "Mợ chủ, mợ chủ không sao chứ?"
Cặp mắt thím va vào xấp giấy ngổn ngang trên bàn, còn chưa đọc được Tiểu Hy đang viết cái gì thím Chu đã vội vã chạy ra ngoài hô hoáng lên.
"Cậu chủ, cậu chủ, mợ chủ viết thư tuyệt mệnh, uống thuốc tự tử rồi."
Tiểu Hy trợn mắt với tay mở chai nước uống liền vài ngụm, bánh bông lan trôi qua cổ họng, cô lả người xuôi tay xuống ghế.
Triệu Tử Hiên ở dưới này như bị sét đánh ngang tai, anh hốt hoảng chạy thật nhanh lên phòng, tim đập thình thịch, Trương Tiểu Hy, sao cô dại dột vậy?