*
Lục Phù Diệp tỉnh lại sau một giấc ngủ.
Cô cảm thấy mình đang nằm trên mặt đất, vô thức quay đầu nhìn lại, mới nhận ra đó hoàn toàn không phải “mặt đất”.
Mà là một chiếc giường gỗ tồi tàn chỉ có ván trải giường.
“Khó trách lại cứng như vậy…” Lục Phù Diệp chậm rãi ngồi dậy, đưa tay sờ sờ giường gỗ có chút mới lạ, đầu ngón tay cảm nhận được rõ ràng gai gỗ cào vào da thịt.
“Đây là trò chơi ba chiều sao?”
Cô lại chạm vào chiếc giường gỗ, không khỏi thở dài: “Cái này cũng quá là giống thật đi.
”
Nhìn khung cảnh này, trò chơi này có thể được ví là một thế giới thật sự cũng không khoa trương một chút nào và việc trò chơi ngày càng phổ biến cũng là điều đương nhiên.
Sau khi than thở về sự phát triển của công nghệ ngày nay, Lục Phù Diệp đứng dậy và quan sát xung quanh.
Cô không biết trò chơi “cửa hàng ăn uống cổ xưa” này được chơi như thế nào?
Trò chơi đã bắt đầu chưa?
Lục Phù Diệp thấy mình đang ở trong một căn nhà tồi tàn, cả căn phòng đều trống rỗng, ngoại trừ chiếc giường cô vừa nằm thì chỉ có một chiếc tủ quần áo rách nát, thể hiện đầy đủ ý nghĩa của “ngôi nhà tranh chỉ có bốn bức tường.
”
Cô đột nhiên nghĩ đây chính là “hệ thống trang viên” mà phần giới thiệu game nhắc tới.
Nhưng mà….
.
Lục Phù Diệp cảm thấy bối rối: “Tôi nên làm gì bây giờ?”
Để tăng thêm tính chân thực cho trò chơi, trò chơi ba chiều không hề có hướng dẫn tân thủ, điều này thật khiến cho những người mới bắt đầu trò chơi như cô có điểm luống cuống.
Cô lại nhìn xung quanh, phát hiện căn phòng này ngay cả cửa cũng không có, xem ra cô phải làm một số công tác chuẩn bị mới có thể ra ngoài.
[Người chơi được yêu cầu thiết lập hình ảnh của mình.
]
Lúc này, bên tai cô vang lên một âm thanh nhắc nhở thông minh, ra hiệu cho cô mở tủ ra.
Theo âm thanh của hệ thống, Lục Phù Diệp mở tủ và tìm thấy một chiếc gương lớn được gắn ở bên trong cửa tủ, phản ánh chính xác diện mạo hiện tại của cô.
Người trong gương có mái tóc đen dài gần đến eo, mi mắt lười biếng hơi cụp xuống, dáng người cao ráo cân đối, dù không trang điểm vẫn có thể nhìn ra được một chút nét quyến rũ xinh đẹp.
Diện mạo cùng dáng vẻ của người trong gương lúc này không khác gì so với dáng vẻ của Lục Phù Diệp ở hiện thực.
Chỉ là cô lúc này đang mặc bộ đồ ngủ dài tay cực kỳ đơn giản, tuyệt đối không thể mặc như vậy đi ra ngoài được.
Cô nhớ hình như sẽ có trang phục trong gói quà tân thủ phải không?
Khi Lục Phù Diệp đang suy nghĩ về vấn đề này, cô nhìn thấy vài gói quà được đặt trên ngăn tủ, nhưng cô không biết cái nào chứa quần áo nên chỉ chọn ngẫu nhiên một cái và mở ra.
“Đinh ––”
Sau một âm thanh chói tai như tiếng tiếng chuông rung, gói quà ban đầu biến thành một cuốn sách, cuốn sách nhanh chóng biến mất trước mắt cô, đồng thời lời nhắc nhở từ hệ thống vang lên bên tai.
[Bạn đã nhận được: Công thức nấu ăn cao cấp của cửa hàng đầu tiên*1]
“Công thức cao cấp?” Lục Phù Diệp lẩm bẩm, sờ sờ đến gói quà thứ hai “Món quà đầu tiên nghe có vẻ hay, còn đây là cái gì.
.
?”
Cũng giống như lần trước, một tiếng chuông khác nhẹ nhàng vang lên và một mô hình ngôi nhà nhỏ xuất hiện trước mặt cô.
Mẫu quầy bar bán đồ ăn nhanh tinh tế và nhỏ gọn được trang bị đầy đủ các thiết bị dụng cụ cần thiết và thiết kế theo phong cách đơn giản, cổ điển.
Truyện Được Edit Bởi Táo Xanh, vui lòng không reup ở các nền tảng khác.