Triệu Tử Hiên nhìn bàn tay của Tiểu Hy bị rộp đi vì nước mưa lạnh, nhưng không vì thế mà động lòng.
Anh bước tới mở cửa trước, đưa bàn tay thon dài làm động tác tiễn khách.
"Trương tiểu thư, phòng cô ở tầng hai."
Tiểu Hy hậm hực với khuôn mặt lạnh như tháng 12 của Triệu Tử Hiên, đúng là đồ keo kiệt, cô mặc kệ anh ấy đối với mình không được thiện cảm, cô ở đây chính là mặt dày để được ở cạnh anh ấy.
Biết đâu cô không về thế giới của cô được nữa, theo như bên tạp chí hôn nhân gia đình thì phụ nữ phải biết giữ lửa hôn nhân.
Cô phải để cho nó bừng cháy dữ dội mới được.
Tiểu Hy bỏ qua đôi mắt muốn thọc tiết mình đang đứng giữ cửa, thong thả đi tới tủ quần áo lấy ra một chiếc áo sơ mi màu trắng của Triệu Tử Hiên để thay vào.
Triệu Tử Hiên muốn bùng nổ, anh hung hăng đi tới giật lại áo của mình.
"Trương Tiểu Hy, cô trở nên ương bướng như vậy từ lúc nào vậy?"
Nhưng anh vẫn chậm hơn Tiểu Hy một bước, cô đã nhanh chân chạy vào phòng tắm khoá trái cửa để thoát thân.
Định đuổi bà sao? Tối nay bà nhất định phải ngủ với mi.
Triệu Tử Hiên ở ngoài này dựa vào cửa phòng tắm thở hồng hộc, không phải vì mệt mà vì bao nhiêu tức giận đang ngùn ngụt cháy.
Một lát sau thấy bóng người kia đã trượt ra khỏi cánh cửa, Tiểu Hy mới dám ló đầu ra ngoài.
Áo sơ mi của Triệu Tử Hiên ngắn nửa đùi của cô, trước nay cô không để ý anh cao bao nhiêu, hôm nay mới thấy thì ra anh cao như vậy, còn cao hơn cô cả một cái đầu.
Triệu Tử Hiên ngồi trên giường, trán nhăn lại thành mấy đường song song, tùy tiện lấy bút kẻ lại cũng được mấy đường thẳng.
Tiểu Hy cười hì hì thò chân đi ra ngoài, đê tiện nói:
"Ông xã, tới giờ ngủ rồi chúng ta đi ngủ thôi."
"Cút."
Đấy tuyệt tình thế đấy! Tiểu Hy đực mặt không cam tâm, ngoài trời sấm chớp lớn như vậy anh bắt cô ngủ một mình sao cô ngủ được.
Đôi mắt bồ câu liến thoắng đảo một vòng, chấp nhận chịu thiệt một chút chỉ ghế sofa đặt ở góc phòng nhỏ giọng:
"Em ngủ ở đây được không? Mưa lớn quá, em sợ..."
Triệu Tử Hiên nâng mi mắt nhìn Trương Tiểu Hy đang làm bộ dạng tủi thân, trước giờ cô và anh có bao giờ ở cùng phòng, sao hôm nay lại như mèo con bám người phiền phức tới như vậy? Lúc này Triệu Tử Hiên cực kỳ nghi ngờ đây không phải là Trương Tiểu Hy mà mình biết, nên mở miệng hỏi một câu vô cùng ngớ ngẩn.
"Cô là ai vậy?"
Anh vô tình hỏi nhưng Tiểu Hy thì chột dạ, cái cô nghi ngờ nhất ở thế giới này là tại sao Trương Tiểu Hy cũng có quá khứ, còn đặc biệt chịu thiệt nữa? Có khi nào ai đó đã bỏ cô vào phần lập trình của họ hay không?
Tiểu Hy không trả lời câu hỏi của Triệu Tử Hiên mà trực tiếp vuốt nệm sofa nằm xuống.
"Ông xã, chúc anh ngủ ngon."
Triệu Tử Hiên lần nữa hoá đá, Trương Tiểu Hy đối với lời anh nói như nước đổ lá khoai, cái mặt lúc nào cũng trưng ra vẻ vô tội, ai có thể sống cùng cô ta được chứ?
Triệu Tử Hiên ném cho Tiểu Hy một ánh mắt vô cùng xem thường rồi nhắm mắt ngủ.
Sáng hôm sau Triệu Tử Hiên thấy ngực trái như có tảng đá đè lên, anh giật mình thức dậy thì thấy một cái đầu đầy tóc đang chiếm tiện nghi trên ngực mình.
Anh dứt khoát xô mạnh cái đầu kia không chút nương tay.
Tiểu Hy bị đẩy muốn trật khớp cổ, cô lèm kèm mở mắt càu nhàu: "Là kẻ nào dám làm bổn cô nương bị đau?"
Triệu Tử Hiên muốn nổ đom đóm mắt, không thể chịu nổi cái con người này nữa, anh lấy gối đè mạnh xuống mặt Tiểu Hy muốn thô bạo ám sát cô.
Tiểu Hy giãy giụa quơ tay lung tung lên trời.
Giằng co một hồi, lấy chút lí trí còn sót lại Triệu Tử Hiên ném cái gối đi chỗ khác, mắng thật lớn:
"Trương Tiểu Hy, con người của cô đúng là vô liêm sĩ, đừng để tôi thấy cô xuất hiện trong nhà của tôi nữa."
Tiểu Hy ôm cổ ho sặc sụa nhìn người nào đó chửi một trận rồi rời khỏi phòng.
Cô nằm ngửa ra giường khóc không ra nước mắt, có ai khổ như cô chứ, hết bị nhân tình giết, bây giờ còn bị chồng ám sát, đúng là hồng nhan bạc phận mà.
Đau khổ nằm thở lấy sức một hồi Tiểu Hy mới ngồi bật dậy.
Cô lục loại căn phòng xem thử Triệu Tử Hiên có giấu hàng cấm ở đâu không, nhưng đi một vòng cái cô tìm được là một chồng giấy A4 khoảng hai gang tay đề mục "đơn xin ly hôn."
Triệu Tử Hiên muốn ly hôn với cô như vậy sao? Còn khoa trương như vậy, chậc chậc, chồng cô ở thế giới này không phải tầm thường đâu.
Sau một hồi tìm kiếm vô nghĩa Tiểu Hy đi xuống lầu tìm đồ ăn lắp đầy cái bụng, nhưng khi cô xuống tới nơi cảnh tượng trước mặt lại làm cô suýt nữa mắc nghẹn khô.
Một cô gái xinh đẹp ăn mặc tươi mát ve vãn bên cạnh Triệu Tử Hiên, cái mỏ đỏ chót như rượu vang đang chu ra thổi tách cà phê nóng, cái giọng õng a õng ẹo muốn buồn nôn.
"Anh à, sau khi anh ly hôn xong em sẽ thay mới bộ sofa này, thay luôn giường trong phòng ngủ nữa.".